Bạch Vũ hiện là một gã viên chức của một công ty nhỏ, trải qua cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn. Một ngày chỉ có làm việc, ăn rồi ngủ. Chỉ vì vẻ ngoài của hắn bình thường lại không có điều kiện kinh tế, cho nên đến giờ cũng không có nổi một cô bạn gái. Nhìn thấy người khác có đôi có cặp, Bạch Vũ cảm thấy rất hâm mộ, hắn cũng không ít lần làm quen, nhưng xã hội này vốn thực tế, không có kinh tế bảo đảm thì không ai dám giao nửa đời sau cho bạn, cho nên kết cục rất bi thảm.
"Bạch Vũ, sau khi tan việc chúng ta đi uống rượu không?"
Nói chuyện chính là Lý Hiểu Phong, quan hệ của hai người không tệ, là bạn tốt duy nhất của Bạch Vũ ở công ty này. Lúc này hắn đang ha ha cười dụ dỗ Bạch Vũ.
Bạch Vũ có chút do dự, nói:
"Ngày mai còn phải đi làm, không nên uống rượu đâu. Còn nhớ lần trước cùng cậu uống một lần mà phải nghỉ ca, sau đó tôi bị ông chủ mắng một trận." - Ánh mắt sắc bén của tổng giám đốc lần trước đến bây giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức hắn đây này.
"Sợ cái gì, sợ thì hôm nay uống ít một chút." - Lý Hiểu Phong tiếp tục giật giây nói: "Được rồi, chỉ cần kiềm chế một chút."
Có thể cùng bằng hữu ngẫu nhiên uống chút rượu, trao đổi cảm tình cũng là một cách giải tỏa áp lực công việc, vì vậy Bạch Vũ đáp ứng.
Cùng Lý Hiểu Phong uống rượu, Bạch Vũ mới phát hiện đây là một lựa chọn sai lầm. Lý Hiểu Phong thấy được rượu sẽ nuốt hết lời lúc trước đã nói. Thật kinh hãi! Hắn cùng Lý Hiểu Phong uống đến nỗi thần trí mơ hồ, phân không rõ Đông Tây Nam Bắc.
Trên đường về nhà, đầu óc Bạch Vũ đần độn u mê, hắn không biết mình đã trở về nhà trọ của mình bằng cách nào, ngay cả đồ cũng không cởi đã nằm lỳ ở trên giường ngủ mất đất. Lúc này hắn không hề biết giữa không trung có một vệt sáng tựa như một ngôi sao màu tím đang bay về phía cửa sổ phòng hắn. Dường như không có gì ngăn cản, vệt sáng kia xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tiến thẳng vào giữa trán hắn, chui vào.
Sau khi vệt sáng kia tiến vào trong đầu của hắn, nó nhanh chóng thu thập thông tin trong não hắn. Mơ hồ có một tiếng nói yếu ớt lúc ẩn lúc hiện vang lên:
"Thu thập tư liệu. Tư liệu thu thập hoàn thành. Mạt pháp thời đại, truyền thừa đạo thống, kiến tạo đạo thống truyền thừa hệ thống. Kiến tạo trung tâm. Kiến tạo hoàn tất."
"Sắp xếp tư liệu. Sắp xếp hoàn tất. Kiểm tra tin tức cơ bản của Kí Chủ, kiểm tra thành công, bởi vì Kí Chủ say rượu bất tỉnh nên… hệ thống tự động nhận chủ."
Bạch Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, từ từ mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là mặt đất màu vàng kim óng ánh, cảm giác mát lạnh phảng phất khiến cho chất cồn trong cơ thể hắn tiêu tán không ít. Nhưng ngay sau đó hắn kinh ngạc, đột nhiên bật dậy. Đây là đâu? Phóng mắt nhìn lại chính là một tòa cung điện cực lớn màu vàng kim óng ánh. Trong điện có tám cái kim trụ cực lớn, bên trên trạm trổ long phượng lộ ra hơi thở vô cùng bá khí. Ở đầu đại điện có một bảo tọa, được đặt cách mặt đất ước chừng hơn một trượng, phía trên có chín đầu Kim Long, phảng phất như đang sống lại, phát ra một luồng khí thế bức nhân, làm cho Bạch Vũ không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn kinh hãi nói:
"Đây là nơi nào, sao mình lại ở đây?"
Âm thanh như có như không vang lên bên tai hắn:
"Nơi này là không gian bên trong của đạo thống truyền thừa hệ thống, hoan nghênh Kí Chủ đến."
Bạch Vũ lúc này càng thêm kinh hãi, kêu lên:
"Là ai, mau ra đây, đừng giả thần giả quỷ."
Nhưng cả buổi lại không có bất kỳ hồi đáp nào. Bạch Vũ đợi chừng mười phút đồng hồ, lại không có trả lời, không khỏi có chút lo lắng, cái này không phải là bắt cóc tống tiền trong truyền thuyết đó chứ, nhưng hắn có cái gì tốt để ra điều kiện đâu? Âm thanh vừa nãy có nói cái gì kia mà “Không gian bên trong của đạo thống truyền thừa hệ thống”? Mắt Bạch Vũ đột nhiên trợn to. Hệ thống? Cái này không phải là đồ vật trong tiểu thuyết sao? Nhìn lại cái cung điện này, có vẻ như không giống hang ổ của mấy tên bắt cóc tống tiền. Vì vậy hắn ho khan một tiếng, chậm rãi lên tiếng thử thăm dò:
"Hệ thống?"
Âm thanh yếu ớt giống như cơn gió thong thả truyền đến:
"Đúng vậy Kí Chủ.”
Bạch Vũ mừng rỡ trong lòng, nhưng hắn vẫn thử thăm dò nói:
"Ngươi có công năng gì?"
Vừa dứt lời, trước mặt của hắn chậm rãi hiện ra một cái màn hình ảo.
- Kí Chủ: Bạch Vũ, hai mươi ba tuổi.
- Huyết mạch: Nhân tộc.
- Thể chất: Năm (người địa cầu bình quân năm).
- Linh lực (pháp lực): không kỹ năng (Thuật pháp).
- Không có pháp khí (Pháp bảo).
- Không có linh hồn (Nguyên thần).
- Sức chịu đựng: Bảy (người địa cầu bình quân vi năm, Kí Chủ đã được hệ thống cải tạo thành bảy).
Phía dưới có một vài lựa chọn:
- Lựa chọn xuyên qua thế giới Hằng Sa.
- Lựa chọn xuyên qua Tiểu Thế Giới.
- Lựa chọn xuyên qua Đại thế giới.
- Danh mục trao đổi đạo điển.
- Danh mục trao đổi pháp khí.
...
Một loạt lựa chọn khác. Ngoài còn có một cột số bên cạnh, trên đó hiện ra số một trăm.
Bạch Vũ kìm nén cảm giác hào hứng, nói:
“Có phải là ta đã xuyên qua… đến thế giới này làm các loại nhiệm vụ?”
“Đúng vậy, Kí Chủ.”
“À.” - Bạch Vũ chỉ vào con số kia, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì?”
Hệ thống đáp lại bằng âm thanh yếu ớt, vô cảm:
“Đó là số điểm có thể đổi của Kí Chủ hiện tại, có thể dùng nó để nhanh chóng học tập các loại pháp thuật hoặc trao đổi các loại pháp bảo.”
Trong lòng Bạch Vũ hiện tại tràn ngập vui sướng, hắn không thể chờ đợi được, hắn muốn hiểu rõ về cái Đạo thống truyền thừa hệ thống này, liền nói:
“Hiện tại ta có thể đổi mấy thứ được không?”
“Được, tuy nhiên tôi vẫn hi vọng Kí Chủ có thể chờ thêm một thời gian nữa.” - Hệ thống đáp.
Bạch Vũ không khỏi nghi ngờ, nói:
“Vì cái gì?”
Hệ thống đáp:
“Trước hết, Kí Chủ có thể lựa chọn thế giới phù hợp để tiến vào, sau đó căn cứ vào tình huống thực tế mà lựa chọn đổi.”
Bạch Vũ bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ bên trong những thế giới này tồn tại thứ nguy hiểm khó có thể đoán trước được. Nếu chỉ vì xúc động nhất thời mà đi đổi mấy thứ râu ria, trong khi cái không gian này lại có quy định ép buộc mình phải đến mấy cái thế giới kia. Đến lúc đó khóc cũng không khóc được đâu. Hay là cứ hỏi thử rồi so sánh xem sao. Nghĩ vậy, hắn liền hỏi:
“Hệ thống, không biết cứ bao lâu sẽ phải lựa chọn thế giới một lần, điểm trao đổi phải làm sao mới có được?”
Hệ thống hồi đáp:
“Chọn thế giới bình thường thì cứ bảy ngày một lần, điểm trao đổi đợi đến khi vào trong thế giới thì có thể tìm được. Dùng vật phẩm đổi, hoặc hoàn thành nhiệm vụ nhận được.”
Bạch Vũ lại nói:
“Vậy thì... Làm sao lựa chọn thế giới? Ngẫu nhiên hay là tùy chọn?”
“Hệ thống sẽ căn cứ tình trạng của Kí Chủ để lựa chọn thế giới phù hợp.”
Bạch Vũ có hơi động tâm, hắn muốn lựa chọn một thế giới, có lẽ sẽ có hi vọng biết được một số vật phẩm trao đổi.”
Hắn lại hỏi:
“Sau khi lựa chọn xong thế giới thì sẽ lập tức tiến vào sao?”
“Không, sẽ dành cho Kí Chủ mười phút để chuẩn bị.”
Bạch Vũ thở dài một hơi, bước đến trước màn hình ảo. Có điều hắn không lựa chọn thế giới, mà ấn mở Danh mục trao đổi đạo điển.
Màn hình ảo dần dần ngưng thực, hiện ra ba lựa chọn: Phàm phẩm, Tiên phẩm, Thánh phẩm. Bạch Vũ cố nén ham muốn lựa chọn Thánh phẩm, hắn ấn mở vào mục Phàm phẩm. Hắn vẫn có cái gọi là tự mình biết mình đấy, với một trăm điểm trao đổi thì hắn không thể nào một bước lên trời như vậy được. Màn hình thay đổi, Bạch Vũ cũng không xem bảng hiển thị phân loại vật phẩm trước mặt, mà lên tiếng nói với hệ thống:
“Hệ thống, hiện tại liệt kê những vật phẩm mà ta có thể đổi.”
Thuật pháp Mao Sơn cơ bản: Trên đó ghi lại cách thức tu luyện thuật pháp Mao Sơn cơ bản, sau khi luyện thành có thể ngưng tụ một lượng pháp thuật nhỏ, có tác dụng đối với tiểu quỷ bình thường. Đối với lão quỷ có tu vi trong vòng một trăm năm: Có chút hiệu quả. Lão quỷ có tu vi trên trăm năm: Không có hiệu quả. Có thể dùng để đối phó với Cương thi cấp thấp, nhưng trong một số trường hợp, thuật pháp không có tác dụng. Tự tập luyện cần một trăm điểm trao đổi, luyện cấp tốc cần năm trăm điểm.
Pháp thổ nạp Đạo Môn cơ bản: Luyện thành có thể ngưng tụ một lượng pháp lực nhỏ. Nghe đồn pháp này là do một cao nhân sáng chế, vô số đại pháp đều có căn cơ từ pháp này. Nhưng chính vì vậy mà việc tu luyện vô cùng chậm chạp, cho nên không có người tu luyện, từ đó cũng không được lưu truyền. Tự luyện tập cần chín mươi điểm trao đổi, luyện cấp tốc cần bốn trăm điểm.
Nhìn hai vật phẩm này, ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, mấy thứ này trước hết có thể giúp cho người ta có được pháp lực, vậy sau này không phải... Nghĩ đến bản thân bắt một cái pháp quyết, giữa không trung lập tức rơi xuống một đống bạc, Bạch Vũ bị choáng. Sau này còn cần phải đi làm chi cho mệt thân? Có điều, hiện tại nghĩ đến mấy thứ này vẫn còn quá sớm, đầu tiên là phải cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, lỡ may ở trong cái thế giới kia bị ngủm rồi thì làm gì còn có cơ hội nữa? Bạch Vũ hỏi:
“Hệ thống, mấy cái thế giới ta phải xuyên qua là dạng gì vậy.”
“Hệ thống sẽ kết nối với một số thế giới trong phim điện ảnh và truyền hình ở thế giới của Kí Chủ. Kí Chủ hẳn là có ấn tượng với chúng?”
“Phim điện ảnh và truyền hình?” - Bạch Vũ cảm thấy có hơi khó tin, hỏi: “Những thế giới đó thật sự tồn tại?”
“Trên lý thuyết mà nói thì đại đa số chúng đều tồn tại, khả năng tưởng tượng của đại năng giả là thứ mà bạn không thể tưởng tượng được.”
“Phim điện ảnh và truyền hình đề tài gì?” - Bạch Vũ hỏi vấn đề mấu chốt.
“Theo như cách nói của người địa cầu thì là đề tài Huyền Huyễn.”
Bạch Vũ khẽ gật đầu, vậy thì mấy cái đó chính là thế giới tồn tại thần tiên và yêu ma. Mà thôi, đại khái là bây giờ hắn sẽ phải tiến vào những thế giới tồn tại sức mạnh phi nhân loại, có thể là một số phim ma hoặc cương thi Hồng Kông. Một trăm điểm trao đổi lúc này cực kỳ hữu dụng với hắn, ngoài ra cần phải biết rõ cốt truyện, chỉ có biết rõ cốt truyện mới có thể làm tăng thực lực bản thân hiện tại, có thể giữ mạng vào thời khắc mấu chốt. Nghĩ đến đây Bạch Vũ cố gắng kiềm chế xúc động của mình, quyết định trước tiên ra ngoài sưu tập tư liệu, sau đó đưa đơn nghỉ việc, chấp nhận hi sinh công việc với phần tiền lương đáng thương của mình.
Vì vậy, hắn quay sang hỏi hệ thống:
“Làm cách nào để đi ra ngoài?”
“Kí Chủ chỉ cần yên lặng nghĩ đến việc “đi ra ngoài” là được. Cũng như vậy, chỉ cần nghĩ “Tiến vào” là có thể quay lại đây.”
Bạch Vũ nghe theo, quả nhiên trong đầu hắn lóe lên một cái, ngay sau đó hắn phát hiện bản thân đang nằm trên giường của mình. Bạch Vũ ngồi dậy, nhìn ánh mặt trời chói chang qua khung cửa sổ, yên lặng ngẩn người một lúc lâu. Đột nhiên hắn đưa tay véo đùi mình một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng. Đợi đau đớn qua đi, hắn thầm gọi:
“Hệ thống, ngươi còn đó không?”
“Đây, Kí Chủ.”
“Ha ha ha, không có gì, không có gì.” - Hắn cười như điên, vừa cười vừa nhảy xuống giường, kìm lòng không được vung tay loạn xạ, bộ dáng vô cùng vui sướng. Nhảy lên giường sau đó lại nhảy xuống, nằm sấp xuống đất chống đẩy hai cái, sau đó lại bày ra tư thế chiến đấu. May mắn là ở đây chỉ có một mình hắn, nếu có người trông thấy chắc còn tưởng rằng hắn bị điên rồi. Nhưng phản ứng của hắn cũng không có gì là lạ, một người bình thường đột nhiên trúng xổ số được năm trăm vạn chắc cũng sẽ như vậy.
“Rầm.”
Bạch Vũ ngã sấp xuống đất, hai chân vẫn còn vắt ở trên giường.
Tuy nhiên hắn cũng không để ý, vừa kéo màn vừa há miệng cười.
Hàng xóm nghe thấy tiếng động, cảm thấy vô cùng khó hiểu, đừng nói là tên này bị đả kích gì đó nên phát ngốc rồi chứ?