Đất Ma

Chương 104

Hôm sau, lúc Điền Quý đang lười biếng đọc báo trong văn phòng thì có một người xông vào. Ấy là một cô gái tóc dài đến vai, trên mặt đeo một cặp đít chai dày cộp, trên mặt không thấy có chút phấn son nào cả, song ngũ quan vẫn rất thanh tú. Cặp kính tròn vo đối với người khác có lẽ trông sẽ kém duyên, nhưng được cô nàng đeo lên thì lại có một loại khí chất rất văn nhã, làm Điền Quý nhớ đến một cô thủ thư ở thư viện gần đấy.

“Cô là?”

“Hoa! Hoa đây! Em trai tôi đâu rồi?”

“Đang bị tạm giam. Hồ sơ của cậu ấy đang chuẩn bị được đưa ra khởi tố. Làm không công khai. Có tình tiết giảm nhẹ.”

Điền Quý hạ tờ báo xuống, nói:

“Chuyện này nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi nãy đã thông báo với người nhà cô rồi.”

“Nhưng chuyện này không thể nào trách nó được. Nó cũng bị yêu quái làm hại cơ mà.”

Hoa đập tay lên bàn, nói.

Điền Quý đáp gọn:

“Đấy chính là tình tiết giảm nhẹ.”

“Anh... anh vô lý đùng đùng thế mà được à?”

Trước lời buộc tội của Hoa, anh chàng không thèm đáp, mà đẩy một tập tài liệu đến cho cô nàng. Bên trong có một xấp ảnh.

“Đây...”

“X-Quang của em trai cô. Một trong hai trái tim trong lồng ngực nó là của cậu Chính, người bảo vệ chết hôm trước.”

Điền Quý lắc đầu, đoạn đứng lên khỏi ghế.

Hai trái tim là một tà thuật chẳng rõ do tên điên tình nào nghĩ ra. Lí luận của hắn là tình yêu xuất phát từ sự kết nối của hai con tim, nên chỉ cần lấy trái tim của kẻ đối tượng yêu đẩy vào ngực mình, thì tình cảm của đối tượng sẽ tìm đến người đang giữ quả tim bị cướp.

So với bùa yêu, ngải tình gì gì đấy thì còn man rợ dã man hơn nhiều.

“Hành giả không vượt trên pháp luật, càng không phải là ngoại lệ chỉ vì sự tồn tại của cõi âm, mong cô hiểu cho. Bây giờ tôi còn chút việc. Cô có thể đi theo, tôi không cản, nhưng kết cục của em trai cô không do tôi quyết định nữa. Câu trả lời có ở tòa án.”

Điền Quý đứng thẳng dậy, cái kiểu trò chuyện nghiêm túc này khiến anh chàng cứ cứng cả người lại, cực kì khó chịu. Thế nhưng chuyện nghiêm trọng như này mà dùng cái kiểu ăn nói cợt nhả bình thường thì càng không ổn, nên anh chàng chỉ đành cố mà gồng lên vậy.

Anh chàng đi xuống nhà, ngang qua phòng lão Quang. Trong nhà hãy còn vọng ra tiếng khóc thê lương của bác gái. Hôm qua lúc về, Điền Quý cũng đã thuật lại hết mọi chuyện cho vợ chồng lão nghe. Hai bên cãi nhau ỏm tỏi một hồi, còn suýt nữa thì nói chuyện bằng nắm đấm. Nhưng rồi, công an đến giải cả hai thằng Hào, Nghĩa đi, Lão Quang cũng không còn cách nào cả.

Nhưng đủ biết là sau chuyện hôm qua, lão căm Điền Quý lắm. Cái câu lão nói sau cùng đến giờ anh chàng vẫn còn nhớ:

“Tao nhờ mày cứu con tao, chứ có bảo mày hại nó đâu?”

Lúc này, anh chàng nghe loáng thoáng sau lưng có tiếng chân người vang lên, đoán chắc ấy là Hoa đang đi theo mình. Hai người rời khỏi xóm trọ, đi đến một trường tiểu học. Điền Quý nói với bác bảo vệ già rằng mình là người quen của cậu Chính, đã vậy còn kể vanh vách những chuyện chỉ có lão và Chính nói với nhau lúc làm việc. Lúc này, bác bảo vệ mới tin là thật, để hai người đi vào. Sân trường lúc này, có một cô gái đang ngồi dưới gốc bàng, mắt lơ đãng nhìn ra sân nắng, bàn tay ôm một bộ đồng phục học sinh.

Bác bảo vệ lắc đầu, bảo:

“Từ hồi thằng Chính xảy ra chuyện, hôm nào nó cũng đến đây, ngồi nhìn sân trường trống trải. Ban giám hiệu có nhắc, mà tao thương hai đứa nó quá, nên không nỡ đuổi nó ra. Ôi.”

Nghe lão kể thì cô ấy chính là Lan, người sắp làm đám cưới với Chính. Cả Hào, Lan, Chính đều từng theo học tại ngôi trường này, gốc cây cô ấy ngồi là nơi mà ba người hay tụ tập. Thời ấy cây bàng tán xum xuê mát rượi, Hào và Lan thường ngồi học, còn thằng Chính lấy một cái cành gần sát đất làm xà đơn.

Bác bảo vệ già kể đến đây thì mắt cũng rơm rớm nước.

Điền Quý ngồi xuống một cái ghế đá, cách Lan một quãng rất xa. Anh chàng áp lá bùa lên tai, hỏi:

“Nhìn từ xa thế này thôi à? Thế có ổn không?”

“Ổn mà. Dù sao... trước sau gì cũng phải âm dương cách biệt. Chỉ cần anh chuyển lời giúp cho, thì cần gì...”

Giọng thằng Chính vang lên trong lá bùa, nhưng chưa nói hết câu thì đã nấc nghẹn lại, không tài nào thốt lên nốt ba chữ “phải gặp nữa?” Lan ở đằng xa bỗng đứng bật dậy, khuôn mặt cô dưới nắng ấm hốc hác và mệt mỏi. Mắt Lan sưng húp lên, thâm quầng. Có lẽ cả đêm qua cô đã khóc, và chỉ khóc thôi.

“Anh Chính! Phải anh đấy không? Anh lên tiếng đi!”

Lan gọi khản giọng. Cô nói rất to, đám học sinh đang ngồi nghe giảng trong lớp cũng đều ngó ra sân nhìn. Lá bùa trong tay Điền Quý nóng lên, tiếng khóc của Chính vỡ òa theo dòng cảm xúc.

Anh chàng đưa tay ra, lắc đầu.

Trời nắng chang chang, cái đêm hôm qua lành lạnh mà sáng nay vầng dương đã chạy tồng ngồng giữa trời. Giống như ngay cả ông trời cũng trêu ngươi hai người Chính, Lan vậy, không thể hạ xuống một cơn mưa cho hai người họ gặp nhau một lần sau chót.

Ánh nắng quá mạnh, khí dương khiến hồn ma bóng quế như Chính không hiện hình được, phải bám vào bùa của Điền Quý.

Anh chàng thở dài, bước đến chỗ Lan:

“Cô Lan phải không? Tôi là bạn Chính. Cậu ấy muốn bảo cô rằng đừng chờ cậu ấy nữa. Di nguyện cuối cùng của cậu ấy là cô được hạnh phúc.”

Vừa nói, Điền Quý vừa lấy ra một phong bao, đưa cho cô. Anh chàng lại tiếp:

“Tôi từng vay Chính một khoản tiền để làm ăn, chưa kịp trả lại thì cậu ấy đã gặp chuyện. Tôi không rõ quê quán hai bác, mà không quen biết gì, đến cũng ngại. Mong cô chuyển đến tận tay bố mẹ của Chính giúp tôi, để hai cụ an dưỡng tuổi già.”

“Nhưng... anh là... Anh tin tưởng tôi? Không sợ tôi...”

Bỗng dưng có một thằng cha lạ mặt đi đến, dúi một phong thư dày cộp vào tay, có lẽ ai cũng sẽ nghi ngờ chứ không riêng gì Lan.

Điền Quý vẫy tay, nói:

“Không phải tôi tin cô, mà là Chính tin con mèo nhỏ của anh ấy.”

Sau lưng anh chàng, tiếng Lan khóc òa lên nghe rõ mồn một. Bước chân Điền Quý càng lúc càng nặng như có đeo chì, song anh chàng vẫn rời khỏi ngôi trường. Hoa vẫn đi theo anh chàng, đầu cúi gằm, nhưng cô nàng không lên tiếng nói thêm điều gì nữa.

Điền Quý đến trước cổng bệnh viện, nơi người ta đang giữ xác của cậu Chính. Anh chàng đốt lá bùa đi, khấn vài cái, rồi nói:

“Âm dương không chung nẻo, người ma chẳng cùng đường, sau này chờ trên bàn thờ có di ảnh, giỗ chạp đến thì hẵng về. Anh âm phù cho hai cụ, cũng xem như là báo hiếu. Cả hai tuổi đã cao, người âm như anh đừng tiếp xúc gần với họ mà thành bệnh.”

“Tôi... tôi cũng thay mặt em trai, xin lỗi anh.”

Hoa từ nãy giờ vẫn đi theo sau Điền Quý, bây giờ cũng lên tiếng. Có lẽ sau khi thấy cô Lan, biết rõ hoàn cảnh của Chính thì cô không còn im lặng được nữa.

Điền Quý lắc đầu, ngao ngán thở dài một tiếng. Anh chàng còn nhớ như in lúc bị bắt, thằng Hào đã khẩn khoản xin mình điều gì.

“Đừng nói cho Lan biết chân tướng, coi như em lạy anh.”

“Coi như nể tình cậu cũng bị con yêu tinh hại mới gây ra chuyện, tôi giữ bí mật này giúp cậu vậy.”

Điền Quý vừa nghĩ vẩn vơ, vừa búng một đồng xu văng lên không trung. Đến tận bây giờ, anh chàng vẫn không rõ rốt cuộc thằng Hào biết được thứ tà thuật “hai trái tim” kia từ đâu. Là do sợi lông của con chuột vàng, hay là một nơi nào khác. Trường hợp trước thì còn đỡ, nếu như là cái sau...

Anh chàng rùng mình một cái.

Độ mười ngày sau khi chuyện của thằng Chính xảy ra, cái văn phòng của Điền Quý lại trở về đúng cái bộ dạng nguyên thủy của nó: ế sưng ế xỉa.

Anh chàng gác chân lên bàn, một cái dép thì rơi, cái còn lại thì vắt vẻo một nửa trên bàn chân. Điền Quý úp tờ báo lên mặt, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ một cái. Nếu không phải sắp đến giờ cơm trưa thì chắc anh chàng đã đánh một giấc cho rảnh nợ.

Trong góc nhà, con Bát Long Cẩu ôm cái bụng tròn vo, nằm ngủ li bì. Thỉnh thoảng cu cậu lại ợ lên một cái, phun ra một ít chấm sáng lốm đốm. Sau khi thằng Hào, thằng Nghĩa bị bắt, Điền Quý bèn giữ đúng lời hứa cho con Bát Long Cẩu ăn nội đan của chuột tinh. Bấy giờ cu cậu vẫn còn đang tiêu hóa, nên lăn đùng ra ngủ, mỗi ngày chỉ tỉnh lại bốn tiếng, vác cái bụng căng phồng ọc à ọc ạch đi vệ sinh.

Cốc cốc!

Điền Quý nhìn đồng hồ, thấy là lạ.

Dì Tư bình thường nấu xong là đi, treo cặp lồng ở cửa chứ không gõ bao giờ cả.

Anh chàng đi ra mở cửa, thì phát hiện người đứng ở cửa chính là Hoa. Cô nàng cúi đầu, nhỏ giọng:

“Tôi... Tòa... tòa án có kết luận rồi.”

“À.”

Điền Quý lật quyển lịch, lúc này mới nhớ ra hôm nay là phiên sơ thẩm vụ án của cậu Chính. Chuyện có liên quan đến cõi âm, thành ra cũng không xét xử công khai.

“Thế rồi sao?”

“Phạt tù. Hào ba mươi năm, Nghĩa thì ba năm. Do lúc ấy em trai tôi không thực sự khống chế được hành vi của mình, nên được coi là người điên. Vì tính chất vụ việc nên có thể có một cách giảm án...”

Vừa nói, cô nàng vừa cúi đầu, chìa một bức thư ra cho Điền Quý, nói nhanh như cái máy khâu:

“Sau này mong anh giúp đỡ!”

Phong bì dề ba chữ thư giới thiệu to đùng bằng mực đỏ, chỗ người nhận ghi rõ tên tuổi địa chỉ của Điền Quý. Mục người gửi thì không thấy một chữ nào, trái lại vẽ hình một cô gái nháy mắt, giơ ngón cái về phía người đọc thư.

“Triệu Vân Sam!!!”

Điền Quý ném bẹp bức thư xuống sàn, gần như là rít lên.
Bình Luận (0)
Comment