Dấu Cắn

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Jenny Thảo

Bộ phận nhân sự trong những tuần gần đây vô cùng im ắng.

Lý do chính có lẽ là do không khí xung quanh trưởng phòng Loan Xảo Khuynh gần đây đã xuống thấp rõ rệt, mắt thường có thể nhìn thấy—— đó cũng không phải là loại tàn bạo gắt gỏng, nhưng tất cả những người đi báo cáo cho trưởng phòng đều có thể nhìn thấy được trưởng phòng của họ hay ngồi sau bàn làm việc ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

Cả người uể oải, không biết đang suy nghĩ cái gì, thoạt nhìn rất không có tinh thần.

Một số người trong bộ phận kết hợp chuyện này với sự thành công và nổi bật của vị trợ lý mới của tầng 22 “Tần Tình” trong công ty, và họ kết luận rằng trưởng phòng của bọn họ do bị tổn thương quá lớn ở mặt tình cảm, nên mới không có tinh thần làm việc.

mọi người đều đồng ý với suy nghĩ này, còn vì chuyện này mà gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

“Tôi đã nói trưởng phòng có ý với Tần tổng, các người không chịu tin. Lúc trước, trưởng phòng ở trong công ty này một năm, Tần tổng chiếu cố cô ấy như vậy, sao cô ấy có thể không cảm động, sinh tình đây?”

“Không phải có người nói trưởng phòng Loan là em gái của mối tình đầu của Tần tổng sao?”

“Này, anh anh em em gọi tới gọi lui, không có phát sinh quan hệ ái muội ai mà tin.”

“Nghe nói mối tình đầu của Tần tổng đã chết nhiều năm như vậy, bên người Tần tổng chỉ có mỗi người phụ nữ là trưởng phòng Loan, miễn cưỡng cũng có thể nói là thanh mai trúc mã—— vẫn là không thắng nổi ý trời nha.”

“Thảm nhất là người của ngày hôm nay chỉ là hàng giả, lớn lên rất giống với chị của cô ấy.”

“Nếu là tôi, tôi sớm đã tức chết rồi.”

“Ai nói không phải đâu. Tôi thấy gần đây trưởng phòng Loan luôn chạy trốn Tần tổng, chắc chắn là đã có gì đó, có khi nào là đã đoạn tuyệt luôn rồi—— dựa vào việc người nào đó được chuyển thẳng lên tầng 22, kết quả tám mươi phần trăm là không tốt lắm.”

“Thật thảm…..”

Sau khi nói chuyện được một lúc, thì mọi người tự động tản ra.

Lý do là—- có một khuôn mặt không mấy quen bước ra từ thang máy tầng 8, đi theo phía sau trợ lý của trưởng phòng, và hai người đi thẳng đến văn phòng của trưởng phòng.

Trợ lý đứng ở trước cửa văn phòng của Loan Xảo Khuynh, gõ vài cái, nghe được giọng nói “mời vào” ở trong truyền ra, cô mới quay đầu ra hiệu cho đối phương, sau đó dẫn người đi vào bên trong.

“Trưởng phòng, người đến rồi.”

“Ừ, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài làm việc đi. Sẵn tiện đóng cửa lại.”

“Chị và vị tiên sinh này có muốn uống gì không?”

“Không cần. Không có yêu cầu của tôi, không được ai tiến vào đây quấy rầy.”

“Vâng.”

Sau khi trợ lý đi ra ngoài, Loan Xảo Khuynh từ bàn làm việc đi ra gật đầu với người đàn ông: “Kiều tiên sinh, mời ngồi.”

“Trưởng phòng Loan không cần khách sáo.” Người đàn ông ngồi xuống, sau đó lấy ra một túi da màu đen từ trong áo khoác đen bên ngoài. Hắn đặt túi da lên bàn trà, sau đó xoay miệng túi đối mặt với Loan Xảo Khuynh: “Những gì cô yêu cầu tôi điều tra, tất cả đều ở trong này.”

“…….”

Loan Xảo Khuynh trầm mặt trong giây lát, vươn tay cầm lấy chiếc túi da.

Nhưng cô cũng không có vội vàng mở ra, chỉ là nhìn chằm chằm vào miệng túi da, thấp giọng hỏi: “Kết quả là gì?”

Người đàn ông nghiêm nghị nói: “Trước mắt có thể nói, bối cảnh của Tần tiểu thư rất sạch sẽ, không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ hay là gián điệp thương mại. Trong đây có một số ảnh chụp thu thập được trước và sau khi cô ấy trở về nước, trưởng phòng Loan có thể xem qua. Nếu như vẫn còn hoài nghi về cô ấy, chúng ta có thể tiến hành một cuộc điều tra theo dõi lâu dài.”

Loan Xảo Khuynh im lặng một lúc, không vội mở miệng.

Cô nhìn chằm chằm vào túi da vài giây, sau đó mở nó ra, đổ tài liệu và ảnh chụp ở bên trong ra trên bàn.

Trên sấp ảnh được buộc bởi những sợi dây cao su đặc biệt, chúng được buộc vào nhau thành hình chữ thập để đảm bảo không bị bung ra, và cũng đảm bảo chưa có ai đụng vào những tấm ảnh này, lúc Loan Xảo Khuynh mở những sợi dây cao su ra có chút lơ đễnh nên khi sợi dây cao su bật ra trúng vào tay cô lưu lại vết đỏ mờ trên mu bàn tay.

Động tác của Loan Xảo Khuynh dừng lại, một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu xem qua từng cái một.

Những bức ảnh đó hầu hết được chụp về sinh hoạt cá nhân hằng ngày, trong ảnh xuất hiện một cô gái trẻ xinh đẹp, tựa hồ trong một ngày chỉ có đi đến công ty và chung cư—— không có dấu vết đi ra ngoài xã giao hay mua sắm.

Trong một vài bức ảnh, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một hình ảnh của một người đàn ông: ông chủ của văn phòng luật sư Tuyển Thăng- Dư Khởi Sanh.

Loan Xảo Khuynh mặt không cảm xúc nhìn người trong ảnh, tay lật từng tấm ảnh càng ngày càng nhanh.

Một xấp ảnh rất nhanh đã được cô xem xong.

Không có một tin tức giá trị nào.

Mặc dù Loan Xảo Khuynh không có mấy ngạc nhiên nhưng vẫn cau mày lại, cô đặt xấp ảnh lên bàn trà, làm cho chúng nó trở nên lộn xộn.

“Trong ảnh là cuộc sống hàng ngày của cô ấy?”

“Đúng vậy, trưởng phòng Loan. Tôi thấy vị Tần tiểu thư này xác thật là người vừa mới từ nước ngoài trở về, cơ hồ cô ấy không có người bạn nào ở trong nước ngoại trừ Dư tiên sinh của văn phòng luật sư Tuyển Thăng. Ngoài trừ thời gian phải ra ngoài làm việc thì Tần tiểu thư cơ hồ chỉ ở nhà, đừng nói chi là tiếp xúc với người khác—— thật sự không tìm được tin tức giá trị nào.”

“Điều tra lý lịch về cô ấy như thế nào rồi?”

“Ừ!”

“Lần trước tôi có nhờ anh điều tra về sự kiện đó đâu?”

“Ý của cô, là hành tung của Tần tiểu thư vào tháng 8 năm 2010?”

“……..” Trong lòng Loan Xảo Khuynh không ôm một tia hy vọng nào, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: “Đúng vậy.”

Người đàn ông có chút khó xử cười trừ: “Lần trước tôi đã nói với cô, chuyện này có chút khó điều tra—— tôi bên này đã tận lực dùng hết các mối quan hệ của mình để điều tra, nhưng thời gian và lịch trình cụ thể như vậy thì hơi khó đảm bảo.”

“Nếu thật sự không tìm được, thì quên đi.” Loan Xảo Khuynh thở dài một hơi, giọng nói trầm đi: “Dù sao cô ấy cũng không có khả năng là chị ấy.”

“Ai? Trưởng phòng Loan cô nói cái gì? Xin lỗi, tôi nghe không rõ.”

“Không có gì.”

Loan Xảo Khuynh đứng dậy, đưa những bức ảnh cho người đàn ông.

“Nếu đã như vậy, thì Kiều tiên sinh đem những bức ảnh này về tiêu hủy đi—— nhớ rõ, không được để cho ai biết tôi nhờ anh điều tra về cô ấy.”

Người đàn ông cười vươn tay nhận lấy, chỉ là vừa mới chuẩn bị thu tay về, thì Loan Xảo Khuynh lại giựt lại.

“?”

Hắn sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu.

Chỉ thấy Loan Xảo Khuynh như bất ngờ thấy điều gì đó, sững sờ đứng tại chỗ. Cô cau chặt mày, từ động tác muốn đứng dậy trở thành ngồi về sô pha, sau đó lấy những tấm ảnh chụp định trả lại đem về xem tỉ mỉ.

Người đàn ông mờ mịt: “Trưởng phòng Loan, cô sao vậy?”

Giọng nói của Loan Xảo Khuynh mang theo tia khẩn trương: “Tôi giống như đã bỏ lỡ một điểm gì đó….. tìm được rồi!”

Người đàn ông bị hoảng sợ.

Thật sự giọng nói hồi nãy của Loan Xảo Khuynh có chút quá kích động, lúc này chỉ thấy cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên cùng ở trong tay.

Người đàn ông vội vàng liếc mắt một cái, không thấy có điểm gì khác thường. Hắn hơi khó hiểu hỏi: “Trưởng phòng Loan, tấm ảnh này có vấn đề gì sao?”

Loan Xảo Khuynh không quan tâm đến người đàn ông còn đang ngồi ở trong văn phòng.

Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào một điểm ở trên tấm ảnh, sau khi nhìn mấy chục giây, ngón tay cầm tấm ảnh của cô có chút run rẩy.

“Không, không có gì…. Anh đem những tấm ảnh khác về đi, tấm này thì tôi muốn giữ lại.”

Người đàn ông càng thêm mờ mịt.

Hắn cúi đầu nhìn qua, xác nhận lại lần cuối cùng——

Trên tấm ảnh có bối cảnh của một nhà hàng, chỗ ngồi có thể nhìn thấy bờ sông, bởi vì chụp vào ban đêm nên hình ảnh có chút không rõ nét.

Chỉ có thể nhìn thấy trong tấm ảnh, ngồi ở hai bên bàn là Dư Khởi Sanh, ông chủ văn phòng luật sư Tuyển Thăng, và người bị điều tra “Tần Tình”. Hai người đang vươn tay cầm ly rượu với nụ cười trên môi.

Các phần khác thì bị mờ hơn vì bố cục có chút phức tạp, chỉ có hình ảnh hai người nâng ly rượu là rõ ràng.

Trong đó, trên cổ tay trắng nõn của người phụ nữ đang đeo một chiếc vòng tay trắng nhạt.

Người đàn ông mờ mịt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hồi lâu cũng không tìm được manh mối, lúc này Loan Xảo Khuynh đã lấy lại được tinh thần.

“Kiều tiên sinh, tất cả bản gốc và bản sao điện tử của tấm ảnh này đều gửi cho tôi, tôi hy vọng ở chỗ anh không còn bức ảnh hay bản sao nào.”

“Đương nhiên, trưởng phòng Loan hãy yên tâm.” Người đàn ông gật đầu ngay lập tức: “Đây là đạo đức nghề nghiệp. Chúng tôi sẽ không động đến những chuyện riêng tư bảo mật của khách hàng.”

“Còn nữa, chuyện tôi nhờ anh điều tra về hành tung của Tần Tình vào tháng 8 năm 2010, bên anh hãy tiếp tục điều tra chuyện này.”

“Hửm? Cô không phải vừa mới nói….”

“Tôi đã thay đổi chủ ý của mình.”

“Được.” Người đàn ông bất đắc dĩ gật đầu.

“Kiều tiên sinh, nếu như không còn chuyện nào khác, anh có thể đi về—— Xin lỗi, bên tôi còn có việc gấp phải xử lý.”

“Được, tôi không quấy rầy trưởng phòng Loan nữa.”

“Đi thong thả.”

“……”

Chờ người đàn ông đi ra khỏi văn phòng, Loan Xảo Khuynh hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn lại chiếc vòng tay làm bằng vỏ trai trên cổ tay của người phụ nữ.

—— Có lẽ người khác sẽ không biết Tần Lâu từng đặt một biệt danh cho Tống Thư, nhưng cô đã đi theo hai người, là người thân cận nhất, cho nên cô tuyệt đối không quên.

Có lẽ chỉ là trùng hợp….. nhưng tại sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy diễn ra ở trên người Tần Tình?

Sau khi suy nghĩ, Loan Xảo Khuynh cắn chặt răng. Cô siết chặt lấy tấm ảnh đứng dậy đi đến bàn làm việc. Loan Xảo Khuynh cầm lấy điện thoại trên bàn, gõ một dãy số.

“Hành trình của Tần tổng và Tần Tình đi nước E để thiếp lập kế hoạch thành lập văn phòng làm việc ở bên đó cùng khảo sát thị trường, tất cả đều sao chép cho tôi một bản.”

“……”

Trưa hôm đó, trong văn phòng tổng giám đốc.

Tần Lâu ngồi bên trong bàn làm việc tổng giám đốc, sau khi nghe Loan Xảo Khuynh nói xong, hắn không cảm xúc ngẩng đầu.

“Tại sao cô muốn đi cùng với chúng tôi?”

Loan Xảo Khuynh mặt không đổi sắc nói: “Công ty chúng ta có một văn phòng làm việc ở Châu Âu cách nước E không xa, vừa vặn tôi cũng đi khảo sát nhân sự ở bên đó.”

Tần Lâu nghĩ về khoảng cách giữa hai nước, nhíu mày: “Nếu như đã nói là không xa, vậy sao cô không đi bộ thẳng đến nước E đi.”

Loan Xảo Khuynh: “……”

“Nếu như không còn chuyện gì khác, thì đi ra ngoài đi, tôi còn có một đống công việc cần phải hoàn thành trước khi đi công tác.”

Loan Xảo Khuynh đương nhiên không nghĩ đến việc từ bỏ, cô vội vàng tiến lên: “Vậy thì, em muốn đi chơi một vòng!”

“Đi nơi khác chơi.” Tần Lâu cũng không ngẩng đầu lên nói; “Đừng đi theo chúng tôi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô quá sáng.”

“???”

Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đầy tức giận: “Lúc trước chị của em đã dặn anh phải chiếu cố em, anh chiếu cố em như vậy sao?”

Cả người Tần Lâu cứng đờ.

Vài giây sau, mí mắt anh hơi rũ xuống: “……8 giờ sáng ngày mai xuất phát từ công ty, đừng đến trễ.”

Đôi mắt của Loan Xảo Khuynh khẽ phát ra tia sáng, cô trả lời rồi nhanh nhẹn rời đi.

Văn phòng yên tĩnh một lúc, Tần Lâu mới vươn tay bấm điện thoại cố định trên bàn làm việc.

Đó là nút gọi trực tiếp đến phòng làm việc của trợ lý.

“Kêu Tần Tình vào đây một lát.”

Một lúc sau, cửa văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Tần Lâu ngẩng đầu, đồng thời đứng dậy vòng qua bàn làm việc, đi đến giữa phòng.

Tống Thư đẩy cửa tiến vào, trước khi đóng cửa cô hỏi: “Tần tổng, ngài tìm tôi sao?”

“Ừ.” Tần Lâu dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đóng cửa phòng lại.

Tống Thư hiểu ý, đóng cửa phòng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Tống Thư bước vào đứng trước mặt Tần Lâu: “Em thấy hình như Xảo Xảo đã đến đây, em ấy tìm anh có chuyện gì sao?”

Tần Lâu hỏi: “Em gần đây có tiếp xúc với cô ấy không, hoặc là có làm chuyện gì khiến cô ấy hoài nghi không?”

Tống Thư ngẩn ra, suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu xác định: “Khoảng thời gian gần đây, chúng em tiếp xúc với nhau rất ít, em cũng không có làm chuyện gì khiến cô ấy phải nghi ngờ—— rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô ấy vừa này bất ngờ tìm anh, nói muốn cùng chúng ta đi nước E. Anh tìm lý do để cự tuyệt cô ấy, nhưng cô ấy lại lôi em vào.”

Tống Thư sửng sốt: “Em….?”

Tần Lâu ý tứ sâu xa nhìn cô: “Trước kia, Loan Xảo Khuynh sẽ không khinh suất vì một chuyện nhỏ như vậy mà nhắc đến em.”

Tống Thư có chút đau đầu nói: “Cho nên ý của anh là, em ấy lại hoài nghi em?”

“Ừ.” Tần Lâu trả lời: “Hơn nữa cô ấy có vẻ rất muốn cùng đi với chúng ta, anh nghĩ là đại khái muốn đi theo em để nghiệm chứng điều gì đó.”

Tống Thư bất đắc dĩ: “Sau đó anh đã đồng ý với em ấy?”

“Cô ấy đã lôi em ra để nói, chẳng lẽ anh còn có thể nói không?”

“…..”

Tống Thư tưởng tượng ra những tình huống khác nhau mà mình có thể gặp phải trong hai tuần tiếp theo, đột nhiên cảm thấy ở huyệt thái dương có chút đau nhói.

Tần Lâu nhìn ra vẻ khó xử của cô: “Em không cần phải quá phiền lòng, anh có biện pháp.”

“?” Tống Thư tò mò ngẩng đầu nhìn anh: “Biện pháp gì?”

Tần Lâu: “Ngày mai em sẽ biết.”

Sáng sớm ngày hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc nhìn thấy Sở Hướng Bân đang ngồi cau mày, Tống Thư liền đoán được suy nghĩ của Tần Lâu——

Tống Thư đã sớm nghe qua Sở Hướng Bân và Loan Xảo Khuynh là cặp đôi oan gia, mỗi khi gặp mặt nhau đều sẽ ăn miếng trả miếng, cãi nhau không ngừng, Tần Lâu hiển nhiên phải dùng Sở Hướng Bân để kéo đi sự chú ý của Loan Xảo Khuynh trên người Tống Thư.

Trong khi Sở Hướng Bân trầm mặt ngồi ở trên ghế sô pha, Tống Thư đi đến bên người Tần Lâu, hạ giọng hỏi: “Anh ta giống như không có nguyện ý đi?”

“Có công tác ở bên ngoài, còn muốn suy xét đến ý nguyện cá nhân sao?” Tần Lâu không chút chột dạ nào hỏi ngược lại.

Tống Thư dừng lại: “Anh bây giờ còn có bộ mặt vô sĩ, không biết xấu hổ của một nhà tư bản.”

“…….”

Hành động lật tài liệu của Tần Lâu dừng lại.

Vài giây sau, anh nhìn lên với đôi mắt nguy hiểm: “Anh là vì ai mới làm như vậy?”

Tống Thư đúng lúc lộ ra vẻ mặt vô tội: “Tần tổng, việc đi công tác ở nước E là do mình anh quyết định, không có bất kỳ quan hệ gì đến em—— vì vậy hàng loạt hậu quả sinh ra từ chuyện này chỉ có thể do mình anh gánh vác.”

“Anh…..”

Tần Lâu lời nói còn chưa nói xong, văn phòng tổng giám đốc bị người gõ cửa, Hứa Giai Giai nghiêng người đi vào.

“Tần tổng, trưởng phòng Loan tới rồi, xe ở dưới lầu cũng đã chuẩn bị xong.”

“Để cô ấy vào đây trước.”

“Vâng.”

Sau nửa phút, Loan Xảo Khuynh người đã bỏ đi trang phục công sở hằng ngày đeo bên mình một chiếc túi đi vào. Nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ.

“Anh ta—- Sao Sở Hướng Bân lại ở đây?”

Tần Lâu mỉm cười: “Trưởng phòng Loan, để tôi giới thiệu với cô, trưởng phòng Sở sẽ là người đồng hành với cô trong chuyến công tác hai tuần này—— Chúc hai người sẽ có thời gian vui vẻ với nhau.”

Vẻ mặt của Loan Xảo Khuynh méo mó, một lúc sau mới tìm lại giọng của mình: “Tôi từ chối đồng hành với người này……”

“Thời gian không còn sớm lắm, chúng ta xuất phát thôi.” Tần Lâu giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Loan Xảo Khuynh, anh nói chuyện với Tống Thư xong liền xoay người đi ra ngoài.

Tống Thư cười cười cũng đi theo sau.

Trong văn phòng, ánh mắt của hai người còn lại giao nhau trong không trung, cơ hồ giống như muốn xé toạc âm thanh của ánh sáng điện và tia lửa.

Không khí bị ngưng trệ trong vài giây.

Loan Xảo Khuynh nghiêm nghị nói: “Tôi không muốn đi cùng với anh, nếu như anh thức thời thì nên tìm lý do để rời đi đi.”

Sở Hướng Bân cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi rất muốn đi với cô sao? Sau khi biết người đồng hành với tôi là cô, tôi đã dùng mọi lý do để xin nghỉ phép mà tôi có thể nghĩ ra ở trong đời.”

“….. Anh xin nghỉ phép?”

“Nếu tôi xin được, cô nghĩ cô sẽ thấy tôi ngồi ở đây?”

Cái ánh mắt cuối của Sở Hướng Bân nhìn Loan Xảo Khuynh là “Cô bị thiểu năng trí tuệ sao?” hoàn toàn khiến Loan Xảo Khuynh tức giận. Loan Xảo Khuynh cứng đờ đứng tại chỗ mất mấy giây, mới gắt gao siết chặt lấy quai túi xách, trừng mắt nhìn Sở Hướng Bân.

“Trong cả chuyến đi tiếp theo, anh phải giữ khoảng cách 5m trở lên với tôi, không ai được quấy rầy ai!”

Sở Hướng Bân cười lạnh: “Không thể nào tốt hơn.”

“…..!”

Để thực hiện điều này, hai người đi thang máy cũng phải đi riêng để đi xuống dưới.

Ở ngoài cửa công ty.

Đối mặt với hai chiếc xe hơi đang đậu ở trước mặt, Loan Xảo Khuynh do dự vài giây, đi về hướng chiếc xe đầu tiên—— có thể mơ hồ nhìn ra được, Tần Lâu và Tống Thư đang cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.

Loan Xảo Khuynh thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở ra cửa ghế phụ, liền nghe thấy mệnh lệnh bình tĩnh của Tần Lâu từ cửa sổ xe đã hạ xuống.

“Cửa đã bị khóa.”

Phản ứng của tài xế nhanh hơn Loan Xảo Khuynh vài giây—— sau khi cô lấy lại được phản ứng, lúc muốn mở cửa xe ra thì phát hiện cửa xe đã bị khóa lại ở bên trong.

Loan Xảo Khuynh ảo não: “Không phải ghế phụ còn trống sao!”

Tần Lâu ở trong xe, đầu dựa vào vai của Tống Thư, lười biếng nhắm mắt lại.

“Cô ngồi ở chiếc xe phía sau đi.”

“……”

Nói xong, chiếc xe phía trước chạy đi.

Loan Xảo Khuynh sững người tại chỗ trong vài giây, nghiến răng quay đầu nhìn về chiếc xe ở phía sau.

Sở Hướng Bân đã đổi một cái tư thế thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy động tĩnh, hắn khẽ nhướng mắt lên, cười lạnh.

“Trưởng phòng Loan, 5 mét—- cô lên nóc hay là dưới gầm xe?”
Bình Luận (0)
Comment