Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 46

“Anh có tới hay không?”

“Được, không tới đúng không?” Bụng Viên Cát lại bị quỷ thai đạp một cái, ngữ khí càng thêm ác liệt: “Anh không tới, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận, tôi đi tự thú ngay bây giờ!”

“Vậy mới đúng, chúng ta ngồi chung trên một chiếc thuyền, đã xảy ra chuyện thì mình anh trốn được à?” Nghe bác sĩ chịu thua, cuối cùng tâm trạng của Viên Cát cũng tốt hơn một chút: “Được rồi, tôi đi tìm anh.”

Cúp điện thoại, Viên Cát ôm bụng nặng trĩu, gian nan thay quần áo, đi đến phòng khám nhỏ.

Phòng khám nằm ở vị trí hẻo lánh, xen lẫn trong khu dân cư cũ kỹ, không thu hút chút nào, từ bên ngoài nhìn vào giống như phòng trọ thông thường. Không có người quen giới thiệu căn bản không thể tìm thấy. Đây cũng là lý do cảnh sát truy tìm đã lâu, kiểm tra hàng loạt các phòng khám nhỏ bất hợp pháp vẫn chưa bắt được người.

Nhưng hiện có Viên Cát dẫn đường, việc truy tìm trở nên đơn giản. Nhận được tin báo của quỷ thai, Cố Trường Sinh đem tin tức nói cho cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng đến khu chung cư cũ, thành công bắt giữ hai người.

Để Viên Cát nhởn nhơ đủ rồi, đã đến lúc hắn nếm thử mùi vị lao ngục.

Bị bắt, Viên Cát và tên bác sĩ oán hận lẫn nhau, cho rằng tại đối phương khiến mình bị liên lụy.

“Đờ mờ nếu không phải mày tìm tao, hang ổ của tao sẽ bị lộ à?” Ngay sau khi xảy ra chuyện, nghe được động tĩnh hắn vội vàng mua đồ ăn nước uống dự trữ. Mấy ngày nay không hề ra ngoài, chỉ ở nhà chơi game, cơm hộp cũng không dám gọi. Cảnh sát không biết hắn ở đâu, nếu không theo dõi Viên Cát, sao có thể mò tới đây?

Tên bác sĩ cảm thấy, mình lâm vào kết cục này, tất cả là do Viên Cát làm hại. Là Viên Cát lấy tiền tài dụ hoặc, khiến hắn che lương tâm làm việc, cũng do Viên Cát không cẩn thận, không phát hiện có cảnh sát đi theo khiến cả hai bị bắt.

“Nhảm nhí, rõ ràng là mày liên lụy tao. Vốn là cảnh sát tra được nơi này, nếu không phải tao nhất thời ngớ ngẩn, chui đầu vào lưới tới tìm mày thì bây giờ tao vẫn an toàn!” Cảnh sát đến phòng khám bắt người, không phải đến nhà nghỉ hắn thuê, tất nhiên hắn mới là người vô tội.

Ham lợi nhỏ thiệt thòi lớn!

Nếu không phải nghĩ trong tay mình có nhược điểm của tên bác sĩ, có thể áp chế hắn, bắt hắn phẫu thuật miễn phí cho mình, hắn đã không tới đây rồi!

Khi cảnh sát ra quân, Cố Trường Sinh cũng đi theo. Cậu hướng về phía quỷ thai bên cạnh tên bác sĩ, gật đầu. Nhận ám chỉ, quỷ thai vui sướng chui vào bụng tên bác sĩ.

Người bình thường cần chín tháng mười ngày hoài thai, nếu sinh non thì khoảng bảy tám tháng. Nhưng kẻ mang ý xấu thì khác, chỉ cần bảy tám ngày, hoặc sáu ngày cũng được, đủ ngày thì tùy thời sinh nở. Hơn nữa đứa bé sau khi sinh sẽ không yếu ớt, mà rất khỏe.

Bụng Viên Cát đã được sáu bảy ngày. Chứng cứ phạm tội của hắn đầy đủ, không thể cãi lại, bên trên đẩy nhanh quá trình, nhanh chóng kết án ra phán quyết.

Lừa gạt, cố ý thương tổn, giam cầm phi pháp, tổ chức bán dâm và các tội danh khác, cuối cùng Viên Cát bị phán tử hình.

Trên thế giới luôn có vài người xấu, mà mọi người cảm thấy, chết cũng không đủ tội, quá tiện nghi cho hắn.

Viên Cát là loại người như vậy.

Mục đích Cố Trường Sinh dùng quỷ thai chỉ có một, tận lực khiến Viên Cát chịu khổ. Vì vậy, đương nhiên cậu sẽ không nhìn Viên Cát nhẹ nhàng chết ngay. Tuy biết xuống dưới sẽ có trừng phạt, nhưng trong lòng vẫn khó chịu nuốt không trôi. Ngoài ra quỷ thai cũng vội, vì chấp niệm, nó sẽ bất chấp để được sinh ra.

Hai người ăn nhịp với nhau. Vì thế trước ngày hành hình, Viên Cát sinh con.

Lúc này, bụng Viên Cát đã phồng to cực kỳ, độ cung và thể tích này, tuyệt đối không bị nhầm thành bụng bia. Vì tình huống phạm nhân của án kiện đặc biệt, tất cả được phân vào cùng phòng giam nhốt lại. Trong phòng giam, tất cả mọi người bụng ôm lớn bụng bé, mặt lộ vẻ hoảng sợ mà nhìn về phía Viên Cát đau đến mức cắn ga trải giường.

Này… Đây là muốn sinh?

Thì ra sinh con đáng sợ vậy sao?!

Rồi muốn sinh chỗ nào? Chả lẽ là cúc hoa. Mọi người tưởng tượng hình ảnh cúc hoa nhỏ hẹp, đôi khi đi nặng đã đau đến chết đi sống lại, chứ đừng nói một đứa bé. Có thể sinh được không đó, khó sinh thật hả!

Khó sinh có xác suất chết rất cao.

Khác với Viên Cát, bọn họ chỉ bị phạt tù, nỗ lực cải tạo có thể được giảm hình phạt. Cuộc sống tươi đẹp bên ngoài còn đang chờ họ ra hưởng thụ, không thể chết thế này được. Dù ban ngày lao động mệt nhọc, mệt đến nỗi nhấc tay không nổi, vẫn tốt hơn cái chết. Còn sống là còn hy vọng.

“A!” Viên Cát đau đến mức nổi gân xanh, ban đầu chỉ la hét vài tiếng, càng về sau càng đau, sức kêu la cũng không còn, chỉ có thể há miệng thở dốc.

“Cứu tôi,” Viên Cát nhìn về phía tên bác sĩ, cầu xin: “Cứu, cứu tôi.” Thanh âm mỏng manh, gần như không thể nghe thấy.

Ngục giam im ắng, miễn cưỡng nghe được lời hắn.

Tên bác sĩ lui về sau một bước, trốn sau lưng những người khác, làm bộ không phát hiện, cũng không nghe thấy. Chưa nói hắn không biết cứu thế nào, cấu tạo nam nữ khác nhau, kiến thức kinh nghiệm phụ sản của hắn bó tay. Mà dù hắn biết đỡ đẻ cho đàn ông cũng không cứu kẻ thù hại hắn bị bắt vào tù.

Người duy nhất có kinh nghiệm đỡ đẻ không muốn giúp, Viên Cát tiếp tục đau khổ giãy giụa.

Đau nhức làm hắn mất đi lý trí, đồng thời hận tên bác sĩ, trong lòng chửi ầm lên.

Quan tâm nhân đạo của nhà nước đâu hết rồi, sao không sắp xếp bác sĩ, người đỡ đẻ?

Chết thì chết, vì sao còn để hắn chịu loại tra tấn này?

Dưới áo tù, huyết sắc từ bụng dần thấm ra, các phạm nhân thấy vậy vội né tránh. Máu chảy càng lúc càng nhiều, một thứ nhòn nhọn cắt ngang lớp quần áo, từ bên trong thò ra ngoài.

Thì ra là phá bụng chui ra!

So với tưởng tượng còn đáng sợ hơn, máu me hơn. Tên bác sĩ và các phạm nhân lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Nếu bụng bị xé nát, bọn họ còn có thể sống sao? Đã thế không ở khoa phụ sản trong bệnh viện, cũng không có bác sĩ chuyên nghiệp đỡ đẻ, không được gây tê, miệng vết thương sẽ không được chăm sóc khâu lại. Nhiều khi còn có trường hợp một xác hai mạng, hoặc mẹ chết con sống.

Chưa kể hiện tại bọn họ đang ở trong ngục giam, điều kiện chữa bệnh kém hơn bệnh viện viện, ngay cả tình trạng cơ thể cũng kém hơn thai phụ bình thường.

Nam nhân sinh con và phụ nữ sinh con, là hai chuyện khác nhau?!

Viên Cát đau đến mức hôn mê. Quỷ thai dùng móng tay bén nhọn rạch da bụng chui ra ngoài. Vì không phải đầu thai thật sự, chỉ là một phương thức, nên màu da của quỷ thai không phải màu đỏ như trẻ con mới ra đời, mà là màu đen.

Nó tựa hồ rất tò mò với thế giới bên ngoài, đầu nhỏ đen nhánh xoay chuyển, nhìn đám phạm nhân rúc thành một đám trong góc run bần bật, quỷ thai nhe răng, hướng bọn họ lộ nụ cười âm trầm u ám.

“Quái, quái vật!”

Tên bác sĩ và vài phạm nhân nhát gan bị dọa ngất xỉu, ngã lăn xuống đất. Các phạm nhân còn tỉnh táo theo bản năng tránh tầm mắt của quỷ thai, ánh mắt nhìn bụng mình cũng trở nên sợ hãi. Trong này, có phải cũng có một con quái vật?

Quỷ thai mặc kệ người khác thấy thế nào, nó biểu đạt cảm giác sung sướng khi được ra đời, hai tay chống lên phần eo sườn Viên Cát dùng sức, cố gắng bò ra khỏi bụng của hắn.

Chỉ lộ mỗi cái đầu đã đủ dọa người, giờ toàn bộ cơ thể chui ra, thêm hai phạm nhân tâm lý yếu té xỉu. Ngay cả Viên Cát đang ngất, vì đau nhức tỉnh lại thấy quỷ thai, cũng vừa hết hồn vừa đau đớn, chịu không nổi lại hôn mê bất tỉnh.

Được sinh ra thuận lợi, chấp niệm vì đầu thai thất bại tiêu tan hơn phân nửa, oán khí trên người nó chỉ còn một chút. Nó vô cùng cao hứng, không ngại trước khi đi làm một chuyện tốt.

“Em trai em gái hình như cũng muốn ra rồi.”

Nói xong, quỷ thai liền biến mất. Mấy phạm nhân nghe câu nói đó, rồi nhìn bụng của mình, không rét mà run. Đặc biệt lúc nó biến mất trong không khí, càng chứng minh nó chính là quái vật.

Các phạm nhân còn tỉnh táo gần như nổi điên, muốn mạnh tay đấm chết đứa bé trong bụng, nhưng chưa kịp làm gì bụng đã đau đớn. Qủy thai trong bụng họ, cũng muốn chui ra.

Gian nhà tù giống như địa ngục, tiếng kêu la vang dậy đất trời, Ma Vương liên tục mổ bụng mà sinh. Lại như đảo hoang, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng không có ai đến xem xét hỗ trợ.

Mãi đến khi tất cả quỷ thai đều được ra đời, sau đó biến mất, mới có người đi vào kiểm tra tình huống.

Khi bọn chúng khóc lóc kể lể thì phát hiện, bụng của mình vẫn đau đớn kinh khủng như cũ, hơi động nhẹ đã khó chịu, nhưng da bụng lành lặn không có miệng vết thương. Tất cả máu dính trên quần áo, ga trải giường, mặt đất cũng biến mất không thấy. Giống như việc sinh đẻ quái vật, chỉ là cơn ác mộng của họ.

“Cái gì ồn ào vậy hả? Làm tôi tưởng mấy anh kéo bè kéo lũ đánh nhau. Không có chuyện gì thì an phận lo ngủ đi. Còn náo loạn nữa thì xử phạt hết!” Cảnh ngục bực bội cảnh cáo.

Mọi người vâng vâng dạ dạ, không dám nói gì nữa. Nhịn đau đến hừng đông, ai cũng không ngủ. Đến giờ, đám người ôm bụng đau đớn, gian nan hoạt động bước chân đi ra ngoài múc cơm, ăn xong thì theo định mức lao động cải tạo. Còn Viên Cát, hôm nay là ngày hắn phải nhận án xử bắn.

Chịu đựng tra tấn, đã đến giờ tử hình, lúc bị mang ra ngoài, Viên Cát có chút gấp gáp, trong lòng ôm tâm lý giải thoát. Hắn không biết rằng, những kẻ như hắn, tử vong, chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng mới.

Tên bác sĩ và các phạm nhân vất vả cắn răng vượt qua một ngày lao động. Sau khi về nhà tù, chúng cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, bụng đau vài ngày rồi sẽ ổn, quái vật đã không còn. Nhưng bọn chúng tuyệt vọng nhận ra, mười ngày nửa tháng qua đi, da bụng bên ngoài vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng mỗi giây mỗi phút đều chịu đau nhức khó nhịn.

Kẻ ác nào dễ sống như vậy, phải trả giá lớn một chút. Chỉ đơn giản muốn họ đau một lần có rất nhiều biện pháp, đâu cần Cố Trường Sinh bỏ sức tập hợp quỷ thai.

Qủy thai hoành thành nhiệm vụ, hơn nữa còn lưu lại kỷ niệm khó quên cho đám đàn ông đê tiện. Cố Trường Sinh thực hiện hứa hẹn, không chỉ cho một đống đồ cúng làm thù lao, còn giúp chúng nó đánh tan chút oán khí chấp niệm còn sót lại, siêu độ chúng đi địa phủ luân hồi.

Giải quyết xong những việc này, sự tình vẫn chưa kết thúc. Những cô gái từng chịu thương tổn cần trị liệu lâu dài về sinh lý lẫn tâm lý. Chi phí nhân lên vô cùng cao. Rất nhiều cô gái gia đình không giàu có, hoặc có tiền cũng không muốn bỏ ra.

“Tàn hoa bại liễu, thứ bại hoại bôi đen gia đình, chết luôn đi chứ sống làm gì? Mất mặt!”

“Liên lụy đến người trong nhà!”

Ném lại những câu nói sắc bén như lưỡi dao tổn thương lòng người rồi biến mất.

Chỉ có vài cô gái ít ỏi, người trong nhà có năng lực nguyện ý giúp các cô trả chi phí trị liệu, điều dưỡng và mời bác sĩ tâm lý.

Vất vả nghĩ cách đòi tài sản từ trong tay phạm nhân làm tiền bồi thường cho các cô gái. Vấn đề thuốc men đã được giải quyết, nhưng rất nhanh lại có vấn đề khác xuất hiện.

Án này, người chịu ảnh hưởng không chỉ có các cô gái, mà còn có những đứa bé. Thai trong bụng đã bị xóa sạch, nhưng những đứa bé được sinh ra bị bán cần biện pháp sắp xếp phù hợp.

Không có người phụ nữ nào đồng ý nuôi nấng con của chồng mình với phụ nữ khác. Trước kia ngại chồng còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, bây giờ chồng vào tù, hai người ly hôn, trừ phần tài sản bồi thường, còn lại đều là của mình, tất nhiên thích làm gì thì làm.

Những đứa bé bị đuổi khỏi nhà, tứ cố vô thân.

“Bọn nó còn mẹ ruột, đi mà tìm mẹ ruột! Không liên quan tới tôi.”

“Không thể để những đứa bé này trở thành gánh nặng của người bị hại.” Sự tồn tại của chúng đối với người bị hại là thống khổ, là tuyệt vọng, chứ không phải kết tinh tình yêu hay hồi ức đẹp.

Vì thế chuyện đứa bé trở thành vấn đề lớn.

Đứa lớn nhất mới bốn năm tuổi, nhỏ nhất còn nằm trong tã lót. Vốn có thể đứa đến cô nhi viện, nhưng người vứt bỏ trẻ em tàn tật càng ngày càng nhiều, người chưa lập gia đình cũng ném con không ít. Mấy năm gần đây, cô nhi viện trong nước đều chật ních, không thể nuôi thêm nhiều trẻ em.

Nếu là một hai đứa còn có thể giải quyết, nhưng trước mặt họ ước chừng có hơn ba mươi đứa.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment