Đào Viên Tương Ngộ

Chương 17

Ta sắp xếp cho Thu Minh một gian phòng gần viện của ta.

Thu Minh rất ngượng ngùng, nàng nói không thể ăn không ngồi rồi, cuối cùng nàng gần như trở thành bảo mẫu của ta, lo ăn uống, lo tắm rửa, thậm chí cả việc trải giường cho ta nàng cũng muốn làm. Ta rất bất đắc dĩ, nhưng Thu Minh một mực khăng khăng đòi làm việc. Ta không còn cách nào khác đành phải dặn dò tất cả các hạ nhân không được vô lễ với nàng.

Nhan Hướng một chút cũng không thấy phiền. Nha đầu kia xem ra là thực vui vẻ có thêm một người chia sẽ công việc, sớm ngày đi theo Thu Minh như hình với bóng. Mới đầu còn ngại ngùng gọi Thu Minh cô nương, về sau dứt khoát đổi thành tỷ tỷ muội muội, suốt ngày ríu rít như chim trên cành.

Về phần mẫu thân cùng với nương, ta không nói Thu Minh là nữ tử thanh lâu được ta cứu ra, chỉ lấy cớ qua loa nói nàng bị cha mẹ bán làm nô tỳ, ta thương cảm nên đưa nàng về làm tâm phúc bên cạnh. Mẫu thân cũng không truy cứu nhiều, chỉ dặn dò ta chọn người phải chọn cẩn thận, lỡ gặp phải kẻ có tâm tư không tốt thì rước họa vào thân. Ta vội vội vàng vàng gật đầu, thề thốt sau này không bất cẩn như vậy nữa, nương cùng mẫu thân mới cho qua.

Mọi thứ vậy là tạm ổn.

Buổi sáng hôm nay trời thật đẹp, nắng nhè nhẹ xuyên qua những tán lá xanh mướt, nhảy múa trước mắt ta. Ta khép hờ mi, cảm nhận không khí yên bình xung quanh. Không còn toan tính, không còn lo lắng cùng ghen tị, tâm hồn thanh thản mới cảm nhạn được vẻ đẹp của vạn vật. Hết thảy đều dễ dàng thoải mái như vậy, làm cho ta sâu sắc hiểu rõ như thế nào mới là sống một cách đích thực.

Bất quá, sự yên bình này cũng không kéo dài được lâu.

“Thanh Kỳ tỷ tỷ!”

Giọng nói lanh lảnh, thánh thót như tiếng hoàng anh vang lên. Ta từ trên chõng ngồi dậy, nhìn thấy bóng dáng màu vàng đằng xa giống như một cánh bướm đang bay lượn, trong phút chốc bao nhiêu hồi ức khi xưa lại ùa về.

“Mộ Dung Viên Viện, sao muội lại tới đây?” Ta kinh ngạc thốt lên.

Mộ Dung Viên Viện chỉ một lát đã tới trước mặt ta, trên môi nàng nở rộ nụ cười tinh nghịch: “Thanh Kỳ tỷ ơi, bộ mặt như vừa gặp ma kia là thế nào, tỷ ghét bỏ muội hả?”

Ta thật sự không biết nên khóc hay nên cười “Nói nhăng cuội, ta chỉ là không biết tại sao cô cô lại cho muội xuất phủ đến đây.”

Mộ Dung Viên Viện khanh khách cười: “Còn không phải nhờ tỷ tỷ sao?” Nàng nhìn ta đầy ẩn ý “ Tỷ biểu hiện xuất sắc như vậy... chậc... Mẫu thân muội cùng nương của tỷ chẳng phải là đang bàn chuyện chung thân đại sự của tỷ đi? Cả đám người kéo đến hỏi rồi kìa.”

“Chung thân của ta?” Ta nghe biểu muội nói mà xanh cả mặt. Ta chỉ vừa mới qua cập kê thôi, đâu cần thiết phải gấp gáp như thế chứ?

“Sao trông tỷ sầu thảm quá vậy? Đến hỏi tỷ đều là long trung chi nhân, lẽ nào tỷ còn sợ thua thiệt?” Mộ Dung Viên Viện khó hiểu nhìn ta, sau đó nàng “à” lên một tiếng: “Hay là tỷ có ý trung nhân rồi, đang chờ ai kia đến hỏi mà người ta lại không tới?”

Ta lườm nàng một cái: “Nói năng linh tinh!”

“Phải không?” Đôi mắt to của nàng lóe lên vẻ gian xảo: “Muội đoán nhé, là vị thái tử Tây Kỳ kia à? Hay là Định Vương, hay là... Tuyết công tử?”

Tim ta “thịch” một cái, lỡ nhịp.

Ta đang chờ đợi người kia sao? Làm sao có thể,kiếp này ta và chàng chẳng có bất kì mối liên quan nào, ta nào dám mơ tưởng đến điều xa vời như thế?

Chỉ là... Ta chưa từng nghĩ đến việc yêu thương một ai khác. Như vậy, liệu ta sẽ cưỡng ép bản thân gả cho một người ta không thể yêu thương sao? Sẽ không, chẳng phải là ta lo sợ về hạnh phúc của bản thân, mà ta nhất định sẽ cảm thấy tội lỗi với phu quân của ta, rằng ta không yêu chàng đâu, vì ta đã yêu một người khác mất rồi.

“Ai... Muội đùa thôi, tỷ đừng giận muội đó.” Mộ Dung Viên Viện nháy mắt với ta một cái. Ta hờn giận lườm nàng, đáng tiếc nha đầu kia vô tâm vô phế, cứ thế hì hì nhìn ta. Cuối cùng, ta thở dài một tiếng: “Đừng có đi rêu rao lung tung, hiểu chưa?”

“Vâng, muội biết rồi!” Nha đầu kia nghiêm trang nói, sau đó mắt đẹp bắt đầu sáng lên. “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài kia đi.”

“Bậy bạ!” Ta vội mắng nàng. “Mỗi lần muội đi ra ngoài, không quậy phá thì cũng cãi nhau với người ta. Suốt ngày chỉ biết gây họa thôi!” Biểu muội này của ta cái gì cũng tốt, chỉ vướng duy nhất cái tật thích la cà, còn ta luôn là người bất hạnh được nàng chọn đi cùng. Biết làm sao bây giờ, ai bảo nàng nghịch ngợm như thế, nếu không có ta trông coi biết đâu sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn.

“Mấy lần trước không tính!” Mộ Dung Viên Viện ủy khuất kêu lên, sau đó dùng đôi mắt đen ngập nước nhìn ta, vẻ mặt đáng thương hề hề nói: “Đi đi mà, hôm nay người ta ai cũng thả đèn cầu an, không đi chẳng phải quá đáng tiếc sao...”

Ta đau đầu rồi, tại sao biểu muội này ngang bướng như vậy. “Ta nói rồi đấy. Muội dám trốn đi nữa, xem thử ta có mách cô cô phạt muội một trận hay không.”

“Thanh Kỳ, con cũng phải mạnh dạn lên một chút, không thể suốt ngày trốn trong nhà như vậy được.”

“Nương, cô cô.” Ta quay đầu lại. Nương ta một thân áo lụa xanh, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ dịu dàng, còn người mặc xiêm y đỏ, khuôn mặt giống cha ta tới ba phần kia chính là cô ruột của ta.

Nương mỉm cười nhìn ta, sóng mắt ôn nhu tràn đầy thương yêu: “Viên Viện đã muốn như thế, con cũng đi cùng con bé đi, dẫn theo Thu Minh nữa.” Nàng do dự một lúc. “Ta mượn nha đầu Nhan Hướng của con dùng một chút. Thế nhé, đi chơi vui vẻ.”

“Nhưng con...” Ta vội vàng muốn từ chối.

“Hả, con có ý kiến gì sao?” Mắt đẹp của nương đảo qua một cái, ta đành phải thức thời nhận mệnh. Đừng thấy nương ta xinh đẹp lại dịu dàng mà hiểu nhầm, nàng chính là bên ngoài thì mềm, bên trong lại cứng rắn như sắt đá. Một khi ý nàng đã định, tốt nhất ta không nên chống đối thêm cho hoài công.
Bình Luận (0)
Comment