Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 137

“cẩn thận một chút”

Đội viên chủ lực của năm trường quân sự ở ngay hết chỗ cửa tòa nhà, mọi người im lặng nhìn Vệ Tam, Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ.

Cơ Sơ Vũ nghe xong lời Vệ Tam nói thì rất nhanh tìm ra chuyện này trong trí nhớ. Cậu ta không quên, thậm chí nhớ rất rõ. Chẳng qua trọng điểm ký ức của cậu ta không phải là người nằm trên mặt đất sắp chết lúc trước, mà là tinh thú đầu tiên chém giết trên sao vô danh.

“Người kia là cậu?” Mặt Cơ Sơ Vũ chả biểu lộ gì, không chút thay đổi, ngón tay thì nhanh chóng xoay nhẫn.

Cậu ta không tin người toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất lúc trước là Vệ Tam. Người đó rõ ràng chỉ là một người bình thường ngay cả cơ giáp cũng chả có. Nếu đúng như lời Vệ Tam nói, vậy cô tiếp xúc với cơ giáp mới bao lâu chứ? Chưa đầy ba năm. Trong một thời gian ngắn như vậy mà đã bắt kịp với tất cả mọi người trong đội chủ lực của họ.

Vệ Tam thở dài: “Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ giáp chiến đấu. Nhờ các cậu cứu giúp, từ đó về sau tôi quyết tâm trở thành một chiến sĩ độc lập. Nếu không phải học phí của trường Quân sự Đế Quốc quá đắt và chưa có khoản cho vay, có lẽ chúng ta đã là đồng đội.”

Cơ Sơ Vũ: “…”

“Chỉ huy, cậu có cứu cô nàng thật không vậy? Chuyện khi nào?” Bị Vệ Tam đột nhiên tung ra chiêu này làm cho choáng ngợp, Tư Đồ Gia đứng ở bên cạnh hỏi nhỏ.

“Không tính là cứu.” Ứng Tinh Quyết ngước mắt nhìn Vệ Tam, nghiêm túc chậm rãi trả lời cô, “Con tinh thú kia là do lỗi của chúng tôi, không có nó, cô sẽ không bị thương.”

Vài năm trước, khi Đôi Sao Đế Quốc chưa nổi tiếng, họ đã theo đội tiếp viện Quân khu 5 đến Sao Huyễn Dạ, đi cùng lúc đó còn còn có đội ngũ sinh viên mới của trường Đế Quốc. Con tinh thú kia chưa trưởng thành, là do đội tiếp viện bắt được trên đường đi. Ban đầu họ muốn giao cho phòng thí nghiệm Quân khu 5 nhưng lại bị người trong đội ngũ sinh viên mới thả ra. Bởi vì Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ chưa bao giờ ra tay với tinh thú ở ngoài đời nên nhiệm vụ truy bắt lần đó đã giao cho hai người.

Hai người đuổi một đường tới Sao 3212. Họ trực tiếp lái máy bay phá vỡ lớp bảo vệ của ngôi sao vô danh, đuổi theo đến tòa nhà bỏ hoang. Trong tòa nhà bỏ hoang sao vô danh đó có một khối tinh thể màu xám, có sức hấp dẫn lớn lao đối với tinh thú. Con thú đó muốn ăn tinh thể xám để bổ sung năng lượng. Cuối cùng lại biến thành cơ giáp nhỏ do Vệ Tam thiết kế bắn trúng nó từ bên kia tường, thu hút sự chú ý của nó.

Nhiệm vụ của Cơ Sơ Vũ là muốn giữ lại con tinh thú đó. Nhưng bọn họ không ngờ được khi chạy tới thì nó đã làm con người bị thương nên họ chém chết con thú ngay.

Khi bọn họ chạy tới tòa nhà, phía tàu vũ trụ phát ra thông báo khẩn cấp, bảo phòng tuyến Sao Huyễn Dạ có bạo loạn nên đội tiếp viện cần tăng tốc chạy tới Quân khu 5. Thế nên hai người đã đi ngay, ngay cả thi thể tinh thú cũng chẳng màng.

Đối với người bị thương bởi con thú, họ không quan tâm, cũng chẳng cần quan tâm.

Ngay từ khi máy bay mạnh mẽ phá vỡ hàng rào bảo vệ sao vô danh thì ngôi sao này nên có người lần theo dấu vết, thường dân bị thương trên mặt đất hiển nhiên sẽ được phát hiện.

“Vẫn phải cảm ơn, không có các cậu thì tôi vẫn là người bình thường sao vô danh.” Vệ Tam dùng một loại giọng điệu thở phào nhẹ nhõm nói, “Hơn nữa cũng tại học phí mấy trường học các cậu đắt đỏ, bằng không tôi tới học ở trường các cậu rồi.”

Những người từ các trường quân sự khác: “...”

Giáo viên nhìn thấy mấy trường cứ đứng mãi tại cổng không đi nên cấp tóc chạy tới vì nghĩ có chuyện gây rối: “…”

Ứng Tinh Quyết cong mấy ngón tay đang buông thõng bên người, anh nhìn Vệ Tam nhưng chả nhìn thấy bất kỳ dao động nào từ trong mắt cô. Chuyện này đối với cô mà nói, tựa hồ chẳng tính là cái gì.

Trong mắt Vệ Tam không có sự biết ơn; dựa vào trong lời càng thấy cô chẳng tức giận với bọn họ, tâm tình bình tĩnh đến mức có thể nói là lạnh lùng.

Cô ấy hoàn toàn chẳng quan tâm đến chuyện đó.

Ứng Tinh Quyết nghiêng tầm mắt, có chút không muốn đối mặt với ánh mắt của cô.

Bởi vì Tư Đồ Gia đột nhiên lắm lời nên hiện tại trong lòng tất cả mọi người của trường Đế Quốc đều nghẹn một hơi. Thậm chí ngay cả trong lòng những người thuộc các trường khác cũng cảm thấy quái lạ.

Cái gì mà là không Có Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ thì cậu ấy vẫn là người bình thường, ý là trường Đế Quốc tự mình tìm đối thủ cho mình? Còn có học phí đắt đỏ, không có khoản vay, chẳng lẽ Vệ Tam từng muốn đến trường của bọn họ?

Những người ở các trường khác tự đưa suy nghĩ mình vào, giả sử Vệ Tam đến trường của họ, có phải cậu ấy sẽ kinh bỉ các trường quân sự khác mà không phải họ chăng.

“Tất cả mọi người tan đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Hạng Minh Hóa níu lấy Vệ Tam đi vào trong, ra hiệu cho mọi người ở trường Damocles đuổi theo.

Đám người đứng ở cửa vẫn có thể nghe thấy giọng nói của những người trong trường Damocles.

“Cái gì mà em muốn tới trường học khác? Vệ Tam, hôm nay em không giải thích cho tốt thì đừng hòng ăn cơm tối.”

“Thầy ơi, em chỉ bày tỏ đây là duyên phận thôi! Em đã được định trước là người của Damocles chúng ta rồi!” Vệ Tam cấp tốc giải thích, “Thật đấy, tối nay ăn cái gì…”

“Tình hình bị thương thế nào, nói cẩn thận rõ ràng coi.” Đây là giọng nói của Kim Kha.

Vệ Tam: “Cơm nước xong rồi nói sau.”

...

Các trường quân sự khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại năm người trong trường Đế Quốc vẫn đứng tại chỗ.

Công Nghi Giác hơi bất mãn với Tư Đồ Gia, tự nhiên ở đâu lôi ra chuyện này, giờ làm trong lòng ai cũng chả thoải mái.

“Tôi không tin người kia là Vệ Tam.” Cơ Sơ Vũ trầm ngâm một hồi mới nói với Ứng Tinh Quyết, cậu ta vẫn nghiêng về việc Vệ Tam được trường Quân sự Damocles âm thầm bồi dưỡng.

Ứng Tinh Quyết hạ mắt che đi cảm xúc đáy mắt, anh nói lạnh lùng: “Xuất thân từ ngôi sao vô danh, biết chúng ta tìm được tinh thể xám, dùng chiêu thức hỗn loạn.”

Rõ là chẳng trải qua huấn luyện chính thống, hoặc là thời gian huấn luyện chính thống rất ít, dẫn đến chiêu thức gì cô cũng có.

Ứng Tinh Quyết đưa mắt nhìn Cơ Sơ Vũ: “Rồi cậu không tin một mình cô ấy có thể đi tới vị trí hiện tại.”

Cơ Sơ Vũ hoàn toàn lặng thinh.

Một đứa trẻ mồ côi từ sao vô danh, không quyền không thế, thậm chí phải vay học phí. Bây giờ đứng ở cùng một độ cao với một nhóm con cưng của trời, thậm chí sẽ mạnh mẽ hơn trong tương lai.

Bọn họ chỉ không muốn tin điều đó mà thôi.

Ứng Tinh Quyết nhớ lại quan điểm thưở ban đầu của mình về Vệ Tam, ngay cả anh cũng khó tránh khỏi việc trông mặt bắt hình dong cho người khác.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” tầm mắt Ứng Tinh Quyết đảo qua mấy người có sắc mặt phức tạp rồi dẫn đầu rời đi.

...

Ứng Thành Hà ngồi trước mặt Vệ Tam, “Trước đây cậu chưa từng nói quen anh họ tôi.”

“Nói đi, tình huống gì?” Kim Kha ngồi bên trái Vệ Tam, “Sao cậu lại dính líu đến họ ở Sao 3212?”

Vệ Tam ngẩng đầu, Liêu Như Ninh bên phải và Hoắc Tuyên Sơn ở đối diện cũng đang chờ cô trả lời.

“Thật ra không có gì để nói, chỉ gặp một lần.” Vệ Tam khoanh tay, “Tên Tư Đồ kia không đến kiếm chuyện thì tôi cũng chả đề cập đến chuyện này.”

Không có gì quan trọng.

“Tớ chưa từng nghe nói Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ từng đến Sao 3212.” Kim Kha nói, “Cậu bị thương?”

Vệ Tam kéo dĩa chuẩn bị ăn cơm nhưng bị Liêu Như Ninh bên cạnh đè tay xuống: “Nói trước rồi mới ăn.”

“... Chắc bọn họ đi tới Sao Huyễn Dạ thì đuổi theo tinh thú chạy đến Sao 3212.” Vệ Tam một lần nữa rút tay ra, cầm đũa, “Tôi bị đầu tinh thú kia dùng một vuốt vồ lấy, coi như đã được bọn họ cứu.”

“Đi Sao Huyễn Dạ tiếp viện mà giữa đường bọn họ còn đuổi theo tinh thú?” Liêu Như Ninh là người đầu tiên tỏ vẻ không rõ.

“Có thể là tinh thú bắt cho phòng thí nghiệm Quân khu 5.” Ứng Thành Hà mở miệng, “Hình như tôi có nghe nói rồi.”

“Cho nên khi đó cậu còn chưa học cơ giáp?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi cô.

“Học được chứ.” Vệ Tam gõ bàn một cái ra ý bảo bọn họ cũng mau ăn đi, “Nhưng mà Sao 3212 chúng tôi chỉ có mấy chiếc cơ giáp hạng B, chỉ có lúc sắp tốt nghiệp mới có thể lấy ra để huấn luyện.”

Trong thời gian của một bữa ăn, Vệ Tam đã phổ cập khoa học toàn diện chuyện nghèo của Học viện 3212 cho những người này.

“Quá thảm.” Liêu Như Ninh lúc này bày tỏ, “Tôi sẽ nói cho cha mình đi quyên góp cơ giáp.”

Một số cơ giáp cấp A quyên góp được, hoàn toàn có thể cung cấp cho Học viện 3212 sử dụng.

“Trong phòng làm việc của Sao Đế Đô còn có rất nhiều vật liệu không dùng được, có thể lấy ra đổi làm mấy chiếc cơ giáp.” Ứng Thành Hà cũng muốn quyên góp như thế.

“Càng nên quyên góp thiết bị đo lường cảm giác thế hệ thứ ba.” Hoắc Tuyên Sơn chỉ chỉ Vệ Tam, “Bằng không sau này sẽ có nhiều người cấp cao mất đi cơ hội vốn nên có.”

Không phải tất cả mọi người giống như Vệ Tam, có thể dựa vào chính mình từ từ bước lên. Một số người có cảm giác cao có thể bị mai một vì không kiểm tra chính xác được cảm giác của họ.

Vệ Tam cúi đầu chọn thức ăn trên đĩa: “Toàn Liên bang có bao nhiêu ngôi sao vô danh giống như Sao 3212?”

Kim Kha ngồi thẳng dậy: “Vì ngôi sao vô danh không đếm được, cho nên ngay cả tên cũng lười lấy, chỉ dùng số hiệu.”

Đủ để thấy số lượng các sao vô danh nhiều. Huống hồ Sao 3212 cũng coi có khá nhiều người, một số sao vô danh có rất ít người, tình hình thậm chí còn khó khăn hơn.

“Đầu tiên cho Sao 3212, về sau có khả năng sẽ từ từ giúp đỡ các ngôi sao vô danh khác.” Liêu Như Ninh suy nghĩ một chút, “Những người có đẳng cấp như Vệ Tam vẫn là số ít.”

Kim Kha nhìn Vệ Tam ăn cơm, cậu bắt đầu hứng thú với một chuyện. Liên bang có bao nhiêu ngôi sao vô danh còn đang dùng máy đo cảm giác thế hệ đầu tiên để kiểm tra, trong đó có bao nhiêu người có vấn đề trong đo lường.

...

Sáng sớm hôm sau, Vệ Tam tỉnh lại đã nhìn thấy Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn ngồi xổm trong phòng khách, nhìn quang não, không biết đang cười cái gì.

“Ha ha ha ha!” Liêu Như Ninh vỗ đùi một cái, thoáng nhìn thấy Vệ Tam đi ra bèn đứng ngay dậy, “Vệ Tam, cậu mau đoán xem sau đêm qua, đã có chuyện gì xảy ra ở các trường quân sự khác.”

“Cái gì?”

Liêu Như Ninh xoay quang não của mình lại cho Vệ Tam xem: “Sáng sớm hôm nay các trường quân sự phát thông báo trên trang ωeb chính thức rằng từ năm học tới, giảm một nửa toàn bộ học phí còn cung cấp kênh cho vay, ha ha ha ha ha.”

Đánh thêm mấy trận nữa trong giải đấu thì sẽ nghênh đón tân sinh viên tiếp theo qua một thời gian, chất lượng tranh tài của mỗi trường quân đội trực tiếp thể hiện bọn họ nhận được bao nhiêu sinh viên.

Trang ωeb chính thức của năm trường quân sự lớn vẫn luôn phát tuyên truyền tuyển sinh, trang chủ Damocles bây giờ treo video nọ của Vệ Tam.

Đừng nhìn các trường quân sự khác ghét Vệ Tam, nhưng nếu được chọn lại, họ đều muốn kéo cô vào trường của mình.

“Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?” Vệ Tam nhìn thông báo trên trang ωeb chính thức của các trường quân sự, “Cũng bởi vì hôm qua tôi nói chuyện học phí đắt à.”

Liêu Như Ninh gật đầu: “Gần như vậy, bọn họ chắc chắn hối hận vì đã không chiêu mộ được cậu. Đầu tiên là trường Quân sự Đế Quốc phát thông báo, các trường quân sự khác thấy vậy đã theo sát phía sau.”

“Tôi nghe đâu là do Ứng Tinh Quyết nói lên yêu cầu của mình bên phía trường Đế Quốc.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Anh ta cho rằng học phí cản trở một nhóm sinh viên ưu tú gia nhập trường Đế Quốc.”

“Nghe tí kìa, Ứng Tinh Quyết rõ ràng đang nói cậu ưu tú.” Thiếu gia Liêu giơ ngón tay cái lên, “Mất đi cậu là tổn thất lớn nhất của bọn họ.”

Vệ Tam nhìn kỹ thông báo của trường Đế Quốc, cứ thế mà trong đêm đã lập ra kênh vay tiền thật: “Bên trường Đế Quốc chịu thật, không sợ mất giá, ngon lắm một trường quân sự thế của gia quý tộc.”

Thiếu gia Liêu ôm Vệ Tam: “Cái này cậu cũng không biết, để cho thiếu gia đây nói cho mà nghe nè. Trường quân sự lâu đời Damocles của chúng ta bao nhiêu năm trước đã là lão làng, nhưng mấy năm nay thì bị trường Đế Quốc giành giật. Bây giờ thấy chúng ta muốn đứng lên nên bọn họ luống cuống, đâu còn quan tâm đến bối cảnh nguồn gốc.”

“Viện Bình Thông có nhiều quy định thế này, nếu tính tỷ lệ đào thải thật thì còn cao hơn trường Đế Quốc. Rồi bọn họ cũng muốn thay đổi luôn?” Vệ Tam hỏi khi leo lên trang ωeb chính thức của viện Bình Thông.

“Viện Bình Thông là lão hai muôn đời, sau khi chúng ta quật khởi thì áp lực của họ chả nhỏ hơn trường Đế Quốc.” Hoắc Tuyên Sơn ném dịch dinh dưỡng cho Vệ Tam.

Lần này không riêng gì trường Đế Quốc, ngay cả viện Bình Thông liên can cũng bỏ ra công sức đối ngoại, muốn cướp nguồn sinh viên.

Trong thực tế, mấy người đây đoán đúng hơn một nửa.

Đêm qua, Ứng Tinh Quyết đã đưa ra đề nghị cho trường Đế Quốc.

Giáo viên dẫn đội của trường Đế Quốc cũng nghe thấy những lời Vệ Tam nói. Vừa nghĩ tới vì lý do quái đảng này mà trường Đế Quốc thiếu một cấp 3S, nhiều hơn một đối thủ mạnh. Trong lòng mấy giáo viên này khó chịu muốn hoảng.

Ban đầu bên phía nhà trường đương nhiên chẳng đồng ý, muốn Đế Quốc của bọn họ hạ thấp tư thái để hùa theo trường Damocles nhận những sinh viên nghèo đến từ sao vô danh, dù có nghĩ lại cũng không thể.

“Vài năm trước, Vệ Tam mà chúng em gặp chỉ là một người bình thường, nhưng bây giờ cô ấy có thể đứng ở cùng một độ cao với lớp 3S. Chỉ vì học phí của trường Đế Quốc đắt đỏ, nên cô nàng đã trở thành đối thủ của chúng em.” Ứng Tinh Quyết nhìn người đối diện với kênh liên lạc, “Nhà trường sẵn sàng xem những điều như vậy xảy ra thêm lần nữa?”

“Học phí của chúng ta không mắc, ngay cả học phí mà sinh viên đó cũng chả đóng nổi thì sẽ có thực lực thấp hơn những sinh viên khác vì trước khi vào trường, vì họ chưa từng đụng tới cơ giáp.” Người của trường phản bác.

“Tất cả những điều này không đúng trên người Vệ Tam.” Ứng Tinh Quyết gằn từng chữ, “Quy tắc của trường Đế Quốc nên thay đổi, nếu không trường Damocles sẽ một lần nữa giẫm trường Đế Quốc dưới chân.”

Nửa câu sau của anh chọc trúng cục mụn vẫn còn tồn tại trong lòng bên nhà trường.

Mặc dù nhiều năm nay trường Đế Quốc vẫn giữ được vị trí số 1 trong cuộc thi, còn trường Damocles năm này qua năm khác vẫn rất chênh lệch vì vấn đề đứt gãy nguồn sinh viên, nhưng mọi người cho rằng Quân khu 13 cũng không thua kém Quân khu 5. Mặc dù Liên bang có rất nhiều quân khu và Quân khu 5 là quân khu được mọi người nói mạnh nhất, song vĩnh viễn vẫn có một Quân khu 13 đằng sau.

Cuối cùng nhà trường họp để thảo luận rồi nhượng bộ, không chỉ giảm một nửa học phí mà còn lập kênh cho vay chính thức, đảm bảo rằng sinh viên không có tiền vẫn vào trường Đế Quốc được.

...

Năm trường quân sự tuần tra lần thứ hai thì gặp lại nhau trên máy bay bên ngoài, ánh mắt những người trong các trường khác nhìn Vệ Tam không đúng lắm.

“Những người này đều ghen tị với cậu đấy.” Liêu Như Ninh nói với sự vinh quang, “Suốt ngày bọn họ hưởng thụ tài nguyên tốt nhất nhưng vẫn chả đánh lại được cậu, trong lòng chắc chắn rất chua xót.”

Vệ Tam nhướng mày: “Cậu cũng đánh không lại tôi.”

“Không có cách mà.” Thiếu gia Liêu nói lố, “Có đôi khi không thể không thừa nhận, trên đời này có thiên tài thật.”

Những người từ các trường quân sự khác: “...” Nói chuyện thì cứ nói đi nhưng mà có cần phải nói to vậy không? Sợ bọn họ nghe không được sao.

“Đi thôi.” Kim Kha hô hoán bọn họ đi lên.

Cũng là đội ngũ ngày hôm qua, hôm nay trường quân sự Samuel rơi vào im lắng hiếm thấy, không cho trường Damocles bất kỳ ánh mắt nào.

Bây giờ trong lòng mọi người mơ hồ có một sự nhận chức chung to tát, đừng chọc vào Vệ Tam, chọc vào thì người không thoải mái chắc chắn là mình, rồi tiện thể dính dáng tới mấy trường khác.

Ngay cả Shaω Eli cũng chẳng mỉa mai với những người ở trường Damocles, gã sợ Vệ Tam lại khích mình nữa.

Gã chả muốn biết Vệ Tam còn thiên tài cỡ nào đâu.

Vệ Tam ngồi ở chỗ gần cửa sổ nhìn ra ngoài: “Có phải tuyết bên ngoài ít hơn một chút không?”

“Nhiệt độ không tăng lại.” Ứng Thành Hà cho cô xem màn hình hiển thị bên trong máy bay, “Phải mất vài tháng thì luồng rét đậm mới dần tiêu tán.”

Lần này máy bay dừng lại ở trung tâm thành phố như thường lệ, một đám người đi xuống và tiến vào bên trong cơ giáp.

“Chúng ta cứ tuần tra như thế này mỗi ngày?” Mới ngày thứ hai mà Liêu Như Ninh đã dự đoán được cuộc sống nhàm chán trong tương lai, “Quá chán.”

“Thú vị... Nói tới là tới.” Kim Kha chậm rãi nói, ý bảo bọn họ tiến vào trạng thái chiến đấu.

Trường Samuel, trường Damocles và đội tuần tra đã quay lưng tựa với nhau, từ xa liên tục có những con tinh thú đi ra làm họ co lại thành vòng tròn.

“Mỗi năm khi đợt rét đậm đến sẽ có tinh thú đột phá hàng rào sân đấu và chạy ra ngoài.” Đội trưởng đội tuần tra giải thích, “Đây là nhóm tinh thú đầu tiên đi ra trong năm nay.”

Họ còn cho rằng tất cả các tinh thú bên trong sẽ bị đóng băng đến chết, vì vậy mới không nhìn thấy dấu vết ai ngờ được giờ chúng lại xuất hiện.

Tinh thú tạo thành nhóm đi chen chúc với nhau, chúng thu hẹp vòng vây và nhìn chằm chằm vào mọi người bên trong.

“Đã lâu không động tay, tôi sắp nghẹn chết rồi.” Liêu Như Ninh bẻ cánh tay, “Thiếu gia muốn dạy chúng nó cách làm thú một lần nữa.”

So với vật không hình dạng màu xám có trong vòng xoáy, mấy con thú này chả đủ nhìn. Chiến sĩ độc lập cấp 3S của hai trường quân sự ra tay, dùng mấy chiêu đã có thể giải quyết một đầu làm đội tuần tra bên cạnh có chút ngây cả người.

Đối với đội tuần tra của Sao Phàm Hàn này, ngoại trừ các sinh viên của trường Đế Quốc và viện Bình Thông là mạnh nhất, thì bây giờ cho dù đó là trường Samuel hay Damocles cũng không cùng cấp độ với đội tuần tra của họ.

“Một đao này của cậu cùng lắm cũng thế thôi.” Liêu Như Ninh sau khi giết xong một đầu tinh thú bèn quay đầu nói với Tập Ô Thông bên cạnh.

Đội trưởng đội tuần tra: “...” Một đao này đi xuống đã chém đứt ngay đầu 2 con tinh thú cấp SS mà nói cùng lắm chỉ là như thế.

Tập Ô Thông cũng chả phản ứng lại với Liêu Như Ninh, cậu xoay người tiếp tục đánh tinh thú.

“Con át chủ bài của các cậu cũng chỉ là như vậy thôi.” Shaω Eli không nhịn được chỉ vào Vệ Tam châm chọc.

Vệ Tam bị người ta tạt nước: “Cậu nói tôi?”

Trước đó còn còn dặn dò chính mình chẳng nên trêu chọc Vệ Tam trong lòng nên Shaω Eli cố gắng chống đỡ, “Nghe nói mày ở đấu trường lạnh lẽo có một chiêu lớn, xem ra là tin tức giả.”

Vệ Tam đá văng tinh thú bên chân: “Cho dù là tin giả thì cậu làm gì được tôi?”

Shaω Eli: “... Sớm muộn gì cũng bị tự vả.”

Vòng tròn ban đầu bị thu hẹp nay vì chiến sĩ độc lập cấp 3S ra tay nên được mở rộng một lần nữa, nhưng xung quanh vẫn còn có tinh thú vây lấy.

Trong khi mọi người đang tập trung vào tụi nó, đột nhiên từ giữa không trung của tòa nhà đột nhiên xuất hiện đám tinh thú khác, thậm chí còn có một mảng lớn tinh thú bay xuất hiện, tấn công những người trong vòng tròn.

Một con sói trắng nhảy xuống giữa không trung, mở miệng lớn và táp ngay tới đầu Kim Kha đang ở giữa. Vệ Tam đưa tay kéo cả người cơ giáp sang còn mình chắn ở phía trước, cầm đao dài xoay chuyển, thân đao có sương lạnh bao lấy, đao lao chém tới cùng với khí đao.

Nam Phi Trúc cách rất gần, trên mặt cơ giáp đã bị máu tinh thú văng lên, sự chú ý của cậu ta đặt lại đao dài của Vệ Tam. Ở trên sân thi đấu thung lũng mưa cũng từng nhìn thấy trên đao của cô nàng có một chút sương trắng, còn nay cậu ta có thể từ trên thân đao cảm nhận được sát khí cực kỳ lạnh lẽo rõ rệt.

... Đây là cây đao làm bằng vật liệu gì vậy?

Trong đầu Nam Phi Trúc hiện lên vài loại chất liệu mang theo thuộc tính băng lạnh nhưng cũng chẳng tìm được tỷ lệ vừa phải nhất để làm được đao dài trong tay Vệ Tam, càng chẳng cần nhắc tới mấy loại biến hóa của thanh đao dài của cô nàng.

Trình độ làm vũ khí của Ứng Thành Hà đã đạt tới mức này?

Chiến sĩ độc lập hạng nhẹ trong vòng đã bay lên trời chiến đấu với tinh thú bay, vai trái Liêu Như Ninh bị một con tinh thú bay quắp được, móng vuốt của nó giống như bằng thép, làm thủng luôn vai cơ giáp của cậu ta.

Chấn thương của cơ giáp trong nháy mắt thông qua cảm giác truyền cho Liêu Như Ninh nhưng mặt cậu không đổi sắc, cứ để tinh thú bay nắm lấy bả vai mình tùy ý. Cậu ra sức hạ thắt lưng, kéo nó từ giữa không trung xuống rồi dùng một tay nắm đã bắt lấy con tinh thú bay này và quẳng nó đất.

Tinh thú bay mang theo cánh rơi thẳng xuống đất, lúc này Liêu Như Ninh không ra tay nữa mà Hoắc Tuyên Sơn ở giữa không trung dành thời gian bắn ra một mũi tên, cứ thể đóng đinh con thú bay này.

Liêu Như Ninh ngửa đầu thuận tay thả tim với Hoắc Tuyên Sơn, sau đó nói với Vệ Tam: “Cậu giết bao nhiêu tinh thú? Chúng ta giải quyết cho sớm để còn về.”

“Tôi chỉ giết bên này, những thứ khác thì mặc kệ.” Gần đây Vệ Tam không có hứng thú đánh đấm lắm.

“Được rồi, Samuel, mấy cậu cũng tự chia cho tốt nha.” Liêu Như Ninh nói hướng về phía Shaω Eli và những người khác.

Vệ Tam muốn nhanh chóng giải quyết những tinh thú này thế là chia đao tu di thành hợp đao, bắt đầu xông ra ngoài.

“Xin lỗi.”

Jill Gil Wood của Samuel bị tinh thú đá một cú bay về bên Vệ Tam, vô tình đụng phải cô thế là hai cơ giáp đụng nhau.

Vệ Tam nhíu mày lui ra: “Cẩn thận một chút.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Cô ấy không quan tâm chút nào, nhưng tôi quan tâm (.

.)

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment