Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 232

“phản ứng bài xích”

Đánh nhau với đội 2 xong là đến phiên đội Vệ Tam, Hoắc Sở cố ý thay đổi thầy cô giáo khác thành các chiến sĩ độc lập hạng nhẹ và hạng trung hoàn chỉnh.

Hiển nhiên, Hoắc Sở biết sự ăn ý của ba người trường Damocles khi họ tụ tập cùng một chỗ. Những người khác không muốn phối hợp với thói quen của Vệ Tam hồi trước, nhưng hai người Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh này tuyệt đối sẽ vì Vệ Tam mà tranh thủ tất cả cơ hội.

Cho nên trận đấu này, Hoắc Sở không muốn cho Vệ Tam bất kỳ cơ hội nào.

Mục đích quan trọng nhất của huấn luyện chung là để cho các sinh viên quân sự biết cách hợp tác, và để đạt được kết quả hợp tác tốt nhất, các cá nhân phải học cách hy sinh. Loại tật xấu như Vệ Tam không chữa được thì tương lai sẽ chỉ liên lụy đến người khác.

Đúng thật vừa lên sân đấu là Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đã bị hai người thầy khác ngăn cản sít sao, hoàn toàn chả cho bọn họ cơ hội đi giúp Vệ Tam.

“Chiến sĩ độc lập ưu tú không chỉ có thực lực cá nhân mạnh mẽ.” Hoắc Sở và Vệ Tam đối đầu, hai lưỡi đao ở giữa không trung chống lại nhau. Lời nói của ông cũng theo đó mà thoi thói, “Còn phải học cách phối hợp với đồng đội.”

“Sĩ quan huấn luyện, cho em một cơ hội.” Giọng điệu Vệ Tam rời rạc. Nếu có thể bỏ qua lúc này cô đang cong đầu gối nâng lên và thúc hết sức tới thì cô cứ y như đang tán dóc, “Để em phối hợp với đồng đội.”

Hoắc Sở không né tránh, cũng nhấc đầu gối chống trực diện lại với cô. Vòng tròn trong sân huấn luyện trong nháy mắt phát ra tiếng cơ giáp va chạm.

Đầu gối và đầu gối va chạm cũng không cần phải nói, không ai ở đây không biết cảm giác chua chát này, chỉ cần nhìn vào là thấy đồng cảm ngay.

Nhưng hai người trong cuộc chiến, đang trong lúc đánh nhanh, thì không thể cảm nhận được nỗi đau này. Họ đang nghĩ chiêu tiếp theo nên dùng thế nào.

Hoắc Sở và Vệ Tam đánh vào đầu gối lẫn nhau rồi thu đao lui về phía sau. Thanh đao của Hoắc Sở găm trên mặt đất, chân kia đột nhiên quét về phía đầu Vệ Tam đối diện.

Nếu bị đá trúng, cô sẽ rơi vào hôn mê ngắn ngủi. Vệ Tam vô thức nghiêng nửa người trên, đồng thời nâng đao ngăn một đá của thầy ấy. Kế đo cô duỗi chân tấn công hạ bàn của đối phương.

Hoắc Sở trong khoang cơ giáp cười lạnh một tiếng, quá non nớt, chỉ có chuyển thủ thành công mà chưa đủ. Đao của ông chém Vệ Tam từ dưới lên trên, ngay khi cô cố gắng chống cự thì tay kia của ông còn nhanh hơn cả đao, đánh trúng ngay người cô.

Một đấm toàn lực của sĩ quan huấn luyện làm Vệ Tam không khỏi lảo đảo lui lại. Cô cố gắng vung đao tu di trong tay lên, muốn chống lại một đao theo sát phía sau đang chém tới của ông.

Bằng tốc độ ánh sáng đồng tử Hoắc Sở phóng đại, tư thế vung đao của em ấy không đúng!

“Mẹ kiếp!” Shaω Eli ngồi xổm trên mặt đất nhìn tình hình giữa sân thì không khỏi bật ra một câu.

Cây đao của Vệ Tam bay đi. Từ đầu mọi người còn chờ cô chống một đao của sĩ quan huấn luyện, cuối cùng cô lại ném ném đao về phía sau, đao tu di biến thành đao hình quạt và chém trúng giáo viên sau lưng đang đánh nhau với Hoắc Tuyên Sơn.

Hoắc Tuyên Sơn chuyên dùng mũi tên băng tấn công tầm xa, cho nên người thầy này vẫn kéo gần khoảng cách giữa hai người, không cho cậu ta phát huy một bộ phận sở trường nhất của mình. Hai sinh viên khác trong sân, một người bị sĩ quan huấn luyện Hoắc giáo huấn, một người là chiến sĩ độc lập hạng nặng, tuyệt nhiên không cần lo lắng.

Người thầy này chuyên tâm đối phó một mình Hoắc Tuyên Sơn, ai có thể ngờ được trong sân còn có người ném đao thẳng tới. Cái này không phải tương đương với nửa tấn công tầm xa sao?!

Vệ Tam ném đao xem vào đã tạo cơ hội cho Hoắc Tuyên Sơn, cậu ta phản công sát người làm người thầy liên tiếp bại lui.

Nhưng mà cái này cũng cần trả giá đắt, Vệ Tam ráng chịu một đao bị Hoắc Sở chém. Cơ mà cô đoán đúng khi sĩ quan huấn luyện không xuống tay hết sức, Vô Thường chịu đựng một cú này thì cùng lắm là người cô bị thương.

“Vệ Tam, cầm lấy!” Hoắc Tuyên Sơn lấy ra hai cây đao hình quạt từ trên người giáo viên kia và ném về phía cô.

Vệ Tam cúi người lăn tại chỗ, nhận lấy đao của mình. Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Sở: “Thầy à, phối hợp của các thầy cũng chẳng được hoàn hảo đâu.”

“Ngược lại đi tính kế.” Hoắc Sở cầm đao dựng thẳng trước mắt, khí thế bắt đầu không ngừng nâng cao lên, uy áp giữa sân càng ngày càng nặng, “Nhưng mà cũng dừng lại ở đây.”

Hai người cách nhau không xa, rõ ràng bên cạnh còn có bốn người đang chiến đấu. Nhưng hơn phân nửa ánh mắt mọi người lại bị Vệ Tam và Hoắc Sở thu hút.

Ngoài cửa sổ sân tập có một con chim bay qua, dường như nó giật mình bởi tiếng nổ lớn trong sân bèn giương cánh bay đi.

Giữa sân, Vệ Tam và Hoắc Sở đã giao thủ mấy chiêu, đao đao đánh nhau, nào có bất kỳ cơ hội nào để dùng tiểu xảo.

Sức của thầy ấy mạnh quá.

Vệ Tam tỉnh bơ buông lỏng tay để giảm đau vì bị chấn động.

...

“Một người bị loại.” Cơ Sơ Vũ nhìn thầy giáo bị Hoắc Tuyên Sơn đẩy ra khỏi cái vòng thì hiểu được tính toán của Vệ Tam ở giữa sân.

Ngay từ đầu cô không muốn chống lại sĩ quan huấn luyện Hoắc đến cùng, sau khi Hoắc Tuyên Sơn thắng thì hai người có thể liên thủ đối phó ông ấy.

“Lần này không phải biểu diễn cá nhân, chỉ phối hợp mới có khả năng giành chiến thắng.” Cao Đường Ngân nói với những người chưa thi đấu còn lại.

Dưới tình huống bình thường có hai chọi một trong sân thì bên ít hơn cuối cùng sẽ thua, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Nhưng sĩ quan huấn luyện rốt cuộc vẫn là sĩ quan huấn luyện, các loại thủ đoạn chiêu thức xuất hiện vô tận. Mỗi một lần ông nhìn thấy Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn nhanh chóng liên hợp để giành thắng lợi, Hoắc Sở lại có thể từ đó mà phá chiêu.

“Tại sao các cậu còn chưa xong nữa?” Liêu Như Ninh mệt đến ngất ngư. Cậu ta còn tưởng rằng Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn có thể đến giúp mình rất nhanh, ai dè lại giằng co không dứt.

“Chờ một chút.” Vệ Tam càng đánh càng hưng phấn, trên người sĩ quan huấn luyện có quá nhiều thứ có thể học được.

Không biết ông ấy làm thế nào để cho cơ giáp phát huy đến 101% nhưng chả làm hỏng cơ giáp.

“Đúng là có chút bản lĩnh thật.” Hoắc Sở giơ tay lau máu bên miệng, ông nhìn Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn.

Đúng là xứng với danh đội ngũ trường quân sự ăn ý tốt nhất được quân khu công nhận. Cũng bởi xuất thân đủ tốt, thực lực mạnh mẽ, những sinh viên trẻ của các trường mấy năm qua nhìn bề ngoài thì như là một đội nhưng chẳng ai phục ai; hợp tác thì hợp tác đấy cơ mà chả đủ ăn ý. Phải trải qua sự sống và cái chết, họ mới có thể hiểu được. Nhiều người phải tới quân khu, đối mặt với chiến trường thực sự để tìm thấy sự ăn ý này.

Dưới tình huống của giải đấu này, tất cả các quân khu đang chú ý. Không có nghi ngờ gì, nếu bàn về tập thể thì trường Damocles hoàn toàn đủ điều kiện.

Hiện tại xem ra... họ không chỉ là đủ điều kiện.

Hoắc Sở càng ngày càng kiệt lực. Ông dốc hết sức để tránh mũi tên băng của Hoắc Tuyên Sơn, đồng thời tránh đòn tấn công của Vệ Tam. Đến cuối ông chả ngờ được Vệ Tam lại dùng đao đánh vào cung tên băng của Hoắc Tuyên Sơn đang lao tới.

Mũi tên băng kia bay tới lại có thêm lực gia tăng của Vệ Tam đã làm lực lượng tăng gấp đôi trong phút chốc. Nó bắn xuyên qua bả vai Hoắc Sở.

Mục đích không phải là để làm tổn thương ông ta, mà là… để Hoắc Sở đi ra khỏi vòng tròn.

Trường Quân sự Damocles giành chiến thắng.

Kim Kha nhìn thấy Hoắc Sở bị mũi tên băng đánh lui về phía sau vài bước. Đến khi nửa cái gót ông đi ra khỏi vòng, cậy ấy lập tức vỗ hai tay.

“Hứ, không phải do may mắn nên rút trúng đồng đội mình.” Shaω Eli khinh thường bảo.

“Cậu Eli.” Kim Kha quay đầu, “Nhớ kỹ chuyện cậu muốn mời toàn đội chúng tôi ăn cơm, hợp tác huấn luyện sắp kết thúc rồi.”

Shaω Eli: “...”

Một đám thối nát xin ăn!

Sau trận này, Hoắc Sở không vội vàng đánh trận nữa mà tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi.

“Vệ Tam, em theo tôi tới đây một chuyến.” Hoắc Sở trực tiếp chỉ đích danh.

“Thầy ấy sẽ không nhân cơ hội này trả thù chứ.” Liêu Như Ninh ở bên cạnh hạ giọng mở miệng.

“Không đến mức đó.” Vệ Tam đi theo.

Hai người đi đến góc xa nhất của sân tập, đảm bảo rằng những người khác không thể nghe thấy.

“Nghe nói em là nửa thợ nửa chiến sĩ.” Hoắc Sở quay đầu nói với Vệ Tam.

“... Dạ.” Vệ Tam không hiểu sĩ quan huấn luyện Hoắc có ý gì.

“Đêm qua có người nói cho tôi biết, em thích quan sát cơ giáp, cho nên ngay từ đầu luôn không vào được trạng thái chiến đấu.” Lúc trước Hoắc Sở tưởng rằng ý chí chiến đấu của Vệ Tam không mạnh mới mãi không vào được trạng thái. Bây giờ xem ra không phải, mà là con bé này theo tiềm thức đặt nặng cơ giáp sư hơn chiến sĩ độc lập.

Vệ Tam im lặng, trên thực tế cô vẫn không cảm thấy đây là một vấn đề.

“Sĩ quan huấn luyện, em sẽ sửa chữa tốt.” Một lát sau, Vệ Tam nói chân thành, thiếu chút nữa không giơ tay thề.

Hoắc Sở cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin: “Người ấy còn nói đây là tật xấu cũ của em.”

“Người đó?” Vệ Tam ngẩn người, đang suy nghĩ sĩ quan huấn luyện Hoắc nói tới người nào.

“Em đừng để ý cái này.” Hoắc Sở liếc cô một cái, “Vệ Tam, em phải suy nghĩ rõ ràng một chút. Từ lúc tiến vào cơ giáp chiến đấu, em chính là chiến sĩ độc lập mà không phải cơ giáp sư. Không bằng sớm buông tha làm chiến sĩ độc lập mà đi làm cơ giáp sư thôi. Tin rằng cũng có quân khu sẽ muốn nhận.”

Vệ Tam suy nghĩ cảnh mình chỉ làm cơ giáp sư mà không cần chiến đấu với cơ giáp là đã nói ngay: “Thưa thầy, em làm chiến sĩ độc lập. Em sẽ từ từ sửa chữa bệnh phản ứng chậm lúc ban đầu. Lúc đối đầu với tinh thú, sẽ không còn có chuyện này nữa.”

Dù sao tinh thú cũng không dùng cơ giáp.

Hoắc Sở nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng hạ thấp giọng: “Có lẽ em còn chưa hiểu chiến trường tương lai của chúng ta sẽ ở đâu.”

Vệ Tam ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía sĩ quan huấn luyện thì đã thấy Hoắc Sở đã cất bước rời đi.

Lời thầy ấy nói… có ý gì đây?

Họ đang nghỉ ngơi thì trận đấu bắt đầu một lần nữa, Vệ Tam đứng bên ngoài vòng tròn, dù đôi mắt cô rơi vào giữa sân nhưng chả nhập tâm.

Thời gian trôi qua, Kim Kha đứng bên cạnh cô chọt chọt và nhắc nhở: “Ngẩn người cái gì?”

Vệ Tam quay đầu nhìn về phía những thầy cô đang xem bên cạnh: “Hôm nay Ứng Tinh Quyết lại không tới.”

“Bị bệnh.” Kim Kha thuận miệng cho hay, “Đang cấp cứu.”

Vệ Tam đột nhiên nhìn về phía cậu ấy: “Khi nào? Vì sao lại bị bệnh?”

“Buổi sáng khi tụi mình mới đến sân huấn luyện. Hình như là phản ứng không chịu được dịch dinh dưỡng mới.” Kim Kha nhìn trận đấu trên sân, vừa nhanh chóng phân tích điểm mạnh của những người khác trong lòng vừa nói, “Bây giờ không biết đã ổn định chưa.”

Vệ Tam không tiện hỏi thẳng chỉ đành nhắn tin hỏi Kim Kha: [Lại có người xuống tay với anh ấy?]

Nhà Kim Phát Tài: [Không, tớ đoán là Ứng Tinh Quyết mượn cơ hội này để điều tra cái gì. Cậu tìm anh ta có việc à?]

Vệ Tam giơ tay lên lơ đãng che nửa khuôn mặt dưới, cô nói nhỏ: “Không có.”

...

Tòa nhà y tế.

Ứng Tinh Quyết được bác sĩ Hứa đẩy vào phòng phẫu thuật, trên người để đầy các loại dụng cụ.

“Cháu ấy tạm thời ổn định, các cậu ra ngoài trước đi.” Hứa Chân nói với tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật.

“Vâng.” Tất cả các trợ lý đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Hứa Chân đứng ở bên giường Ứng Tinh Quyết một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi đi tới cửa và nghiêng tai nghe thanh âm bên ngoài. Sau khi xác định không có động tĩnh, bác ấy mới quay đầu nhìn về phía người đã thức dậy trên giường.

Sắc mặt Ứng Tinh Quyết tái nhợt, anh đưa tay rút dây giám sát trên mu bàn tay mình rồi đứng dậy đi đến thùng rác y tế, lấy tư liệu giấu ở bên trong ra.

Anh dựa vào tường, tóc dài hơi lộn xộn, ngón tay thon dài tái nhợt nắm lấy trang tư liệu. Mắt Ứng Tinh Quyết đảo qua tất cả tư liệu, cuối cùng tầm mắt rơi vào một trang.

“Có người tới.” Hứa Chân đột nhiên nói.

Ứng Tinh Quyết giương mắt lên, lập tức bỏ những tư liệu này vào thùng rác y tế rồi đi trở lại giường và nằm xuống.

Bác sĩ Hứa lanh lẹ giúp anh đeo mấy dây nhợ giám sát dữ liệu.

“Chị, em nghe nói dịch dinh dưỡng mới có vấn đề.” Tỉnh Thê vội vàng chạy tới. Bác ấy đẩy cửa ra, ánh mắt rơi xuống người Ứng Tinh Quyết nhắm mắt ở trên giường, “Sao lại có phản ứng chống lại lớn như vậy?”

Hứa Chân mượn động tác giúp Ứng Tinh Quyết kéo chăn để lắp sợi dây cuối cùng: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là cơ thể cháy ấy vẫn chưa tốt đến trình độ đó, năng lượng dịch dinh dưỡng mới dư thừa, dẫn đến chuyện không hấp thu được.”

“Như vậy... Tình huống hiện tại của cháu ấy thế nào?” Tỉnh Thê tới gần nhìn sắc mặt Ứng Tinh Quyết, quả nhiên không tốt, ngay cả màu môi cháu ấy cũng có vẻ tái nhợt.

“Đã ổn định lại.” Hứa Chân nói, “Sao em đột nhiên lại tới?”

“Dù sao thì dịch dinh dưỡng mới cũng có một phần tham dự của em.” Tỉnh Thê thở dài.
Bình Luận (0)
Comment