Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 115

“sinh viên, khó tránh khỏi phát cuồng một chút”

Khi trường Quân sự Damocles chọn nửa lộ trình đầu tiên đi trên mặt băng, trường Đế Quốc cũng chọn một con đường có độ khó cao. Thung lũng băng có khoảng cách ngắn, là dấu vết của nơi đã từng là sông băng để lại, ngọn núi to nứt toác vẫn còn được bao phủ bởi một lớp băng dày ở mặt ngoài đến tận bây giờ.

“Theo thông báo của điểm giám sát Sao Phàm Hàn, đợt rét đậm sẽ đến sớm, cho nên chúng tôi rút ngắn thời gian thi đấu lần này xuống bảy ngày. Các trường quân sự phải bức thiết đi ra vào ngày thứ 7, nếu không sẽ đối mặt trực diện với đợt rét đậm.” Ngư Thiên Hà giải thích với khán giả xem trực tiếp, “Tin rằng rất nhiều người ở đây sẽ rõ ràng hơn tôi về sức mạnh của đợt rét đậm. Đường đua lạnh lẽo là khu vực trung tâm xảy ra đợt rét đậm, một khi gặp phải, bọn họ hoàn toàn không có khả năng ra ngoài.”

Khán giả xem phát sóng trực tiếp bàn tán sôi nổi. Mặc dù trước đó toàn bộ cư dân của Sao Phàm Hàn đều nhận được thông báo về đợt rét sắp tới, và biết chuyện tạm thời cắt đứt giao thông với các ngân hà xung quanh, nhưng bọn họ sẽ tích trữ đồ đạc, nghỉ ngơi ở nhà, chỉ coi như là nghỉ phép từ trước đến nay khi đợt rét đậm đến. Bây giờ bị Ngư Thiên Hà nói như vậy thì bọn họ mới giật mình phát hiện ra sự đáng sợ của đợt rét đậm, ngay cả những sinh viên trường quân đội này cũng không thể thoát khỏi.

Ứng Nguyệt Dung bổ sung: “Trường Đế Quốc chọn con đường này là vì không muốn từ bỏ cơ hội tranh thủ tài nguyên. Ngược lại, trường Samuel và trường South Pasadena lần này lựa chọn ổn định hơn, bọn họ đi theo con đường an toàn nhất nhưng xa xôi. Hai trường quân sự nhẹ nhàng ra trận, thường xuyên chuyển trạng thái cơ giáp để đi đường. Theo số liệu được ban tổ chức phát hiện cách đây nửa tháng, tinh thú ở hai con đường này xem ra cũng ít, tương đương với chuyện bọn họ từ bỏ lần đạt được tài nguyên trong lần tranh tài và chỉ theo đuổi thứ hạng.”

Ngư Thiên Hà tiếp tục: “Viện Bình Thông hiển nhiên rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, con đường bọn họ đi thuộc phạm vi giữa nhưng lại có tinh thú nhiều nhất. Không biết ai trong năm trường quân sự có thể dẫn đầu về về đích.”

Từ lựa chọn đường đi của năm trường quân sự thì có thể thấy vị trí của họ. Trường Đế Quốc vừa muốn có tài nguyên lẫn tốc độ, họ có niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh của mình.

Đội quân của tiếp theo của South Pasadena và Samuel thì trực tiếp từ bỏ tài nguyên. Còn cái nhóm những năm gần đây mãi luôn đảo quanh hoặc hạng hai hoặc hạng cuối, trường Quân sự Damocles, năm nay lại có hành vi khó lường ở mấy trận đấu, lần này họ lại chọn luôn tuyến đường bằng mặt băng có độ khó cao để đi ở đường đua lạnh lẽo.

Chỉ trong ngày đầu tiên, đám người này giống như một kẻ điên phá hoại, bất cứ nơi nào cũng không buông tha tinh thú, băng không vỡ thì bọn họ tự chọc thủng rồi lội xuống nước để tìm kiếm tinh thú.

Khán giả nhìn qua lại mấy trường quân sự muốn hoa mắt, tiếng phát thanh cũng vang lên hết lần này đến lần khác.

[Trường Quân sự Đế Quốc, trường Quân sự Damocles thêm viện Bình Thông điên rồi, ngày đầu tiên đi vào mà đã vậy.]

[Càng gần thời gian đợt rét đậm thì tinh thú càng muốn trốn đi. Nếu muốn có được tài nguyên thì bây giờ liều mạng giết tinh thú mới là giải pháp đúng. Lần này ba trường quân sự muốn tranh quán quân, khó tránh khỏi làm chuyện dữ dội.]

[Trường Quân sự Damocles cũng rất thú vị, từ lúc bắt đầu chỉ có bốn thành viên chủ lực 3S giờ biến thành toàn bộ đều 3S. Cơ giáp của Vệ Tam nọ giờ lại đổi, nghe nói có thể đạt tới hiệu quả siêu 3S, hoàn toàn có thể tranh vị trí thứ nhất với hai trường quân sự kia.]

[Chỉ có thể nói rằng các trường quân sự lâu đời có nền tảng, tìm thấy cơ hội là đứng dậy được ngay.]

[Thôi đi cha, trường Damocles lâu đời thì lâu đời thật nhưng nền tảng ở đâu ra? Mấy người có rảnh thì dạo một vòng mấy trường lớn thử coi. Cái trường này rách nát, sân thể dục có vài chỗ bị cơ giáp sinh viên làm hỏng còn không nỡ bỏ tiền sửa.]

[Ở địa phương Sao Sa Đô có rất nhiều sinh viên đăng ký vào các trường khác, tất cả mọi người đã đi rồi.]

[Vẫn còn tốt mà, tôi là giáo viên địa phương Sao Sa Đô, tháng này trường chúng tôi có cho điền nguyện vọng, mấy đứa nhóc chủ yếu chọn trường Quân sự Damocles.]

[Đàn chị Vệ Tam là phá nhất! Tôi chắc chắn sẽ đi đến trường Damocles trong năm nay!!]

[Bạn ở trên là sinh viên dự bị? Mau đi huấn luyện chứ tới xem trực tiếp làm gì?]

...

“Tối nay nghỉ ngơi ở đây.” Kim Kha đi xuống từ tảng băng trôi bên trái, “Gần đây tạm thời không có tinh thú.”

Đội Damocles đang dừng lại ở một nơi xung quanh đầy tảng băng trôi, băng dưới chân đã hoàn toàn đóng lại, dù có găm đao vào rút ra cũng chẳng ảnh hưởng đến bên cạnh.

Các tiểu đội lấy lều ra khỏi túi chuẩn bị chiến đấu, đóng quân tại chỗ.

Trên mặt băng có một lớp sương trắng lạnh lẽo dày tựa như chất lỏng, các sinh viên quân sự mặc dù mang ủng quân đội dày và cao nhưng vẫn có thể cảm thấy gió lạnh thấu xương; đó là chưa kể đến việc đóng quân trong lều vải, khi ngủ chính là ngủ trên băng.

“Tại sao ban tổ chức không phát lều có chất lượng tốt hơn tí nhở?” Vệ Tam bước ra từ trong lều, cả người cô choáng váng. Cô còn tưởng rằng lều vải có thể chống lạnh, kết quả vừa nằm xuống là luồng khí lạnh kia đã chui tọt vào xương.

Liêu Như Ninh ngồi xổm bên cạnh nửa phần tảng băng trôi, nói hướng phía Vệ Tam bên dưới: “Bọn họ nói cho hay là rèn luyện tụi mình đấy.”

Hoắc Tuyên Sơn chậm rãi bổ sung: “Hiện tại người của quân khu đi lại sẽ mang theo khoang con nhộng có thể chống đỡ các loại hoàn cảnh khắc nghiệt bên ngoài, ở một mức độ nào đó còn phòng ngừa tinh thú tấn công được.”

Đứng bên ngoài có khí lạnh ép người, bên trong lều mặc dù ngăn trở gió lạnh bên ngoài nhưng từ trên mặt băng liên tục có hơi lạnh bốc lên cũng làm cho người ta không ngủ được. Kim Kha cũng không có cách nào giải quyết vấn đề này, chỉ có thể cho mọi người xem rồi tự tính.

Vệ Tam nhảy nhót mấy cái rồi cùng Liêu Như Ninh ngồi xổm trên một nửa tảng băng trôi, vừa đúng lúc chỗ lõm xuống trên tảng băng đã ngăn cản phần lớn khí lạnh.

“Tất cả chúng ta mà còn lạnh như vậy thì họ thậm chí còn khó chịu hơn.” Liêu Như Ninh nhìn các thành viên của đội tuyển trường bên dưới, thể chất cấp S và cấp A khác nhau quá nhiều.

“Kiên trì vài ngày là ra ngoài được rồi.” Vệ Tam xoa xoa tay và hà hơi, “Ngày mai tìm thêm chỗ có tinh thú, đánh nhau sẽ không còn lạnh vậy nữa.”

“Kim Kha có thể chịu đựng được không? Cậu ta còn thảm hơn cấp A.” Liêu Như Ninh sợ lạnh có hơn phân nửa nguyên nhân là do vấn đề tâm lý. Kim Kha là chỉ huy 3S, đợt rét đậm ảnh hưởng trực tiếp đến cảm giác của cậu ấy, gần đây cũng gián tiếp gây tổn hại cho thân thể.

Với đôi môi dưới đã chuyển sang tím tái, Kim Kha vẫn đang quan sát vị trí của tất cả mọi người, tìm điểm phòng thủ thích hợp nhất.

“Trước khi đi vào, năm chỉ huy chính đã được uống thuốc bổ sung nên có thể giảm bớt tác động của đợt rét đậm ở một mức độ nhất định.” Vệ Tam cúi đầu nhìn vào tảng băng dưới chân, đó là tảng băng trôi thuần túy, không có vật chất nào ngoại trừ băng.

Cô nhìn về phía gần đây, một số tảng băng trôi đột ngột nổi lên đúng dịp găn chặn hơn một nửa khí lạnh thổi tới.

Khi tất cả mọi người ổn định là bầu trời đã hoàn toàn tối tăm, Vệ Tam và Liêu Như Ninh không đi xuống khỏi tảng băng trôi mà ngồi xổm ở đây nghỉ ngơi.

Đường đua lạnh lẽo dần dà yên tĩnh, khán giả coi trực tiếp các trường quân sự đã chuẩn bị nghỉ ngơi, còn khán giả xem trực tiếp ở hiện trường cũng ngủ gà ngủ gật chẳng ít; người giải thích thay phiên nhau trông coi cũng chẳng mở miệng nói chuyện nữa, họ chỉ nhìn màn hình của các trường quân sự.

Vệ Tam không ngủ, cô chuyển đến một tảng băng trôi khác ngồi xổm tiếp tục canh gác đêm, thuận tiện nhớ lại những thứ Ngư Thanh Phi chỉ dạy. Khi cô tiến vào trạng thái này, ánh mắt đã có vẻ hơi tán loạn.

Giải Vũ Mạn nghỉ ngơi buổi chiều, nửa đêm trở lại giao ca với Hạng Minh Hóa. Cô ấy thấy Vệ Tam có hai mắt vô thần đang ngồi trên tảng băng trôi: “Đây là em ấy nghỉ thiếp hay không ngủ vậy?”

Hạng Minh Hóa lắc đầu: “Bên cạnh vẫn còn Hoắc Tuyên Sơn, chắc là không có việc gì.”

Hai người vừa định thay ca, trường Đế Quốc bên kia đã có hành động khác lạ, họ bị tinh thú tấn công.

Hạng Minh Hóa dừng bước, quay lại xem ống kính quay trực tiếp của trường Đế Quốc.

“Làn sóng tinh thú nhỏ.” Tầm mắt Giải Ngữ Mạn rơi vào trên người Ứng Tinh Quyết ở giữa trường Đế Quốc. Những tinh thú này quá gần, chẳng lẽ em ấy không có phát hiện từ trước?

Hiển nhiên thầy cô bên trường Đế Quốc cũng tỉnh táo lại toàn bộ. Họ cau mày nhìn sinh viên tiến vào cơ giáp vật lộn với bầy tinh thú trong đấu trường.

“Em ấy bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng đợt rét đậm?” Giải Ngữ Mạn nhíu mày, nếu không lấy năng lực Ứng Tinh Quyết tuyệt đối sẽ không để mặc cho một làn sóng tinh thú nhỏ tới gần mới nhắc nhở.

“Có thể.” Hạng Minh Hóa đứng ở trước bàn, “Em ấy thoạt nhìn còn tồi tệ hơn so với trạng thái của mấy chỉ huy chính khác.”

Dù bên phía giáo viên dẫn đội trường Đế Quốc không lên tiếng, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt đã cho thấy việc không hài lòng, đây là lần đầu tiên họ bị động như vậy.

“Rốt cuộc vẫn là sinh viên, luôn có lúc sai lầm.” Giáo viên dẫn đội của viện Bình Thông đột nhiên an ủi các giáo viên của trường Đế Quốc bên cạnh.

Sinh viên? Trong trận đấu, tất cả mọi người có thể sử dụng lý do này để giải thích riêng chỉ có mỗi Ứng Tinh Quyết là không thể. Từ khi anh tham gia vào trận Huyễn Dạ đó thì chẳng còn đơn giản là “sinh viên.”

Đội tuyển trường dẫn đầu chạy tới chống cự với tinh thú, Hoắc Kiếm đối phó với tinh thú cấp cao, Tư Đồ Gia và Cơ Sơ Vũ che chở cho Ứng Tinh Quyết và Công Nghi Giác.

Ứng Tinh Quyết hờ hững nhìn tinh thú đối diện, từng bước từng bước đi về phía bên kia.

Mỗi bước đi của anh là một con tinh thú đột nhiên gã xuống. Anh đi thẳng đến vùng biên của trận chiến và dừng lại, giơ tay lên hư không bóp lại, làm tất cả tinh thú cảm thấy như có thứ vô hình tấn công, trong nháy nhắt chúng đã gã xuống.

Không ít thành viên đội tuyển trường vừa mới tiến vào cơ giáp đang chuẩn bị chiến đấu bỗng ngạc nhiên nhìn tinh thú đỗ xuống trước mặt mình, ách cả tiếng.

“Nghỉ ngơi tại chỗ.” Ứng Tinh Quyết buông tay xoay người, dường như chỉ làm một chuyện không thể bình thường hơn.

Hoắc Kiếm thu kiếm, đi ra từ trong cơ giáp, tiếp tục đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết.

Một sự im lặng trong hiện trường trực tiếp.

Các giáo viên trường Đế Quốc vừa rồi còn cảm thấy tức giận nay trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm. Giáo viên dẫn đội quay đầu nói với giáo viên vừa mở miệng của viện Bình Thông: “Sinh viên, khó tránh khỏi phát cuồng một chút.”

Các giáo viên tại viện Bình Thông: “...”

“Thật không biết trận Huyễn Dạ lúc trước có cảnh tượng gì.” Hạng Minh Hóa nhìn Ứng Tinh Quyết trong màn hình thì hơi cảm khái.

Quân khu 5 là thế lực bên phía Đế Đô còn trường Damocles từng là người kỳ cựu; hai bên mơ hồ đối lập, hiển nhiên không chiếm được hồ sơ chiến dịch quan trọng như vậy.

“Những người khác cũng đang trưởng thành.” Giải Ngữ Mạn ngồi xuống, “Dạng người như Ứng Tinh Quyết chỉ để ví dụ, bao nhiêu năm mới được một.”

Hạng Minh Hóa bỗng nhiên hạ giọng cười cười: “Vệ Tam cũng là một trường hợp.”

Những người từ các trường khác trong cuộc đua đã bị đánh thức bởi tiếng phát thanh, họ nhìn vào chùm sáng bắn lên từ trường Đế Quốc với những suy nghĩ khác nhau.

“Bọn họ không cần ngủ?” Vệ Tam nhảy xuống từ trên tảng băng và đi tới bên cạnh Kim Kha nói, “Bằng không chúng ta cũng đi tìm tinh thú.”

Kim Kha liếc cô một cái: “Buổi tối khuya khoắt thì nghỉ ngơi cho tốt.”

“Hiện tại trường Đế Quốc chém giết tinh thú còn nhiều hơn viện Bình Thông nữa.” Vệ Tam ngửa đầu nhìn chỗ chùm sáng bay lên, “Chúng ta còn kém một chút.”

“Ngày mai tiếp tục cố gắng, bây giờ đi nghỉ, cậu đừng trông coi nữa.” Kim Kha mở miệng tiếp.

“Không canh đêm, chẳng qua tớ không ngủ được.” Vệ Tam thở ra một làn hơi trắng, “Càng ngày càng lạnh.”

“Nếu tốc độ nhanh thì tối mai chúng ta có thể ra ngoài đuổi tới trước mặt viện Bình Thông.” Kim Kha cũng không ngủ được, nhắm mắt lại chỉ thấy toàn là tuyến đường bản đồ.

Phía viện Bình Thông.

Tất cả các thành viên có trạng thái tốt hơn một chút so với các sinh viên quân sự khác, có thể ráng ngủ được trong lều.

Sau khi nghe tiếng loa phát thanh vào thời điểm này, mấy thành viên của đội chủ lực bước ra khỏi lều và nhìn theo hướng chùm tia.

“Trường Đế Quốc có tốc độ rất nhanh.” Lộ Thời Bạch không có gì bất ngờ.

“Damocles có ý gì đây?” Tông Chính Việt Nhân hỏi.

Cả ngày hôm nay, hướng của chùm tia sáng thuộc về Damocles mãi nằm trong vùng mặt băng.

“Bọn họ muốn đi tắt tới trước mặt chúng ta.” Lộ Thời Bạch đoán trúng ý định của Kim Kha, “Lá gan đủ lớn.”

Tông Chính Việt Nhân quay đầu nhìn thoáng qua các thành viên trong đội: “Ngày mai tăng tốc độ đi về phía trước, trời càng ngày càng lạnh.”

Ngay cả những người trong viện Bình Thông còn bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment