Đáp Lại Lời Yêu

Chương 72

Gương mặt đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, gương mặt mà cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại lần nữa.

Giống hệt nhau.

Nhưng…

Làm thế nào có thể xảy ra được?

Kiều Việt rõ ràng đã…

Giờ khắc này, đại não Thời Nhiễm trống rỗng, không còn chút năng lực suy nghĩ, dần dần, thân thể cứng nhắc của cô bắt đầu không khống chế được khẽ run rẩy, máu khắp người dường như cũng đình chỉ lưu thông.

Cô khó khăn động môi nhưng không thể nào phát ra âm thanh.

“Tôi là Lục Chu, Kiều Việt là em trai sinh đôi của tôi, thời điểm sinh ra chúng tôi liền bị tách ra, em ấy được mẹ mang đi còn tôi theo cha, mãi đến năm 20 tuổi tôi mới tìm được em ấy.”

Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được giọng nói trầm ổn hoàn toàn khác với Kiều Việt.

Bên ngoài văn phòng.

Tất cả nhân viên làm việc ở tầng này của tổng giám đốc đã được dặn phải tan tầm sớm, giờ phút này trống rỗng, ngoại trừ Sầm Diễn thì không còn ai khác.

“Sầm tổng.” Tịch Thần lo lắng nhìn anh một cái, bước đến gần.

Sầm Diễn hoàn hồn, ấn ấn thái dương, thần sắc thản nhiên nói: “Cậu cũng tan tầm đi, công việc không quan trọng ngày mai rồi nói sau.”

Tịch Thần theo bản năng nhìn về hướng văn phòng, gật đầu: “Được.”

Dứt lời, anh cũng xoay người rời đi.

Từ Tùy còn canh giữ lối ra vào tầng này, dựa theo phân phó của Sầm Diễn không cho phép người khác đến gần. Tịch Thần đi ngang qua liếc mắt nhìn anh, Từ Tùy mím chặt môi, lắc đầu với anh ấy.

Tịch Thần hiểu rõ.

Trong khoảng thời gian này Sầm Diễn đã hạn chế hút thuốc, nhưng đêm nay, cơn nghiện thuốc lá lại xuất hiện, cuối cùng không nhịn được, anh rút một điếu ra châm lửa.

Sương mù trắng xóa từ từ bao phủ khuôn mặt anh dần trở nên mơ hồ, làm cho người khác không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Từng ngụm từng ngụm, đến khi khói cháy đến phần cuối thì cửa mở ra.

Sầm Diễn nhạy bén nghe thấy tiếng động, động tác đột nhiên dừng lại ngước mắt lên, lập tức dập tắt tàn thuốc.

Hình ảnh trong văn phòng khẽ hiện sau đó cánh cửa được đóng lại lần nữa.

Lục Chu đi đến trước mặt anh.

Sầm Diễn gật đầu với anh ấy, giọng nói nhiễm đầy khói có chút khàn: “Cảm ơn Lục tổng đồng ý tới đây, tôi nợ Lục tổng một ân tình, sau này Lục tổng cần gì cứ nói với tôi.”

Lục Chu lắc đầu, gương mặt như thẻ bài poker không có biểu tình gì dư thừa: “Sầm tổng khách khí rồi, nếu anh đã tìm tôi thì đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho Kiều Việt.”

Anh dừng chút lại nói: “Thật ra tôi rất khâm phục Thời Nhiễm và em trai mình, hai người họ đều là niềm tự hào của chúng ta.” Anh vỗ bả vai Sầm Diễn xem như an ủi, “Tôi tin có anh ở đây cô ấy sẽ ổn thôi.”

Sầm Diễn không lập tức đi vào.

Anh biết Thời Nhiễm cần chút thời gian vì thế kiên nhẫn chờ đợi, đứng cách cánh cửa nhìn cô, đến khi trên người cũng không còn mùi thuốc lá anh mới đẩy cửa tiến vào.

Đèn sáng rực, nhưng không có một tiếng động.

Cô ngồi trên sô pha, hai tay ôm lấy chân đang cong lên, chôn đầu vào đó tựa như muốn giấu mình trong thế giới riêng của bản thân, ngăn cản hết mọi thứ bên ngoài.

Trên bàn trà, Lục Chu để lại một đồ vật, nhưng vẫn chưa được mở ra.

Sầm Diễn đến gần.

Anh không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh trầm mặc ôm cô vào lòng.

Thân thể Thời Nhiễm trong nháy mắt bất động.

Sầm Diễn nhạy bén nhận ra, nhưng anh vẫn im lặng cúi đầu hôn lên tóc cô, đồng thời ôm cô chặt hơn.

Chóp mũi toàn hơi thở của anh, độc nhất vô nhị, có thể làm cho cô an tâm.

Tim đập nhanh phút chốc có gì đó lướt ngang, Thơi Nhiễm cắn chặt môi, buông mình ra mạnh mẽ xoay người ngồi lại gần anh, đầu áp sát vào lồng ngực nóng bỏng tìm kiếm sự ấm áp.

Dường như chỉ cần như vậy cô sẽ không cảm thấy lạnh nữa.

Hai người vẫn luôn giữ im lặng mà ôm nhau như vậy.

Gần nửa tiếng sau, Sầm Diễn lại hôn lên tóc cô, thấp giọng dỗ dành: “Dẫn em đi ăn, hửm?”

Thời Nhiễm không lên tiếng, nhưng cũng không từ chối.

Tay còn lại của anh cầm lấy gì đó trên bàn trà, sau đó đứng lên ôm cô ra ngoài.

Thời Nhiễm hai tay ôm cổ anh, dường như trốn tránh nên chưa từng ngẩng đầu lên.

“Sầm tổng.” Từ Tùy thấy hai người đi ra, thấp giọng gọi.

Sầm Diễn vừa nói vừa tiếp tục bước đi: “Đến nhà hàng tôi đã bảo cậu tìm.”

“Vâng.”

Đến bãi đỗ xe, Sầm Diễn vẫn duy trì tư thế ôm cô, một tay che đầu cô sợ cô đụng phải, một tay ôm lấy cô khom lưng ngồi lên xe, toàn bộ quá trình chưa từng buông tay.

Rất nhanh, xe khởi động ổn định đi về phía trước.

Đến nhà hàng, Sầm Diễn vẫn ôm cô đi vào phòng.

Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sầm Diễn khẽ vuốt ve lưng cô trấn an, nhỏ nhẹ nói: “Không có ai, chỉ có hai chúng ta, cũng sẽ không có người vào, đều là món em thích ăn, thử một chút, được không?”

Thời Nhiễm vô thức nắm chặt ngón tay, cuối cùng cũng gật đầu.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng mặt lên.

Hốc mắt hơi phiếm hồng, cánh môi bị cắn đến trắng bệch….

Lồng ngực buồn buồn, Sầm Diễn nâng mặt cô lên dịu dàng hôn môi cô, lại hôn đến khóe mắt, khàn giọng hỏi: “Có đau không?”

Thời Nhiễm lắc đầu.

“Em đói.” Cô nói.

“Được.” Sầm Diễn không nói nhiều, chỉ ôm cô, chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Thẳng đến lúc này, Thời Nhiễm mới phát hiện anh đưa cô đến nhà hàng lẩu cửu cung.

Nước lẩu đỏ cay, kích thích khẩu vị khiến người ta thèm ăn.

Món yêu thích của cô.

Đột nhiên chóp mũi có chút đau xót.

“Ở New York, tối hôm đó anh thức dậy uống thuốc, đúng không?” Cô hỏi.

Động tác của Sầm Diễn hơi dừng lại.

Thì ra cô đã thấy.

Lúc này, anh chợt nhớ tới buổi trưa ngày về nước anh vốn định dẫn cô đi ăn lẩu, anh biết cô thích, nhưng cô lại nói muốn ăn cháo, lúc ấy anh không nghĩ nhiều, hôm nay nhớ lại sợ là khi đó cô đã sớm đoán được anh uống thuốc đau dạ dày.

“Không sao, đã điều trị tốt rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì.” Anh nói dối.

Thời Nhiễm trầm mặc.

Không lâu sau anh đã pha nước chấm xong, chấm vào miếng thịt bò đầu tiên đưa đến cho cô: “Được rồi.”

Thời Nhiễm nghe lời mở miệng.

Động tác của anh rất cẩn thận vô cùng để ý đến cô, mỗi một lần gấp đều là món cô thích.

Cô không cần làm gì cả, chỉ cần phụ trách ăn.

Các món ăn thật sự rất ngon, hương vị đều đầy đủ, mấu chốt là đủ cay.

Thời Nhiễm nói một miếng, sau đó không nói gì nữa.

Đêm hơi lạnh, Sầm Diễn ôm cô trở về căn hộ.

Anh pha sẵn nước nóng, thêm vào vài giọt tinh dầu, lại chuẩn bị đồ ngủ mới giúp cô.

“Tắm một chút, anh ra ngoài tắm.” Anh nắm tay dẫn cô đến trước bồn tắm, hôn lên trán cô, “Anh ở đây, ngay bên cạnh em, không đi đâu cả.”

“Ừm.” Thời Nhiễm gật đầu.

Sầm Diễn không quá lo lắng về cô nữa, rời khỏi phòng ngủ.

Hơi nước mờ dần, Thời Nhiễm rũ mắt chớp chớp, sau đó chậm rãi thay đồ ra nghe lời anh ngâm mình trong bồn tắm.

Nhiệt độ thích hợp, ngâm mình bên trong thật sự rất thoải mái.

Cô nằm, ngửa đầu, dần dần để trống suy nghĩ, thẳng đến khi nước bắt đầu lạnh khiến cô bừng tỉnh chậm rãi phục hồi tinh thần.

Đứng dậy lau khô người, mặc quần áo, sau đó bước khỏi phòng tắm.

Chỉ liếc mắt một cái, Thời Nhiễm liền nhìn thấy đồ vật được đặt trên giường —

Là Lục Chu để lại cho cô, Kiều Việt gửi cho anh một lá thư cùng với nhật ký.

Anh ấy nói cô nên xem qua.

Nhưng lúc đó cô không dám, toàn thân đều xuất hiện sự bài xích.

Kỳ thật Lục Chu không nói gì, ngoại trừ giới thiệu mình là anh trai của Kiều Việt thì chỉ đem những đồ vật này đưa cho cô, trừ chuyện đó ra, anh còn nói một câu —

[Thời Nhiễm, không ai trách cô, Kiều Việt cũng vậy, tôi cũng vậy, cái chết của Kiều Việt không liên quan gì đến cô cả.]

Giờ phút này, những lời đó liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Rất rõ ràng.

Khối đá vô hình đè nặng lên ngực càng trở nên chân thật, làm Thời Nhiễm gần như không thở nổi, cuối cùng cô vẫn cầm lấy đồ vật trên giường, nhưng không khống chế được sự run rẩy.

Bức thư nằm trong sổ nhật ký, cô mở nó ra đầu tiên.

[Anh, em gặp được một cô gái, cô ấy tên Thời Nhiễm, sau này bọn em là đồng nghiệp….]

Sầm Diễn tắm rất nhanh, tắm xong liền ngồi đợi ở phòng khách.

Ban đầu buổi tối còn có một cuộc họp trực tuyến ở nước ngoài nhưng anh ta đã hoãn lại, những công việc khác trong tay cần xử lý anh cũng bỏ qua, tối nay anh không muốn làm gì cả.

Anh chỉ muốn trông chừng Thời Nhiễm.

Lúc rời khỏi phòng ngủ anh cũng không đóng kín cửa mà chừa lại một khe hở, bên trong vẫn không truyền ra âm thanh gì, đến lúc anh bắt đầu nghiện thuốc rốt cục cũng nghe được tiếng nức nở nhỏ vụn khẽ vang lên.

Bàn tay muốn rút điếu thuốc dừng lại, anh ngước mắt nhìn cánh cửa kia, ánh mắt càng tối sầm.

Một lát sau, anh đứng dậy đẩy cửa ra, đem Thời Nhiễm đang cố đè nén tiếng khóc ôm vào lòng.

Vòng tay ấm áp quen thuộc mới chạm vào, nước mắt vốn còn có thể khắc chế của Thời Nhiễm tựa như trân châu đứt dây không ngừng rơi xuống, tiếng khóc cũng từ ẩn nhẫn ban đầu nghe không rõ dần dần lớn lên.

Mười ngón tay của cô nắm chặt áo ngủ của Sầm Diễn, dùng sức rất mạnh, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, mu bàn tay toàn là gân xanh nổi lên.

Mặt cô dán sát vào lồng ngực anh, không ngừng khóc, giống như muốn đem áp lực chôn sâu trong nội tâm quá lâu triệt để phát tiết ra.

Sầm Diễn không lau nước mắt cho cô mà chỉ ôm chặt mặc cho cô khóc.

Anh biết, đêm đó khúc mắc của cô mới chỉ được gỡ bỏ một nửa, cô bị bệnh quá lâu không muốn thừa nhận cũng không muốn đối mặt, phải có một lỗ hổng để giải quyết triệt để phần còn lại.

Anh một tay ôm cô, tay kia vẫn khẽ vuốt ve lưng cô, lặng lẽ an ủi.

Thời Nhiễm cảm giác được, cô đều biết.

“Tứ ca…” Cuối cùng cô cũng nói chuyện, run rẩy không ngừng, không hề nắm chặt áo ngủ của anh nữa mà đổi sang gắt gao ôm lấy anh, “Tứ ca…”

Sầm Diễn cũng siết chặt vòng tay hơn.

Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói nặng nề trầm khàn từ sâu trong cổ họng phát ra, trấn an cô: “Anh ở đây, không sao rồi, khóc ra sẽ tốt hơn.”

Nghe anh nói giống như tìm được sự yên tâm cùng hy vọng, Thời Nhiễm khóc lớn tiếng hơn, không cố mạnh mẽ nữa.

“Kiều Việt…Kiều Việt anh ấy là vì cứu…Vì cứu em nên mới chết, chết ở… trước mặt em, bọn chúng tra tấn anh ấy, em nhìn anh ấy… nhìn anh ấy bị thương, nhìn anh ấy ngã xuống…”

“Bọn chúng nhốt em trong một căn phòng tối, rất tối, em không nhìn thấy gì cả, trốn cũng không thoát, Kiều Việt…anh ấy chảy rất nhiều máu, lan đến bên chân em…máu đỏ…”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment