Đáp Lại Lời Yêu

Chương 53

Thời Ngộ Hàn dừng một chút.

Lúc mở miệng có chút do dự, anh đành đổi giọng vui sướng khi người gặp họa: “Sầm Diễn nhập viện, nghe nói sốt cao không khỏi, còn tái phát bệnh dạ dày, em biết không?”

Quả nhiên.

Thời Nhiễm lười trả lời, không thèm để ý: “Biết, buổi sáng thư ký Tịch đã nói cho em rồi.”

Thời Ngộ Hàn nhíu mày.

“Vậy em…”

“Liên quan gì đến em?” Thời Nhiễm hừ nhẹ, vô cảm nói: “Anh, giờ này còn gọi tới chỉ vì muốn cùng em nói chuyện của anh ta sao? Anh muốn thăm dò em à?”

“Đương nhiên…”

Thời Nhiễm bên đây âm thầm liếc mắt xem thường anh: “Anh ta bị bệnh khiến anh cảm động lắm sao? Vậy anh đi thăm bệnh rồi ở đó chăm sóc cho anh ta đi, hoặc có thể lấy thân báo đáp gả cho anh ta luôn.”

“…” Thời Ngộ Hàn nghẹn lại.

Anh bất đắc dĩ bật cười: “Trùng hợp thôi, anh gọi điện thoại không phải muốn báo tin vui cho em gái anh sao? Anh ta bị bệnh nằm viện chẳng phải không còn thời gian và tinh lực để đến trêu chọc em sao?”

Thời Nhiễm chẳng tin anh.

“A.”

Thời Ngộ Hàn sờ mũi dứt khoát đổi đề tài: “Đúng rồi, lúc trước đã nói sẽ mời Khương Họa bạn em về nhà ăn cơm, cũng sắp đến tết nguyên đán rồi, bằng không mời cô ấy cùng ăn cơm được không?”

Nhắc tới Khương Họa, Thời Nhiễm trong nháy mắt nghĩ đến tin nhắn Wechat báo bình an của Khương Họa gửi cho cô trước khi ngủ, ngón tay vô thức xoa xoa chăn, lên tiếng: “Anh.”

“Ừ?”

“Có phải anh muốn theo đuổi bảo bối Họa Họa của em không? Nế không thì sao lúc nào cũng nhớ tới cậu ấy thế? Anh nghiện cướp bạn gái người khác à? Hay là nghĩ một chân hai thuyền? Có thể đừng văn nhã bại hoại gây họa cho các cô gái nhỏ như vậy nữa được không?”

Thời Ngộ Hàn: “…..”

Anh suýt chút nữa bị sặc khói thuốc.

“Nói bậy bạ gì đó?” Anh cười, đáy mắt lộ ra tia bất đắc dĩ, “Không phải lúc trước đã nói rồi sao?”

Thời Nhiễm hừ hừ hai tiếng.

Đáy mắt thoáng hiện lên ý cười tính kế, Thời Ngộ Hàn cười theo: “Trong giới đều lan tin Sầm Diễn… không được? Nói là do em kể?”

“Ai…” Anh lại sâu kín thở dài, dùng giọng điệu khẳng định kết luận, “Nhiễm Nhiễm, trong lòng em còn cậu ta, yêu cũng tốt hận cũng được, thừa nhận đi, chính là vẫn có cậu ta, nếu không vì sao còn để ý cậu ta không được?”

Dứt lời, không đợi cô nói chuyện, anh trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Thời Nhiễm: “…”

Cô thiếu chút nữa không nhịn được mắng những lời thô lỗ.

Mặc dù có chút tức giận nhưng suy nghĩ của cô vẫn lý trí

Cô không tin Thời Ngộ Hàn nói vì muốn cảm ơn Khương Họa đã chiếu cố cô khi còn ở nước ngoài nên mời cậu ấy ăn cơm, trong lòng cô có một suy đoán mãnh liệt hơn, anh chính là muốn thông qua Khương Họa để tìm hiểu chuyện gì đó.

Ví dụ, những gì đã xảy ra trong bốn năm cô ở nước ngoài.

Chắc hẳn anh đã biết điều gì đó, hoặc là anh đã nghi ngờ.

Mà người gợi ra sự nghi hoặc của anh ngoại trừ….

“Leng keng ——”

Chuông cửa đột nhiên vang lên vào đúng lúc này, không hề báo trước.

Thời Nhiễm ngước mắt lên, gần như là cùng lúc, một khuôn mặt anh tuấn vô cùng rõ ràng xuất hiện trong đầu.

Quả nhiên.

Là anh.

Thời Nhiễm mở cửa, không lên tiếng, chỉ cười miễn cưỡng quan sát anh.

Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô.

Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói: “Hơn mười một giờ rồi.”

Thời Nhiễm trả lời lấy lệ: “Cho nên?”

“Đến chăm sóc cho em ngủ.”

“Chủ động đưa tới cửa chỉ để giúp tôi ngủ sao?” Thời Nhiễm cố ý xuyên tạc ý tứ của anh.

Sầm Diễn làm sao không nhìn ra cô đang miễn cưỡng?

“Có hứng thú, có thể.” Anh dứt khoát theo lời cô cùng nhau diễn kịch, chẳng qua là cô thì miễn cưỡng nhưng anh lại không phải.

Thời Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh.

“Trả lại thuốc ngủ cho tôi là được.” Khóe môi mỉm cười đưa tay về phía anh.

“Ném rồi.” Hai chữ trầm khàn phát ra từ môi mỏng của Sầm Diễn.

Anh nhìn tay cô, mọi tết bào trong cơ thể không ngừng kêu gào đầu độc muốn anh nắm lấy.

Nhưng anh không làm vậy.

“Đối với cơ thể không tốt.” Ánh mắt Sầm Diễn tối sầm, khó có khi ân cần giải thích, “Uống thuốc ngủ không bằng để anh giúp em.”

Ngữ điệu của anh trước sau như một vẫn nhàn nhạt nhưng luôn cường thế không thể từ chối, lại tự tin như vậy, tự tin anh so với thuốc ngủ có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của cô.

Ồ.

Ý cười trong mắt Thời Nhiễm càng thêm sâu.

Cô khẽ nhếch môi, trong nháy mắt tiếp theo, xoay người đi về phía phòng khách.

Sầm Diễn lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, đuổi theo.

Thời Nhiễm ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm lấy gối bông ôm vào trong ngực, không nói gì.

Sầm Diễn hiểu được ý cô.

Cô cho anh vào cửa không phải vì ỷ lại vào anh cũng không phải vì tin anh mà là trong lòng cô biết rõ vô luận có cự tuyệt thế nào anh cũng sẽ không rời đi, kể cả cô báo cảnh sát đi nữa.

Cô chẳng qua là ngại phiền không muốn lãng phí lời nói, đồng thời cũng muốn làm cho anh hết hi vọng.

Chỉ thế thôi.

Anh như mong muốn đi vào nhưng cô vẫn không thèm để ý tới anh, dù trong lòng hay ngoài mặt.

“Ngủ đi.” Sầm Diễn nhìn cô lên tiếng, chủ động lùi bước không ép buộc cô: “Đợi em ngủ thì anh sẽ đi.”

Thời Nhiễm giống như rốt cục ý thức được còn có sự tồn tại của anh.

Cô ngước mắt lên, nhìn anh cười nhẹ nhàng, giọng nói lười biếng không chút để ý theo đó phát ra: “Có thể ở lại, nhưng chẳng qua chỉ vì giấc ngủ của tôi mà thôi.”

Tầm mắt Sầm Diễn từ đầu đến cuối vẫn dừng lại trên người cô chưa từng dời đi nửa phần.

“Như đã hứa với em.”

“Anh tắm trước đi.”

Khóe môi nàng cong lên, xinh đẹp động lòng người, vô tội nói: “Tôi thích sạch sẽ, trên người Tứ ca có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, tôi rất chán ghét loại mùi này, ngửi được liền muốn nôn.”

Một tiếng Tứ ca, cho dù không phải thật lòng chỉ là tùy ý vẫn khiến trái tim Sầm Diễn dậy sóng.

Anh gật đầu không chút do dự: “Được.”

“Tôi vừa ngủ phải rời đi ngay.”

“Có thể.”

Thời Nhiễm híp mắt lại: “Không có lần sau.”

“Không có khả năng.” Anh không cần suy nghĩ liền nói, giọng nói mạnh mẽ áp bức người nghe.

Thời Nhiễm khẽ cười giễu một tiếng.

Đáy mắt cô hiện lên sự xem thường rõ ràng, Sầm Diễn cúi đầu nói: “Ba tháng.”

[Ba tháng, em có thể yêu anh lần nữa không?]

Chợt, lời nói của anh lúc sáng lại một lần nữa hiện lên trong đầu, chân thật tựa như anh đang ở bên tai cô thì thầm, khắc sâu vào lòng cô.

Ồ, đàn ông.

Thời Nhiễm đứng lên trực tiếp đi về phía phòng bếp, đưa lưng về phía anh khiêu khích nói: “Không có đồ ngủ, Tứ ca hiện tại mặc cái gì thì tắm xong cũng sẽ mặc cái đó.”

“Tích” một tiếng nhỏ.

Chẳng bao lâu sau cô đã quay lại phòng khách.

“Được rồi, Tứ ca tắm đi.” Thời Nhiễm ngồi trên sô pha thờ ơ nói.

“Được” Sầm Diễn nhìn cô trả lời rồi đi vào phòng tắm.

Đúng thật, anh đã đoán đúng.

Một tiếng nhỏ vừa rồi chính là tiếng cô tắt máy nước nóng, hiện giờ vòi sen chỉ có nước lạnh, mà nước còn trong bồn tắm sau màn treo cũng là nước lạnh.

Một là bỏ về ngay lập tức, còn nếu không anh cũng chỉ còn duy nhất lựa chọn tắm hoặc ngâm nước lạnh.

Mà giờ khắc này, Sầm Diễn rất khẳng định, cô nhớ rõ chuyện tối qua sau khi say rượu càng nhớ được những gì xảy ra vào đêm cô về nước ở Thanh Mạc, cô nhớ rõ anh đã ném cô vào bồn tắm.

Cô đang trả thù.

Sầm Diễn lẳng lặng đứng trước bồn tắm, trong đôi mắt đen mơ hồ hiện lên ý cười không rõ ràng, đó là sự nhẹ nhõm đã lâu chưa gặp.

Mấy năm gần đây tinh thần anh cho đến bây giờ toàn căng thẳng không dám lơ là một khắc nào, nhưng chỉ cần có cô ở bên là anh sẽ dễ dàng thả lỏng bản thân.

Anh không phải là không có lựa chọn khác, chỉ là anh cam tâm tình nguyện, cho dù biết rõ đêm nay sau khi tắm nước lạnh sẽ có hậu quả gì, nhưng anh không hối hận.

Thời Nhiễm nằm trên ghế sô pha tìm một bộ phim để xem.

Cô đã từng thử qua nhiều cách, chỉ có xem phim là giúp cô ngủ nhanh nhất, dù nhiều lắm cũng chỉ được hai tiếng vẫn sẽ tỉnh lại.

Nhưng không sao cả, cô đã quen với tình trạng này.

Chỉ cần ngủ để anh mau biến khỏi đây là được.

Nhưng không biết đêm nay xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đây cũng toàn nhờ vào xem phim để ngủ mà hiện tại đã xem một nửa cũng cảm thấy rất mệt mỏi lại không cách nào ngủ được.

Đúng lúc này, người đàn ông mang theo hơi lạnh đi tới đứng bên cạnh nhẹ nhàng rút điện thoại khỏi tay cô.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Biết cô sẽ tức giận, Sầm Diễn nhẫn nại dịu dàng như đang dỗ dành: “Ngủ ngon, cái gì cũng không cần suy nghĩ, đừng xem nữa.”

Thời Nhiễm ngẩng mặt lên.

“Nếu muốn lợi dụng vậy thì lợi dụng triệt để một chút.” Sầm Diễn nhìn cô nói.

Thời Nhiễm nhíu mày, cực kỳ đồng ý: “Đương nhiên, dù sao ta cũng muốn sớm thoát khỏi Tứ ca, lợi dụng xong liền đá đi, tưởng tượng tới ngày này liền thấy vui vẻ.”

Sầm Diễn thừa biết cô đang cố ý khiêu khích anh.

“Chỉ mong như em muốn.” Thần sắc của anh không thay đổi, thản nhiên nói.

“Sẽ.” Thời Nhiễm đứng lên, muốn trở về phòng, nhưng bàn tay đã bị bắt lấy.

Động tác kia giống như đã sớm khắc ở vào xương cốt trở thành bản năng của người đàn ông này.

Thời Nhiễm cười khẽ nhắc nhở: “Tôi không nhớ rõ điều trị chứng mất ngủ còn cần đụng vào tay, Tứ ca nếu như không làm được hiện tại liền biến đi, anh biết chuyện gì tôi cũng có thể làm được mà.”

Sầm Diễn không lập tức buông cô ra mà nói: “Ngủ ở đây đi, anh giúp em lấy chăn ra, vừa nhìn em ngủ thiếp đi có thể lập tức rời đi ngay.”

Dừng một chút, anh nói thêm: “Không chạm vào em, anh xử lý công việc.”

— Anh chạm còn ít sao?

Thời Nhiễm thiếu chút nữa giễu cợt câu nói của anh, nhưng cuối cùng cũng không muốn để ý tới người này cô đành nuốt trở về, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ra dấu cho anh buông tay.

Biết cô đã ngầm đồng ý Sầm Diễn liền buông ra, đi đến phòng ngủ thay cô lấy chăn và gối trên giường rồi trải ra trên ghế sô pha, cuối cùng anh ra hiệu cho cô có thể ngủ.

Thời Nhiễm ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho anh.

Tự nằm xuống, đắp chăn, đưa lưng về phía Sầm Diễn.

Thấy cô nhắm mắt lại, Sầm Diễn mới ngồi xuống sô pha bên cạnh lấy tài liệu cần xử lý ra xem kỹ.

Trong căn hộ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng dễ dàng nghe thấy, ngoài ra, cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người, không còn tạp âm gì khác.

Thời Nhiễm đưa lưng về phía anh, mí mắt tuy rằng đã nhắm lại không còn nhìn thấy anh nhưng hơi thở mạnh mẽ của người này tràn ngập trong không khí, tựa hồ muốn bao vây cô.

Dù hoảng hốt nhưng chỉ qua vài giây ngắn ngủi cô đã bình tĩnh lại.

Trân chiến này cùng anh, cô sẽ không chịu thua.

Bởi vì…

Lo lắng cho tình trạng của cô mà lần đầu tiên Sầm Diễn cố gắng xử lý công việc thật năng suất, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn cô một cái.

Chờ công việc trong tay cuối cùng cũng xử lý xong cũng đã qua nửa đêm.

Cô không còn động đậy, anh nhìn bóng lưng cô hồi lâu, sau đó đứng dậy đi tới.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment