Đất Ma

Chương 69


Điền Quý chọn một chỗ khuất gần ngôi nhà lớn, gọi con Bát Long Cẩu ra.

Vừa đến đất chết, con chó con đã hiện ra nguyên hình một mãnh khuyển to như con trâu đực, bốn chân có ảo ảnh hình rồng ẩn hiện.

Bát Long Cẩu vừa chạy vừa sủa lên mấy tiếng, lộ rõ vẻ thích thú.
Anh chàng lại rải một nắm tro ra đất, tạo thành vòng tròn quanh chỗ định ngồi.

Sau đấy, Điền Quý lấy một bát hương ra, thắp lấy vài nén.

Mùi hương trầm nhè nhẹ bốc lên, tình cờ khiến cho không gian trong làng yên tĩnh hơn.
Điền Quý ngả đầu vào lưng con Bát Long Cẩu, vươn vai mà ngáp dài.

Nói đoạn, anh chàng vỗ vào đùi con chó một cái, bảo:
“Người chú mày lắm rận lắm đấy nhé.”
Con chó sủa lên một tiếng, lấy đuôi tạt vào mặt anh chàng như tỏ vẻ bất mãn.
Điền Quý nằm nhắm mắt, chờ đúng đến canh ba thì trở dậy.

Anh chàng dụi cặp mắt đỏ lừ đầy gân máu, vươn đôi vai mỏi nhừ nghe rõ cả tiếng xương kêu lách cách, đoạn móc trong túi ra một lá bùa, lẩm nhẩm đọc chú.
Yêu nữ áo đỏ bị đẩy ra khỏi lá bùa, ngã cắm mặt xuống đất.
Cô ả vùng dậy, nhặt đống lô uốn tóc vung vãi lên, nói:
“Không biết gọi trước một câu cho người ta chuẩn bị à?”
Điền Quý thấy lớp mặt nạ trên mặt ma nữ nhoe nhoét cả vì cú ngã, bèn nhướn mày, bảo:
“Thôi đừng có mà lươn lẹo nữa, ma quỷ thì biến nhoáng một cái là xong, đừng có lôi cái bộ dạng này ra mà ăn mày nữa.

Cô cứ làm giúp ta mấy việc rồi ta sẽ thả cho đi, còn nếu cho rằng ở nơi đất chết này có thể trở mình thì chui vào bụng chó ngay bây giờ đấy.”
Ả ta đứng dậy, len lén liếc Bát Long Cẩu một cái, đoạn thở dài:
“Thế...!lần này ngài lại muốn thiếp làm gì đây?”
“Thấy tòa nhà to bên kia không? Nhà ngươi bay qua đấy thám thính tình hình rồi quay về đây.”
Điền Quý trỏ vào ngôi nhà có cả đám người mổ heo giết gà hồi chiều, nói.
Ả ma nữ nhìn về phía tay anh chàng chỉ, song lại ngẩn ra.

Cô ta dụi mắt mấy cái liền, sau đó mới quay sang, hỏi:
“Ngôi nhà nào cơ?”
Điền Quý nghe thế mà giật mình.


Trong mắt anh chàng, ngôi nhà to oạch vẫn nằm chễm chệ ở xa xa, chẳng mất đi đâu cả.

Điền Quý nuốt nước bọt một cái, hỏi lại lần nữa:
“Cô không thấy căn nhà to lù lù đấy hả?”
“Có cái gì đâu mà thấy?”
Ả ma nữ sẵng giọng, tỏ vẻ khó chịu.

Nói đoạn, ả lại tiếp:
“Ngài mà không nói rõ là thiếp quay về lá bùa đấy nhé.”
Anh chàng vỗ con Bát Long Cẩu, chỉ vào căn nhà đang đóng cửa im ỉm:
“Mày có thấy cái nhà bên kia không?”
Con chó hiểu tiếng người, vừa nghe Điền Quý hỏi đến thì lập tức gật đầu lia lịa, hệt như con gà mổ thóc.

Anh chàng vê cằm, tỏ vẻ trầm ngâm, nói đoạn bỗng lấy trong túi quần ra một vật được gấp cẩn thận.

Lúc mở banh ra, thì té ra là một quả bóng cao su hình người, loại cho trẻ con hay chơi, có tay chân mắt mũi đàng hoàng.
Ma nữ thấy vật này, đưa mắt nhìn Điền Quý, gật gù cái đầu:
“Đàn ông đang tuổi tráng niên, có nhu cầu cũng là hợp tình hợp lí.

Nhưng mà lúc nào cũng mang cái đồ này theo thì lối sống đúng là hơi có vấn đề.

Không đúng...!ngài đây đã mang theo cái đồ chơi thổi thổi này, tại sao lại từ chối thiếp cơ chứ? Đúng là không biết hưởng.”
Anh chàng thấy con ma nữ này càng lúc càng nhờn mặt, thế là cười gằn, bảo:
“Còn nói linh tinh câu nữa có tin ta đốt quách cái lá bùa kia đi không?"
“Đừng! Đừng! Có gì từ từ nói.”
Con ma nữ nghe thế thì phát hoảng, vội vàng lạy lục cầu xin.
Điền Quý nhún vai, chỏ quả bóng cao su, nói:
“Nhà ngươi nhập vào cái này, ta sẽ có cách cho nhà ngươi nhìn thấy được ngôi nhà cổ.

Đến lúc đó thì vẫn như lần trước ở cái ổ quỷ Quàn Tài, biết chưa?”
“Rồi.

Ngài đây nói cứ như thiếp có lựa chọn không bằng.”

Ả ma nữ nói dứt câu, thì lập tức hóa thành một làn khói, chui vào van khí.

Quả bóng bắt đầu phồng lên, hiện rõ tay chân bụng mặt.

Song, quả bóng mãi vẫn không căng hẳn lên, tay chân cứ lòng thòng do thiếu khí.
Điền Quý nhìn thấy ngứa mắt, bèn rút ngay một lá bùa, dán vào cái van.

Quả bóng lập tức vang lên tiếng kêu:
“Ơ...!này...!sao lại?”
“Hậu quả của việc không biết thân biết phận đấy.”
Anh chàng cười gằn, phất tay một cái, bảo:
“Nhà ngươi muốn dụ ta ghé miệng thổi hơi vào cái van khí, sau đó nhập vào chiếm xác ta chứ gì? Sau này bớt giở mấy cái trò đấy đi, còn non và xanh lắm.”
Quả bóng đang chứa con ma nữ cúi gằm mặt xuống.
Anh chàng lại vỗ mông con Bát Long Cẩu, bảo nó há mồm ra.

Điền Quý lấy ngón tay cà vào cái nanh sắc lẻm của con chó, khiến máu đỏ rỉ ra.

Anh chàng lấy ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, viết mấy chữ lên quả bóng cao su, đoạn quệt một đường máu qua đôi mắt.
“Giờ chắc là thấy ngôi nhà kia rồi chứ?”
“Thấy rồi.

Nhưng mà...!thực sự phải đi à?”
Quả bóng cao su bay lơ lửng trên không, vừa run lẩy bẩy, vừa phát ra tiếng người nuốt nước bọt.
“Sợ rồi à?”
Điền Quý cười nhạt, hỏi.
Ma nữ đáp:
“À thì...!cậu cũng biết mà.

Cái chỗ ấy quỷ quái quá, thiếp sợ có biến gì thì chết.

Thiếp hồn bay phách tán thì cũng đành chịu, chỉ sợ lỡ dở việc của cậu.”
Anh chàng nhìn lại căn nhà đằng xa, chặc lưỡi một cái.

Thông thường, những gì không thấy được bằng mắt thịt ngươi trần, thì sẽ hiện hình dưới mắt Âm Dương.

Ngoại trừ những ngoại lệ như con thần trùng, “ông bác” của Điền Quý ra thì điều đó gần như là thường thức trong hai cõi, hành giả nào cũng biết.

Thế nhưng, ngôi nhà lớn ở làng Vân Tụ lại khác hẳn, không hề tuân theo cái lẽ thường đấy.

Anh chàng và con Bát Long Cẩu có thể nhìn thấy, còn con ma nữ lại không.
Điền Quý đặt giả thuyết, rằng ngôi nhà đó chỉ hiện hình với những ai có thân máu thịt, chứ hoàn toàn không can hệ gì tới mắt thứ ba.
“Đúng là đất chết có khác.”
Anh chàng chặc lưỡi nghĩ thầm, đoạn lại hất hàm với con ma nữ:
“Thế sao? Có đi không? Hay cần tớ đánh cho tí lửa trợ uy?”
“Thì đi.

Người ta là con gái mà, hở tí là lấy lửa ra dọa.

Vũ phu.”
Quả bóng vừa nói, vừa lãng đãng trôi về phía căn nhà đằng xa.
Con Bát Long Cẩu chợt cọ mũi vào gấu quần Điền Quý, đưa một chân chỉ về phía ngôi nhà kì quái đằng xa, sau đó rên khẽ trong cổ họng.

Đuôi cu cậu vẫy loạn lên, cái lưỡi thè ra to bằng cái đầu Điền Quý.
Anh chàng nhún vai, bảo:
“Biết rồi.

Khổ lắm.”
Điền Quý vừa nói, vừa lấy trong túi quần ra một chai nước suối, một cái bát ăn cơm bằng sắt.

Anh chàng đổ đầy nước vào bát, lẩm nhẩm niệm chú.

Tức thì, mặt nước bắt đầu phản chiếu hình ảnh nhìn từ góc của con ma nữ.
Bát Long Cẩu chúi đầu vào bát nước.
Lá bùa ban nãy anh chàng dán vào van khí của quả bóng thực ra còn có một công dụng, ấy là giúp Điền Quý có thể nhìn được mọi thứ con ma nữ thấy.

Hồi lên đồi hoa sim, vào ổ quỷ Quàn Tài, lá bùa ẩn thân anh chàng cho con ma cũng có tác dụng này.
Điền Quý nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh căn nhà dưới con mắt của ma nữ.
Hồi chiều đi vào từ cửa chính, lại gặp biến cố bất ngờ khiến anh chàng không kịp nhìn kỹ.

Hiện tại, được nhìn từ trên cao xuống, Điền Quý đã nắm được đại khái kết cấu của ngôi nhà kỳ quái này.
Căn nhà chính nằm chếch hướng vào cổng độ bốn mươi độ, là một căn nhà gỗ ba tầng, lợp ngói đỏ, mái nhà trang trí bằng hai bức tượng gỗ nửa như rồng, nửa như chim.


Hai chái nhà hai bên chỉ cao bằng nửa gian chính, cũng lợp ngói đỏ.

Nhìn từ trên thấy chỉ tà tà, không có gì đặc biệt lắm.
Không như nhà của Bắc, nơi này chỉ có một khoảng sân trước, rộng đâu đấy chắc hơn trăm mét vuông, lát gạch thẳng tắp.

Cau trồng hai hàng, cây nào cây nấy thân cao thẳng tắp, quả trĩu từng buồng.

Hai hàng cau như đám lính chầu, còn ngôi nhà tựa như ông quan ngồi trên công đường vậy.

Hai góc sân còn có dãy nhà phụ dùng làm bếp, kho chứa đồ và nhà vệ sinh.
Bấy giờ, cả đám người anh chàng trông thấy hồi chiều đang ngồi dưới sân, chiếu trải từ gian chính ra đến tận cửa, cứ cách một bước là đặt một cái đèn ắc quy.

Ánh sáng từ đèn điện tỏa ra sáng lòa, thế nhưng chỉ cần đứng ngoài bốn bức tường thì không thấy nổi một tia sáng, khoảng sân cứ tối om om.

Mỗi tấm chiếu đặt một nồi nước lẩu đang sôi lục bục, một bên là đĩa đồ sống để nhúng, bên còn lại bày đồ nấu sẵn.

Thôi thì đủ cả chiên xào luộc hấp, trông món nào cũng bóng mỡ tươi ngon.
Người trong nhà cứ năm người một chiếu, ăn uống say xưa.
Đứng ngoài xem, mà bụng Điền Quý và con Bát Long Cẩu cùng réo lên òng ọc.

Anh chàng vừa ngừng quan sát ngôi nhà qua cặp mắt của ma nữ, thì đã thấy con chó ngước mắt lên, dẩu môi nhìn mình với vẻ đáng thương.

Bát Long Cẩu ngửa bụng lên, cố tình nín thở cho bụng lép kẹp xuống,
Điền Quý phì cười, lôi lương khô trong túi ra quăng cho nó, bảo:
“Có thế này thôi, đá tạm đi.”
Anh chàng cũng lấy một thanh lên, ghé miệng cắn lấy cắn để lót dạ, đoạn quay lại theo dõi căn nhà tiếp.

Điền Quý thấy tình cảnh của mình lúc này, không khỏi nhớ đến câu chuyện của người học trò nghèo ngửi hương đồ ăn.
Bữa ăn linh đình trong ngôi nhà quái đản đó kéo dài đến tận quá nửa đêm mới hết.
Bấy giờ, từ già đến trẻ, chẳng phân nam nữ, ai nấy đều say bí tỉ.

Có vài người vào nhà ngủ, còn đại đa số thì nằm thẳng ra chiếu mà ngáy o o luôn.

Bát đĩa đổ nghiêng đổ ngả, bếp nồi bị đặt sang một bên, người nhập tiệc cứ tôi gác anh, anh gác chú, ngủ không còn biết trời trăng gì nữa.
Trong suốt hơn một tiếng sau đấy, không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Khoảng sân chỉ có tiếng người ngáy đều đều, chẳng khác gì một buổi rượu chè bình thường nơi thôn quê cả.
Thế rồi, đồng hồ điểm một giờ sáng.

Bình Luận (0)
Comment