Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên

Chương 80

Jin đi tới, mặc áo thầy tu màu tro, thần bí, lành lạnh, tinh khiết không giống người trần. Lam Tứ nhìn anh rồi lại quay nhìn Lam Tĩnh Nghi, trong đôi mắt mang theo nghi vấn.

Đôi mắt Jin như hiểu rõ tất cả. Thấy ánh mắt anh, Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt.

“Anh ta là ai?” trên người người đàn ông trước mắt có một hương vị đặc biệt khiến người ta không thể không dừng mắt. Lam Tứ thấy ánh mắt nhìn Lam Tĩnh Nghi của anh thì khẩu khí trở nên lạnh lùng.

“Anh ta là Jin, là ba xứ của nhà thờ này.” Lam Tĩnh Nghi trả lời, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lam Tứ, “Nhanh đi đi. Hãy chăm sóc mình thật tốt. Đừng…đến tìm tôi nữa.”

Lam Tứ không động đậy, “Ba xứ?” cậu nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt Lam Tĩnh Nghi.

“Ừ.” Lam Tĩnh Nghi gật đầu, “Về đi, có được không?”

“Không.” Lam Tứ nói, “Cô muốn tôi đi như thế, không sợ tôi sẽ gặp bọn họ à?”

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, liếc nhìn Jin. Jin đi tới, đối mặt với Lam Tứ, “Bây giờ Địch và Luật đang chờ cậu ở nhà đấy. Chẳng lẽ cậu không tò mò bọn họ tìm cậu có việc gì à?”

Lam Tứ quay đầu nhìn Jin một cách lạnh lùng. Jin cười nhạt, “Nên tới thì sẽ tới, trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì.”

“Trốn tránh? Từ nhỏ tới lớn tôi không biết hai chữ này. Tôi chỉ quan tâm tới cảm giác của một người.” Lam Tứ nhìn Lam Tĩnh Nghi. Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt nóng như lửa của cậu.

Jin vẫn bình tĩnh nhìn tất cả.

“Cô giáo, tôi sẽ trở lại.” Lam Tứ lạnh lùng nói rồi đi sát qua người Jin ra khỏi thư viện. Lúc này Lam Tĩnh Nghi mới ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tứ rời đi.

“Yêu cậu ta à?” giọng nói như gió thoảng qua bên tai Lam Tĩnh Nghi. Cô khiếp sợ quay đầu lại, môi lướt qua môi Jin. Mặt Jin cách mặt cô chỉ một phân. Ánh mắt của anh lạnh nhạt như bầu trời đêm, môi lạnh như nước.

Lam Tĩnh Nghi cứng đờ, mặt nóng bừng. Nhưng cô không ghét khi anh tới gần cô mà ngược lại, khi nhìn vào mắt anh sẽ cảm thấy từ sâu trong mắt có một dòng nhiệt, khiến mình từ từ bị hút vào.

Cô bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, rời tầm mắt, tim vẫn đập mạnh.

“Chắc cô rất bối rối, không biết ai là người cô yêu trong ba người bọn họ. Có phải thân thể bị chiếm đoạt thì cũng làm cho trái tim từ từ bị ràng buộc? Cô rất sợ hãi, đang giãy giụa nhưng lại không tự chủ được mà lún sâu vào. Đây có lẽ là Chúa trời an bài. Nhưng người nào chiếm vị trí quan trọng hơn trong lòng cô?”

“Anh nói gì, tôi không hiểu.” Lam Tĩnh Nghi sợ hãi, dường như tất cả tâm sự của cô bị nhìn thấu, lại dường như trong mơ hồ có người biết rõ quá khứ và tương lai của cô, nhìn rõ nỗi lòng của cô mà cô thì lại ngây thơ không biết gì về điều đó.

Cô xoay người, vội vàng đi ra ngoài. Anh đặt một tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng. Anh không dùng sức nhưng cô không thể chuyển bước được, chỉ cảm thấy quanh người anh có một hơi thở quỷ dị bao trùm.

Jin hôn nhẹ lên khóe môi cô. Nụ hôn rơi lên môi cô lành lạnh như một bông hoa tuyết. Dường như Lam Tĩnh Nghi rơi vào thế giới tinh khiết, xung quang là tuyết rơi trắng xóa. Hoa tuyết tinh khôi rơi trên tóc cô, khuôn mặt cô, khóe môi cô. Cô lẳng lặng nhắm mắt, hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Môi Jin rời khỏi môi cô. Lam Tĩnh Nghi mở mắt, nhìn chăm chú vào mắt Jin. Ánh mắt cô chuyên chú mà si mê.

Jin nở nụ cười nhàn nhạt, “Bọn họ nhất định biết anh sẽ yêu em. Vì thế nên mới giấu em kỹ như thế. Anh yêu em nhưng vĩnh viễn sẽ không làm gì em cả. Em nên biết tình yêu trên tinh thần là vĩnh hằng.” ngón tay Jin vuốt ve đôi môi cánh hoa của cô rồi rời đi. (chỗ này để tôi – em thì hơn cứng nhắc, nên để anh – em cho nó tình củm hén ^_^)

Lam Tĩnh Nghi đứng ngẩn trong thư viện, lâu sau mới bỗng nhiên tỉnh lại. Hình như cô vừa mơ một giấc mơ ngắn nhưng nó rất đẹp lại yên bình. Còn nội dung thì cô không thể nhớ được.

“Bảo bối, cô đi đâu vậy?” Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cùng đứng trước mặt Lam Tĩnh Nghi. Nhìn thấy cô thì mắt Nạp Lan Luật sáng lên, ba bước làm hai bước đi tới, Lam Tĩnh Nghi dịch người để cách cậu một khoảng.

Nạp Lan Địch dựa vào cạnh cửa, mắt nhìn về phía cô, “Tôi và Luật tìm cô lâu rồi.”

“À.” Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, trả lời.

“Cô biết?” Nạp Lan Luật cất giọng kỳ lạ, “Cố ý không gặp chúng tôi, chơi trốn tìm với chúng tôi à?”

“Không phải, tôi…đi vệ sinh. Là Jin nói cho tôi biết các cậu đang tìm tôi.”

“Ha…thì ra là bảo bối của chúng ta đi vệ sinh.” Nạp Lan Luật cười to đầy đáng yêu. Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt. Trên mặt Nạp Lan Địch cũng xuất hiện nụ cười khó thấy được.

Nạp Lan Luật nâng cằm cô lên, ngón tay cái lưu luyến vuốt ve khóe môi của cô, mắt đưa tình hàm xuân, “Xấu hổ à? Mặt đỏ như chú thỏ nhỏ, khiến người ta muốn nuốt vào bụng.” Cậu cúi đầu xuống, Lam Tĩnh Nghi lấy tay che lại môi cậu.

“Không phải các cậu đã nhận lời với Jin là trước khi sinh thì sẽ không làm gì tôi à?”

“Jin? Lời Jin là thánh chỉ à? Sao chúng tôi lại phải tuân theo?” Nạp Lan Địch bước tới.

“Các cậu…” Lam Tĩnh Nghi bắt đầu căng thẳng nhìn hai người. Nạp Lan Luật cười khan, hôn lên tay cô, “Địch, đừng dọa cô ấy.”

“Đâu có, là cô ấy tự dọa mình thôi.” Mắt Nạp Lan Địch chuyển động, nhìn Lam Tĩnh Nghi. Cô cúi đầu, tránh ánh mắt cậu. Trong lòng đang phản đối, đôi ác ma này, sao cô không biết họ đang nghĩ gì chứ.

Quả nhiên tay Nạp Lan Địch đã luồn vào trong quần áo cô, xốc vạt áo cô lên. Bụng cô trắng tinh, đã hơi nổi lên. Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm lên. Cảm giác lành lạnh tản ra từ bụng, tê dại lại rất thoải mái. Nhưng Lam Tĩnh Nghi vẫn căng thẳng.

Mắt Nạp Lan Luật cũng nhìn vào bụng Lam Tĩnh Nghi. Mặc dù hơi nhô lên nhưng đường cong vẫn đẹp như trước, thậm chí còn mang theo nét quyến rũ riêng của người phụ nữ. Cảm giác này rất kỳ dị.

Nạp Lan Địch nheo mắt lại, “Ở đây đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ à? Nếu Lam Tứ biết cô có con của cậu ta, còn quyết định sinh nó ra thì sẽ nghĩ gì nhỉ?” giọng của cậu rất bình thản, nghe không ra được chút cảm xúc nào đang dao động.

Nghe lời của cậu, thân thể Lam Tĩnh Nghi run lên. Cô không thể đoán được ý của những lời này là gì, cũng không biết cậu muốn làm gì. Thân thể cô cho thấy cô đang căng thẳng.

“Nhìn người phụ nữ của mình mang đứa bé của người đàn ông khác, lại còn muốn biết người đàn ông đó mà biết thì sẽ nghĩ gì. Địch, chuyện này là sao?” Nạp Lan Luật nói.

Ánh mắt Nạp Lan Địch dính chặt lên người Lam Tĩnh Nghi. Ánh mắt ấy sâu lắng mà trầm.

“Bác Trần lại biết nói dối. Lam Tứ không ở trong biệt thự.” Nạp Lan Luật nói.

Nhắc tới Lam Tứ, trên mặt Lam Tĩnh Nghi hiện lên biểu tình phức tạp. Nạp Lan Địch bắt được, nhíu mày một chút, “Muốn biết chúng tôi đi tìm Lam Tứ làm gì không?” Tay cậu vẫn đặt trên bụng cô, nhiệt độ nhàn nhạt truyền từ lòng bàn tay cậu sang người cô.



“Vì sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, không tự chủ được đã rơi xuống bẫy của cậu. Cô biết mình không nên ngốc nghếch nghe lời cậu nhưng cô quả thực muốn biết.

Nạp Lan Địch hừ một tiếng, “Chúng tôi đang suy nghĩ tới chuyện mời Lam Tứ cùng…”

Mặt Lam Tĩnh Nghi mơ màng.

“Không hiểu à? Ý tôi là chúng tôi không để ý đến chuyện ba người cùng chơi đùa cô.”

Lam Tĩnh Nghi biến sắc.

“Sao vậy? Tôi nghĩ cô nên vui mừng mới đúng.” Nạp Lan Địch nhìn cô chằm chằm.

Lam Tĩnh Nghi thở hổn hển. Cô hoàn toàn không biết cậu có ý gì. Nếu muốn làm cô thấy xấu hổ thì mục đích của cậu đã đạt được.

Nạp Lan Luật cười, “Chúng tôi vốn là anh em sinh ba. Mắt nhìn phụ nữ cũng giống nhau. Từ trong xương của chúng tôi chảy cùng dòng máu. Trước kia không biết nên có thể không từ thủ đoạn nào để cậu ta biến mất. Bây giờ biết thì cảm giác với cậu ta lại thay đổi một cách kỳ diệu. Thật ghét cảm giác bị đội nón xanh nhưng lại không thể giết cậu ta, bởi vì cậu ta là anh em của chúng tôi. Từ nhỏ chúng tôi đã nghĩ rằng anh em có thể cùng hưởng chung phụ nữ. Mặc dù cô không khác họ nhưng tôi với Địch tâm linh tương thông, mà Lam Tứ…Cậu ta và chúng tôi từ cùng một mẹ sinh ra, lại không cùng nhau lớn lên. Cảm giác này…rất phức tạp.”

Lam Tĩnh Nghi nắm chặt tay.

“Cậu…muốn nói gì?”

Nạp Lan Luật nói, “Bây giờ chúng tôi cần Lam Tứ.”

Bọn họ cần Lam Tứ? Trong mắt cô, hai thiếu niên mười sáu tuổi này còn mạnh hơn thiên thần, còn có gì các cậu cần sao? Ngoài phụ nữ ra.

“Cô không vui à? Chúng tôi đồng ý, cô và cậu ta có thể danh chính ngôn thuận qua lại với nhau…” Nạp Lan Địch nói lời khó nghe, khiến người ta tổn thương.

Lam Tĩnh Nghi không chịu nổi nữa, “Các cậu đừng làm loạn nữa. Tôi không muốn nghe nữa. Tôi đi tìm Jin đây.” Nói rồi cô đứng lên, đi ra ngoài.

Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật nhìn theo bóng lưng cô.

“Địch, bây giờ em thấy ghen với Jin. Sao cô ấy lại đi tìm anh ta?”

“Đã nhận lời thì cứ làm theo cách của Jin đi. Chờ sinh xong thì chúng ta liền lập tức đưa cô ấy đi. Jin là hồ ly, không đưa cô ấy đi thì một ngày nào đó cô ấy sẽ bị anh ta mê hoặc, bất chấp tất cả mà yêu anh ta.”

“Ừ, anh ta đã sớm tính tới chuyện này. Chúng ta sẽ mang cô ấy đến. Dù chúng ta hoàn toàn không nói bất cứ chuyện gì với cô ấy nhưng anh ta lại rõ mọi chuyện của chúng ta như lòng bàn tay. Thật đáng sợ.”

“Anh ta là bố già của chúng ta dù chỉ hơn chúng ta bốn tuổi. Quyền lực của anh ta lớn đến mức không ai tưởng tượng nổi. Nhưng dù sao anh ta cũng là bố già…” giọng Nạp Lan Địch bình tĩnh không gợn sóng.

Lam Tĩnh Nghi đi vào giáo đường. Jin đang nguyện kinh. Trong giáo đường yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có giọng nói thanh tĩnh như nước suối của người đàn ông vang vọng trong không gian. Jin không nhìn cô, dường như không phát hiện cô tới.

Cô ngồi trên ghế băng dài, yên lặng lắng nghe, từ từ mê man.

Lam Tứ lên khỏi bể bơ, lấy khăn lau tóc thì thấy Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch đã chờ cậu bên bể bơi.

Nạp Lan Luật liếc cậu, “Xem ra cậu rất hưng phấn.”

Lam Tứ ném khăn lên bàn, vẻ mặt hờ hững ngồi xuống, bưng ly rượu trên bàn, “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Không có việc gì thì không thể đến à? Đừng quên thân phận của cậu.” Nạp Lan Địch nói.

Khóe môi Lam Tứ nhếch lên, nhấp một ngụm rượu rồi tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, coi hai người trước mặt như không khí.

“Địch, chúng ta đi. Xem ra người ta không có thành ý hợp tác với chúng ta chút nào. Dựa vào cái gì phải chia sẻ người phụ nữ của chúng ta?”

Lam Tứ mở mắt, “Cậu nói gì?”

Nạp Lan Địch trào phúng, “Xem ra không phải là cậu hoàn toàn không có phản ứng với bất cứ chuyện gì.”

“Các cậu tới là có chuyện gì? Đừng nói tới tình anh em ở đây.”

Nạp Lan Luật cười to, “Vì phụ nữ.”

“Ai?”

“Lam Tĩnh Nghi.” Nạp Lan Địch nói rõ ràng từng chữ.

Lam Tứ im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

“Cậu không muốn gặp cô ấy à? Có cơ hội cho cậu đấy.” Nạp Lan Luật nói.

Lam Tứ nhìn cậu, trên mặt là ý cười, “Tôi đã gặp cô ấy.”

Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch cùng nhìn về phía cậu, cảnh tượng ngày hôm qua chợt lóe lên. Bọn họ đều thông minh nên đã đoán được lý do Lam Tĩnh Nghi mất tích.

Nạp Lan Luật xông lên nắm lấy Lam Tứ, “Người phụ nữ của chúng tôi mà cậu lại dám gặp một cách tùy tiện à?” Cậu hận không thể xóa hết ý cười trên mặt Lam Tứ. Một nắm đấm liền đánh lên mặt Lam Tứ.

Lam Tứ không tránh mà giơ nắm tay lên đánh vào bụng Nạp Lan Luật. Hai người đều bị đối phương đánh trúng.

“Có gặp hay không là chuyện của tôi. Tôi muốn gặp thì sẽ gặp, liên quan gì tới các cậu.” Lam Tứ nói rồi lại ra một đấm. Hai thiếu niên liền đánh nhau.

Mặt Nạp Lan Địch lạnh lùng. Cậu đứng một bên nhìn, lát sau mới lạnh lùng nói, “Luật, tránh ra.”

Nạp Lan Luật phân tâm thì bị lãnh một đấm nặng nề trên mặt. Khuôn mặt tuấn tú tím bầm trong nháy mắt. Nạp Lan Địch xông lên như một con báo, nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh rơi lên mặt Lam Tứ. Thân thể Lam Tứ ngã xuống đất. Cậu bò dậy rất nhanh, không khách khí chút nào mà đánh lên mặt Nạp Lan Địch một đấm.



Lúc bác Trần vào thì ba thiếu niên đã cùng đánh nhau. Trên mặt người nào cũng có vết thương. Dù sao cũng là thiếu niên tràn đầy sức sống lại thành thục nhưng không chống lại một chữ tình. Họ lại dùng cách này để phát tiết nỗi ghen và bất mãn trong lòng. Bác Trần vừa thương vừa tức giận vừa buồn cười.

“Thiếu gia, dừng tay lại, đừng đánh nữa.” bác Trần can ngăn thì bị lãnh hai đấm. Nhưng cũng đã kéo được bọn họ ra.

Ba thiếu niên đều ngồi phịch xuống đất thở dốc. Vừa đánh nhau khiến thể lực bọn họ tiêu hao không ít nhưng ánh mắt nhìn nhau vẫn không phục.

Bác Trần đau lòng nói, “Các cậu là anh em, sao lại tổn thương nhau. Các cậu nên đồng lòng đồng sức mới đúng…Địch thiếu gia, Luật thiếu gia, Tứ thiếu gia mặc dù không lớn lên cùng các cậu nhưng cậu ấy cũng là anh em cùng chung huyết thống với các cậu. Lúc nhỏ, bên người hai thiếu gia còn có người khác nhưng Tứ thiếu gia còn đáng thương hơn các cậu. Cậu ấy chỉ là một linh hồn đáng thương. Lão gia rất ít tới, dù có tới cũng chưa từng liếc nhìn Tứ thiếu gia. Mặc dù tôi biết lão gia đau lòng cho cậu ấy nhưng ông sẽ không biểu hiện ra. Khi đó phu nhân chỉ liếc một cái đã yêu lão gia, ngày nào bà cũng ngóng trông lão gia tới biệt thự này, bỏ quên tiểu thiếu gia bên cạnh. Lúc nhỏ chưa bao giờ tiểu thiếu gia cười. Cậu lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng tôi biết điều cậu ấy mong muốn nhất là tình thương của mẹ và của ba. Ngày nào cậu cũng nhìn mẹ đứng ở cửa mòn mỏi ngóng trông ba, lén lút tự mình lau nước mắt trong phòng. Mỗi ngày nhìn Tứ thiếu gia trầm mặc cô đơn tôi lại nhớ Địch thiếu gia và Luật thiếu gia. Cậu ấy và các cậu cùng chịu cảnh thiếu thốn tình yêu và có thời thơ ấu cô độc…”

Lời bác Trần làm ba thiếu niên đều trầm mặc. Lam Tứ nắm chặt nắm đấm, móng tay như cắm sâu vào lòng bàn tay. Bóng ma thời thơ ấu lại hiện lên lần nữa trong đôi mắt cậu.

“Anh, còn nhớ hồi bé người duy nhất cùng chơi với em chỉ có anh. Ngày nào mẹ cũng say túy lúy bởi vì ba chưa từng yêu bà. Ông chỉ coi trọng tiền của bà. Ngày nào trong nhà cũng trống rỗng đến đáng sợ, tựa như chỉ có hai chúng ta. Thỉnh thoảng bọn họ chạm mặt nhau thì sẽ cãi nhau ầm ỹ. Dường như lúc đó trong mắt bọn họ không hề có chúng ta. Chúng ta chỉ như hai món đồ chơi nhỏ thừa thãi. Năm bốn tuổi…Mẹ uống say, té từ lầu hai xuống…Khi đó chúng ta thật hận ông ta. Nếu ông ta không vô tình như thế thì mẹ sẽ không chết…Thế nhưng vào sinh nhật sáu tuổi, chúng ta vẫn trông mong ông ta xuất hiện, có thể cùng mừng sinh nhật với chúng ta. Vậy mà nửa đêm ông ta trở về, trong tay lại ôm người đàn bà khác. Anh…”

“Đừng nói nữa…” giọng Nạp Lan Địch khẽ thay đổi, trên mặt là sự thống khổ. Lam Tứ nhẹ nhàng quay đầu, ba đôi mắt cùng chạm vào nhau. Ánh mắt đau đớn, bóng ma thời thơ ấu, hồi ức thống khổ hiện ra rõ ràng trên mặt bọn họ. Vào giờ khắc này, lòng bọn họ hiểu nhau một cách kỳ diệu.

“Năm bảy tuổi, mẹ bất chấp tất cả mà rời khỏi ông ta, cưới một ông già người Mỹ hào phóng. Lúc đi, lần đầu tiên bà dịu dàng với tôi như thế. Bà ôm tôi khóc, nói lời xin lỗi rằng trước kia đã không để ý đến tôi. Sau này bà sẽ làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Bà nói muốn mang tôi sang Mỹ. Khi đó tôi biết bà còn yêu ông ta. Sở dĩ cưới Smith chỉ là vì ông ấy có đủ năng lực đối đầu với ông ta…Tôi không đi Mỹ với bà bởi vì từ nhỏ tôi đã mất đi tình thương ba và tình thương của mẹ. Tôi vẫn yêu bà ấy. Bà là người phụ nữ đáng thương. Bà cho rằng mình lấy người khác thì ông ta sẽ hiểu cảm giác mất đi thứ quý giá nhưng sao bà biết được rằng cho tới bây giờ ông ta cũng không yêu bà. Ông ta chỉ coi trọng gương mặt của bà. Mặt bà rất giống một người…Khi đó tôi hận ông ta, hận ông ta không có khả năng cho bà hạnh phúc mà lại trêu chọc bà, sau đó sinh tôi ra…” giọng Lam Tứ trầm thấp đầy đau đớn…

“Thì ra…” Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật nhìn nhau. Thì ra Nạp Lan Tư Ý lại lừa bọn họ một lần nữa. Lam Tứ là anh em khác mẹ của bọn họ. Nhưng điều đó không quan trọng…Trong người họ cùng chảy chung một dòng máu.

Bác Trần ở bên cạnh nghe bọn họ kể chuyện. Ba người bình tĩnh kể ra, nói hết những đau đớn mà họ phải chịu nhiều năm qua và khúc mắc không thể tiêu tan. Bác Trần lặng lẽ lau nước mắt. Ông là người duy nhất chứng kiến nỗi đau của bọn họ.

Nạp Lan Tư Ý mang theo ban giám đốc vào phòng họp của Sang Thiên. Trên bàn đã có ba người ngồi, hơn nữa còn chiếm ghế chủ tịch.

Mặt Nạp Lan Tư Ý đanh lại. Các giám đốc bàn luận xôn xao. Nạp Lan Địch trầm ổn nhìn Nạp Lan Tư Ý, không có ý rời đi.

“Các vị giám đốc, hôm nay chúng tôi đề nghị mở cuộc họp ban giám đốc là vì có việc muốn tuyên bố với mọi người.” Cậu xoay người, nhận từ tay luật sư phía sau một xấp giấy, đưa cho mọi người, “Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần. Ngày hôm qua Nạp Lan Luật và Nạp Lan Tứ đã tự nguyện chuyển 10% cổ phần trong tay bọn họ cho tôi. Bây giờ tôi nắm trong tay 30% cổ phần của Sang Thiên, là cổ đông lớn nhất của Sang Thiên. Sau này tôi có quyền điều hành Sang Thiên. Tôi sẽ đưa Sang Thiên lên một tầm cao mới, hy vọng các vị giám đốc ủng hộ tôi.”

Nạp Lan Địch vừa dứt lời thì các giám đốc đã xôn xao, biểu tình không giống nhau. Nạp Lan Tư Ý trầm trầm cười. Ông không ngờ ba thiếu niên này lại trình diễn vở kịch đoạt quyền thật giỏi. Bọn họ lại dám dùng cách này để đối phó ba của mình.

“Các con cho rằng chỉ dựa vào điều này đã đủ để chứng minh cờ của Sang Thiên đã đổi chủ? Chuyện này thật là mơ mộng hão huyền. Các con còn rất non. Nhưng thật xứng đáng là con trai của ba.” Dứt lời, Nạp Lan Tư ý trầm giọng gọi, “Địch Văn.”

Ông vừa dứt lời thì Địch Văn đã dẫn một đám đông vệ sĩ vào, súng đã lên nòng, khí thế bức người. Nạp Lan Tư Ý nhìn chằm chằm Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật và Lam Tứ, ra lệnh, “Địch Văn, đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần trong tay thiếu gia cho tôi xem. Tôi muốn đích thân xem qua.”

“Từ đã.” Một tiếng gọi lớn, Nạp Lan Tư Ý quay đầu lại thì thấy một người mang theo một đám người khác bước vào. Thân thể ông run lên.

Ông biết người dẫn đầu nhưng đã nhiều năm không gặp. Người đó là vệ sĩ trước đây của ông – Jack.

Jack nở nụ cười, “Chắc tổng giám đốc Nạp Lan không ngờ là tôi? Năm đó ông cắt đứt bàn tay phải của tôi, chặt đứt đường sống của tôi. May mà thiếu gia đưa tôi ra nước ngoài, học cách bắn súng bằng tay trái. Không có thiếu gia thì Jack sẽ không có ngày hôm nay. Ân đức của thiếu gia không thể không báo. Nếu tổng giám đốc cố gắng muốn nhìn giấy chứng nhận thì phải hỏi xem súng của chúng tôi có chịu không.” Khẩu súng đen bóng xoay tròn trên ngón trỏ bàn tay trái của Jack, tỏa ra ánh sáng khiếp người.

Nạp Lan Tư Ý đã khôi phục bình tĩnh từ trong sợ hãi. Ông trầm giọng ra lệnh, “Địch Văn, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Vâng, tổng giám đốc.” Địch Văn lên tiếng trả lời một cách cung kính. Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật và Lam Tứ cùng nhìn Nạp Lan Tư Ý, hoàn toàn coi cảnh tượng căng thẳng trước mắt là không khí, bày ra biểu tình chờ xem kịch vui.

Nạp Lan Tư Ý đối diện với bọn họ, “Địch Văn.”

“Vâng.” Địch Văn đáp lại một tiếng, giơ súng trong tay lên, chuyển người một cái, đặt súng lên đầu Nạp Lan Tư Ý. Ông hoàn toàn biến sắc, “Địch Văn, cậu đang làm gì vậy?”

“Tổng giám đốc, đừng trách tôi phản bội ông. Có trách thì trách ông quá mức tàn nhẫn thô bạo. Nghĩ kỹ một chút đi, xem bao nhiêu anh em trung thành và tận tâm như Jack đã chết trong tay ông. Nếu tôi tiếp tục bán mạng cho ông thì một ngày nào đó cũng sẽ giống bọn họ, không mất mạng thì cũng tan cửa nát nhà. Vậy nên thưa tổng giám đốc, đừng trách tôi độc ác.”

“Mọi người còn đứng đấy làm gì? Còn không ngồi xuống? Chẳng lẽ chờ chúng tôi mời các vị ngồi sao?” Nạp Lan Luật từ từ nói.

Các giám đốc gió chiều nào xoay chiều ấy, lau mồ hôi trên trán rồi ngồi vào vị trí của mình. Nạp Lan Tư Ý cũng bị ép phải ngồi xuống.

“Mời chủ tịch phát biểu.” Lam Tứ nói, “Các vị, vỗ tay.”

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Nạp Lan Địch phất phất tay, “Từ nay trở đi chủ tịch của Sang Thiên chính là tôi – Nạp Lan Địch. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Tứ là phó tổng giám đốc. Về phần chủ tịch tiền nhiệm Nạp Lan Tư Ý tiên sinh, mấy năm nay ông đã cố gắng rất nhiều để phát triển Sang Thiên. Xét thấy tuổi ông đã cao, nên hưởng thụ hạnh phúc lúc về già, nên công ty quyết định đưa ông sang Mỹ định cư, toàn bộ phí tổn công ty sẽ chịu. Các vị có ý kiến gì không?”

Không ai lên tiếng. Người nào cũng lau mồ hôi trên mặt.

“Ba, ba thấy đề nghị này có được không?” Nạp Lan Địch nói với Nạp Lan Tư Ý. Mặt ông vặn vẹo, “Các ngươi là đồ bất hiếu…”

“Ngài từng coi chúng tôi là con à?” ba thiếu niên cùng hỏi.

Nạp Lan Tư Ý im lặng, tựa như già đi mười tuổi trong thoáng chốc, “Tĩnh Nghi, rốt cuộc các con giấu Tĩnh Nghi ở đâu?”

Nạp Lan Địch cười lạnh, “Người phụ nữ của chúng con không dám phiền ba phí tâm. Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây. Chiều nay Địch Văn sẽ hộ tống Nạp Lan Tư Ý tiên sinh sang Mỹ, các vị có thể đi tiễn. Bây giờ các vị có thể đi được rồi.”

Lời Nạp Lan Địch vừa dứt thì mọi người liền tuôn ra cửa.

Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật, Lam Tứ cùng đứng lên.

“Tới Mỹ đi. Ở đó rất thích hợp để dưỡng lão.” Nạp Lan Địch nói.

“Tự giải quyết cho tốt, ba.” Nạp Lan Luật nói.

“Có thời gian thì tới thăm mẹ tôi.” Lam Tứ nói.

Nạp Lan Địch phất tay một cái với Địch Văn. Địch Văn cung kính nói, “Lão gia, xin mời.”

Nạp Lan Tư Ý thở dài, chậm rãi xoay người rời khỏi phòng họp.

Không ngờ Nạp Lan Tư Ý ông sẽ rơi vào cảnh này. Nhớ ngày đó ông chỉ là một giáo viên nghèo. Vì tiền đồ rộng lớn ông đã không từ thủ đoạn mà cưới người ông không yêu, bỏ rơi người mình yêu thương, tạo thành nỗi tiếc nuối lớn nhất kiếp này…Có thể đây là báo ứng của ông trời…
Bình Luận (0)
Comment