Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 16

Phim trường đang quay cảnh nữ chính thả diều.

Đạo diễn Vu có yêu cầu rất cao. Đây là phim cổ trang, trang phục thiết kế tỉ mỉ, chỉ quay cảnh thực tế, chứ không như các phim khác dùng hậu kỳ làm giả.

Nữ chính mặc hoa phục, váy dài choàng lụa, xinh đẹp nhưng cực kỳ vướng víu. Ăn mặc như vậy còn phải thả diều sao cho thật đẹp, thật thơ mộng là vô cùng khó. Vì thế đoàn phim mời một người chuyên nghiệp đến hướng dẫn hỗ trợ.

Bầu trời hôm nay trong xanh có gió, cho nên dù thấy đại sư đến, các nhân viên vẫn làm việc không ngừng.

“Đại sư mong ngài thông cảm, thời tiết hôm nay thật sự quá tốt. Dự báo thời tiết nói mấy ngày kế tiếp sẽ mưa dầm liên tục, không thích hợp quay ngoại cảnh, nên là…” Đạo diễn Vu xấu hổ giải thích.

Trước mặt cậu có một túi đồ ăn sáng được đặt mua, là vài món điểm tâm phổ biến do đoàn phim chuẩn bị.

Đạo diễn Vu chưa biết gì về đại sư, nhưng hắn là người biết đạo lý, cố gắng giải thích một chút, miễn để đối phương cảm thấy khó chịu.

Cố Trường Sinh rộng lòng, không cảm thấy người ta thiếu tôn trọng mình.

Ánh mắt của cậu dừng trên người nữ chính đứng cạnh nam quỷ.

Gió nhẹ đã đẩy diều bay lên trời, nam quỷ còn thổi thêm một luồng âm phong, khiến diều bay cao hơn. Chuyên gia cười híp mắt: “Gió tốt, gió tốt.”

“Gió trời hôm nay thật sự rất tốt, cảm ơn ngài.” Nếu không có chuyên gia hướng dẫn, nữ chính tay chân vụng về không biết bao giờ mới thả diều thành công.

Xem cách cô cầm diều, lẽ ra vừa bay trời là rớt xuống luôn. May có gió thổi mạnh nên vẫn bay được.

Nam quỷ làm việc tốt?

Nằm mơ.

Biết rõ tính cách xấu xa của quỷ, người duy nhất thấy nó Phương Diễn Chi nhịn không được chú ý quan sát. Tuy xung quanh không có công cụ gây nguy hiểm, nhưng con quỷ vẫn lặng lẽ bám theo nữ chính.

Làm sao bây giờ?

Phương Diễn Chi dùng ánh mắt dò hỏi Cố Trường Sinh. Có nên ngăn cản việc quay phim?

Đúng lúc này, diều càng lúc càng bay cao, nữ chính tươi cười sáng lạn, theo kịch bản yêu cầu chạy chậm, dây diều đón gió to lắc lư quay vòng, con diều bay càng lúc càng cao.

“Không được, không thể cao hơn nữa. Mau kéo thấp xuống.” Dựa vào kinh nghiệm, chuyên gia nhận ra điểm bất thường.

Nữ chính nghe nhắc nhở, vội vàng thu ngắn dây diều. Nhưng diều trong tay không chịu nghe lời, bay loạn khắp trời.

“Nguy hiểm!” Lại thêm một trận gió to, chuyên gia hét lên: “Chạy đi, mau thả tay ra, thả tay ra!”

“Mau ném cuộn dây đi!”

Không kịp rồi.

Nam quỷ sung sướng, điều khiển dây diều quấn quanh cổ nữ chính.

Lực gió lớn khiến dây cước mảnh biến thành hung khí đầy sắc bén, đủ để lóc da cắt thịt. Có lẽ cổ nữ chính sẽ không bị cắt đứt, nhưng động mạch chủ thì chưa chắc.

Hiệu quả giống như dao găm, một nhát cắt nhanh ngọt.

Người đoàn phim không nhìn thấy quỷ, bất ngờ thấy dây diều quấn cổ diễn viên thì hét lên sợ hãi. Gương mặt nữ chính đầy kinh hoàng.

Phương Diễn Chi hối hận, sớm biết nam quỷ muốn dở trò, sao không ngăn cản mọi người ngay từ đầu. Cũng do hắn nghĩ xung quanh chỉ có mặt cỏ vô hại, chần chừ một lúc đã thành tai họa.

Đây là một mạng người đó!

Cố Trường Sinh đứng hơi xa vị trí nữ chính. Thứ nhất do cậu mới đến, chưa kịp đến gần. Thứ hai, đạo diễn Vu không biết tình huống, sợ Cố Trường Sinh không cẩn thận lọt vào ống kính, ảnh hưởng việc quay phim. Vì thế lúc dẫn đường tới trường quay, cố ý đưa cậu đến chỗ khuất.

Nước xa không cứu được lửa gần.

Phương Diễn Chi bất lực, làm sao bây giờ!

Con quỷ điên rồi, bị thương còn cố gắng hại người cái gì!

Cố Trường Sinh bình tĩnh dùng tay phải rút dao mini trong túi quần ra, biến thành dao phay cực to.

Dao phay nhỏ có thể cắt thịt xắt rau, dao phay lớn chặt xương không thành vấn đề, chứ đừng nói một sợi dây cước.

Chạy không kịp thì ném.

Tại khoảng cách hai mươi mét, Cố Trường Sinh cầm dao phay ném mạnh. Dao phay bay vút qua, dễ dàng cắt đứt dây diều trên cổ nữ chính, hơn nữa không làm tổn thương cô ấy.

Vừa ném dao, Cố Trường Sinh vừa chạy lên một đoạn ngắn, chờ dao phay hoàn thành nhiệm vụ xoay tròn bay về, cậu đúng lúc duỗi tay chụp lại.

“Tiểu… Tiểu Lý Phi Đao?”

Nữ chính thoát nạn trong gang tấc mềm nhũn ngã xuống đất, hai tay theo bản năng sờ lên cổ. Xác định trên cổ không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm, cô cảm kích nhìn về phía Cố Trường Sinh.

Các nhân viên đoàn phim chứng kiến toàn bộ cảnh phi dao cứu người đã sớm trợn mắt há mồm, phản ứng còn chậm hơn nữ chính mới thoát chết. Trong đầu tất cả mọi người chỉ còn tám chữ to: Tiểu Lý Phi Đao, hàng thật giá thật!

Quào, ai vậy? So với nam chính phim cổ trang còn ngầu hơn á.

Dao bay đi còn có thể quay về.

Đẹp trai vãi!

Phương Diễn Chi hoàn hồn nhanh nhất, nhào lên người Cố Trường Sinh, chộp lấy tay cậu: “Đại sư ngài không sao chứ?”

Có bị đứt tay, chảy máu gì không?

Phương Diễn Chi chưa nói xong đã thấy lòng bàn tay Cố Trường Sinh bóng loáng nguyên vẹn, chẳng có vết thương nào. Dao phay mini màu đen im lặng nằm trên tay phải, càng tôn thêm làn da trắng nõn của cậu. Phương Diễn Chi cứng miệng, trong lòng đầy thán phục.

Đại sư không hổ là đại sư, phong cách cứu người vô cùng độc đáo.

Cuối cùng nhóm nhân viên cũng có phản ứng, vài trợ lý chạy tới, ba chân bốn cẳng đỡ nữ chính đứng dậy, ân cần rót một ly nước ấm đưa cho cô.

“Đại sư.” Nguy hiểm đã được loại bỏ, đạo diễn Vu tay không tiến lại gần, tính cảm ơn Cố Trường Sinh một phen. Hắn dường như quên mất mình từng cảm thấy đại sư là người không đáng tin cậy.

“Đợi lát nữa hẵng nói.” Cố Trường Sinh cất dao phay, vươn tay lấy bánh quẩy trong túi ăn sáng ra.

“Khóa hồn khóa yêu khóa thiên địa,

Làm mệt mỏi vây quái vây quỷ thần.

Bó đến Tần Cối hạ nồi tạc,

Có thể đem yêu quỷ thủ chân trói.”

Cố Trường Sinh đã sớm chuẩn bị, không để nam quỷ có cơ hội chạy trốn. Miếng bánh mềm màu vàng bị cậu nhẹ nhàng ném đi, chớp mắt liền bay đến trước mặt con quỷ. Khe hở giữa miếng bánh tách bánh quẩy thành hai phần.

“Không gì không tù, thần quỷ cấm!” Hai mẩu bánh biến dài thành dây thừng, như có linh tính nhào lên người nam quỷ. Một bám lên tay, một quấn vào chân, trói chặt toàn thân mặc nó lăn lộn.

“Ặc…” Người xung quanh không nhìn thấy quỷ, nhưng thấy bánh quẩy biến hình.

Dùng bánh quẩy như huyền phù, huyền phù còn hóa thành dây thừng siêu dài đang trói thứ gì đó?

Dạo gần đây đoàn phim liên tục xảy ra chuyện, vài người đoán rằng có quỷ làm loạn. Với lại nghe đồn đạo diễn Vu có mời đại sư tới. Không ít người đã liên kết các chi tiết, bày tỏ bản thân đã hiểu, nhìn Cố Trường Sinh: Đây là đại sư do đạo diễn Vu mời đó!

Hèn chi có năng lực dữ vậy.

Đối với chuyện quỷ quái ai cũng mang tâm lý hoài nghi. Nhưng tận mắt nhìn thấy việc thần kỳ, không muốn tin cũng khó. Người làm nghề này đều có chút kiến thức, nhưng chưa bao giờ nghe chiêu lừa bịp nào dùng bánh quẩy để làm cả.

Đại sư dùng phép là thật, cứu người cũng là thật. Nhân viên đứng ở xa không rõ, nhưng người đứng gần đều nghe đại sư niệm khẩu quyết.

“Buông tao ra!” Nam quỷ liều mạng giãy giụa, căm tức nhìn Cố Trường Sinh: “Đạo sĩ thúi, tao chưa đụng vào mày. Mày đi đường của mày, tao làm việc của tao, mày dựa vào đâu mà dám bắt tao?”

“Lần trước tao bỏ qua cho mày, mày tưởng do tao sợ mày à? Còn dám tìm đến tận cửa.” Qủy khí trên người nam quỷ tăng vọt, ý đồ xé đứt dây trói bánh quẩy. Kết quả loay hoay một hồi vẫn thế, lệ khí của nó nặng thêm, oán hận liếc Cố Trường Sinh, bỗng quay sang mắng Phương Diễn Chi: “Mày cũng chả phải thứ tốt lành, nhờ mày đốt chút tiền thôi, thế mà mày kêu người tới bắt tao!”

Con quỷ này lật mặt nhanh phết, còn biết chọn quả hồng mềm để bóp.

Đốt tiền cho nó là có tội? Phương Diễn Chi trợn trắng mắt, giả bộ bị điếc tai.

“Đại sư đã bắt được quỷ?” Đạo diễn Vu tuy không thấy gì, chỉ nhìn hình dáng bánh quẩy để đoán, thử hỏi một câu.

Cố Trường Sinh gật đầu: “Là nam quỷ khoảng 30 tuổi, dáng người phổ thông, hơi gầy. Không biết tên, trên vành tai có nốt ruồi lớn màu đen.”

“Hình như là một diễn viên trước đây của đoàn phim.” Nhân viên trang điểm từng tiếp xúc một lần, vẫn còn ấn tượng: “Chỉ tới một lần duy nhất, sau đó biến mất khỏi đoàn. Tính tình người đó kỳ cục, chê tới chê lui. Nào là cơm hộp khó ăn không có đùi gà, cảnh diễn quá ít không có lời thoại, tiền lương thấp, tóm lại cái gì cũng chê.”

Nói thật đồ ăn do đoàn phim cung cấp khá ổn. Dù là diễn viên quần chúng cũng có thịt, chẳng qua hôm đó không có đùi gà thôi. Nhưng gà Cung Bảo ngon mà?

Đều là thịt từ gà, chả khác nhau bao nhiêu!

Chuyên viên trang điểm rất thích ăn gà Cung Bảo, nên lúc nghe hắn chê bai ở trong lòng xỉ vả một phen. Hơn nữa nam quỷ có đặc điểm rõ ràng, Cố Trường Sinh vừa nhắc cô đã nhớ.

“Hắn cảm thấy đãi ngộ đoàn phim không tốt đã rời đi từ lâu. Sao lại biến thành quỷ rồi đến đây?” Chẳng lẽ chết ở chỗ khác, nhưng chấp niệm đùi gà mạnh tới mức muốn quay về.

Cơ mà, tại sao nó muốn giết người trong đoàn làm phim?

Chuyên viên trang điểm không dám nói điều người xung quanh đang hoài nghi.

Cố Trường Sinh liếc nam quỷ một cái: “Không phải bị người hại chết.” Trên người nam quỷ không có dấu hiệu uổng mạng. Chỉ là hết dương thọ, sinh bệnh hoặc ngoài ý muốn qua đời.

Không phải bị hại chết là được.

Đạo diễn Vu nhẹ nhàng thở ra, không truy cứu nguyên nhân đối phương gây sóng gió. Dù sao có biết cũng vô dụng, giảng đạo lý với quỷ chả để làm gì. Càng miễn bàn đến việc bắt quỷ bồi thường, nó có tiền đền bù mới lạ.

Đạo diễn Vu kín đáo đưa một thẻ ngân hàng, là thù lao hắn đã chuẩn bị sẵn: “Quỷ này đành nhờ đại sư xử lý.” Nên độ hóa thì độ hóa, nên luân hồi thì luân hồi, đánh cho hồn tan phách diệt cũng được. Tóm lại đừng để nó xuất hiện lần nữa: “Diễn Chi, hôm nay không còn cảnh diễn, cậu tiếp đãi đại sư nhé.”

Phương Diễn Chi lại được nghỉ phép, mừng rỡ gật đầu, đến gần Cố Trường Sinh chia cho cậu một cái bánh quẩy để ăn.

“Còn có trứng luộc nước trà, sữa đậu nành nữa.” Cố Trường Sinh ý bảo Phương Diễn Chi lấy thêm. Lúc cậu đến đây không được chia bữa sáng.

“Ừm, ăn ngon lắm.” Phương Diễn Chi uống một ngụm sữa đậu nành đầy hưởng thụ, lại gặm thêm bánh quẩy. Người chung quanh kính sợ nhìn hắn một cái.

Ghê, Cố đại sư đưa bánh quẩy cũng dám ăn.

“Mọi người muốn ăn không?” Còn dư lại hai cái bánh bao, Cố Trường Sinh xách túi hỏi những người khác.

Nhóm quần chúng đang bận nhìn dây bánh quẩy trên không trung, hình như quỷ bị trói bằng bánh quẩy đang vùng vẫy, bay lung tung khắp nơi.

Ngược lại nữ chính mới thoát nạn đến gần, nói lời cảm ơn và nhận đồ ăn trong túi.

Từng đi một vòng qua quỷ môn quan, thì còn gì đáng sợ?

Biết đâu thức ăn do đại sư đưa còn có chức năng trừ tà, nữ chính thầm nghĩ. Ôm tâm lý tin tưởng, cô dẹp chế độ ăn kiêng giảm béo sang một bên, cầm bánh bao nhiều calo ăn sạch.

Cuối cùng đồ ăn trong túi cũng hết, đã có chỗ chứa. Cố Trường Sinh giơ một ngón tay, nam quỷ giữa không trung đang liều mạng tìm cách chạy trốn bị bánh quẩy khống chế, bay đến tay Cố Trường Sinh.

“Ỷ mạnh hiếp yếu!” Tên đạo sĩ vô sỉ chết tiệt!

Cố Trường Sinh mặc kệ nó. Duỗi tay vò nam quỷ thành một cục, nhét vào trong túi.
Bình Luận (0)
Comment