Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 101

“mục tiêu kế tiếp“

Phóng viên truyền thông nghe thấy câu này bèn theo bản năng nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, có lẽ anh ta đi ra vội vàng nên không chăm sóc tóc tốt, tóc dài hơi ướt rũ lên vai.

Khi Ứng Tinh Quyết đứng trên bục nhận giải, ánh mắt mọi người đều bị đôi mắt đen bình đạm của anh hấp dẫn, chẳng mấy ai chú ý tới chuyện này, nay bị Vệ Tam chỉ thì họ có cảm giác kỳ quái. Thì ra Ứng Tinh Quyết, một trong Đôi Sao Đế Quốc cũng có thời khắc như vậy, giống như con cưng của trời cao không với tớiđột nhiên bị kéo xuống thế gian.

Ứng Tinh Quyết rũ mắt nhìn về phía mái tóc hơi ướt trên vai, khi ngước mắt lên anh chỉ nhìn thấy một đống phóng viên truyền thông ở trên đó, còn người nói chuyện đã rời đi. Anh thu hồi ánh mắt, tâm tình cũng không có thay đổi rồi xoay người rời đi như thường lệ.

Các phóng viên theo tầm mắt của anh quay đầu lại là thấy Vệ Tam đã biến mất khỏi vị trí bị chặn ở giữa khi nãy, cô nhân cơ hội chạy trốn khi vừa nói xong câu đó.

“... ”

Vệ Tam vừa nói xong đã khom lưng lách ra ngoài, đuổi theo bọn Kim Kha.

Mấy người này đã thương lượng đi ngủ một giấc trước đã, buổi tối thức dậy thì ăn cái gì đó.

“Ăn cái gì, thêm tôi một phần.” Vệ Tam chen tới, “Sao Cốc Vũ có đặc sản không?”

“Trước đây có, bây giờ thì không biết.” Ứng Thành Hà đứng bên cạnh nhường một vị trí cho cô.

“Ai mời đây?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi ra một vấn đề quan trọng nhất.

“Ai hỏi thì người đó mời.” Liêu Như Ninh nói liền.

Hoắc Tuyên Sơn: “Tôi nghĩ nên để Thành Hà mời, cậu ta hái nấm.”

Ứng Thành Hà lập tức đẩy Vệ Tam ra: “Là cậu ấy nói đúng mật khẩu.”

Vệ Tam: “Kim Kha là anh em của tôi, cậu ấy mời cũng như tôi mời.”

“Cũng có thể.” Liêu Như Ninh gật đầu.

Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà tỏ vẻ đồng ý.

“Tôi không đồng ý.” Dù Kim Kha là một chỉ huy chính, cơ mà tất cả tâm kế dùng trên tụi hay chơi xỏ lá này hoàn toàn không có hiệu quả.

“4 với 1.” Vệ Tam vỗ vỗ cậu ấy, “Yên tâm trả tiền nho.”

Một đám người chả đắng đo lúc làm cơ giáp thế mà chỉ vì trả tiền một bữa ăn đã đẩy tới đẩy lui. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, đại khái là chiếm một phần lợi thế của người kia thì sẽ vui hơn một chút.

Họ bước ra khỏi đường đua Cốc Vũ vừa lúc trời tang tảng sáng, chờ nhận giải thưởng xong cùng lắm cũng chín giờ. Mặc dù rửa sạch cơ thể mệt mỏi, nhưng từ lúc ở hiện trường trao giải tới bây giờ, cảm giác mệt mỏi sau một thời gian dài chiến đấu với tinh thú lại dâng lên như thủy triều.

Năm người trở về ký túc xá, mỗi người về phòng của mình để ngủ.

Vệ Tam vừa vào phòng đã ngã xuống ngay, chờ mở mắt ra thì trời đã tối.

Cô nằm ngửa trên giường không nhúc nhích, nằm hồi lâu mới phản ứng lại, cuối cùng giơ tay lên nhìn thời gian. Đã một giờ sáng rồi.

Vệ Tam xoay người bật đèn, bên ngoài không có âm thanh, phỏng chừng ai nấy còn đang ngủ. Cô lên diễn đàn Khối Rubik, lướt qua một số trang ωeb, tiện tay trả lời một số câu hỏi do cơ giáp sư cấp A đăng tải, kế đó phát hiện điểm tích lũy trong tài khoản của mình bỗng nhiên tăng lên.

Vệ Tam còn chưa hiểu điểm tích lũy này dùng để làm gì thì ở giữa giao diện diễn đàn đã nhảy ra một cái ô vuông, nhắc nhở tài khoản của cô đã thăng cấp.

Nâng cấp tài khoản?

Cô nhấp vào tài khoản của mình để xem xét, ngoại trừ hiển thị L1 thì chả có gì khác. Đến khi thoát ra và muốn tiếp tục xem các trang khác, Vệ Tam thấy diễn đàn Khối Rubik có thêm một vài phần.

Vậy nên nâng cấp tài khoản là có thể nhìn thấy các phần mà trước đó không thể nhìn thấy bằng tài khoản thường?

Vệ Tam đến hứng thú, bắt đầu tiếp tục trả lời câu hỏi trong phần hỏi đáp, thế là điểm tích lũy cứ tăng tiếp. Tuy nhiên vẫn còn một số người đặt câu hỏi chưa xác câu trả lời, làm điểm tích lũy không đến ngay lập tức. Cô trả lời một đống rồi thoát ra để xem, điểm tích lũy của tài khoản nhiều hơn nhưng vẫn là cấp L1.

Đầu năm nay cái gì cũng muốn lên cấp hết.

Vệ Tam nhìn khắp nơi, trên diễn đàn Khối Rubik cũng không viết quy tắc được lên cấp, cô chỉ đành trở về trả lời câu hỏi. Nhưng mà bản thân là cựu kỹ thuật viên, cô vô cùng hứng thú với việc trả lời câu hỏi; có thể nhìn thấy đủ loại câu hỏi kỳ lạ cũng có nghĩa là được mở mang kiến thức.

“Vệ Tam, cậu ngủ dậy chưa?” Liêu Như Ninh gõ cửa bên ngoài.

Cậu ta vừa thức dậy là đói, đang nghĩ ăn gì thì nhìn thấy ánh sáng lộ ra dưới khe phòng của Vệ Tam.

“Tỉnh rồi.” Vệ Tam đóng diễn đàn lại, đứng dậy đi mở cửa, “Những người khác đâu?”

“Chắc còn đang ngủ.” Liêu Như Ninh đặt một gói thức ăn trên tay vào trong tay Vệ Tam, “Để tôi đi gọi bọn họ.”

Hơn nửa đêm, Liêu Như Ninh gõ cửa từng người một để gọi họ dậy.

Kim Kha và Ứng Thành Hà đi ra rồi tựa vào sô-pha trong phòng khách, sóng vai ngủ gà ngủ gật. Bọn họ không thể so với chiến sĩ độc lập được khi mà vừa gọi ra đã tỉnh ngay như Hoắc Tuyên Sơn.

“Tối hôm khuya khoắt vầy còn đi đâu ăn được nữa?” Kim Kha không muốn đi.

“Có gì ăn đó, cậu chỉ không muốn rời giường thôi.” Liêu Như Ninh không chút do dự bóc trần.

Kim Kha: “...”

Năm người dọn dẹp gọn gàng vào rạng sáng, mặc quần áo thường ngày chuẩn bị ra khỏi sân tập để kiếm đồ ăn.

Đi ra ngoài, đi ngang qua sân huấn luyện, họ gặp những người của trường South Pasadena đi ra; đi qua tòa nhà huấn luyện, họ lại phát hiện đội chủ lực của viện Bình Thông ở cửa ra vào.

Kim Kha tự mình kiểm điểm một tí: “Có phải chúng ta quá chểnh mảng không?”

Không chỉ ngủ muộn như vậy mà còn đi ra ngoài chơi, các trường khác đã bắt đầu huấn luyện cho trận khác rồi.

“Sướng khổ kết hợp.” Ứng Thành Hà cảm thấy bọn họ làm đúng, “Ăn no uống đủ, ngủ đủ giấc, trận sau mới có tinh thần đánh.”

Bởi vì chuyện nấm dịch tím mà tất cả kế hoạch của năm trường quân sự đều bị xáo lộn, lúc ra sân cũng sớm hơn vài ngày. Bây giờ còn vài ngày nữa là đến trận đấu tiếp theo, bọn họ chỉ có thể ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Năm người ngồi xe bay đi ra ngoài, Kim Kha phụ trách tìm xem rạng sáng Sao Cốc Vũ còn có chỗ nào đó có đồ ăn ngon; Ứng Thành Hà lúc đầu còn dựa vào một bên tiếp tục ngủ gật, thế rồi Vệ Tam xáp lại.

“Đẳng cấp trên diễn đàn của cậu là gì?”

“Diễn đàn nào?” Ứng Thành Hà khó hiểu.

“Diễn đàn Khối Rubik, hôm nay tôi vừa lên cấp nên phát hiện ra nhiều phần.” Vệ Tam mở quang não để cho anh xem tài khoản và diễn đàn của mình.

Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm vào những phần đó, chỉ vào phần nhiều hơn nói: “Tôi không có mấy phần này.”

Nói xong anh mở quang não ra, bỏ sự riêng tư để Vệ Tam bên cạnh cũng có thể nhìn thấy màn ánh sáng: “Không có hiển thị đẳng cấp.”

Diễn đàn Rubik thuộc loại diễn đàn tổ chức dân sự, người xuất thân từ các trường phần lớn xem thường loại diễn đàn này ở Sao Đế Đô. Ứng Thành Hà sau khi đến trường Damocles mới tò mò đăng ký, một mực đi dạo chơi bên trong như Vệ Tam. Đại đa số nội dung thậm chí không liên quan đến cấp S, thêm chuyện trước đó anh phát hiện “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” chính là Vệ Tam thì chẵng chẳng còn hứng thú đăng nhập nữa.

Vệ Tam suy nghĩ một chút nói: “Có thể là do tôi trả lời câu hỏi.”

“Cấp bậc này thoạt nhìn còn tiếp tục đi lên được.” Ứng Thành Hà chỉ vào một cái vòng tròn quanh avatar ID của cô, L1 ở góc dưới bên phải.

Liêu Như Ninh mang theo Hoắc Tuyên Sơn chen tới, muốn xem bọn họ đang nói cái gì.

“Chế độ cấp bậc L1 này hơi giống Xưởng Đen.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn ID trên quang não của Vệ Tam và cho hay.

“Có lẽ đều thích dùng đẳng cấp này.” Liêu Như Ninh làm bộ làm tịch nghiêm túc nhìn quang não của Vệ Tam một hồi mới hỏi cô, “Cậu thật sự còn làm được nghề cơ giáp sư?”

Vệ Tam liếc về phía Liêu Như Ninh: “Cậu có muốn thử vũ khí của tôi không?”

“Được rồi, tôi tin.”

...

Năm người cuối cùng đi vào một cái ngõ nhỏ, được cho là có một quán ăn rất ngon vào đêm khuya, nơi này đã được ông chủ mở từ nhiều thế hệ.

Mang theo mặt nạ chậm rãi đi về phía con hẻm tối tăm, Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy một tấm biển sáng lên phía trước: “Có quán mì gia đình, là nơi này?”

Kim Kha gật đầu: “Đúng vậy.”

Liêu Như Ninh ở phía sau lẩm bẩm: “Lại là quán mì gia đình, đừng nói là cậu không muốn tốn tiền nha.”

Để vào quán mì phải đi qua hai cánh cửa, khách hàng gỡ mặt nạ ở cửa đầu tiên và bước vào cửa thứ hai. Bọn họ đi vào thì thấy đã muộn thế này mà vẫn có rất nhiều người, tất cả đều là dân địa phương.

Trên tường đang chiếu lại video trực tiếp thi đấu, hơn nữa cảnh chiếu là về trường Damocles. Những người trong quán mì thảo luận sôi nổi.

“Đường đua Cốc Vũ còn có của báu, sinh viên quân sự trước đây không phát hiện à?”

“Giải đấu trước đây làm gì có nhiều sinh viên quân sự cấp 3S như vậy, hơn nữa ai ấy đều lo về đích, ai còn có tâm tư đi tìm kho báu. Tôi thấy đồ quý báu này đã được đặt trước là thuộc về trường Damocles.”

“Vì nấm này này mà xếp hạng bị hủy bỏ, không biết họ có hối hận không.”

“Chắc cây nấm có tác dụng rất lớn, nghe nói là có thể nâng cao chất lượng cơ giáp của chiến sĩ độc lập chủ lực. Cậu không nhìn thấy viện Bình Thông ở bên cạnh có ánh mắt hung dữ nhìn Damocles ở lễ trao giải thế nào à. Trước kia viện Bình Thông chả thèm ném ánh mắt sang Damocles.”

Năm người đưa tay che mặt, tìm thấy một cái bàn ở góc và lặng lẽ ngồi xuống.

“Không ngờ được ông chủ ở chỗ này chiếu lại trận trực tiếp.” Ứng Thành Hà che mặt thì thầm.

“Quán mì của chúng tôi đã phát sóng các video thi đấu kể từ khi ông cha chúng tôi gầy dựng cái tiệm này.” Ông chủ đi tới, trước mặt dựng lên một màn hình ánh sáng, “Mấy em đây ăn gì?”

“Chỗ này của bác ngoài trừ mì còn cái gì khác không?” Liêu Như Ninh hỏi ông.

Ông chủ suy nghĩ cẩn thận: “Không, chỉ có một tô mì.”

Năm người: “...” Vậy tại sao bác còn tới hỏi chọn món?

Ông chủ nhanh chóng gọi năm tô mì trên màn hình ánh sáng: “Thêm một quả trứng cho mấy em, xem như ủng hộ hen.”

Nhìn ông rời đi, Hoắc Tuyên Sơn nói: “Bác ấy nhận ra chúng ta?”

“Đại khái.” Kim Kha quay đầu nhìn về phía ông chủ, ông ấy đi về phía phòng bếp phía sau, chắc là đi làm mì.

Năm người ngồi trong góc, nói chuyện nho nhỏ.

“Qua hai ngày nữa là anh Thân Đồ phải đi rồi.” Kim Kha nói.

“Nhanh như vậy?” Vệ Tam nhớ rõ lúc trước nói là tháng sau mới đi làm việc.

“Thượng tá Lê Trạch hy vọng anh Thân Đồ có thể nhanh chóng đến quân khu huấn luyện, không cần phải ở lại đây nữa.” Kim Kha nói, “Chờ tới ngày đó chúng ta đi tiễn anh ấy.”

Mấy người gật đầu, yên lặng ngồi ở bàn cầm cái ly, chỉ có hơi nước trắng trong ly chậm rãi dâng lên.

“Mì của mấy em.” Ông chủ vắt một chiếc khăn trắng trên vai, mang theo một cái mâm lớn, đặt năm tô mì xuống.

Liêu Như Ninh nhìn lướt qua mì mọi người rồi chỉ vào tô trước mặt Vệ Tam: “Bác ơi, bác làm sai rồi, vì sao mì của cậu ấy có hai quả trứng và nhiều thịt như vậy?”

Ông chủ “à” một tiếng: “Đúng rồi, trong tô của em đây có nhiều thế đấy.”

Vệ Tam lúc này cầm đũa lên bắt đầu gắp trứng, ăn.

“Bác vừa nói cho thêm một quả trứng coi như ủng hộ mà.” Kim Kha nhớ những gì ông chủ vừa nói.

“Đúng vậy.” Ông chủ nhìn Vệ Tam và làm ra điệu bộ cố lên, “Tôi là fan hâm mộ của em đây! Chỉ thêm trứng cho em ấy.”

Vệ Tam đang ăn một họng trứng gà thiếu chút nữa bị nghẹn chết, cũng may mạnh mẽ duy trì được sự tỉnh táo.

Những người khác cũng dễ nói, chỉ có Liêu Như Ninh ghen tị nhìn về phía cô: “Tại sao cậu vẫn có fan hâm mộ ở khắp mọi nơi?”

“Cậu phá phách một tí chắc cũng có.” Vệ Tam chân thành đưa ra đề nghị.

Liêu Như Ninh thật sự suy tư một hồi, cuối cùng cảm thấy chỉ cần có Vệ Tam ở đây một ngày là cậu sẽ không sánh bằng cô, thế là đành bỏ luôn.

...

Sau khi ăn mì, mấy người lại đi đến quán ăn nhẹ bên cạnh để mua đồ, kế đó mang về tiếp tục ngồi lại bên này xem phát lại trận đấu và lắng nghe những người xung quanh thảo luận.

“Vệ Tam, lại có tin của cậu.” Hoắc Tuyên Sơn tắt riêng tư của quang não mình và chuyển cho bọn họ xem.

Lúc này không phải Truyền thông Sequoia, mà là một hãng truyền thông khác, tiêu đề nhấp nháy thu hút sự chú ý rất nhiều người.

[Đếm kỹ từ khi bắt đầu thi đấu, Vệ Tam gây sự với bao nhiêu người, rốt cuộc mục tiêu tiếp theo của cô ta là gì?]

Vệ Tam: “?” Mục tiêu của mình là gì?

“Nhanh lên mở xem tí.” Liêu Như Ninh không ngại chuyện sốt dẻo.

Bấm mở đã thấy câu đầu tiên của một phóng viên: “Sau đây hoàn toàn dựa trên việc tổng kết thông tin thu thập được từ phóng viên kênh này, không có bất kỳ ý phỉ báng nào, hoàn toàn để giải trí, xin vui lòng đừng xem là thật. Nếu có bất thường, bạn có thể liên hệ với kênh này để xóa.”

Có thể nói là hết sức thận trọng, chắc sau khi trải qua chuyện của Truyền thông Sequoia, các công ty truyền thông khác không dám trắng trợn như vậy nữa.

“Đầu tiên khi ở Sao Đế Đô, Vệ Tam lúc ấy còn là một tổng binh đội tuyển trường mà vừa vào cảng sao đã lập tức cho Samuel một cú thể hiện uy phong. Cô ấy tát mặt của Shaω Eli, cho đến nay anh ta cũng không trả thù trở lại. Hai trận đấu đầu tiên, cô ấy đã làm mất mười mấy người đội tuyển trường, bao gồm tổng binh cũng dính chiêu hai lần, đây là mục tiêu đầu tiên.” Phóng viên nói năng có khí phách, “Tiếp theo ở trận thứ hai, viện Bình Thông liên thủ Samuel đối phó Vệ Tam làm mích lòng cô, kết quả là viện Bình Thông chả lấy được cả hạng thứ ba ở trận thứ ba. Hôm nay! Chính ngay hôm nay!!!”

Phóng viên thở mạnh một hơi: “Vệ Tam khiêu khích một trong Đôi Sao Đế Quốc là Ứng Tinh Quyết trước mặt mọi người! Đúng vậy, các anh chị không nghe lầm đâu, chính là Ứng Tinh Quyết! Vệ Tam cứ thế nói với Ứng Tinh Quyết rằng tóc anh ta ướt nhẹp. Mấy bạn đang xem ạ, căn cứ vào suy đoán trước đây, đó chính là trò khiêu khích trước trận đấu của Vệ Tam!”

Cuối cùng phóng viên hùng hồn trình bày: “Căn cứ vào sự phỏng đoán của phóng viên đài này, Ứng Tinh Quyết chính là mục tiêu tiếp theo của Vệ Tam!!!”

Vệ Tam: “...”

“Thật ra anh ta nói cũng chẳng sai.” Kim Kha nín cười, “Còn chưa đốt Ngọn Lửa Đế Quốc lên đâu.”

“Mục tiêu kia chính là anh ta.” Vệ Tam suy nghĩ một chút, “Lần sau tớ cũng muốn đứng ở bục cao nhất trải nghiệm một chút.

Ở lại quán mì này cho đến 5 giờ sáng, mấy người mới quay trở về.

Khi đi ngang qua sân huấn luyện, cả đám vừa lúc bị Hạng Minh Hóa nhìn thấy, ông gọi Vệ Tam qua.

“Bác sĩ đã tới.” Hạng Minh Hóa đưa Vệ Tam vào một gian phòng.

Lần này bác sĩ không mặc áo blouse trắng mà là một bộ quân phục của quân đội Damocles, rất khiêm tốn, giống như một người lính quèn đi theo giáo viên dẫn đội.

Bác ấy đang xem phát lại cảnh chiếu trên tường, tất cả đều là đoạn video được cắt về Vệ Tam.

Bác sĩ xoay người ra hiệu cho Vệ Tam ngồi xuống, bác ấy còn đang xem phát lại livestream. Sau khi xem một đao cô bổ ra, bác bèn nói: “Cháu nhiều lần sắp bùng nổ ở bên trong, Vệ Tam, nếu tiếp theo cháu không thể điều khiển bản thân thật tốt, tôi không khuyên cháu tiếp tục tham gia thi đấu.”

Một người lính siêu 3S quan trọng hơn chức vô địch chung cuộc của một giải đấu.

Vệ Tam sững sờ: “Không phải bác đang nghiên cứu dịch dinh dưỡng à?”

“Dịch dinh dưỡng chuyên dụng cần phải được điều chỉnh liên tục theo cơ thể của cháu, không phải cứ một lần là đủ.” Nhiều năm rồi mà dịch dinh dưỡng của Ứng Tinh Quyết trường Đế Quốc cứ phải điều chỉnh mỗi năm.” Bác sĩ cũng không biết nhớ tới cái gì, trên mặt có chút khó nói hết, “Thân thể cháu rách nát mà còn sống sót nhảy nhót được, đúng là chuyện tôi chưa từng thấy.”

Vệ Tam: “...” Cũng không cần phải nói như vậy.

“Có thể là vì chuyện tự phản kháng của chiến sĩ độc lập.” Bác sĩ đánh giá Vệ Tam từ trên xuống dưới, “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày tới đây một lần, tôi giúp cháu ghi chép số liệu thân thể và tiến hành điều chỉnh dịch dinh dưỡng giai đoạn 2.”

“Dạ biết.” Vệ Tam chỉ vào một đống dịch dinh dưỡng trên bàn, “Của cháu á? Có thể uống được không?”

Bác sĩ: “... Của cháu, uống đi.”

Bác ấy đứng dậy mở hộp dụng cụ nhỏ mình mang theo, đặt mũ chụp và bao tay vào Vệ Tam, sau đó ấn dụng cụ kiểm tra.

Thử nghiệm mất một khoảng thời gian, bác sĩ tiếp tục xem cảnh chiếu lại, cứ xem một lúc dừng một lúc. Cuối cùng bác quay đầu hỏi Vệ Tam: “Lúc này cháu cảm thấy thế nào?”

“Muốn ngủ.” Vệ Tam cố gắng nhớ lại, “Cũng không có nhiều suy nghĩ.”

“Cháu không đau?” Bác sĩ nhíu mày đánh giá Vệ Tam, “Với Ứng Tinh Quyết, mỗi lần vượt quá gánh tải của cơ thể khi sử dụng cảm giác thì nó sẽ mang đến cho cậu ta đau đớn tột cùng.”

“Cũng tạm được.” Vệ Tam ngậm một ống dịch dinh dưỡng, ngửa đầu uống sạch mới nói, “Ý bác nói chỉ huy hả, cháu thấy Kim Kha sử dụng cảm giác quá độ cũng rất đau đớn.”

Bác sĩ suy nghĩ cẩn thận trong hồi lâu: “Cháu nói cũng có lý, bản thân chỉ huy đã nhạy cảm. Nếu không có các mẫu khác, chỉ có cấp siêu 3S của hai cháu thì tôi rất khó so sánh.”

Bác ấy tiếp tục nhìn, cảm giác vẫn luôn ở trong trạng thái bất ổn của Vệ Tam đã một mực thu lại.

“Nhìn cháu kiểm soát cũng không tệ lắm.” Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, “Về sau cũng thu lại được.”

“Đại khái bởi vì chỉ huy chính của chúng cháu luôn ở bên cạnh dùng cảm giác âm thầm nhắc nhở cháu, đương nhiên phải điều khiển nó được rồi.” Vệ Tam tùy ý nói, khi đó hỗn loạn như vậy mà còn có một sợi cảm giác đi theo sát cô gắt gao, âu cũng chỉ có Kim Kha làm ra.

Cô nghe thấy dụng cụ “tích” một tiếng bèn tháo bao tay và mũ chụp ra, “Không ccó huyện gì thì cháu đi trước.”

Bác sĩ ôm đầu thất thần, tùy ý phất tay.

Vệ Tam thấy thế là ôm toàn bộ dịch dinh dưỡng trên bàn rồi mới đi ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, bác sĩ lẩm bẩm: “Chỉ huy 3S còn có thể nhắc nhở chiến sĩ độc lập siêu 3S sắp bùng nổ á?”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Tôi hiểu lầm gì à?

ps: Tôi, Hồng Thứ Bắc đã trở lại, còn có chương sau nữa! Chương 101 là khởi đầu mới!!
Bình Luận (0)
Comment