Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 97

Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Đây là bà nội ba."

Bà nội bà? Trương Kiều Nghiên?

Liễu Vũ khó có thể tin nhìn Trương Kiều Nghiên, làm thế nào cũng vô pháp đem cô gái trẻ cùng lắm hơn hai mươi tuổi trước mặt liên hệ với bộ xương khô quái hơn 80 tuổi kia. Cô nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị chắc chắn người này không phải là chị ba Trương Tịch Nguyệt của chị chứ?"

Trương Tịch Nhan mở điện thoại tìm hình ảnh của Trương Tịch Nguyệt trong album hình đưa cho Liễu Vũ xem: "Đây mới là chị ba của tôi."

Trương Kiều Nghiên ghét bỏ liếc Liễu Vũ một cái, nói với Trương Tịch Nhan: "Đề nghị đổi một cái đối tượng khác có não có mắt hơn đi nhen."

Ánh mắt kia ngữ khí kia, không sai, chính là bộ xương khô quái. Liễu Vũ vô cùng chân thành nịnh nọt: "Bà nội ba thật là trẻ tuổi thật là đẹp mắt."

Trương Kiều Nghiên lười phản ứng Liễu Vũ, nhanh chóng đi vào nhà kho kiểm kê số gia sản còn dư lại.

Bà xem xét hai cái nhà kho xong, dược liệu, thư tịch, pháp khí này nọ thật ra còn không ít, nhưng đều là loại thường dùng, không có thứ gì thực sự quá tốt.

Đến nỗi văn phòng và hiệu thuốc, cho dù có Liễu Vũ trông coi, cũng có người không ngừng tới cửa tìm phiền toái, từ khâu cung ứng vật liệu cho đến sản xuất vận chuyển và tiêu thụ sản phẩm đều xuất hiện vấn đề, cách dẹp tiệm đóng cửa chỉ còn kém một bước. Người tới quấy rối đa số là người trong Đạo môn, mang cái mác ra ngoài thu thập yêu tà trừng gian diệt ác, thuận tiện đoạt việc làm ăn xoát uy vọng này nọ. Xem như là miêu tả chân thật nhất về ví dụ cây đổ bầy khỉ tan tường đảo mọi người đẩy.

Điện thoại của Liễu Vũ vẫn luôn đổ chuông không ngớt. Nhà cung ứng hàng hóa, khách hàng, cổ đông, quản lý công ty và công nhân viên đều đang điện thoại tìm cô, ba mẹ, anh hai và đám bạn hồ bằng cẩu hữu cũng sôi nổi gọi điện thoại hỏi cô có phải đã đắc tội người nào hay không, tại sao lại nháo ra chuyện lớn như vậy.

Liễu Vũ cảm thấy phiền phức quá đỗi, đơn giản tắt nguồn điện thoại.

Tài khoản ngân hàng của cô cũng bị đóng băng, rất nhanh tới tiền ăn cơm cũng không có.

Như vậy lăn lộn một hồi, cho dù mọi việc kết thúc cô lấy lại được trong sạch, thì tổn thất cũng khó mà đánh giá được. Huống chi các cô tu luyện cổ thuật, cổ trì mà Lê Vị lưu lại chứa vô số cổ dịch cực độc, đó xác thực là đồ vật vô cùng nguy hiểm. Nếu đám người kia xuống tay từ cổ trì viết mấy bài luận, thì cô không cách nào phủi sạch quan hệ.

Trương Tịch Nhan trở lại thư phòng tiếp tục biên soạn giáo trình.

Đêm khuya, La Cự vội vã tới báo cho nàng rằng cảnh sát tìm được số lượng lớn ma túy bên trong kho hàng của hiệu thuốc và số dược liệu xuất từ thôn Hoa Tập, cảnh sát đang truy tìm nàng và Liễu Vũ khắp nơi, hơn nữa còn có một đội điều tra đang lên đường suốt đêm chạy tới thôn Hoa Tập.

Trương Tịch Nhan ngạc nhiên hỏi: "Thôn Hoa Tập không phải không còn ai sao?"

La Cự đáp: "Người của bộ lạc Hoa Tế đã không còn, nhưng trại chăn nuôi của thôn Hoa Tập vẫn còn đó, vì thế tôi đã chiêu mộ thêm một số người đến xây dựng lại thôn Hoa Tập. Lúc trước tính đưa ngài đến xem, không nghĩ bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy." Hiện giờ thôn Hoa Tập đã không còn người của bộ lạc Hoa Tế, vậy mà vẫn phải tao ngộ những chuyện như vậy.

Trương Tịch Nhan theo bản năng liếc nhìn bà nội ba của nàng.

Trương Kiều Nghiên đang ngồi lướt điện thoại, cảm nhận được tầm mắt của Trương Tịch Nhan, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Nhìn bà làm cái gì? Chuyện của chính mình thì tự đi mà giải quyết."

Trương Tịch Nhan nói với La Cự: "Anh đi theo tôi." Nàng lấy một ít sách về tu luyện trong thư phòng của anh hai, kêu La Cự sao chép lại. Sau đó nàng tiếp tục ngồi vào bàn làm việc soạn giáo trình.

La Cự không rõ cô chủ có ý gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo, mở máy tính ra sao chép lại từng trang bí kíp trong truyền thuyết mà cô chủ vừa đưa. Từ công pháp tu luyện đến đao thương quyền kiếm các loại võ nghệ, tới các loại thư tịch về bùa chú đan dược, ước chừng có hơn 30 quyển. Trong những quyển sách này, chỉ cần có thể hiểu rõ một quyển thôi thì cả đời không cần sầu. Cô chủ ngay lập tức lấy ra nhiều thư tịch như vậy, rất có thể đều là cho bọn họ, chuyện này làm cho La Cự kích động tới nỗi run hết cả tay.

Sáng sớm, La Cự nhận được điện thoại của nhóm tiểu nhị gọi tới báo cáo tin tức.

Có người của chính phủ trong lúc tham gia điều tra cổ trì bị trúng độc, người của Dân Tông Hiệp đến, phong tỏa toàn bộ tòa nhà của tập đoàn Cửu Lê, quản lý cao tầng của tập đoàn cũng bị khống chế. Xí nghiệp dược phẩm dưới danh nghĩa của tập đoàn Cửu Lê cũng bị niêm phong.

Anh báo cáo tin tức này cho Trương Tịch Nhan, hỏi: "Cô chủ, hiện tại làm sao bây giờ?" Cứ như vậy, đừng nói tài sản của bọn họ, tới Liễu tổng cũng không xong rồi.

Trương Tịch Nhan không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Tôi kêu anh sao chép thư tịch, anh chép xong chưa?"

La Cự đáp: "Còn chưa xong."

Trương Tịch Nhan nói: "Sau khi chép xong, đem tất cả các bản sao đều mang đi, để cho nhóm tiểu nhị mỗi người chọn một, hai loại mà bọn họ cảm thấy hứng thú học tập, luyện thành sau, năng lực nghiệp vụ của mọi người sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Anh đưa mọi người đến nơi khác, mở văn phòng mới, anh đứng tên pháp nhân công ty, làm ăn quy củ như cũ. Gặp được chuyện khó giải quyết hay không làm được, gửi tin nhắn hoặc email nói với tôi."

La Cự gật đầu, vang dội đáp ứng: "Vâng." Anh còn nói thêm: "Cô chủ, cả đời này của La Cự tôi đều sẽ đi theo ngài, mạng của tôi cũng thuộc về ngài."

Trương Tịch Nhan nói: "Tôi muốn mạng của anh để làm gì? Học tốt bản lĩnh, giúp tôi kiếm nhiều tiền là được rồi." Tình huống có biến đổi, nàng không có thời gian chậm rãi bố cục, vậy thì bồi dưỡng thủ hạ đi đầu tư kiếm tiền cũng có tác dụng a, ít nhiều gì cũng còn có một chút tài chính để duy trì, không đến mức rơi vào cảnh một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán. La Cự bọn họ cũng vừa mới nhận được một số tiền lớn, không thiếu vốn để khởi nghiệp, nàng chỉ cần cung cấp một chút kỹ thuật để duy trì, đổi một địa phương khác không có loạn lạc như vậy, bọn họ có thể tiếp tục mở cửa làm ăn.

Đừng nhìn đối phương hiện tại toàn diện xuất kích, trận thế như muốn đào hết gốc rễ của các nàng, nhưng đợi đến khi nàng thật sự ra tay trả đũa, bọn chúng cũng không có thời gian để mà đi để ý đám tiểu lâu la như La Cự.

Trương Tịch Nhan vẫn luôn vội đến hết buổi sáng mới biên soạn xong mớ giáo trình. Nàng đưa giáo trình và một ít trang bị, pháp khí, dược liệu bên trong nhà kho cho La Cự, sau đó xua người rời đi.

Đối phương làm nhiều chuyện như vậy, xác thật làm người tức giận không thôi. Nhưng đối thủ của nàng là Canh Thần, là bộ lạc Ứng Long, không phải người bình thường. Những nhân viên chấp pháp kia chỉ là nhân viên công vụ lãnh đồng lương nhà nước về nuôi sống gia đình, có người cử báo cung cấp manh mối, bọn họ chỉ là theo luật mà đi tra án. Các nàng vì bảo vệ tài sản liền đi ra ngoài cùng bọn họ đối đầu, làm cho chính mình có thêm một phe đối đầu có hậu thuẫn cường đại sau lưng, giẫm vào kế mượn dao giết người của kẻ thù, có phải ngốc hay không? Tài sản của các nàng bị tổn thất thảm trọng, nhiều tiền như vậy trong một đêm liền không còn, đổi lại là một người tâm lý yếu ớt, nói không chừng sẽ luẩn quẩn trong lòng mà đi nhảy lầu. Trên thực tế, lúc này tiền tài chỉ là chuyện nhỏ. Nàng không có khả năng bởi vì những chuyện này mà để tâm lý bị quấy nhiễu, không có khả năng vì tiền tài mà bị kẻ địch kéo ở chỗ này. Kẻ địch giấu trong bóng tối không ngừng gây sự, cho dù nàng có một vạn cái miệng cũng không thể nào biện hộ được cho bản thân, phiền toái vẫn sẽ không ngừng kéo đến. Vô pháp chải vuốt rõ ràng những cọng râu ria, phương pháp hữu hiệu nhất bây giờ chính là dao sắc chặt đay rối, một dao chặt bỏ chuyện râu ria không để ý tới nữa.

Trương Tịch Nhan đi đến phòng khách thấy Liễu Vũ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên sofa, bà nội ba thì ở trong phòng bếp nấu cổ dược, mùi hương kỳ quái nhưng lại làm người thèm thuồng không thôi.

Nàng đi đến bên cạnh Liễu Vũ ngồi xuống, hỏi: "Đau lòng tiền à?"

Nước mắt của Liễu Vũ từ hốc mắt lăn xuống: "Chị không biết Lê Vị tích cóp được cỡ nào đâu, tài sản của ba em cũng chỉ là số lẻ của nàng ấy thôi. Trên người em giờ không còn tiền mặt, tại khoản ngân hàng bị đóng băng, một cắc cũng không còn." Cô hít hít mũi, ngồi dậy, nói: "Nhan sắc của em vẫn rất có giá trị, chị bao nuôi em đi sẽ không bị lỗ đâu."

Trương Tịch Nhan biết rõ Liễu Vũ đang nói giỡn làm nũng, lại nhịn không được có chút đau lòng, phải biết rằng Liễu Vũ là cái khứa ham tiền như mạng, nhiều tiền như vậy tự nhiên không còn nữa thì sẽ đau lòng thành cái dạng gì đây. Nàng ngồi bên cạnh Liễu Vũ, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nói: "Tôi nuôi em."

Liễu Vũ hoàn toàn không nghĩ rằng Trương Tịch Nhan sẽ đáp ứng, vì vậy đại não mắc kẹt không vận chuyển được. Vẻ mặt cô dại ra nhìn Trương Tịch Nhan: "Chị lặp lại lần nữa xem."

Trương Kiều Nghiên cầm một chén cháo cổ dược đen thùi lùi nóng hầm hập từ trong phòng bếp ra tới, ngồi xuống đối diện hai người các nàng, ánh mắt lạnh lẽo liếc Trương Tịch Nhan: Con lặp lại lần nữa cho bà nghe chơi.

Trương Tịch Nhan không dám khiêu chiến với dâm uy của bà nội ba, lôi kéo Liễu Vũ đi vào phòng bếp. Trên bếp vẫn còn đặt một cái nồi đất bên trong còn hơn nửa nồi cháo, lửa đã tắt.

Trương Tịch Nhan xem xét dược liệu trong nồi, xác định rằng số cổ dược tốt nhất mà anh hai nàng để lại trong kho đã bị bà nội ba lấy toàn bộ đi hầm.

Nàng nói với Liễu Vũ: "Lấy chén đũa đi." Rồi bưng nồi cháo đi đến bàn ăn, nhận lấy chén Liễu Vũ đưa, múc cho mỗi người một chén.,

Liễu Vũ đau lòng tiền, bưng cháo cổ dược cũng không có hứng thú ăn, nặng nề thở dài, phát ra tiếng mắng bi phẫn: "Mấy trăm tỉ a!"

Trương Kiều Nghiên liếc Liễu Vũ trắng cả mắt: Có cái gì mà la làng la xóm, đâu phải chỉ có một mình con bé phá sản đâu.

Nhà của bà trừ bỏ mấy người còn sót lại cùng với mớ sách trong Tàng Thư Lâu, chút đồ vật có giá trị đều đã vô hết trong cái nồi cháo này rồi. Cổ bên trong ngục tối trong lúc bà bế quan, cũng bị Trương Tịch Nhan tai họa đến không còn bao nhiêu con, sau này có muốn gom đủ một đơn cổ dược cũng khó.

Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Cháo này có bỏ tiền ra cũng không mua được đâu, mau uống đi."

Liễu Vũ lòng đau như cắt thở dài thườn thượt, vùi đầu uống một muỗng cháo. Cháo cổ dược này ngửi đã thấy thơm, ăn vào còn thơm hơn. Vừa vào trong bụng liền có một cỗ lực lượng ấm áp khuếch tán từ dạ dày ra khắp toàn thân, khiến cho lỗ chân lông cả người giãn nở, hương vị kia quả thực là nhân gian cực hạn mỹ vị.

Đau lòng tiền gì đó, chút nữa rồi đau tiếp, uống cháo trước đã.

Liễu Vũ cầm chén cháo uống một hơi sạch sẽ, múc thêm cho mình chén khác, cũng múc cho Trương Tịch Nhan một chén, tự động xem nhẹ bà nội ba ngồi trong phòng khách chỉ mới ăn được một chén nhỏ. Cô ăn liền tù tì ba chén, dạ dày no căng, có thức ăn ngon an ủi, trong lòng cũng dễ chịu một chút.

Trương Tịch Nhan cầm nồi và chén đũa đi vào phòng bếp, ném vô thùng rác.

Liễu Vũ: "..." Này đâu phải đồ dùng một lần đâu nhỉ. À mà thôi, không phải dùng một lần thì cũng không có người đi rửa. Cô cũng không dám để bà nội ba đã nấu cơm cho ăn rồi còn phải đi rửa nồi chén gáo bồn. Đến nỗi hai người các cô, Liễu Vũ không xác định được đời này hai người đã rửa qua cái chén nào chưa, đại khái là không có đi.

Này lại là một chuyện bi thương, về sau không có tiền thuê giúp việc cũng không có tiền ra nhà hàng ăn, bản thân cũng không biết nấu cơm. Cô có thể quay về nhà để cho ông bô Liễu Sĩ Tắc nuôi cô sao?

Liễu Vũ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, kinh thanh kêu lên: "Công ty của ba em, em là cổ đông lớn nhất a." Cô dính vào chuyện lớn như vậy, nếu vì vậy mà kéo luôn tập đoàn Liễu Thị xuống nước, vậy thì thật đúng là...

Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ thật sự luống cuống, vì thế lên tiếng: "Người đến bảo vệ ba mẹ em là đệ nhất cao thủ của tổ đình, ông ấy là truyền công trưởng lão đời trước, là đại sư huynh của chưởng giáo chân nhân. Ông ấy sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, cho dù Liễu Thị xảy ra vấn đề, thì cũng sẽ có tổ đình trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn."

Trên thực tế, chuyện này chỉ vừa xảy vào ngày hôm trước và hôm qua, cho dù nàng muốn bình tĩnh, nhưng cũng không khỏi tức giận.

Dân Tông Hiệp vốn nên giữ gìn chính nghĩa chủ trì công đạo, vậy mà lúc đám người kia dùng người thường đương dao nhỏ, bọn họ hẳn phải đứng ra kiềm chế thế cục, ngăn ngừa người tu hành tranh đấu tai họa đến người thường mới đúng, vậy mà bọn họ lại làm ngược lại, liên thủ với cơ quan nhà nước niêm phong tập đoàn Cửu Lê, chẳng hề quan tâm đến việc hai người các nàng bị vu oan giá họa, tùy ý niêm phong tài sản đóng băng tài khoản của các nàng.

Tính tình Trương Tịch Nhan vốn dĩ cũng không tốt lành gì, lần này là thực sự tức giận.

Nàng nói với Liễu Vũ: "Dọn dẹp một chút, chúng ta đi." Nàng lên lầu, đem tiền mặt trang sức châu báu vật phẩm quý giá trong két sắt nhét hết vào balo, hướng Trương Kiều Nghiên chào tạm biệt, dắt Liễu Vũ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment