Đất Ma

Chương 61


Con rắn ba đầu bị giết.
Bị chính tay Điền Quý xé ra làm bốn mảnh, sau đó ánh sáng lục cuốn qua, biến tất cả vảy gân xương thịt của nó thành một đống tro tàn.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng bạo lực và máu me kinh khủng này khiến Phượng Ngân cơ hồ á khẩu, ngẩn tò te ra mãi không biết phải nói gì mới phải.
Giờ thì cô nàng đã hiểu tại sao Vân Kiếm, mụ muỗi và lão cóc đều dè chừng ông cụ nhỏ thó kia một phép, cũng hiểu tại sao hồi trưa nay lúc ở trường mình lại sợ đến thế.
Điền Quý vừa đáp xuống, ánh sáng màu lục bao quanh cơ thể anh chàng cũng biến mất.

Tức thì, cả bảy lỗ của anh chàng đều rỉ máu, thân mình đổ sấp muốn ngã dập mặt xuống đường.

Phượng Ngân vội vàng chạy đến, đỡ lấy anh ta.

Bấy giờ, cô nàng mới phát hiện Điền Quý đã mất ý thức, bất tỉnh nhân sự rồi.
Bàn tay cô nàng chạm vào Điền Quý cứ lúc nóng lúc lạnh luân phiên, thay đổi nhanh như trảo chớp.

Có cảm giác như trong cơ thể anh chàng có một cục băng và một hòn lửa lao đi khắp toàn thân, từ hộp sọ xuống tận ngón chân bằng tốc độ như sấm sét vậy.
Phượng Ngân nuốt khan một cái.
Vẫn biết vận dụng sức mạnh của ông cụ thể nào cũng phải trả một cái giá nào đó, song cô nàng không ngờ rằng tai hại lại lớn đến vậy.
Ông cụ nhỏ con xuất hiện bên cạnh hai người, bẻ cổ một cái, đoạn bảo:
“Tao có chút việc cần nhờ.”
“Cụ cứ nói.”
Phượng Ngân cố nén cơn rét lạnh đang chạy rần rần từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân, đáp.
Có lẽ vừa xử xong một con quái vật, nên hiện tại ông cụ vẫn đang trong trạng thái chiến đấu.

Chỉ một ánh nhìn của lão mà Phượng Ngân cảm thấy như bị ném vào chiến trường nơi hàng ngàn hàng vạn người múa kiếm vung thương mà chém giết nhau, người như bị ngâm trong biển máu chôn trong núi thây vậy.
Ông cụ vuốt râu, bảo:
“Mày vận xuôi Thanh Long thiên, bức khí từ phủ tạng ra ngoài rồi truyền vào người thằng của nợ này hộ tao.

Thằng mất nết, tao năm nay hơn năm trăm tuổi rồi mà tao chưa có một thằng cộng sự nào thế này cả.

Nếu không phải mày dở sống dở chết thì tao đá cho mấy nhát rồi.”
Ngựa ma Tam Vĩ Ô Vân trong hình dáng con rồng ác cũng hạ xuống.

Nó ợ thanh kiếm Trấn Long ra, đoạn biến trở lại hình dáng con ngựa với bộ lông đen thui và cái đuôi có dải đỏ.

Ông cụ nhỏ thó bèn cầm kiếm Trấn Long, bảo:
“Mai chùa Trấn Long sẽ có trụ trì mới.


Hôm nay tao giữ tạm cái này cho yên tâm.”
Phượng Ngân để Điền Quý nằm xuống bên vệ đường, đoạn lên tiếng hỏi:
“Chuyện trong tỉnh thì sao hả cụ? Con nghe bảo những cái thây kia còn đông lắm.”
Nhớ lại những cái cái thây trôi sông tập kích hai người ở bờ sông mà cô nàng đã thấy đau đầu.

Bọn này có thể gọi những bóng đen quái dị, không thể nhìn thấy bằng mắt Âm Dương đến tấn công.

Cơn mưa khiến cô nàng không tài nào vận ngược Lục Thần quyết được cũng là một vấn đề nhức nhối, song có lẽ nó không phải vấn đề quá lớn với người khác.
Nhắc lại, thì vừa may vừa xấu hổ.

Lúc đó mọi việc hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát khiến Phượng Ngân thậm chí còn không nhớ đến lời khuyên của ông bác về việc nghịch vận Lục Thần Quyết.

Nếu không phải lúc Điền Quý bôi thuốc chữa bỏng có đề cập đến, chắc cô nàng cũng quên béng luôn.
Chênh lệch giữa hai người phần lớn không đến từ khả năng chiến đấu...
“Mình còn quá thiếu kinh nghiệm, nhất là trong các trận đánh sống chết.”
Cô nàng vừa nghĩ, vừa thở dài thườn thượt.
Ông cụ nhún vai, đáp:
“Xác trôi sông? Mày thậm chí còn không nhận ra điểm mấu chốt, thậm chí sau khi đã hai lần đến gặp chó trắng?”
“Ý cụ là...!người vớt xác?”
“Thế mày nghĩ người vớt xác không hề có sức chiến đấu à? Chỉ đến khơi khơi mà đòi được xác? Mơ cũng đẹp đấy! Thế mày nghĩ tại sao cả trận đánh thằng Quý chỉ lo giữ mạng với câu giờ mà chả quan tâm gì đến người dân cái tỉnh này? Mới nghe chúng nó dọa mấy câu đã bị dắt mũi thế này thì còn non và xanh lắm con ạ.

Đừng tưởng mày tóm được con Thần Trùng mà lên mặt được với chó trắng.

Chúng nó không giỏi đánh trên bờ, và mày khắc chế con kia quá gắt gao mà thôi.”
Những lời nói của ông cụ như tạt thêm vài gáo nước lạnh vào đầu Phượng Ngân.
Cô nàng thở dài, đoạn mỉm cười:
“Cụ mắng rất phải, con xin tiếp thu.

Chẳng qua là...!cụ hình như rất tự hào về anh Quý?”
Cụ già cười dài, bảo:
“Thằng Quý cứ nhăn nhăn nhở nhở thế thôi, chứ thực sự nó là một thiên tài ngàn năm một thuở đấy.

Song, tao mà không nghiêm khắc, thể nào thằng ranh con ấy mắt nó cũng cao hơn trán cho mà xem.


Mày cũng hiểu, nó chỉ không thể hiện ra, chứ thằng ấy tính cao ngạo ăn vào xương tủy luôn rồi.

Nhưng thôi, nói nhiều chả được cái việc quái gì.

Nếu cần, tương lai tự nó sẽ kể.”
Phượng Ngân truyền khí cho một hồi, Điền Quý rốt cuộc cũng tỉnh lại được.

Cô nàng phát hiện ra, vội vàng hỏi:
“Thấy sao rồi?”
“Nếu nói là người như bị giã trong cối đá thì cô tin không?”
Anh chàng vừa nói, vừa muốn ngồi nhổm dậy.

Song có lẽ vì đụng vào chỗ còn đau nên Điền Quý lập tức rùng mình, hít một hơi thật sâu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Phượng Ngân ngó lơ câu hỏi của anh chàng, đoạn hỏi:
“Này! Có phải anh đã đoán được cơn mưa rào có vấn đề, nên mới chờ đến lúc cuối cùng mới nhắc tôi chuyện vận ngược Lục Thần Quyết? Cũng chính vì thế mà anh cứ nằng nặc đòi con rắn nuốt nốt ba cái xác chết trôi, hòng khiến trời tạnh hẳn?”
“Đại khái là thế.”
Điền Quý ngẩng đầu, gương mặt hốc hác tiều tụy lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Anh chàng nhìn quanh một hồi, đoạn hỏi:
“Ông bác đi đâu rồi?”
“Ông ấy bảo có việc, cần phải đi trước một bước.

Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là để lo liệu vụ anh thả con rắn ba đầu kia ra.”
Phượng Ngân nói.
Cô nàng ngừng một chốc, đoạn lên tiếng:
“Còn một điều nữa tôi cứ thắc mắc.”
“Hỏi đi.”
Điền Quý nhún vai, đáp.
“Tại sao anh biết là cơn mưa chỉ có tác dụng khi tôi nghịch vận Lục Thần Quyết? Hơn nữa, ông cụ mạnh như thế, tại sao còn phải phong ấn con rắn ba đầu trong lá bùa làm gì? Để lại chỉ tổ họa, chẳng bằng diệt cỏ tận gốc.”
Phượng Ngân lập tức hỏi dồn.
Anh chàng cười nhăn nhở, nói:
“Không hẳn là biết.

Nói cho đúng thì tôi đặt giả thuyết thôi.


Nếu Vân Kiếm là kẻ chủ mưu sắp xếp bọn xác chết trôi thì chắc chắn cô ta phải tính đến việc cô không ra tay giết tôi trả thù.

Tức là, vừa phải đảm bảo cô có thể tự vệ, lại vừa phải chắc chắn cô không một tay một chảo khuấy đảo giang hồ.

Cách đơn giản chẳng phải là nhắm vào việc vận ngược Lục Thần Quyết à?”
Điền Quý ngừng một thoáng, đoạn tiếp:
“Về phần con rắn kia...!thực ra không phải không muốn giết nó, mà là không giết nổi.

Cô từng nghe truyện cổ tích ba chàng dũng sĩ chưa? Con rắn này là hiện thân của mãng xà tinh trong câu chuyện đó.

Nói nôm na, nó gần như là một hiện tượng tự nhiên vậy, không thể giết nó hoàn toàn được.

Nhốt nó thì nó sẽ ở yên trong bùa, nhưng nếu giết nó, giời mới biết nó sẽ hồi sinh ở đâu, dưới hình dáng nào.

Giá mà có bùa sơ cua thì tôi đã phong ấn nó lại chứ không giết đâu, nhưng đời đúng là chẳng như mơ.”
“Mà...!sao bác anh biết mà đến cứu viện?”
“Lúc bọn nó xuất hiện tôi đã thả tín hiệu cầu cứu rồi.

Nhớ cái lúc tôi moi hết đồ đạc trong túi ra không? Cơ mà kể cũng lạ, lần này ông bác đến rõ chậm mới phải liều thả con rắn ra.

Chẳng biết lão ấy bận làm cái gì.”
Điền Quý vừa nói, vừa khịt mũi một cái.
“Không hổ là truyền nhân nhà họ Điền, xem ra tao đánh giá thấp mày rồi.”
Giọng nói quen thuộc thình lình cất lên khiến Phượng Ngân giật mình một cái.

Cô nàng ngẩng đầu, lòng ôm một hi vọng mong manh là mình nghe nhầm.

Đáng tiếc, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Phượng Ngân phát hiện kẻ đang đứng trên cột đèn chính là người mà hiện tại cô nàng không muốn phải đối mặt nhất.
Vân Kiếm – Trịnh Thanh Loan.
Vân Kiếm nhìn cô nàng, đôi mắt phía trên cái khẩu trang lộ rõ vẻ thất vọng.

Ả cười phá lên đầy mỉa mai, đoạn nói:
“Các cụ nói yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng đúng là chả sai tí nào.

Nhưng mặt cũng phải dày lắm mới có thể thản nhiên ở cạnh cái người đã giết chị mình, em nói có đúng không hả Ngân?”
Phượng Ngân cắn răng, nói:
“Chuyện này không liên quan gì đến tình cảm cá nhân hết.


Chị...!chẳng nhẽ chị không cảm thấy gì hết sao? Con bé có tội tình gì?”
Vân Kiếm nhảy xuống, ánh đèn đường rọi lên người cô ta trở nên vàng vọt và bủng beo.

Cô ả quắc mắt lên, cười khẩy:
“Đúng! Con bé đó vô tội, thế sao mày không hỏi hắn chị của mày có tội tình gì hả Ngân? Chị chắc chắn hắn sẽ cho mày một câu trả lời thỏa đáng đấy, anh thấy tôi nói đúng không hả truyền nhân nhà họ Điền?”
Lúc nói câu này, Vân Kiếm gằn giọng lên, ngữ khí đầy oán độc.
Điền Quý nhún vai:
“Chắc cô vẫn chưa hiểu đâu nhỉ.

Nếu như cô cứ thẳng thắn đến đánh nhau với tôi đòi mạng, ắt hẳn Ngân sẽ liên thủ với cô, thằng Quý này lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp.
Thế nhưng, việc cô không từ thủ đoạn, khiến người không liên quan bị cuốn vào chuyện riêng của tôi với cô thì lại là một vấn đề khác hẳn.

Song, nói lý với một con ma lòng chứa đầy oán hận đúng là làm chuyện không đâu thật.”
“Ồ.

Nếu đã nhận định như thế thì vì cớ gì lại tốn nước bọt nói chuyện này với ta?”
Vân Kiếm nghiêng đầu.

Miệng thì hỏi, nhưng chẳng ai rõ ả ta có thực sự muốn biết câu trả lời hay không.
Điền Quý nhún vai:
“Cô của trước đây thì có lẽ sẽ hiểu tại sao Ngân không ủng hộ mình, cũng lí giải tại sao cô nàng lại thất vọng vì chị mình đến thế.”
Anh chàng nói xong, thì gượng dậy, đoạn tiếp:
“Đúng là chó cắn áo rách, đã đến rồi thì muốn tránh cũng chả được.

Sao? Đánh đi chứ?”
“Anh ngồi xuống, nằm yên đấy.”
Phượng Ngân nhấn Điền Quý xuống đường, đoạn đứng dậy, thả tung tóc, lấy sợi dây buộc tóc Ngạc Kiếm tặng buộc vào cô tay.
Anh chàng đang định phản đối, thì cô nàng đã lườm sang, nói:
“Tôi đã hứa với ông bác anh phải lo cho anh chu toàn.

Hơn nữa, chuyện nhà tôi, anh đừng có can thiệp!”
“Nghe cô vậy.”
Điền Quý thả lỏng, ngã bịch xuống mặt đường nằm bẹp dí.
Vân Kiếm tháo sợi dây buộc tóc có tiêu chí của Chân Kiếm Hội ra, nheo mắt nhìn Phượng Ngân:
“Em gái chị giờ lớn rồi, không nghe lời nữa rồi.

Chắc tại chị bị người ta giết hại, nên bố mẹ mới chiều mày sinh hư đây mà.

Để chị thay bố mẹ dạy dỗ lại cho đàng hoàng mới được.”

Bình Luận (0)
Comment