Đáp Lại Lời Yêu

Chương 50

Hơi thở nóng rực của người đàn ông bao vây lấy cô, che trời lấp đất, tận dụng mọi kẽ hở xâm nhập vào mọi giác quan khiến cô mỗi lúc càng choáng ngợp, dễ dàng gợi lên từng trận run rẩy cùng cảm giác tê dại trước giờ chưa từng có.

Bị ức hiếp đến vậy còn thêm tác động của rượu, lúc này gương mặt Thời Nhiễm đã nhuộm đỏ đến phảng phất như sắp chảy máu.

Nhưng nhiều hơn nữa là tức giận.

Anh đang bắt nạt cô.

Anh lại có thể tự nhiên mà làm ra loại hành động vô lại đến nhường này, cứ như mình không làm gì sai mà khi dễ cô!

Đại não rối loạn không còn cách nào suy nghĩ, mỗi tế bào trong cơ thể Thời Nhiễm tựa như đang đồng loạt kêu gào uất ức, nhưng người đàn ông này lại cố tình lấn tới dán lên môi cô hỏi lại ——

“Được không? Hửm?”

Giọng nói trầm ấm gợi cảm giống như thâm tình lưu luyến từ biển sâu mang đến, nhưng dù vậy cũng không thể che giấu được sự lưu manh đang dần ác liệt của anh.

Mà tay anh…

“Ong” một tiếng suy nghĩ hoàn toàn nổ tung, choáng váng hỗn loạn, Thời Nhiễm không chút do dự bắt lấy vai anh cắn thật mạnh!

Thân thể Sầm Diễn rõ ràng căng chặt lại.

Cô dùng hết sức lực cắn xuống vô cùng hung ác dường như mang theo sự tức giận trút hết lên người anh.

Chỉ vài giây, mùi máu tanh nhàn nhạt đã lan ra khắp xe.

Cô cắn anh đến chảy máu vẫn không chịu buông lỏng mà càng kiên trì cắn chặt hơn.

Sầm Diễn không ngăn cản mặc cho cô cắn, chỉ là khi rốt cục cô cũng buông anh ra muốn rời đi thì anh liền đưa tay chế trụ nửa gương mặt cô rồi kề sát lại chống lên chóp mũi cô nhẹ nhàng hỏi: “Cắn đủ rồi?”

Ngón tay theo thói quen vuốt ve làn da trơn mịn của cô, tham luyến phần mềm mại tinh tế kia, động tác di chuyển nhẹ nhàng đến bên môi cô tiếp tục vuốt ve.

“Em có thể trả lời được chưa?” Đầu ngón tay hơi dùng sức ép hỏi Thời Nhiễm, “Kết quả thế nào, được hay không, có phải đàn ông không, đủ thỏa mãn em chưa?”

Cổ họng cùng cơ thể như lửa đốt, ngón tay bên dưới của anh vẫn còn tùy ý bắt nạt cô, đầy ý tứ chiếm hữu nói: “Nói chuyện.”

Thời Nhiễm vốn đã tức giận đến cả người run rẩy, bất ngờ bị anh ép hỏi, bàn tay làm việc xấu khi nãy đã rút ra đặt trên eo cô giữ thật chặt, vẻ mặt giống như nếu cô không trả lời anh sẽ tiếp tục việc làm lưu manh trước đó….

“Ba —”.

Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp tát thẳng vào mặt anh.

Thanh thúy vang dội.

Cả người cô vẫn còn đang run, tay cũng vậy, gần như là cùng lúc với động tác đó nước mắt đã cuộn trào mãnh liệt rơi xuống.

“…… Đồ khốn!” Cô tức giận mắng, nhưng ngại không đủ còn dùng cả tay chân đồng thời cào cấu khắp người anh.

Cô từ trước đến nay đều là ăn mềm không ăn cứng, huống chi hôm nay tâm trạng còn đang ở trạng thái không ổn định liền theo thói quen phát tác ra ngoài.

Anh khi dễ cô như vậy…

“Đồ khốn! Đồ vô lại!” Đại não trống rỗng, nói chuyện không rõ đầu đuôi cứ mãi lặp đi lặp lại nhiều lần cũng chỉ có một câu như vậy, “Vô lại…”

Cô còn muốn đánh nữa nhưng bàn tay đã bị bắt lấy.

Như là chưa từng cảm giác được cô đang đánh vào mình, Sầm Diễn vẫn ngồi bất động dùng tay giữ hai bên má cô, giọng nói trầm ổn xác nhận: “Đúng, anh là đồ vô lại, trước nay chưa từng làm chính nhân quân tử.”

Thời Nhiễm đã khóc đến không thở nổi, lồng ngực phập phồng dữ dội, cô giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó mạnh mẽ cúi đầu tiếp tục cắn vào tay anh sau đó dùng sức đẩy người ra, cố ngồi dậy muốn chạy trốn.

Nhưng mà….cửa xe đã bị khóa.

Thời Nhiễm được anh đưa về biệt thự Hương Long.

Dọc đường trở về cô dùng đủ mọi cách nháo không ngừng nhưng chỉ giống như mèo con say rượu mà còn là con mèo đã bị trụng nước sôi.

Toàn bộ quá trình Sầm Diễn đều nhắm mắt làm ngơ.

Khi xuống xe, anh cường thế ôm cô lên, không để ý đến sự giãy dụa liên tục cắn hết chỗ này đến chỗ khác của cô.

Từ Tùy đã tự giác mua trà giải rượu trước khi anh trở về.

“Sầm tổng, trà giải rượu!” Anh ấy nhắc nhở.

Bước chân Sầm Diễn không dừng lại, giọng nói lạnh lùng cũng như bóng lưng anh: “Ném đi.”

Giọng điệu không thể xen vào được.

Từ Tùy chỉ có thể ném đi.

Thời Nhiễm say không nhẹ, Sầm Diễn biết rõ, bằng không tối nay bất kể thế nào cô cũng sẽ không là bộ dáng này, cho dù trong đó còn có sự ức hiếp của anh, ít nhất cũng khác biệt hoàn toàn so với hai lần say rượu trước đây.nên là bộ dáng này, cho dù trong đó có sự khi dễ của anh, ít nhất cũng hoàn toàn bất đồng với hai lần say rượu trước đó.

Tuy nhiên, ngay cả hoàn cảnh như vậy anh vẫn lấy ra một chai rượu vang khác và đặt trước mặt cô.

“Uống đi.” Rót một ly rồi đẩy đến trước mặt cô.

Chất lỏng màu đỏ lan mùi thơm ra bốn phía.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu tối tăm, không khí vừa đúng lúc ái muội.

Thời Nhiễm không còn khóc nhiều như lúc còn trên xe mà chỉ còn những tiếng nức nở nho nhỏ.

Nháo một đường, khi nãy lại bị anh khi dễ ở trong xe kỳ thật cô đã sớm tỉnh rượu đôi chút, nhưng dù sao cũng uống rất nhiều sau cùng còn là một ly rượu hỗn hợp nồng độ cao làm bây giờ ngước mắt lên vẫn mơ hồ lay động.

Nhưng cô vẫn có thể phân biệt rõ ràng, người khi dễ cô hay người đang đứng bên cạnh cô đều là Sầm Diễn.

Anh đã làm một chuyện khốn kiếp như vậy với cô.

Say rượu làm cho Thời Nhiễm không bận tâm chỉ thầm nghĩ muốn phát tiết hết ra ngoài.

“Bang —” Cô lấy tay hất ly rượu vang xuống đất, mãnh vụn thủy tinh văng khắp nơi, mùi rượu trong không khí càng thêm nồng đậm.

Sầm Diễn đã sớm dự đoán được tình huống này.

Anh lại rót một ly, vẻ mặt khôi phục sự lãnh đạm nghiêm nghị, tâm tình không có nửa phần nhấp nhô biểu lộ ra ngoài.

“Say sẽ không khó chịu.” Đôi mắt sâu của anh nhìn chằm chằm vào cô nói.

Nhưng làm sao Thời Nhiễm có thể nghe lọt tai lời anh, cô không chút suy nghĩ cầm lên muốn ném đi, ngược lại lần này cổ tay bị bắt được sau đó là xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay quấn quanh da, cô liền theo phản xạ vung ra.

“Anh uống cùng em.” Tầm mắt luôn không rời khỏi cô, giọng điệu Sầm Diễn rốt cuộc không còn cứng rắn như trước nữa. “Thời Nhiễm, anh uống với em, muốn uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu, muốn ầm ĩ thế nào cũng chiều theo em.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói không có cảm xúc gì, rõ ràng người đàn ông này lưu manh như thế, nhưng khi lời nói của anh lọt vào tai, khi hai mắt anh âm trầm nhìn cô, Thời Nhiễm đúng là không thể kiểm soát được rơi nước mắt.

Sầm Diễn nhìn thấy.

Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trái tim đau như bị bàn tay bóp nghẹn, anh không nói gì nữa chỉ cầm một ly rượu khác tự mình rót đầy rồi ngửa đầu uống cạn.

Không có chút chần chừ nào, dù cho hôm nay anh mới sốt cao vừa đỡ lại còn đau dạ dày phải truyền nước, dù cho bác sĩ đã nhiều lần dặn dò chế độ ăn uống của anh phải thanh đạm, kiêng thuốc lá kiêng rượu, dưỡng sức thật tốt.

Gương mặt Thời Nhiễm vì say rượu mà ửng đỏ, trong đôi mắt đen láy phủ đầy sương mù, cô nhìn anh sự ẩn nhẫn trong lòng không dấu hiệu xông thẳng ra ngoài trực tiếp khóc càng đáng thương hơn.

Cô không lau đi vì thế rất nhanh trước mắt càng thêm mơ hồ không nhìn rõ.

Sầm Diễn thấy vậy chỉ cảm thấy trái tim lại bị bóp chặt hơn nữa sau đó còn có một cây búa nặng đánh xuống, đặc biệt đau đớn.

“Nếu buồn thì cứ khóc.” Anh nói.

Một câu rất nhạt nhẽo, nhưng ngay lập tức vấy lên ngọn lửa trong nội tâm Thời Nhiễm.

“Không cần anh lo!” Cô bạo phát, “Anh thì tính là gì? Anh không là gì của tôi hết!”

Ánh mắt Sầm Diễn tối đi.

“Muốn uống không?” Đẩy qua ly rượu vang, anh trầm giọng hỏi.

Bi thương, ủy khuất, khổ sở cùng nhau ùa đến bành trướng hơn gấp vô số lần chọc Thời Nhiễm thở gấp.

Bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt hằn lại dấu đỏ rất sâu, cô giơ tay đem cả chai rượu vang đỏ hất xuống nền gạch.

“Tới cùng anh muốn thế nào? Tôi đã sớm không cần anh…” Cảm xúc không ổn định, đàu choáng váng, lồng ngực nặng nề, Thời Nhiễm cúi thấp đầu nói, “Không cần anh, tôi đã bỏ rơi rồi, vì sao còn muốn bắt nạt muốn dây dưa với tôi…..”

Tiếng khóc của cô đã bắt đầu khàn hơn.

Nhìn hình ảnh bây giờ của cô làm Sầm Diễn bức bối mím chặt môi, anh ngồi gần lại một tay giữ nửa bên mặt cô, một tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô.

Ngực đột nhiên xuất hiện một đoàn liệt diễm hùng hùng thiêu đốt, Sầm Diễn mím môi, ánh mắt tối đến cực hạn.

Anh vươn tay, một tay ôm mặt nghiêng của cô, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

“Đêm trước ngày lĩnh chứng em nói anh hãy chờ em…” Yết hầu căng chặt, hơi thở nóng rực, “Vì vậy anh đang chờ em, Thời Nhiễm.”

Những giọt nước mắt của cô thấm ướt lưng anh, nóng như thiêu đốt.

Sầm Diễn khắc chế, trầm giọng: “Đêm đó Thanh Thành anh đã nói rồi, người anh muốn chính là em, chỉ nghĩ muốn em. Hôm nay ở bệnh viện tôi cũng nói ngay cả khi em trả thù anh thì chúng ta cũng không thể nào xóa sạch quan hệ, vô luận thế nào anh cũng không để em rời đi lần nữa.”

Thời Nhiễm mạnh mẽ lắc đầu: “Tôi không cần…..không cần…Anh là tên khốn khiếp, anh khi dễ tôi, tôi không cần anh, không cần….”

Khuôn mặt được nâng lên, cô đã sớm khóc không còn chút hình tượng gì.

Giọng nói khàn khàn của Sầm Diễn giống như tràn ra từ sâu trong cổ họng, hết lần này tới lần khác vô cùng bình tĩnh: “Còn hận anh, đúng không?”

Đầu ngón tay lướt qua mày cô, chóp mũi cô, cuối cùng rơi xuống cánh môi đỏ ửng.

“Nhiễm Nhiễm.” Anh gọi cô, lần đầu tiên gọi cô là Nhiễm Nhiễm, ngữ điệu không cách nào hình dung, “Nếu còn hận anh vậy thì gả cho anh sau đó dùng cả đời giày vò anh, trả thù anh, được không?”

Tầm mắt hai người đối diện nhau, một người tĩnh mịch, một người mông lung.

Ý thức mỗi lúc một mất đi, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, Thời Nhiễm cố gắng bắt được tay anh.

“Nhưng tôi…” Cô nhìn đôi mắt của người đàn ông rồi cúi đầu nhỏ giọng nói, “Không yêu anh nữa…”

Rõ ràng như thế…rét đến thấu xương.

Thời Nhiễm hoàn toàn không tỉnh táo lại tiếp tục phóng túng bản thân uống thêm một ly rượu.

Không biết là do náo loạn lâu như vậy nên mệt mỏi hay là lần đầu tiên làm càn khóc lóc mà mất sức lực, sau khi say cô liền nặng nề nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sắc mặt khi ngủ yên tĩnh chẳng qua đuôi mày vẫn nhiễm sự đau buồn chật vật.

Sầm Diễn mím môi lẳng lặng ngắm cô thật lâu, cuối cùng dùng động tác nhẹ nhàng ôm cô lên phòng ngủ tầng hai, giống như đêm đó ở khách sạn tại Thanh Thành, anh vụng về giúp cô tẩy trang, đắp chăn cho cô, lại đặt một ly nước đun sôi trên bàn cạnh giường ngủ.

Trở lại quầy rượu, trên nền gạch là một mớ hỗn độn, Sầm Diễn không quan tâm chỉ ngồi xuống tự rốt rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch.

Hết ly này đến ly khác thẳng đến khi điện thoại rung lên.

Phía Tây thành phố.

Trong biệt thự lớn như vậy giờ phút này ánh đèn vẫn sáng rực, Tô Vân thu dọn xong hành lý đi xuống lầu thì nhìn thấy Thời Bách Lợi từ khi trở về vẫn bình tĩnh ngồi trên sô pha không nói một lời, nhất thời nhíu mày.

“Đã xảy ra chuyện gì mà tức giận thế này?” Bà ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Thời Bách Lợi tâm tràn đầy lửa giận không lên tiếng.

Tô Vân thở dài, dứt khoát thay đổi đề tài: “Sắp xuất phát đến sân bay rồi ông có muốn… gọi cho Thiển Thiển? Lần này đi còn không biết khi nào sẽ trở về.”

Thời gia ở trong và ngoài nước đều có công ty, trong nước bây giờ do Thời Ngộ Hàn phụ trách, còn chi nhánh nước ngoài vẫn luôn là Thời Bách Lợi chịu trách nhiệm, lúc chạng vàng bên kia đột nhiên có một chút vấn đề nên buộc họ phải đặt vé máy bay nhanh nhất quay về xử lý.

Tô Vân thấy ông ta vẫn không nói gì liền tức giận đẩy một cái: “Thời Bách Lợi!”

Thời Bách Lợi hồi thần.

Ông ta cau mày: “Đã bao nhiêu năm rồi? Thiển Thiển vẫn không chịu gọi tôi một tiếng ba, thái độ cũng chỉ nhàn nhạt lấy lệ, tôi…”

“Không được nói như vậy.” Mỗi lần nhắc tới vấn đề này Tô Vân cũng buồn rầu, “Trong lòng Thiển Thiển có vướng mắc, ông cho con bé chút thời gian, hơn nữa tuy không gọi ông là ba nhưng cũng quan tâm đến ông không ít, phải không?”

“Nhưng tôi…”

Thời Bách Lợi theo bản năng muốn nói nhưng trong lòng ông ta khó chịu làm lời nói đến bên miệng bỗng nhiên nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo kia.

Khuôn mặt trầm cuống, ông ta nói chuyện không suy nghĩ: “Tôi vẫn luôn nghi ngờ là Thời Nhiễm gây khó dễ chia rẽ tình cảm cha con giữa tôi và Thiển Thiển! Bà không biết hôm nay nó đã nói gì tới tôi đâu!”

Tô Vân ngẩn ra.

Quả nhiên là bởi vì Thời Nhiễm.

Bà thở dài: “Ông và Nhiễm Nhiễm…”

Lời còn chưa dứt, người giúp việc bước nhanh vào, cung kính nói: “Tiên sinh, bên ngoài có một vị tên Sầm Diễn muốn gặp ngài.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment