Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 332

Ngoại truyện 2: “Cơ Sơ Vũ: bạn bè”

“Sơ Vũ, cháu là hy vọng tương lai của nhà họ Cơ chúng ta, không thể để bị thương dễ thế được, cháu có biết hay không?”

Đây là bác hai của cậu, cũng là đại tướng của Liên bang - Cơ Nguyên Đức.

Rõ ràng là một đại tướng quyền cao chức trọng nhưng lại rất chú ấy đến cậu, sẽ lo lắng rằng cậu bị thương.

Cơ Sơ Vũ mới mấy tuổi là rất thích người bác lớn nhất này, cho dù là cha cậu mà nhìn thấy cậu bị thường thì cũng chỉ biết nói đứng lên tiếp tục chiến đấu, chưa bao giờ coi cậu là một đứa trẻ.

Cơ Sơ Vũ rất muốn làm một đứa bé bình thường, giống như đám trẻ có ba mẹ chơi cùng, có chuyện gì cứ khóc lên là xong; song, cậu lại chẳng làm được. Cậu có cảm giác cao tới cấp 3S, là người thuộc nhóm nhân tài tương lai của Liên bang, cho nên cậu phải bắt đầu huấn luyện từ nhỏ.

“Sơ Vũ, từ hôm nay trở đi, bác sẽ giới thiệu một người bạn mới cho con, cậu ấy gọi là Ứng Tinh Quyết. Sau này hai người sẽ ở bên nhau làm bạn.” Một ngày nọ, Cơ Nguyên Đức đến nhà cậu để đưa cậu tới một nơi, trên đường bác ấy đã nói như vậy.

Ứng Tinh Quyết? Cậu đã từng nghe nói rồi.

Bọn họ học cùng một trường, còn chia vào cùng một lớp, nhưng Ứng Tinh Quyết không bao giờ đến trường. Song, nhờ phúc của Ứng Thành Hà mà cả lớp đều biết Ứng Tinh Quyết giỏi như thế nào, mỗi lần có kỳ giáo dục phổ thông toàn trường thì người đứng nhất mãi là cậu ta.

À, Ứng Thành Hà đó là em họ của Ứng Tinh Quyết, rất nhiều người trong lớp đang bí mật đoán xem có phải cha không thương mẹ cậu ta không yêu hay sao mà ngày nào cậu ta cũng đội một mái tóc lộn xộn như ổ gà đến trường, cả người cũng bẩn thỉu. Thậm chí có lần Cơ Sơ Vũ thấy cậu ta trốn ở trong góc hít nước mũi.

Vừa nghĩ đến đây, Cơ Sơ Vũ đã có ấn tượng sơ bộ với Ứng Tinh Quyết chưa gặp mặt nọ.

“Ứng Tinh Quyết là chỉ huy cấp siêu 3S duy nhất của Liên bang.” Bác đột nhiên nói với cậu khi bác xuống máy bay, “Bác hy vọng con có thể có một mối quan hệ tốt với cậu ấy.”

Chỉ huy cấp siêu 3S, đây là lần đầu tiên Cơ Sơ Vũ nghe nói nhưng hiển nhiên còn mạnh hơn cấp 3S nhiều lắm.

“Con biết rồi bác.”

Máy bay bọn họ dừng ở cửa nhà họ Ứng, Cơ Sơ Vũ cùng Cơ Nguyên Đức đi xuống, vừa đi vào là phát hiện nhà họ Ứng tựa hồ cũng không kém nhà họ Cơ, chẳng hai nhà chỉ có phong cách kiến trúc khác nhau mà thôi. Nhà họ Cơ phù hợp với phong cách của thế gia khởi nghiệp mới, mà nhà họ Ứng lại càng phù hợp với nội tình vừa sâu vừa dày.

Tại sảnh chính nhà họ Ứng, Cơ Sơ Vũ gặp được Ứng Tinh Quyết, cậu ta đứng trước gia chủ nhà họ Ứng với khuôn mặt tái nhợt, thần sắc hờ hững, nào có giống người ở tuổi của bọn họ, là thái cực hoàn toàn khác với Ứng Thành Hà.

“Tôi là Cơ Sơ Vũ.” Cậu chủ động đi lên phía trước, nói với Ứng Tinh Quyết và vươn tay ra.

Người ta cũng không nhìn cậu mà lại nhìn về phía Cơ Nguyên Đức: “Cháu không thể thường xuyên đi học.”

“Không sao, đứa nhóc Sơ Vũ này tràn đầy năng lượng, sau giờ học có thể đến chơi với cháu.” Cơ Nguyên Đức cười cười, “Luôn có ngày cơ thể tốt lên, trước tiên để Sơ Vũ giảng cho cháu nghe chuyện trong trường.”

“Em họ cháu cũng ở trường, ở cùng lớp với cậu ấy.” Ánh mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào trên người Cơ Sơ Vũ, nói với vẻ bình tĩnh.

“... Nghe nói sau này em cháu sẽ đi theo con đường cơ giáp sư? Sẽ tốt hơn khi có chiến sĩ độc lập ở cùng nhau, sau này cháu còn phải làm việc theo nhóm.”

Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau nhưng Cơ Nguyên Đức nói với Ứng Tinh Quyết bằng giọng điệu bình đẳng, mà không phải đối xử với đứa bé.

Trải qua thương lượng của hai bên, cuối cùng Ứng Tinh Quyết đồng ý để Cơ Sơ Vũ tới tìm mình sau tan học.

Cơ Sơ Vũ không biết sự thật, chỉ mơ hồ cảm thấy hai bên mang theo ý đồ khác nhau, nhưng cậu rất nghiêm túc nghe lời bác, muốn trở thành bạn bè với Ứng Tinh Quyết.

Người nhà họ Cơ đặt quan hệ với nhà họ Ứng, chuyện này gây ra thảo luận rộng rãi ở Sao Đế Đô bởi vì nhà họ Ứng là một thế gia nổi tiếng về chức trách chỉ huy, từ trước đến nay dính dáng trăm mặt với thế gia chuyên về chiến sĩ độc lập hạng nặng là nhà họ Hoắc. Nay nhà họ Cơ chen vào, hiển nhiên nhà họ Hoắc phải lui về phía sau một bước.

Hơn nữa Ứng Du Tân còn mang đi một thiên tài nhà họ Hoắc, hai nhà này nên tránh hiềm nghi ban đầu.

Rất khó để nói chuyện với Ứng Tinh Quyết, là người lạnh nhạt, đây là ấn tượng của Cơ Sơ Vũ sau một tháng liên tục đến nhà họ Ứng. Rõ ràng là cậu là người cùng trang lứa, khi Cơ Sơ Vũ đối đầu với Tinh Quyết lại cảm thấy áp lực cực lớn.

Có một lần, thầy giáo dẫn bọn họ đi tham quan cơ giá và sau đó được hoạt động tự do, Ứng Thành Hà kia lặng lẽ đi theo phía sau cậu, Cơ Sơ Vũ đi đến một góc bèn xoay người: “Cậu có chuyện gì à?”

Ứng Thành Hà lén lút đi ra khỏi sau bức tường, cậu ta hỏi Cơ Sơ Vũ: “Mỗi ngày cậu toàn đi giúp anh họ tôi à?”

“Có việc gì?”

“Tuần sau gần trường học có hoạt động cơ giáp, có rất nhiều người đi lắm. Cậu có thể giúp tôi hỏi một chút xem anh ấy có đi không?” Ứng Thành Hà hỏi.

“Cậu ấy không thể đi được, cậu không biết sao?” Cơ Sơ Vũ hỏi ngược lại, cậu hơi thấy phiền Ứng Thành Hà trông lôi thôi lếch thếch này.

“Tôi nghe bác sĩ trong nhà nói thường xuyên ra ngoài và đi bộ là tốt cho sức khỏe.”

“Cậu có thể tự liên hệ.”

“... Anh họ tôi không thường xuyên sử dụng quang não, tôi không thể quấy rầy khi anh ấy nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Trước khi đi Cơ Sơ Vũ còn bổ sung thêm một câu, “Đừng đi theo tôi.”

...

Ngày diễn ra sự kiện ấy, trường học nghỉ, vừa đúng lúc Cơ Sơ Vũ ở nhà họ Ứng còn Ứng Tinh Quyết thì ở trong phòng đọc sách, cậu nhớ tới lời Ứng Thành Hà nói nhưng cuối cùng chả nói cái gì cả.

Ngược lại Ứng Tinh Quyết chủ động hỏi: “Có phải hôm nay có hoạt động của cơ giáp không?”

“Tôi không rõ lắm, từ sớm đã tới tìm cậu.” Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Cơ Sơ Vũ tuyệt nhiên không muốn nói cho Ứng Tinh Quyết biết.

Chuyện này đã trôi qua như vậy, trong một thời gian dài cậu cũng chẳng nhớ tới. Sau tất cả, nó chẳng đáng để nhắc tới.

Mãi cho đến sau này, Ứng Thành Hà và Ứng Tinh Quyết hầu như không lui tới với nhau, rồi lại đi tới trường Damocles với chiến sĩ lái cơ giáp hạng nhẹ nhà họ Hoắc đó. Đêm nhập học đó, Ứng Tinh Quyết cầm danh sách nội bộ tân sinh viên của năm trường quân sự lớn nhìn chằm chằm thật lâu, khi ấy trong lòng Cơ Sơ Vũ mới mơ hồ có chút phát hiện thì ra Ứng Tinh Quyết vẫn luôn quan tâm đ ến em họ của mình.

“Cạnh tranh trong trường Quân sự Đế Quốc quá kịch liệt, Công Nghi Giác cũng ở đây, hai người ở hết trong trường Đế Quốc sẽ làm Ứng Thành Hà có thể không vào được đội chủ lực.” Cơ Sơ Vũ đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết nói.

Ứng Tinh Quyết nghe Cơ Sơ Vũ nói thì nhìn lạnh sang cậu một cái, đóng trang danh sách: “Mỗi có cơ duyên riêng.”

Vào thời điểm đó, không ai trong số họ biết rằng trường Damocles sẽ đột nhiên quật khởi một lần nữa, và thậm chí chẳng biết còn nhiều thứ phát sinh về sau thế này.

Ai mà ngờ được có một người giết ra từ đội tuyển trường Damocles, từng khiến tất cả đội chủ lực của mấy trường quân sự bọn họ chịu thiệt thòi, thậm chí còn biết xây dựng cơ giáp.

Có đôi khi Cơ Sơ Vũ hồi tưởng lại suy nghĩ trước giải đấu của mình, về lúc gặp lại Vệ Tam, thì cứ mãi cảm thấy thế sự khó lường. Một người như vậy đi ra từ một ngôi sao vô danh, không có bất kỳ thế lực nào, thậm chí cả khi cấp độ cảm giác bị ép xuống thì vẫn đi được xa nhường này.

Sau đó, cậu thấy có một bài đánh giá trên phương tiện truyền thông về quá trình đi một đường này của Vệ Tam, đánh giá là Vệ Tam và trường Damocles cùng giúp nhau đạt được thành tựu. Quả thật, nếu lúc trước Vệ Tam đi học ở trường khác, có lẽ cũng chẳng thuận lợi như vậy, ít nhất sẽ trải qua thăng trầm trắc trở. Trường Damocles, cho dù đó là đội chủ lực hay giáo viên, dường như có một tinh thần mà các trường quân sự khác không có.

Thật ra từ khi bắt đầu giải đấu, chuyện gì cũng không đúng, cậu năm lần bảy lượt bại trong tay Vệ Tam, thậm chí cuối cùng ngay cả Tinh Quyết cũng không có biện pháp đối phó với cô ấy, hết lần này đến lần khác cứ bị thủ đoạn nhỏ của Vệ Tam đánh bại. Nhưng đột nhiên mọi thứ đã thay đổi, đội chủ lực của trường Damocles muốn hợp tác với họ cũng bởi Liên bang xuất hiện sương bọ đen. Cậu không muốn tin điều đó, nhưng một lần nữa lại được chứng minh rằng những gì trường Damocles nói là đúng.

Tất cả mọi thứ phát triển quá nhanh, từ cái chết đột ngột của bác hai tới thái độ của những người khác, đã làm trong lòng Cơ Sơ Vũ suy đoán được mấy phần. Song, cuối cùng cậu lựa chọn tin tưởng lời mọi người nói, từng bước đi tới quân khu, chỉ coi như chưa có gì xảy ra cả.

Mỗi thập kỷ, mỗi quân khu sẽ có một cuộc biểu diễn lớn, được coi là một cách để kết nối tình cảm.

Thiếu niên năm đó đã trưởng thành thành thanh niên.

Cơ Sơ Vũ so sánh mình với năm đó, cậu chẳng còn canh giữ bên cạnh Ứng Tinh Quyết nữa, dù sao cậu ấy cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, là chỉ huy cấp siêu 3S với cơ thể khỏe mạnh, toàn bộ Liên bang chỉ có một người có thể uy hiếp được cậu ấy.

“Năm nay lại không trở về Sao Đế Đô? Anh, anh không thể cứ luôn chạy bậy bạ theo Vệ Tam như thế được.”

Cơ Sơ Vũ quay đầu lại nhìn lại, là Ứng Thành Hà. Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất nhưng đầu ổ gà của cậu ta cứ mãi như thế. Thanh niên đứng đối diện cậu ta là Ứng Tinh Quyết, hiện giờ là tổng chỉ huy Quân khu 5, người này tựa hồ chẳng thay đổi là bao so với khi xưa, khuôn mặt sáng sủa và vẻ mặt lạnh lùng.

“Cô ấy muốn đi nơi khác để xem.” Chỉ khi Ứng Tinh Quyết nhắc tới người kia, mặt mày anh mới trở nên dịu dàng.

“Dám nói là đi chung rồi Vệ Tam luôn bỏ lại bọn em” Ứng Thành Hà nhéo mũi oán giận, cũng không biết là bởi vì không thể nhìn thấy anh họ hay là bởi vì không thể đi chơi chung với Vệ Tam.

“Tôi nghe thấy đấy.” Trên lầu có một tiếng truyền xuống,, Vệ Tam đứng ở phía trên chứ thế đi thẳng xuống, “Vất vả lắm mới được nghỉ phép, tôi không bỏ lại các cậu chẳng lẽ còn muốn đi cùng các cậu ra ngoài? Cậu thấy Tuyên Sơn phàn nàn chưa?”

Ứng Thành Hà liếc mắt nhìn đôi nào đó đang đứng ở phía trước, bĩu môi: “Được, là tôi quấy rầy các người.”

Cậu nhìn lướt qua sân, cuối cùng cùng ánh mắt dừng trên Cơ Sơ Vũ phía đối diện. Thế là ánh mắt cậu ta sáng lên, phảng phất như tìm được tri kỷ, kế đó cậu ta bước nhanh đến, đi về phía Cơ Sơ Vũ và dùng một giọng điệu cá me một lứa: “Khi nào chúng ta hẹn ra ngoài chơi đi.”

Vệ Tam đưa tay nắm lấy tay Ứng Tinh Quyết bên cạnh và la lên với Ứng Thành Hà từ xa: “Bên cơ giáp sư muốn cậu đi phát biểu kìa.”

Ứng Thành Hà quay đầu: “Vệ Tam, cậu phải cho chút mặt mũi chứ!”

Cơ Sơ Vũ còn đang suy nghĩ vì sao Ứng Thành Hà tìm cậu, rõ ràng quan hệ giữa hai người cũng không thân thuộc lắm, sao làm ra vẻ như bọn họ là bạn bè vậy.

“Khi nào cậu được nghỉ lần sai?” Chúng mình hẹn thời gian đi, nghe nói bên Sao Willard lại có một thế giới vui vẻ khác đấy.” Ứng Thành Hà nói với Cơ Sơ Vũ.

Cơ Sơ Vũ cúi đầu nhìn cánh tay mình, có lẽ tạm thời có một người bạn cũng không tệ đâu.
Bình Luận (0)
Comment