"Đau Bụng" Là Thật Đó!

Chương 11


Phiên ngoại 4:
Vì tiết mục phỏng vấn Việt Độ nói chuyện quá trái ngược, Lâm Bình thực sự rất tức giận.
"Chú đừng có mạnh miệng nữa được không? Bộ nói thật là chết à?"
Việt Độ cây ngay không sợ chết đứng: "Em nói thật mà, em với Đồng Đồng là bị ép duyên, em ấy thực sự rất thích em."
"Chỉ hai câu này thôi?" Lâm Bình xoa ngón tay, hận không thể tát Việt Độ một cái, nhưng anh vẫn nhịn: "Chú nghĩ lại đi, nếu một ngày nào đó chú nghe theo con tim mình, nói lời dịu dàng với Đồng Đồng như cái cách mà chú đối xử với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ vô cùng vô cùng cảm động, vô cùng vô cùng kinh hỉ."
"Thật ư?" Việt Độ nửa tin nửa ngờ.
"Đúng thế." Lâm Bình khẳng định, "Chỉ cần chú mày không cứng miệng nữa, Đồng Đồng chắc chắn rất vui vẻ."
"Được rồi, để em xem thử."
Việt Độ ôm trái tim thấp thỏm về nhà, hôm nay anh kiên quyết sẽ không cứng miệng nữa, nên chịu thua sẽ chịu thua.
Mở cửa ra, anh thấy Lương Tử Đằng đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt lạnh lùng: "Sao? Người ngu không tìm được đường về nên mới về nhà trễ vậy à."
Lúc ở nhà bọn họ cũng thích sử dụng thiết lập đối thủ một mất một còn, cuộc sống hằng ngày không cãi nhau thì cũng ngắt nhéo nhau.
Lương Tử Đằng đã chuẩn bị sẵn sàng trước đòn phản kích của Việt Độ, bảo cậu là công tử bột nếu không có Việt Độ thì không làm gì ra hồn, hay là trách cậu độc mồm, toàn phun ra mấy lời súng đạn?
"Rõ ràng là lo cho anh, sao cứ phải cứng miệng thế." Việt Độ nở một nụ cười cực kì dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Trên đường hơi kẹt xe tí nên về trễ, để em lo lắng rồi, xin lỗi nha."

"Ai lo lắng cho anh!"
Đôi mắt của Lương Tử Đằng mở to nhìn chằm chằm Việt Độ, Việt Độ không bình thường, thế mà lại không cãi nhau với cậu?!
Cho dù không cãi nhau thì cũng phải cứng miệng chứ.
Lương Tử Đằng đành tung tuyệt chiêu: "Anh giải thích với em làm gì? Thích em à?"
Đôi chồng chồng vịt chết này có một nguyên tắc chung – có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận mình thích đối phương.
"Này mà là thích gì?" Việt Độ phản bác theo bản năng, nhưng thấy vẻ mặt bình thường của Lương Tử Đằng.

Anh quyết định sửa lời: "Này rõ ràng là iu mà, không phải em biết là anh iu em sao?"
Mặt Lương Tử Đằng đỏ phừng lên: "Em...Em có biết đâu."
Việt Độ bóp nắn khuôn mặt đang nóng của cậu, cười vô cùng đắc ý.

Bé con này, còn không tóm được em sao?
"Không đúng!" Lương Tử Đằng nhanh chóng phát hiện sự bất thường của Việt Độ, bọn họ không còn cãi nhau ăn ý nữa! Việt Độ thay đổi, không còn là Việt Độ của ngày xưa.
"Lần này anh lại muốn chơi trò gì đây?" Lương Tử Đằng quan sát Việt Độ từ trên xuống dưới, tự đưa ra đáp án: "Đai buộc chặt hay mặc đồ hầu gái?"
"Anh rõ ràng đang thể hiện chân tình của mình! Sao lại nghĩ..." Nghe Lương Tử Đằng đưa ra lựa chọn, Việt Độ xấu hổ bị dụ dỗ, bèn đổi giọng: "Buộc chặt, nếu được thì anh đeo cho em nhé."
Sau khi chọn xong, anh không khỏi nghi ngờ: "Nhưng sao em lại nghĩ anh muốn chơi trò này."
Lương Tử Đằng nhẹ nhàng nói: "Lần trước anh cũng đối xử dịu dàng với em, em mặc đồng phục học sinh, lần trước nữa mặc váy xuyên thấu, lần trước trước nữa mặc váy JK*.
*Váy JK (hoặc SK): chiếc chân váy nữ sinh đáng yêu mà ta thường thấy trong các bộ truyện tranh cũng như phim học đường Nhật Bản.
"Cần em nhắc anh nhớ nữa không?" Lương Tử Đằng liếc anh.
Việt Độ chột dạ, không ngờ mình lại là hạng người Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, nhưng...!vẫn muốn chơi buộc chặt toàn thân.
Người nào đó chột dạ không nói gì nữa, lặng lẽ tự lên án mình.

Bây giờ Lương Tử Đằng mới vừa lòng mở miệng: "Chờ đi, em tắm rửa trước đã."

Quần áo Việt Độ mua sẵn cất trong nhà, Lương Tử Đằng tắm xong thì mau chóng thay đồ.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm, Việt Độ chỉ có thể cảm thán sao mắt nhìn của mình tốt quá.
Thắt lưng màu đen rộng chừng hai centimet quấn lấy da thịt trắng trẻo của Lương Tử Đằng, dây da bắt chéo từ ngực vòng ra sau, thít chặt cơ bắp hai bên, tách ra kéo xuống dưới rồi quấn bên ngoài vòng eo thon thả.

Bên dưới rũ xuống, đai đen bao lấy đùi trong, hãm sâu vào da thịt mềm mại.

Cái gì nên che và không nên che đều lộ ra hết, quả thật khiến người ta động lòng mà!
"Em không trói tay được."
Đây cũng là lần đầu Lương Tử Đằng mặc loại đồ này, không biết mặc vào có hiệu quả thế nào, cậu đứng yên trước mặt Việt Độ, giơ còng tay lót nhung lên: "Anh làm nhé?"
Giữa hai chiếc còng tay có một sợi dây xích ngắn ngủn, Lương Tử Đằng chỉ cầm một cái, cái còn lại treo dưới xích bạc lắc lư qua lại trước mặt Việt Độ.
Việt Độ hít một hơi thật sâu, sau đó dùng một tay đẩy Lương Tử Đằng lên giường, thân hình cao lớn đè xuống.
Việt Độ kéo sợi dây chun trước ngực Lương Tử Đằng lên, sau đó thả ra, bập một tiếng, dây lưng chạm vào da thịt tạo nên âm thanh giòn tan, để lại một vết đỏ bắt mắt.
"Anh làm gì vậy?"
Lông mày Lương Tử Đằng khẽ nhíu lại, tóc mái rũ xuống bết dính mồ hôi, biểu cảm của cậu vẫn hờ hững, chỉ có đuôi mắt đỏ ửng vạch trần khao khát của cậu.
"Cọ cọ."
Việt Độ trả lời.
...

Hôm sau, Việt Độ hỏi Lương Tử Đằng: "Nếu một ngày nào đó anh đối xử với em cực kì dịu dàng cực kì săn sóc, không cứng miệng không tranh cãi với em nữa, hơn nữa không phải là vì anh muốn chơi trò tình thú gì đó với em, em có cảm giác gì?"
"Cảm giác..." Lương Tử Đằng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó đưa ra kết luận: "Anh bị bệnh nan y hay là em bị bệnh nan y?"
"..."
Việt Độ lấy di động ra bấm số gọi Lâm Bình: "Lúc trước anh nói nếu em không cứng miệng với Đồng Đồng sẽ thế nào?"
Lâm Bình: "Sẽ rất kinh hỉ! Thế nào, có phải cậu ấy cảm động khóc luôn rồi không?"
Việt Độ: "Không, em ấy thấy em bị bệnh!"
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Chị gái đạo diễn và chị gái lập kế hoạch KTT bảo hôm nay số lượng phát sóng vượt 100.000, kêu tui viết một tiểu kịch trường, cho nên vẫn còn hai phiên ngoại nữa nha.

Bảo: Mọi người tự tưởng tượng anh Đằng mặc gì nha:)) để hình minh họa chắc bị quét quá.
Chờ phiên ngoại tiếp theo-ing ~.

Bình Luận (0)
Comment