Đáp Án Của Thanh Xuân

Chương 2

6

Ngày đầu tiên Mạnh Vọng An nhận chức, tôi đến muộn.

Nguyên nhân là buổi tối hôm trước, bạn trai cũ trẻ con của tôi muốn quay lại, tôi không đồng ý thì đòi tự tử.

Tôi thuyết phục cậu ấy đến rạng sáng mới xong.

Vì thế bây giờ, tôi đang đứng ở cửa phòng họp, nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của mình.

Hơn chục con mắt nhìn tôi, kể cả người đàn ông đứng đầu.

Một giây đó, nhớ lại quá khứ, hình như tôi nhìn thấy dáng vẻ lúc mười mấy tuổi của anh.

Nhưng hiện thực thì anh mặc vest, vẻ mặt ung dung, khí chất mạnh mẽ.

Tôi vội cúi đầu, tìm chỗ ngồi xuống.

Sau cuộc họp, tôi và đồng nghiệp đến phòng trà.

“Tiều Đồng, hôm nay cậu rảnh không?” Đồng nghiệp hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không bận.”

Vừa đi vừa cúi đầu uống cà phê.

Sau đó tôi quay người lại, cốc cafe va phải trên một bộ vest đắt tiền.

Đổ.

Tôi: …

“Tổng thanh tra có sao không ạ?” Đồng nghiệp kinh ngạc thốt lên.

Ngón tay thon dài rút khăn tay ra, thong thả lau vết nước.

Mạnh Vọng An cười với đồng nghiệp: “Không sao đâu.”

Anh liếc tôi một cái như có như không.

Tôi còn chưa kịp xin lỗi thì anh đã nhẹ nhàng đi mất.

“Tổng thanh tra Mạnh đẹp trai quá!”

“Không biết có bạn gái chưa ta?”

Các đồng nghiệp ríu ra ríu rít.

Chỉ có tôi cầm cốc cà phê, cả người nhếch nhác như tội phạm bị lưu đày nhiều năm.

Buổi tối tôi ở lại tăng ca.

Nhân lúc Mạnh Vọng An vẫn chưa đi, tôi vội vàng rời đi.

Kết quả là vừa vào thang máy tôi đã bị đau bụng, lại phải chạy vào wc tầng một ngồi một lúc.

Lúc quay lại thang máy để xuống bãi đỗ xe tầng hầm, tôi còn nghĩ chắc là sẽ không đúng lúc gặp Mạnh Vọng An đâu ha?

Sau đó, cửa thang máy mở ra.

Tôi nhìn thấy Mạnh Vọng An.



7

Hay lắm.

Sau kế “đổ cà phê làm bẩn áo”, tôi lại “cố ý chờ anh tan ca”.

Tôi đứng yên không nhúc nhích ở cửa thang máy.

Mạnh Vọng An bỗng mở miệng.

“Không vào à?”

Đầu tôi nóng lên, bước vào.

Thời gian xuống tầng hầm như đã trôi qua một Kỷ Băng Hà.

Tôi đứng ở một góc, lén nhìn anh.

Hình như anh cao lên, thân hình cũng rắn chắc hơn so với thời thiếu niên.

Lúc đi ngang qua, trên người anh có mùi nước hoa nam và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Sau khi thang máy dừng lại, tôi cố ý đi ra sau anh.

Tôi nghĩ thầm, lề mề một chút thì mỗi người sẽ đi một ngả, lúc đó sẽ không bị anh hiểu lầm là tôi có suy nghĩ khác.

Nhưng đi rồi lại đi, tôi nhận ra có gì đó sai sai.

Sao con đường hai chúng tôi đi lấy xe lại giống nhau như đúc vậy?

Hiển nhiên Mạnh Vọng An cũng có suy nghĩ như thế.

Anh bỗng nhiên dừng bước, xoay người đi về phía tôi.

Tôi lùi về sau một bước, định nói “Tôi không theo dõi anh”, “Anh đừng sợ”, “Tôi không thích anh nữa đâu” theo bản năng.

Mạnh Vọng An dừng lại trước mặt tôi.

“Túng Đồng.” Anh nhìn tôi, lộ ra biểu cảm tôi không hiểu nổi: “Em có rảnh không?”

“Hả?”

“Chúng ta tâm sự chút.”

Tôi sững sờ.

Chúng tôi có gì để tâm sự à?

“Ờm, tôi…”

Giây tiếp theo, giọng nói của một chàng trai vang lên.

“Chị ơi, sao bây giờ chị mới tan ca?”

Tôi chưa bao giờ thấy biết ơn bạn trai cũ cún con này đến thế.

Tôi cười, đi qua Mạnh Vọng An rồi rời đi.

“Xin lỗi, bạn trai tôi đến đón tôi.”

8

Người Mạnh Vọng An hơi cứng lại.

Tôi nhanh chóng rời đi.

Sau khi ngồi vào trong xe, bạn trai cũ cún con cũng ngồi vào theo.

Đã diễn thì phải diễn cho trót, tôi không thể đuổi cậu ấy đi.

“Chị, người đàn ông kia là ai?”

Trần Tư Vũ nhỏ giọng hỏi.

Tôi khởi động xe, nhìn bóng dáng Mạnh Vọng An đang nhỏ dần qua gương chiếu hậu.

“Sếp của tôi.”

“Vừa nãy hình như em nghe thấy chị nói bạn trai gì đó?”

Tôi một mực phủ nhận: “Cậu nghe nhầm rồi.”

“À.” Cậu ấy hơi dừng lại: “Em đặt trước nhà hàng chị thích nhất rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé.”

Với tính cách trước kia của cậu ấy, bây giờ đã sớm bám vào tôi hỏi không tha hỏi quan hệ giữa tôi và Mạnh Vọng An.

Bây giờ thái độ lại khác thường, vội vàng lấy lòng tôi.

Tôi không từ chối, thay đổi hướng đi.

Ngay từ lúc bắt đầu, tình cảm giữa chúng tôi là do tôi chủ động.

Lúc đó tôi cùng với bạn đại học đi ăn cơm, nhìn thấy có một ban nhạc đang biểu diễn ở công viên.

Cậu nhóc hát chính đã thu hút sự chú ý của toi.

Dưới sự cổ vũ của bạn bè, tôi chủ động tới xin wechat.

Lúc mới yêu đương, tất cả đều rất tốt, chàng thiếu niên trẻ nhiệt tình, tràn ngập sức sống, ngày nào cũng hỏi han ân cần, ríu ra ríu rít.

Nhưng lâu dần, sự chênh lệch tuổi tác dần xuất hiện vấn đề.

Lúc tôi đang choáng váng đầu óc, loay hoay vì dự án thì cậu ấy lại trách tôi không nhớ nổi ngày kỉ niệm.

Đối tác làm việc bình thường thôi nhưng cậu ấy cũng truy hỏi quan hệ của tôi với những người đàn ông kia.

Cuối cùng tôi đề nghị chia tay.

Chúng tôi im lặng trong suốt bữa ăn.

Lúc rời đi, tôi muốn đưa cậu ấy về trường nhưng cậu ấy từ chối.

Cậu ấy đứng dưới đèn đường, cười với tôi: “Chị à, em quyết định sẽ theo đuổi chị lại một lần nữa. Không phải cái cách trẻ con lúc trước mà là bằng sự trưởng thành, nghiêm túc.”

Lúc cậu ấy nói những lời này, cả người đều chìm trong ánh đèn mờ ảo.

Tôi hơi hoảng hốt.

“Tùy cậu.”

Cuối cùng tôi vẫn không từ chối.

Trên đường trở về, tôi chợt nghĩ đến mình của lúc mười mấy tuổi.

Lúc đó tôi cũng nhiệt liệt theo đuổi Mạnh Vọng An, hình như chưa bao giờ lùi bước.

Giống như Trần Tư Vũ bây giờ vậy.

9

Sau hai tuần Mạnh Vọng An nhận chức, cuối cùng tôi cũng thích nghi được.

Lúc đối mặt anh, mặt không đỏ tim không loạn, giống như người lạ lần đầu gặp nhau.

Nhưng tôi không đỏ mặt thì có người khác đỏ mặt.

Những đồng nghiệp nữ còn độc thân trong phòng làm việc đã bắt đầu hành động.

“Tiểu Lộ của nhóm bên cạnh ngày nào cũng đi tìm tổng thanh tra Mạnh nói chuyện, còn đưa đồ cho anh ấy nữa.”

“Tiểu Lộ đang theo đuổi anh ấy à?”

“Chắc vậy, không biết có thể thành công hay không.”

Tôi đang viết đánh giá dự án ở bên cạnh.

Nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được, chen vào một câu: “Anh ấy không dễ theo đuổi đâu.”

Các đồng nghiệp bỗng nhiên không nói gì nữa.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn những đồng nghiệp đang bận việc của mình, mà nhân vật chính của cuộc trò chuyện là tổng thanh tra Mạnh đang đứng ở bên cạnh.

Tôi: …

Mấy năm không gặp, người này có sở thích nghe lén người ta tám chuyện à?

“Tôi vừa gửi tài liệu dự án mới cho em, lát nữa sửa xong thì báo cho tôi.”

Anh để lại câu này rồi rời đi.

… Ồn ào ầm ĩ một lúc thì ra là đến giao nhiệm vụ.

Tôi bĩu môi, tiếp tục làm việc.

Buổi tối, Trần Tư Vũ lại gọi thức ăn ngoài cho tôi.

Tôi chưa kịp ăn nên đặt nó sang một bên.

Không biết Mạnh Vọng An đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

Anh nhìn chằm chằm vào ghi chú trên hóa đơn, bỗng nhiên mở miệng: “Cậu ta đang theo đuổi em?”

Tôi sợ hết hồn.

Lúc này mới nhận ra anh đang nhắc đến Trần Tư Vũ.

Tôi dừng lại một lúc, không giải thích gì.

“Ừ.”

Nhớ tới lý do từ chối ở hầm gửi xe lúc trước, tôi lại nói thêm một câu: “Sau khi chúng tôi chia tay, cậu ấy theo đuổi tôi lần nữa.”

Hình như Mạnh Vọng An không có ý bỏ qua đề tài này.

“Em không đồng ý với cậu ta?”

“Sắp rồi.” Tôi gõ bàn phím tanh tách: “Tôi cũng không khó theo đuổi như một vài người nào đó.”

Anh hơi cứng người, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Tôi đổi đề tài: “Tôi đã gửi tài liệu mà anh cần cho anh rồi, tôi phải tan làm đây.”

Nếu cấp trên là người khác, tôi sẽ không tự tin như vậy.

Chỉ là lúc đối mặt với Mạnh Vọng An, gai nhọn cả người tôi lại dựng hết cả lên.

Vì sao ư, tôi cũng không rõ nữa.

Có lẽ là không muốn bị anh coi thường nữa.
Bình Luận (0)
Comment