Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 125

“cảm giác mất điều khiển”

Sau khi tách ra khỏi trường Đế Quốc, hàng rào của Ứng Tinh Quyết từng chút co lại, những vòng xoáy không ngừng ép tới, còn một mình anh với hàng rào đi ra ngoài.

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào những vòng xoáy này, lúc đầu anh cho rằng luồng rét đậm có ý thức, về sau lại thấy thứ có ý thức chính là thứ gì đó trong vòng xoáy.

Có những sinh vật sống trong vòng xoáy, chúng đang theo dõi sức mạnh của anh.

Khi anh sắp sểnh ra ngoài là một luồng rét đậm khác đã dâng lên trong sân đấu cực lạnh, phạm vi của đợt rét đậm một lần nữa mở rộng làm anh vẫn bị mắc kẹt trong đó.

Hàng rào đã kéo dài quá lâu.

Trong khoang cơ giáp, Ứng Tinh Quyết phun ra một búng máu lớn, anh sờ về phía túi chuẩn bị chiến đấu, dịch dinh dưỡng bên trong đã trống không.

Không được bổ sung kịp thời, thể lực Ứng Tinh Quyết cuối cùng chẳng gượng nổi. Anh phải quỳ một gối xuống đất mới miễn cưỡng chống đỡ hàng rào, vòng xoáy xung quanh lại một lần nữa ép tới.

...

Một lần nữa Vệ Tam bị vòng xoáy cuốn lên, mặc cho vòng xoáy này cuốn cô như cuốn bụi bặm, cô bị quăng tới quăng lui.

Bên trong dòng xoáy này không có vật không hình dạng màu xám vừa rồi, bởi vì Vệ Tam không cảm giác được bất kỳ hơi thở rình mò nào, chỉ có những đợt không khí lạnh lẽo vô tình chuyển tới chuyển lùi.

Vòng xoáy của đợt rét đậm muốn cuốn hết mọi thứ, đi đến đâu là chẳng để lại vật gì. Sau khi Vệ Tam bị đá băng đập vào đầu lần thứ n, cuối cùng cô cũng giật giật, cố sức giãy dụa ra ngoài.

Vừa cử động, áp lực do vòng xoáy mang lại đã nhân lên gấp bội và đè xuống, Vệ Tam đành phải một lần nữa mở tứ chi mặc cho vòng xoáy tiếp tục cuốn đi.

Đầu cơ giáp Vệ Tam bị cuốn ra ngoài vòng xoáy, cô kiên cường mở mắt ra nhìn đợt rét đậm bên ngoài, đột nhiên phát hiện phía đối diện tụ có hàng chục dòng xoáy tụ tập.

Cảnh này nhìn thật khủng khiếp, và quan trọng hơn, cô nhận ra cảm giác nhìn trộm mình một lần nữa.

Nếu muốn hình dung thì giống như bị hàng chục con tinh thú đối diện vây quanh thì thầm, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Tam xuất hiện.

Vệ Tam tận mắt nhìn thấy có mấy dòng xoáy quét tới phía cô.

Mấy dòng xoáy vừa tới, Vệ Tam nhìn xuyên thấu qua lỗ hổng và trông thấy một chiếc cơ giáp quen thuộc.

Hoàng Kim Khải?

Vệ Tam, người lần thứ hai bị vòng xoáy cuốn vào, cẩn thận suy nghĩ một chút. Trường Quân sự Đế Quốc chỉ có hai chiếc cơ giáp Hoàng Kim Khải, người lạc nhóm này chắc là cơ giáp sư Công Nghi Giác rồi. Người bên phía trường Đế Quốc làm sao cũng để mặc Ứng Tinh Quyết một mình ở lại đây.

Ố chà.

Vệ Tam theo lực của vòng xoáy lật ngược cơ giáp, rút đao ra cắm đất, cứng rắn giữ mình lại trong vòng xoáy cuồn cuộn hồi lâu. Cuối cùng nó chỉ cuốn chiếc cơ giáp này thêm một đoạn rồi buông ta lúc cuốn chả nổi nữa. Nó đi theo đợt rét đậm, tiếp tục tiến về phía trước.

Cô rút đao đứng dậy, bên kia có vài vòng xoáy với vật không hình dạng màu xám đang đến gần.

Bên trong khoang cơ giáp, Vệ Tam xoay tay trực tiếp vọt tới đối diện.

Trước lạ sau quen, Vệ Tam cũng không sợ thứ này.

Một vài vòng xoáy rõ là không ngờ tới chuyện cô sẽ chủ động tấn công, sau khi một vòng xoáy bị đao tu di giữ lại, các vòng xoáy khác hiện ra sợ hãi như con người và rút lui về sau.

Vệ Tam không tha dù chỉ một cái, đao đao đâm trúng vật không hình dạng màu xám trong vòng xoáy.

Trong nháy mắt bị đâm trúng, vòng xoáy bắt đầu tiêu tán, vật không hình dạng màu xám giống như biến mất, Vệ Tam không gặp lại bóng dáng của nó.

Những vòng xoáy còn vây quanh đối diện dường như bắt đầu kiêng kỵ Vệ Tam nhưng lại không nỡ rời đi. Mãi cho đến khi cô đến gần, những vòng xoáy này giống như hạ quyết tâm bèn tạo thành một vòng xoáy lớn, cuốn tới phía Vệ Tam.

Trong tầm mắt mơ hồ, Ứng Tinh Quyết nhìn thấy có cơ giáp tới rồi lại thấy những vòng xoáy này hợp lại, cuốn chiếc cơ giáp kia vào.

Những sinh vật sống của vòng xoáy này... anh đã cố gắng lấy sức lực cuối cùng để giải phóng cảm giác tấn công vòng xoáy sau khi chúng hợp lại.

Tấn công xong, Ứng Tinh Quyết thậm chí còn không nhìn thấy chiếc cơ giáp kia cuối cùng có đi ra hay không là đã chậm rãi nhắm mắt lại.

- --Anh hơi mệt.

Vệ Tam vừa vung đao chuẩn bị chém đi đã thấy vòng xoáy đột nhiên biến mất, thế đao thiếu chút nữa không thể thu lại.

“... ”

Vệ tam nhìn quanh quất bốn phía, xác định không có vòng xoáy hình thành mới thu đao. Cô tiến lên đi về phía khung Hoàng Kim Khải kia.

Nhưng mà hiện tại cô không có thời gian nhìn kỹ, Vệ Tam đã lái Vô Thường nắm lấy Hoàng Kim Khải khiêng trên vai và đi ra ngoài.

Nửa chừng cũng gặp phải các vòng xoáy khác, nhưng chỉ là vòng xoáy bình thường nên nào có ảnh hưởng nhiều đến Vệ Tam.

Cũng may lúc trước ở trong máy bay bổ sung không ít năng lượng cơ giáp, bên cạnh còn có dịch dinh dưỡng nên Vệ Tam coi như thong dong ở trong đợt rét đậm, song nhiệt độ xung quanh vẫn cứ giảm xuống.

Cô vẫn chẳng thể thoát khỏi đợt rét đậm. Cuối cùng đi ngang qua tảng băng trôi, một góc nhìn của Vệ Tam thấy một con tinh thú treo trên đó là cô híp mắt. Cô đi qua, kéo tinh thú xuống. Khi này mới thấy bên trong là cửa động bị băng mỏng kết lên.

Con thú này bị thương nặng, không thể sống sót vào, một nửa cơ thể nó vẫn còn bên ngoài.

Vệ Tam khiêng Hoàng Kim Khải đi vào. Trong động rất sâu, hiển nhiên là nơi tinh thú thường ở, cô xoay người nhặt thi thể tinh thú chặn ở cửa động.

Lập tức ném Hoàng Kim Khải trên vai xuống đất, còn mình cũng cho cơ giáp ngồi xuống.

Tạm thời không đi.

Có được một chỗ nghỉ ngơi làm Vệ Tam thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới có cơ hội đi xem cơ giáp phòng hộ của trường Quân sự Đế Quốc.

Chậc chậc, toàn thân vật liệu ở vỏ ngoài cơ giáp này toàn là đồ quý, trường Đế Quốc đúng thật có tiền.

Vệ Tam kìm lòng không được đưa tay sờ đùi Hoàng Kim Khải ở phía gần mình nhất. Vừa sờ cô vừa ảo tưởng nếu mình có nhiều vật liệu cơ giáp tốt như vậy thì sẽ làm thành loại cơ giáp gì.

...

Ứng Tinh Quyết còn kết nối với cơ giáp, cảm giác đã bao phủ bởi toàn bộ cơ giáp. Nay cảm giác khác thường truyền đến từ đùi cơ giáp đã thông qua cảm giác bao phủ, truyền đến trong đầu anh.

“Cô đang làm cái gì vậy?” Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên mở mắt ra, chống nửa người trên của cơ giáp lên, phủi bàn tay trên đùi mình.

Bàn tay của Hoàng Kim Khải đánh vào mu bàn tay Vô Thường phát ra một tiếng “cốp.”

Vệ Tam theo bản năng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ sờ tí thôi, cơ giáp cậu thiết kế...”

Cô nói xong cuối cùng cũng nhớ ra giọng nói vừa rồi là của ai: “Sao lại là anh?”

Vệ Tam cho rằng người trong khoang cơ giáp là Công Nghi Giác.

Trong khoang cơ giáp, Ứng Tinh Quyết giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng: “Chỉ có một mình cô à?”

Vệ Tam lập tức mất hết cả hứng: “Không phải anh cũng một mình đó sao.”

Ứng Tinh Quyết có thể nhạy bén cảm giác được sự thay đổi cảm xúc của cô, nhưng không thể hiểu được tại sao.

“Vừa rồi là anh ra tay với vòng xoáy tổng hợp vừa nãy?” Vệ Tam hỏi anh, nếu người bên trong cơ giáp là Ứng Tinh Quyết, chỉ sợ lý do vòng xoáy đột nhiên biến cũng vì anh ra tay.

Ứng Tinh Quyết không phủ nhận, chỉ im lặng.

Trong động băng hoàn toàn tĩnh lặng.

Ứng Tinh Quyết không nén được tiếng ho khan truyền ra từ bên trong cơ giáp, mặc dù anh nhanh chóng tắt máy truyền âm trong khoang nhưng Vệ Tam vẫn nghe được rõ ràng.

“Anh có muốn dịch dinh dưỡng không?” Khi Vệ Tam nói ra lời này, trái tim cô đang nhỏ máu.

Ứng Tinh Quyết vẫn không nói gì.

Vệ Tam: “...” Sĩ diện như vậy?

Cô ném một vài ống dịch dinh dưỡng xuống, dịch dinh dưỡng vươn ra khỏi lòng bàn tay Vô Thường.

“Trước tiên cho anh mấy ống.” Vệ Tam lái cơ giáp đưa qua, cơ giáp ở đối diện vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Bàn tay Vô Thường cứ giơ hoài giữa không trung, còn người đối diện không có phản ứng.

Vệ Tam nhíu mày trong khoang cơ giáp, cuối cùng cô nhảy ra khỏi cơ giáp, tới gần Hoàng Kim Khải và gõ cửa khoang: “Ứng Tinh Quyết?”

Không phản hồi.

Đừng chết ở đây, cô đã khiêng người ta hồi lâu đấy.

Vệ Tam không còn cách nào, cuối cùng đành bạo lực tháo dỡ cửa khoang của Hoàng Kim Khải mà bò vào. Quả nhiên cô nhìn thấy Ứng Tinh Quyết nhắm mắt nằm ở bên kia, không biết sống chết.

Nhặt được thứ nhiêu khê rồi.

Vệ Tam bò qua, lấy công cụ ra khỏi túi chuẩn bị chiến đấu, tháo ra mấy bộ phận để cô xoay người.

Cô đến gần Ứng Tinh Quyết, nhìn vào môi và máu trên cổ áo anh, nhất thời có tí đồng cảm.

Vệ Tam vươn tay dò xét hơi thở của Ứng Tinh Quyết, anh còn sống.

Cô mở một ống dịch dinh dưỡng, nắm cằm Ứng Tinh Quyết và rót dịch dinh dưỡng vào.

Vệ Tam cũng không phải là bác sĩ, trong tay chỉ có dịch dinh dưỡng nên sống hay chết phải dựa vào số mệnh của anh rồi.

Cô đút toàn bộ dịch dinh dưỡng trong tay cho Ứng Tinh Quyết hết, người này mãi chẳng có phản ứng.

Vệ Tam cảm thấy khí lạnh đã vào trong động bèn đi qua đóng cửa khoang lại. Cô quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết không hề phản ứng, con cưng của trời cứ chết như vậy đúng là quá đáng tiếc.

Cô dựa vào bên cạnh quan sát kết cấu bên trong. Kết cấu bên trong cơ giáp phòng hộ và cơ giáp chiến đấu có rất nhiều chỗ khác nhau.

Đang nhìn, Vệ Tam đột nhiên lại bắt đầu chảy máu mũi, cô thuần thục lấy khăn giấy ra lau sạch sẽ. Có lẽ trước đó cô dùng đao tu di làm cảm giác dao động quá lớn mới bị thế này.

Nhớ tới Ứng Tinh Quyết cũng đầy máu, Vệ Tam theo bản năng nhìn về phía anh.

“Anh tỉnh rồi à.” Nhìn qua vừa lúc đối đầu Ứng Tinh Quyết cũng mới mở mắt, Vệ Tam không khỏi hơi nhướng mày. Cô dịch tới, có hảo tâm đỡ anh ta dậy, “Vừa rồi anh vẫn không có phản ứng nên tôi đành phải mở khoang cơ giáp của anh mà vào.”

Vệ Tam mới tới gần, Ứng Tinh Quyết đã đột nhiên ra tay, dùng cảm giác tấn công cô.

Cảm giác mang theo sát ý xâm nhập vào trong đầu, Vệ Tam không kiên nhẫn trực tiếp đưa tay dùng sức bóp Ứng Tinh Quyết: “Lúc trước tôi nói rồi, lần cuối cùng, nghe không hiểu à?”

Ứng Tinh Quyết đụng vào ghế ngồi, một đôi mắt đen trong suốt nhìn chằm chằm Vệ Tam. Anh hơi hoang mang, cảm giác của mình chẳng có hiệu quả với cô.

“Đừng nói với tôi là giờ anh không điều khiển được cảm giác đấy.” Vệ Tam nhíu mày, bàn tay vốn bóp cổ anh đã di chuyển lên trên nắm lấy cằm Ứng Tinh Quyết. Cô quay nó trái phải vài cái, thậm chí còn ghé sát lại gần quan sát, “Nhìn ánh mắt anh cũng không giống mất đi lý trí.”

Cô dựa vào quá gần khiến Ứng Tinh Quyết hơi nghiêng mặt.

Một giây sau thấy Vệ Tam quay trở lại: “Nể mặt tình huống bây giờ đặc thù thì thôi, lần sau lại dùng cảm giác tấn công tôi thì đừng hòng sống.”

Ứng Tinh Quyết nhắm mắt lại, không nhìn cô.

Thấy bộ dạng không hợp tác của anh, Vệ Tam chậc chậc một tiếng, buông tay chuẩn bị rời khỏi khoang cơ giáp. Trước khi đi cô xoay người: “Quên nói cho anh biết một chuyện, chức vô địch đường đua lạnh lẽo này đã thuộc về trường Quân sự Damocles chúng tôi.”

Ứng Tinh Quyết mở mắt nhìn về phía cô, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Cô chắc chúng ta có thể đi ra ngoài?”

“Vì sao không chắc chứ?” Vệ Tam nhướng mày, giật mình, “Cơ giáp của anh hẳn là không có nhiều năng lượng nhưng mà tôi thì có, thành thử đừng dùng cảm giác làm phiền tôi nữa.”

Ý đe dọa lộ rõ trong lời nói.

Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam rời đi, cô thậm chí còn cẩn thận giúp anh kéo cửa khoang cho tốt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bạo lực vừa rồi.

Anh từ trong mắt cô thấy được sát ý.

Ứng Tinh Quyết chả có gì bất ngờ, bởi vì đòn tấn công cảm giác vừa rồi của anh cũng mang theo sát ý, chẳng qua bị Vệ Tam thiết lập hàng rào ngăn trở.

Họ đều là những người cấp siêu 3S, vừa mới rồi Ứng Tinh Quyết đã xác định được đẳng cấp của cô không nằm dưới chính mình.

Ứng Tinh Quyết cố gắng chống đỡ cho mình tỉnh táo lại, anh chưa từng mất điều khiển.

Điểm này, Ứng Tinh Quyết vẫn rõ ràng hơn bất cứ ai.

Chỉ là bây giờ anh bắt đầu có hơi dao động.

Trên người cô ấy mang hơi thở đó, là do anh sinh ảo giác…

Ứng Tinh Quyết thông qua cửa sổ nhìn Vệ Tam xoay người tiến vào trong cơ giáp.

Các bác sĩ đã chẩn đoán rằng cảm giác anh quá mạnh mẽ làm cơ thể như một thùng chứa sắp vỡ, không có cách nào tự kiểm soát. Nếu không có giải pháp, số lần mất kiểm soát sau này sẽ còn tăng lên.

Cho tới bây giờ Ứng Tinh Quyết tin tưởng vững chắc mình không mất điều khiển... Nhưng bây giờ cảm giác của anh dường như có vấn đề thật.

“Cho anh thêm mấy ống dịch dinh dưỡng, đừng ngất xỉu nữa đấy.” Vệ Tam lái cơ giáp đưa qua dịch dinh dưỡng, “Tôi không muốn khiêng anh đi. Lần sau lại ngất xỉu thì tôi sẽ bỏ lại anh, một mình đi trước.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Cô ấy bạo hành tôi (.

.)
Bình Luận (0)
Comment