Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 114

Hắc điểu là Liêu ca, một loài chim thông minh, thường được con người nuôi làm thú cưng.

Giống với vẹt hay anh vũ, Liêu ca trời sinh đã có thể bắt chước giọng điệu của con người, khả năng mở linh trí sẽ cao hơn một chút so với các động vật khác. Con Liêu ca này hiển nhiên trước khi chết đã mở linh trí. Tuy chưa hóa thành hình người, nhưng cũng được xem là một yêu quái nhỏ.

Yêu quái sau khi chết hóa thành quỷ thì năng lực sẽ mạnh hơn so với quỷ bình thường. Đây cũng là lý do vì sao sau khi chết hắc điểu có thể trực tiếp ăn đồ ăn, mà quỷ bình thường phải có Cố Trường Sinh làm phép hỗ trợ mới ăn được. Lúc mới bắt được hắc điểu, Cố Trường Sinh đã cảm thấy kỳ quái, quan sát nãy giờ mới hiểu, yêu khí cùng quỷ khí trộn lẫn vào nhau, không kỳ quái mới lạ ấy.

Cái tên kỳ quái đó – hắc điểu – đến giờ còn đang đắm chìm trong ảo tưởng mình là kẻ thông minh nhất: mỗi sợi lông chim trên người mình đều tràn ngập ánh sáng của trí tuệ.

Ai biết Cố Trường Sinh nãy giờ chỉ nhìn nó mà không nói lời nào, hắc điểu bị cậu nhìn chăm chú đến nổi cáu.

“Nhìn chim làm gì?” Cả người hắc điểu xù lông như con nhím, mắt nhỏ trợn to.

“Tự xem lại bản thân đi, nếu chủ nhân mày thấy được, không biết bà ấy có thất vọng hay không?” Hắc điểu nghe xong chẳng thèm để ý, căn bản là nghe tai này lọt tai kia.

Lừa chim à?

Chim không dễ bị lừa đâu!

Chủ nhân thích nhất là chim, sao lại có thể thất vọng được.

Cố Trường Sinh thấy thế cũng không tức giận, nói tiếp: “Đối với nhân loại, trộm đồ là sai, là hành vi trái pháp luật. Ngươi trộm đổi mã QR nhà người ta thì có khác gì trộm đồ đâu.”

Hình như đúng là thế thật.

Hắc điểu bước chân nhỏ đi qua đi lại trên mặt bàn, bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Qua lại hai vòng, cuối cùng vỗ cánh một cái: “Vậy tôi đem tiền trả lại cho người ta là được rồi chứ gì?”

Nó không phải là loại chim làm ảnh hưởng xấu đến chủ nhân, khiến chủ nhân thất vọng.

Tự cảm thấy đã nghĩ ra một cách giải quyết quá thông minh, không rảnh lo lắng những thứ râu ria khác, hắc điểu nói làm liền làm, hưng phấn vỗ cánh tính toán bay về nhà, kiếm di động của bản thân, quét mã trả lại tiền cho người ta.

Nhưng mà cửa sổ đã bị khóa, hắc điểu chỉ là một con chim dĩ nhiên không mở được, đành phải mổ vào bệ cửa sổ, quay đầu lại nhìn Cố Trường Sinh, giục cậu nhanh chóng mở cửa sổ cho nó.

Cái tính tình bộp chộp này, chẳng lẽ nó không nghĩ tới việc một cái điện thoại nặng bao nhiêu, một con chim như nó gắp điện thoại theo mà bay được sao? Điện thoại cũng chẳng phải sâu, ngậm không được mà chộp cũng không. May mà có Cố Trường Sinh nhắc nhở, hắc điểu mới nghĩ đến vấn đề này.

Thế bây giờ phải làm sao?

Hắc điểu nghiêng đầu, dùng mỏ chải chải lông chim, cảm thấy chim sầu đến rụng cả lông.

Đáng thương cho bộ lông đen nhánh bóng loáng của nó, tưởng tượng đến cảnh sau này sẽ trở thành một con chim trụi lông, hắc điểu lập tức vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân, ánh mắt xin giúp đỡ hướng về Cố Trường Sinh. Cố Trường Sinh cũng không làm nó thất vọng, hỏi nó: “Có phải mày vẫn muốn mua kẹo cho những đứa trẻ kia?”

Dĩ nhiên rồi!

Nhưng mà sau khi ý thức được hành động trước đó của mình là sai trái, hắc điểu có hơi chột dạ, giọng điệu cũng hạ xuống: “Về sau chim sẽ nghĩ cách khác để kiếm tiền, đảm bảo không làm chủ nhân thất vọng.” Tuy rất khó, nhưng không sao, mình là một con chim thông minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra được.

Cố Trường Sinh hơi mỉm cười: “Ta có một cách, có thể giúp ngươi thuận lợi đem tiền trả lại, đồng thời vẫn có tiền để mua kẹo cho bọn trẻ và khoai lát mà ngươi thích.”

“Chim không hề thích khoai lát nhé, chim chỉ thấy chán thôi, đúng lúc đang đói bụng nên mới ăn hai miếng à.” Hắc điểu lập tức phản bác, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt đã phản bội nó.

Nụ cười trên mặt Cố Trường Sinh càng rõ hơn: “Ta giúp người tìm một công việc được không?”

Linh trí của hắc điểu rõ ràng cao hơn hẳn so với Cầy Vòi Mốc, Cầy Vòi Mốc có thể giúp cậu một ít việc, ví dụ như giám sát Lưu Kim Căn có đúng hạn đưa tiền trợ cấp cho cha mẹ của Ngô Gia Hưng hay không, hoặc có đúng hạn trở về thăm hai người hay không. Việc hắc điểu có thể làm so với Cầy Vòi Mốc chắc chắn sẽ nhiều hơn. Dù hiện giờ nó còn nhỏ yếu, nhưng chỉ cần cho nó một công pháp, với linh trí của nó chắc chắn sẽ trở thành một đại yêu tương lai.

Hoàn toàn không biết tính toán trong lòng Cố Trường Sinh, biết cậu có công việc cho mình, nó lập tức hạ cánh, rụt rè gật đầu.

Thấy nó đồng ý rồi, Cố Trường Sinh rút ví tiền, lấy ra một tờ 50 đồng, một tờ 10 đồng, gộp chung với nhau rồi gấp hai lần, giơ trước mặt hắc điểu: “Tiền này mày cứ đem đi trả người ta trước, coi như là tiền lương tao ứng cho mày. Chờ mày trở về tao sẽ sắp xếp công việc cho mày.” Nói xong, Cố Trường Sinh mở cửa sổ.

Hắc điểu duỗi dài cổ, ngậm hai tờ tiền giấy đã được gấp nhỏ bay ra ngoài. Lúc bay đến tiệm ăn vặt, bà lão đang cắm điện máy giặt, chắc là đang định giặt đồ. Thấy thế, hắc điểu mười phần tâm cơ nhét tiền vào chậu đồ dơ bên cạnh.

“Cái đứa này, đã bao lớn rồi mà còn vứt đồ lung tung. Tiền để trong túi cũng không nhớ, xém chút đã đem đi giặt luôn rồi.” Bà theo thói quen trước khi giặt thì kiểm tra túi một chút, ai biết lại thấy tiền trong túi áo con gái. Bà lão cầm tiền ra, cẩn thận đặt bên cạnh, dùng đồ vật chặn lại, miệng nhịn không được cằn nhằn: “Người còn trẻ mà đã đãng trí rồi.”

Lúc ăn cơm tối bà nhắc đến việc này, tuy con gái đã nói mình nhớ rõ là không để tiền trong túi, nhưng mà số tiền còn nguyên ở đó, không thể nào là giả được. Cuối cùng chỉ có thể kết luận là do trước kia không cẩn thận để quên trong túi. Mẹ con hai người không phát hiện có gì không đúng, hoàn toàn không biết đây là tiền của một con chim đem tới trả, còn hào phóng xem như thêm vài đồng tiền lãi.

Giải quyết xong chuyện tiền nong, cho hắc điểu làm việc ở đâu lại trở thành một vấn đề. Hắc điểu là chim ở thành phố H, lẽ ra là phải ở thành phố H nhậm chức. Nhưng đúng lúc này Tần Dực gọi cho cậu, vừa nghe cậu kể đã không vui: “Ê họ Cố, này là cậu không đúng rồi. Đúng là thành phố H rất giàu, nhưng thành phố A chúng ta cũng đâu có nghèo. Chuyện tốt thế này sao cậu không nghĩ đến thành phố của mình hở? Thành phố H trả lương cho con chim đó bao nhiêu, thành phố A trả gấp đôi!”

“Đây không phải là vấn đề có tiền hay không.” Cố Trường Sinh do dự, rốt cuộc thì cố hương khó rời, có lẽ hắc điểu thích ở thành phố H hơn. Ai ngờ nghe được hai chữ “Tiền lương” nó liền đứng ngồi không yên. Lại bị Tần Dực tẩy não, nào là chủ nhân của mày dưới kia không đi đầu thai nhanh như vậy đâu, còn phải bốc số xếp hàng chờ gì đó. Muốn sống ở địa phủ không có tiền là không được, chi phí dưới đó cao lắm, mày phải đốt nhiều tiền giấy cho bà, không thì bà ấy không có tiền để tiêu, nói không chừng còn chẳng có nhà để ở, đói bụng không có gì ăn, thảm biết bao nhiêu. Hắc điểu cảm thấy có lý, vì thế chủ động bán thân đi làm culi ở thành phố A, vinh quang trở thành một con chim nhân viên công vụ.

Dù sao hai thành phố cách nhau cũng không xa, tranh thủ ngày nghỉ vẫn có thể quay về thăm mộ chủ nhân.

Hắc điểu hoàn toàn quên mất chủ nhân của nó còn có con trai con gái, đám con cháu cũng rất hiểu thuận, chắc chắn không thiếu đồ cúng tế cho bà lão. Nhưng có lẽ nó cảm thấy nó cũng là con của bà, những thứ mà các con bà có thể làm, nó cũng có thể. Tóm lại, trong lúc những người trong chuyên ngành đặc thù phân bộ thành phố H còn chưa biết gì, thì hắc điểu đã bị lừa đi mất.

Sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, Tần Dực ngồi máy bay đến thành phố H đem chim đóng gói đem về ngay trong ngày.

Giải quyết xong vụ hắc điểu, hai người Cố Trường Sinh ở lại thành phố H thêm hai ngày, giúp phân bộ chuyên ngành đặc thù ở đây xử lý nốt đám khí đen bám trên những người bị ảnh hưởng. Sau khi xử lý xong, Cố Trường Sinh gấp không chờ nổi kéo Khương Thời Niên chạy đến sân bay. Từ khi biết có hắc điểu tồn tại nhưng chưa kịp làm gì đã bay đi tỉnh kế bên nhận công tác, người trong phân bộ thành phố H mỗi lần thấy cậu đều dùng ánh mắt u oán mà nhìn. Họ đã tổn thất một vị đại tướng tương lai đấy. Một đám cả nam lẫn nữ, cứ dùng ánh mắt ấy nhìn chòng chọc cậu. Người không biết còn tưởng cậu đã làm việc gì thương thiên hại lí lắm.

Cố Trường Sinh “chạy trốn” khỏi thành phố H. Theo kế hoạch ban đầu thì nơi tiếp theo hai người sẽ du lịch là thành phố O, nhưng đêm qua lúc đang nói chuyện trong nhóm thì cậu lại được mời đến chỗ Tiền Hoan. Tên nhóc này biết Cố Trường Sinh đi du lịch liền tích cực giới thiệu cậu đến tỉnh C: “Lần trước bởi vì vụ con chuột tinh kia mà tôi đã không tiếp đãi chu toàn, chưa gì các anh đã đi mất. Tỉnh C cũng cách thành phố H đâu có xa, dù sao đã tới đó du lịch thì tới chỗ tôi chơi cũng tiện mà.”

“Đi thành phố O làm gì, ôi đại sư ơi tôi nói này, năm trước tôi mới đi qua, ở đó chẳng có gì vui hết. Anh đừng tin mấy cái tin tức hình ảnh trên mạng của bọn công ty du lịch, toàn là chiêu trò quảng cáo thôi. Thành phố O phong cảnh làm sao đẹp bằng chỗ tôi chứ, huống chi mấy ngày nữa là sinh nhật tôi rồi, chúng ta vừa vặn tụ tập với nhau.”

Tiền Hoan là một thanh niên trẻ nhiệt tình, sợ Cố Trường Sinh không chịu tới, nhanh chóng spam trong nhóm: “Hơn nữa đại thần cũng tới, ba người không thể thiếu một đâu. Đến lúc đó chúng ta có thể đi xem thử cái miếu Văn Xương đế quân mới xây kia.”

Bọn họ vì vụ chuột tinh giả mạo Văn Xương mới biết nhau. Miếu Văn Xương đế quân mới xây kia cậu chẳng thấy hiếu kì gì. Nhưng cậu với Tiền Hoan và cả Dương Phàm từng bị cướp lấy thiên phú vừa gặp đã thấy hợp ý, liền trở thành bạn tốt của nhau. Sau vụ đó thường xuyên nói chuyện với nhau trong nhóm chat, đùa giỡn trêu chọc nhau, quan hệ không hề vì ở xa mà trở nên xa cách, trái lại tình bạn ngày càng bền chặt. Về sau, khi khôi phục được thiên phú, vị đại thần Dương Phàm này còn song kiếm hợp bích với Tiền Hoan, lấy nhân sinh từng trải của Cố Trường Sinh làm tư liệu sống, viết một bộ truyện linh dị thần quái. Bộ truyện này rất có tiếng, hiện giờ vẫn còn đang đứng đầu bảng doanh thu.

Lúc trước không biết thì không nói, bây giờ đã biết sắp đến sinh nhật bạn mình, cả đám đều ở đó, Cố Trường Sinh đương nhiên cũng muốn đến đó. Nhưng mà cậu ra ngoài là để du lịch cùng Tổ sư gia, đang đi lại thay đổi lộ trình, cậu có chút lưỡng lự.

“Muốn đi thì cứ đi, ta cũng cảm thấy khá hứng thú.” Cố Trường Sinh từng nhận rất nhiều ủy thác, nhưng tất cả sau khi hoàn thành ủy thác, trừ phi có việc, không thì hai bên sẽ không hề liên hệ lại, càng khỏi nghĩ đến việc trở thành bạn bè. Tiền Hoan với Dương Phàm là ngoại lệ, đối với bạn bè của đồ tôn nhỏ, độ bao dung nhẫn nhịn của Khương Thời Niên vẫn cao lắm, cũng không để ý mình bị quấy rầy: “Huống chi cậu ta đã nói rằng phong cảnh tỉnh C rất đẹp, cứ coi như đổi một nơi để chơi thôi.”

Vì thế hai người trực tiếp đổi đường đi tỉnh C. Tỉnh C cũng là một nơi phát triển du lịch, thành phố O có kém như Tiền Hoan nói hay không thì không biết, nhưng đúng là phong cảnh tỉnh C rất đẹp. Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên sau khi đến tỉnh C không thông báo ngay cho bọn Tiền Hoan mà tự đi chơi hai ngày trước, đến khi Tiền Hoan gọi điện thúc giục mới báo: “Trưa mai chúng tôi sẽ tự qua, không cần đến đón đâu.”

Đến chúc mừng sinh nhật người ta tất nhiên là phải có quà. Ban đầu Cố Trường Sinh tính chuẩn bị một bàn mỹ thực, bao trọn tiệc sinh nhật. Nhưng lại thấy cậu với Tổ sư gia là hai người, chỉ tặng một phần quà thì khó coi quá, vì thế Cố Trường Sinh thừa dịp còn nửa ngày, đi dạo trung tâm thương mại xem có gì thích hợp để làm quà hay không.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment