Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 1

Xuất thân của Tào Dật Nhiên, chỉ sợ là khiến đại đa số người hâm mộ.

Đã không thể dùng từ ngậm thìa vàng để hình dung hắn, hắn hoàn toàn là ngậm thìa bạch kim ra đời.

Cha Tào Quân Hiền là một nhà chính trị, tướng mạo nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, còn có thể phát ngôn dám phát ngôn, hơn nữa thông minh tài cán, chiến tích nổi bật, một đường thăng chức, nói tới tên ông, gần như quần chúng nhân dân đều biết.

Đương nhiên, ông có thể làm như vậy, hơn nữa có thể làm tốt như vậy, là có nguyên nhân, hậu phương của ông vững chắc a, trên có lão gia tử chống lưng, hơn nữa mạng lưới quan hệ đặc biệt dày đặc kiên cố, trên thông dưới thẳng, thành tích tự nhiên rất tốt.

Tào Dật Nhiên ngoại trừ có cha đại danh đỉnh đỉnh, các chú các cô bên nội hắn cũng không phải đèn cạn dầu, đều là nhân vật nổi danh.

Mà bên nhà mẹ, vừa vặn theo con đường thương nghiệp, nhà lớn nghiệp lớn, vì vậy từ nhỏ Tào Dật Nhiên cũng không cần lo cái ăn cái mặc, không cần lo con đường sau khi lớn lên, nhân sinh a, chỉ cần mặc hắn tùy tiện tiêu xài là được rồi.

Dường như, một đời hắn không có chuyện gì không toại nguyện.

Nhưng bình thường không có ai hoàn toàn suông sẻ và hạnh phúc, Tào Dật Nhiên càng như vậy.

Từ khi hắn lớn lên đã có tính cách vặn vẹo âm trầm, cái này phải nói tới từ khi hắn còn bé.

Gia đình hắn không có cái gì không tốt, cha mẹ tuy rằng đều hiếu thắng, hơn nữa hai bên không quản chuyện bên ngoài của đối phương, thoạt nhìn hai người không quá tốt, nhưng sự tình thường thường ngoài dự đoán mọi người, hai người yêu nhau còn hơn cả củi khô gặp lửa nóng, tình cảm tốt vô cùng, ân ân ái ái, kết hôn vài năm liền có con trai Tào Dật Nhiên.

Tào Dật Nhiên sinh ra liền thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ, mắt giống cha, mắt phượng thật dài, khi còn bé mắt lại lớn, vì vậy càng xinh đẹp, mũi giống mẹ, vì vậy rất cao, môi giống cha, mỏng mỏng mềm mề, tuy rằng thoạt nhìn không dễ ghép chung, thế nhưng lại ngoài ý muốn khiến người ta cảm thấy đẹp, cằm lại giống mẹ, cằm và xương hàm nhô ra chút thịt, đáng yêu vô cùng. Trắng trắng mềm mềm, giống thiên sứ lại còn nhu thuận vô cùng.

Vì vậy ông nội đặt cho hắn cái tên “Dật Nhiên”, có hơi hướng thư sinh, tựa hồ cũng không kỳ vọng tương lai hắn làm ra thành tích lớn lao gì.

Từ lúc sinh ra hắn chính là bảo bối trong nhà, người một nhà thiếu điều ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Hắn cứ như vậy trưởng thành giống một hoàng tử nhỏ, tuy rằng được nuông chiều từ bé, thế nhưng tính cách hắn không chịu thua kém, ngày đầu tiên đến nhà trẻ quý tộc, bởi vì không muốn ở trong đó, thiếu chút nữa kéo rách váy cô bảo mẫu, nếu dám thật sự bỏ hắn trong nhà trẻ, hắn bắt đầu khi dễ những bạn học khác, lúc đó hắn mới hơn ba tuổi, nhưng đã là tai họa rồi, nếu phải làm gì đó mệt nhọc, hắn lập tức trốn mất, có chỗ nào hay, con mắt lòe lòe nhào tới trước cả cô giáo.

Hơn nữa không qua bao lâu, hắn liền thành lập một “bang phái”, không ít đứa nhỏ nhất định phải nghe lời hắn, không nghe lời sẽ chịu đòn.

Những thứ này không có ai dạy hắn, nhưng hắn trời sinh tựa hồ biết phải làm thế nào lập bang kết phái.

Trong nhà trẻ bọn họ còn có một bé trai cũng làm trùm, chính là Chu Diên, hai người cũng là đánh nhau mới quen biết, mấy đứa nhóc thối còn nhỏ, tựa hồ đã hiểu đạo lý không đánh không thân, thế là sau đó ngoài ý muốn quan hệ trở nên tốt hơn, đồng thời hai “bang phái” hợp làm một, từ nay về sau đình chiến, đi khi dễ mấy đứa không phục tùng.

Tới đây, hết thảy đều hoàn hảo, Chuyển ngoặt của chuyện xưa bắt đầu từ lúc hắn khi dễ mấy đứa nhỏ khác*. Bởi vì hắn không chịu nghe lời, hơn nữa cha mẹ và ông nội đều bận, không ai tới quản giáo hắn, cho nên, sau khi người một nhà thương lượng, quyết định mời gia sư cho hắn.

(*chỗ này là “故事的转折就要从他欺负别的孩子说起”, chân thành cảm tạ sự tiếp sức của tiểu thư QingHecute đã giúp tui dịch chỗ này:D)

Lúc này hắn mới hơn bảy tuôi, mắt to đen lay láy, da trắng nõn giống miếng đậu hủ, gò má nộn thịt, môi đỏ diễm, cho dù đang thay răng, cũng đỡ không được tướng mạo đáng yêu như thiên sứ làm tâm can các chú các dì đều run rẩy.

Một buổi chiều tan học về lần đầu tiên hắn gặp được vị gia sư về sau của hắn, gia sư họ Nguyễn, tên Nguyễn Quân, cái tên phi thường thông thường, nhưng dáng người cao lớn, mang một cặp kính không gọng, mặt tròn, cho nên có vẻ rất là nhã nhặn có văn hóa.

Cha mẹ hắn đều bởi vì bận công việc không quản hắn, chỉ có ông nội ngồi bên cạnh, lúc hắn được bảo mẫu dẫn đi qua, ông nội vỗ vỗ vai hắn, giới thiệu người này với hắn, “Dật Nhiên, đây là gia sư bọn ta mời cho con, họ Nguyễn, cũng là chú họ của con, về sau con gọi là chú họ đi, phải nghe lời chú ấy, học tập cho giỏi.”

Tào Dật Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Quân đã không thích y, nhưng là bởi vì đang trước mặt ông nội, hắn vẫn biểu hiện rất lễ phép, mang theo ý cười nhu thuận kêu “chú họ”, sau đó ông nội lại nói với hắn một ít tình huống của vị chú họ này.

Lại nói tiếp, vị chú họ này thật sự là xa xôi, là con trai một người bà con xa dưới quê của bà nội, vốn là một quan văn nhỏ trong quân đội, không biết thế nào leo lên được chỗ ông nội Tào Dật Nhiên, có lẽ là khéo mồm khéo miệng, hoặc là thế nào đó được ông nội Tào Dật Nhiên yêu thích, ấn tượng của ông nội Tào Dật Nhiên với y rất tốt, y không muốn ở trong quân đội, ông nội Tào Dật Nhiên cảm thấy vừa vặn, mời y về nhà làm gia sư cho cháu trai, đàn ông có chí hướng bình thường chỉ sợ sẽ không tình nguyện làm công việc này, thế nhưng vị Nguyễn Quân này lại không bình thường, rất coi trọng mạng lưới quan hệ của Tào gia, cho nên, liền đồng ý công tác này, có lẽ, ban đầu y cũng là nghĩ phải làm công việc này thật tốt, hơn nữa thông qua quan hệ của Tào gia, nói không chừng về sau còn có thể làm ra tiền đồ chói lọi.

Ông nội Tào Dật Nhiên năm đó là đi ra từ quân đội, thượng vị nhiều năm, hoàn toàn nhìn ra cháu nội nhà mình người bình thường dạy dỗ không được, người trong nhà lại không nỡ dạy dỗ hắn, vì vậy mới tìm một quan văn nghiêm nghị xuất thân quân đội tới dạy, tâm muốn đứa cháu này tốt hơn một chút.

Lại không ngờ, đây là ngọn nguồn tất cả tội ác.

Tào Dật Nhiên đến trường được thầy cô dạy dỗ, về nhà cũng không được rảnh rỗi, có gia sư ở nhà quản hắn, hắn có rất ít thời gian chơi đùa, học cái này học cái kia, thế là khi còn nhỏ đã nhiều tài nhiều nghệ, hơn nữa thành tích cũng rất ưu tú, người họ Tào đều biết đây là kết quả giáo dục của gia sư Nguyễn Quân, rất cảm ơn y, phong bao mỗi lần đều rất dày, Nguyễn Quân làm một gia sư, thu nhập hàng năm phi thường lớn, còn nhờ vậy quen không ít quan to quí nhân giới chính trị thương nghiệp.

Người nhà họ Tào vô cùng hài lòng với Nguyễn Quân, không hài lòng nhất đương nhiên là Tào Dật Nhiên bị khổ chịu khổ, hắn cảm thấy mình vô cùng ghét Nguyễn Quân, nhưng lại không thể ngay mặt chống đối y, bởi vì Nguyễn Quân có thể nắm chặt điểm yếu của hắn.

Tào Dật Nhiên bị ép chăm chỉ học tập vào khoảng mười tuổi triệt để bạo phát, hắn muốn mời người anh em Chu Diên tới nhà mình, hai người phải làm sao chỉnh Nguyễn Quân, Chu Diên biết gia sư nhà Tào Dật Nhiên rất lợi hại, cho nên đề nghị đi làm một khẩu súng về nhà cầm dọa Nguyễn Quân, dù sao, nếu đánh nhau, đánh cũng không lại người ta, chơi mánh khóe khác, Tào Dật Nhiên đã dùng rất nhiều, mỗi lần đều không hữu dụng, hơn nữa cuối cùng còn bị phạt chép bài tập hoặc chơi piano tới khi tay rụng rời…

Nhưng mấy nhóc con bọn họ muốn làm khẩu súng mới khó khăn làm sao, cuối cùng cái kế hoạch này không giải quyết được gì, Tào Dật Nhiên phi thường uể oải, lại không thể không bị đón về tiếp tục bị dằn vặt, sợ hắn tan học không về nhà lại đi làm loạn với người ta, cho nên Nguyễn Quân tới trường đón Tào Dật Nhiên.

Ngồi ghế sau, tài xế lái xe, Nguyễn Quân thấy mặt Tào Dật Nhiên mất hứng, liền nói, “Giáo viên piano của con từ chức, phải đổi một giáo viên mới, thầy mới còn chưa tới, mấy ngày này con có thể giảm thời gian chơi piano nửa tiếng.”

Y nói vậy, quả thực nhãn tình Tào Dật Nhiên sáng lên. Hơn nữa tiểu quỷ nhỏ này đã biết “chú họ” mặt người dạ thú này của hắn và cô giáo piano kia có một chân, bởi vì hắn đã từng núp trong vườn hoa nhìn thấy Nguyễn Quân sờ núi đôi trắng phau của cô ta, Tào Dật Nhiên cảm thấy rất buồn nôn, thậm chí nói với Chu Diên, Chu Diên cũng cùng chung mối thù nói người này thật ghê tởm, còn nói nếu cái dạng này của hắn có thể để cha mẹ Tào biết được, vị gia sư này có lẽ không thể ở Tào gia nữa.

Tựa hồ là không làm được súng quá mất tinh thần, lại thêm Tào Dật Nhiên đột nhiên nhớ tới cái ý kiến Chu Diên cho hắn, đầu óc hắn lập tức vận chuyển ra một kế hoạch.

Đoạn thời gian đó, ông nội Tào Dật Nhiên luôn không ở nhà, cha hắn cũng đi khảo sát không ở, mẹ thì ra nước ngoài, chủ nhà chân chính chỉ có Tào Dật Nhiên, còn có Nguyễn Quân một nửa chủ nhà, Tào Dật Nhiên nửa đêm không ngủ được, mặc áo ngủ cầm camera mẹ mua từ nước ngoài về cho hắn lén lút chui vào phòng Nguyễn Quân.

Cửa phòng Nguyễn Quân cho tới nay đều đóng chặt, đi vào từ cửa là không có khả năng, hắn chui từ cửa sổ vào, may mắn đây là lầu hai, bên ngoài cửa sổ lại có một cái gờ, Tào Dật Nhiên hay đánh nhau thân thể được rèn luyện rất tốt, hơn nữa còn nhỏ nên thể trọng nhẹ, không cần lo ngã xuống từ gờ tường, hắn rất dễ dàng lật người tiến vào.

Hắn cảm thấy mình vận khí tốt, bởi vì Nguyễn Quân đang ở trong phòng tắm tắm rửa, hắn thuận lợi chui vào lại không bị phát hiện, trước tiên hắn cẩn thận chụp mấy tấm gian phòng này, phòng Nguyễn Quân gọn gàng sạch sẽ, gần như thứ gì cũng lướt mắt là thấy, thế nhưng, Tào Dật Nhiên tin tưởng y khẳng định có thứ gì đó không dám để người khác xem, thế là chờ chụp được thứ không dám để người xem đó.

Lúc Nguyễn Quân sắp ra khỏi phòng tắm, hắn trốn vào tủ đồ của Nguyễn Quân, tuy rằng chỉ có mười tuổi, nhưng tay chân đã không ngắn, cuộn tròn chờ bên trong, từ khe hờ tủ quần áo nhìn ra ngoài, tâm tình khẩn trương.

Nguyễn Quân mặc đồ ngủ đi ra, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ.

Tào Dật Nhiên phi thường không hài lòng tác phong nghiêm chỉnh này, đợi một hồi, cũng chỉ thấy Nguyễn Quân đến bên bàn ngồi đọc sách, Tào Dật Nhiên cảm thấy buồn chán cực độ, lúc đang nghĩ kế hoạch của mình thất bại, Nguyễn Quân đứng dậy, y đóng cửa sổ, sau đó lại đi xác nhận cửa đã khóa, y từ phía trong cùng của kệ sách lấy ra một hộp đĩa, Tào Dật Nhiên bị Chu Diên hun đút cái gì cũng biết một chút lập tức hiểu y muốn làm gì, thế là bắt đầu kích động khẩn trương.

Mỗi nam nhân độc thân chung quy vẫn cần thứ gì đó an ủi tịch mịch, một thanh niên như Nguyễn Quân, không có khả năng cái gì cũng không làm, y bỏ đĩa vào đầu DVD, sau đó cởi quần, ở trên giường nửa nằm nửa ngồi điều chỉnh tốt tư thế, dù bận vẫn ung dung xem phim.

Tào Dật Nhiên từ cái khe cửa tủ bị hắn đẩy càng ngày càng lớn nhìn thấy hết thảy bên ngoài, giống như đang theo dõi một loại tội ác, cảm thấy ghê tởm, nhưng lại ức chế không được kích động và phấn khích.

Ban đầu hắn còn không nhìn ra có cái gì không đúng, qua một hồi, hắn mới phát hiện trên màn hình không phải tình cảnh đàn ông cùng phụ nữ đánh nhau trên giường nên có mà Chu Diên từng nói với hắn, mà là ba người đàn ông đang nhích tới nhích lui, hắn cực kỳ kinh ngạc, lại không bận tâm nhiều, dù sao thân thể hắn còn chưa có trưởng thành hết, không hiểu được ý tứ bên trong.

Hắn run rẩy nắm camera muốn chụp ảnh bêu xấu Nguyễn Quân, Nguyễn Quân tự an ủi thật có ý tứ, hai chân mở lớn sờ soạng, cắn răng, vẻ mặt vừa vui sướng vừa thống khổ.

Tào Dật Nhiên cảm thấy mình nhìn bộ dạng đáng xấu hổ này của y liền buồn nôn, chụp bộ dạng này, xem ông nội và cha mẹ còn có thể để người này trong nhà làm gia sư nữa không.

Trong lòng hắn được an ủi, cảm thấy kế hoạch của mình thật hay.

Không nghĩ tới chính là lúc này, hắn điều chỉnh tư thế chụp hình, chân ngồi chồm hổm tê rần không khống chế được, té về phía trước, đầu cốp một tiếng đụng vào cửa tủ, người cũng nhào ra ngoài.

Nguyễn Quân bị dọa không nhẹ, thứ bên dưới lập tức mềm nhũn, y hổn hển xuống giường, tắt DVD, TV liền trực tiếp chuyển sang tiếp mục tin tức, y đi tới trước mặt Tào Dật Nhiên đã từ dưới đất bò lên, từ trên cao nhìn xuống, đưa tay ra, “Đưa camera đây.”

Tào Dật Nhiên lập tức giấu camera ra sau, mắt hắn cao không quá eo Nguyễn Quân, không ngẩng đầu lên liền thấy nửa người dưới của Nguyễn Quân, hắn cười lạnh một tiếng, nói với Nguyễn Quân, “Tôi phải nói cho ông nội và cha mẹ, ông lập tức có thể cút khỏi nhà tôi.”

Hắn đắc ý dào dạt, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã tới.

Nếu bản thân Nguyễn Quân ở trong phòng mình khóa cửa, cho dù Tào lão gia tử đến đây, y cũng không có tội gì, người từ trong quân đội ra, y không ra ngoài tìm phụ nữ, chỉ làm chút chuyện này, đã coi như giữ mình trong sạch, y không cảm thấy sẽ bị Tào gia sa thải, chỉ là, chuyện y xem GV, đây là chuyện lớn, y nghĩ nếu để Tào Dật Nhiên vạch trần, mình không những bị Tào gia sa thải, sợ rằng sau này cả đời cũng không thể xoay người.

Ánh mắt y trầm xuống, âm khí nặng nề đánh giá Tào Dật Nhiên, sau đó nói, “Con không đưa chú đúng không?”

Tào Dật Nhiên cười rộ lên, “Tại sao tôi phải đưa ông.”

Nguyễn Quân đi tới mở lớn tiếng TV, vả lại y biết hiệu quả cách âm nhà này phi thường tốt, y đi tới một phen nhấc bổng Tào Dật Nhiên đang không đề phòng, sau đó ném hắn lên giường, Tào Dật Nhiên kêu, “Ông muốn đánh tôi? Ông dám đánh tôi, sau này tôi nhất định phải giết ông, tôi giết ông.”

Những lời này hắn không biết đã nói qua bao nhiêu lần, mỗi lần hắn không nghe lời Nguyễn Quân đánh hắn, hắn đều muốn gào như vậy một lần, nhưng bởi vì ông nội Tào Dật Nhiên đã dặn, Tào Dật Nhiên không nghe, có thể đánh mông hắn, cho nên, mỗi lần Tào Dật Nhiên bị ăn đòn, Tào Dật Nhiên đều là nhịn đau cũng không thèm đi cáo trạng. Bởi vì Nguyễn Quân nhất định đã viết một báo cáo tại sao phải đánh mông hắn, đánh bao nhiêu cái, sau khi đánh xong là tình huống gì đưa cho Tào lão gia tử và cha mẹ Tào Dật Nhiên, cha Tào mẹ Tào chỉ sẽ nói, nên đánh, đáng đánh, lần sau tiếp tục đánh.

Vì vậy, mỗi lần Tào Dật Nhiên chịu đòn xong liền nhịn, khổ sở chỉ có thể tự mình nhịn.

Lần này cũng giống như vậy, Nguyễn Quân đè hắn xuống đánh mông hắn mấy cái, đồng thời lấy camera tịch thu cuộn phim bên trong, Tào Dật Nhiên nhìn thấy, hắn liền nhào tới Nguyễn Quân, trong miệng còn la “Tôi liều mạng với ông.”

Thế là mỗi lần Nguyễn Quân kéo hắn xuống, hắn liền nhào lên, Tào Dật Nhiên quả thật là bộ dạng đẹp, hiện tại mặt đỏ bừng mắt lóe ánh sáng cừu hận càng chói mắt, Nguyễn Quân không biết khi đó mình nghĩ thế nào, y lại có dục vọng với Tào Dật Nhiên như thế này.
Bình Luận (0)
Comment