Editor: YyanBeta: LinhNhiLúc trở về, Tần Lâu đi qua tổ làm việc của trợ lý thư ký, chỉ có Tống Thư với An Hành Vân ở lại. Hôm nay vốn theo quy định là An Hành Vân và Hứa Giai Giai trực, chẳng qua sáng nay xảy ra chút ‘ngoài ý muốn’.
Sau khi Tần Lâu từ tầng 23 xuống thì chuyện đầu tiên làm đó là gọi Hứa Giai Giai vào phòng làm việc, liệt kê lại từng sai phạm của cô ấy từ lúc bắt đầu vào làm, sau đó dứt khoát đem người đuổi đi.
Tống Thư từ chỗ của An Hành Vân biết được liền lập tức chạy đến, nhưng chỉ đến kịp lúc Hứa Giai Giai đang khóc đến hoa lê đái vũ* ở trong thang máy đi ngang qua nhau.
*hoa lê đái vũ: Miêu tả sự kiều diễm của con gái.
Cô gái nhỏ ở trước mặt cô che giấu lâu như vậy, cuối cùng trước khi đi còn cho cô một ánh mắt vô cùng oán giận, chắc là đem kết quả này đổ lên người cô rồi, điều này làm cho Tống Thư có chút tiếc nuối.
Cô vẫn là thích kiểu kết cục trước sau vẹn toàn, cho nên mới từ lúc bắt đầu liền giờ vờ không nhận ra những khác thường kia của Hứa Giai Giai.
Đối với ‘sự kiện khai trừ’ không có ở trong kế hoạch này, Tần Lâu đưa ra giải thích là đã thúc đẩy toàn bộ đến bước cuối cùng rồi, anh ấy bắt buộc phải cam đoan sự trong sạch cho đội ngũ Cách Mạng.
Người đã đi lo liệu từ chức rồi, Tống Thư biết nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể đành ngầm thừa nhận.
Lúc Tần Lâu đi qua, An Hành Vân đang trong tổ làm việc, ‘dạy dỗ’ Tống Thư: “Ban giám đốc bên kia đem cái đinh này chôn lâu như vậy, cho dù có hoảng sợ đến đâu thì chúng ta cũng chịu đựng đến tận bây giờ rồi. Vốn dĩ nói không chừng còn có thể phát huy chút tác dụng khác. Kết quả cô liền để mặc anh ta tùy tiện nhổ ra như vậy sao?”
“Dì An, dù sao thì anh ấy mới là tổng giám đốc”
“Cậu ta là tổng giám đốc cũng không được, cậu ta chơi đùa, cô cũng cùng cậu ta chơi đùa sao? Cậu ta hai mươi bảy tuổi hay sáu bảy tuổi, cô thế nào mà còn phải dỗ cậu ta như trẻ con, nuông chiều cậu ta như vậy?”
Tống Thư giúp Tần Lâu nói tốt: “Trên đại cuộc Tần Lâu vẫn luôn có cân nhắc, có một số chuyện vẫn luôn nhịn đến bây giờ. Hôm nay đến vòng cuối cùng rồi, tùy hứng chút liền buông tha chút?”
“… Cô này”
An Hành Vân nhìn Tống Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: “Tính khí của cậu ta chính là trừ cô ra liền không có người nào có thể giữ chặt được, ban đầu tôi còn trông chờ về sau có cô, cậu ta có thể thu liễm lại một chút. Hiện tại xem ra cô rõ ràng chính là nối giáo cho giặc, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi thấy cậu ta trái lại là bị cô chiều hư rồi”
*rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Tống Thư mỉm cười không nói.
Tần Lâu đứng ở ngoài tổ làm việc nghe đến nhịn không nổi nữa rồi, anh dơ tay gõ rồi đem cửa của tổ làm việc mở ra.
Tống Thư cùng An Hành Vân nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông mà một giây trước các cô còn đang thảo luận hiện tại đang đứng dựa vào cửa bộ dạng cười uể oải, trong đôi mắt dấu chút nóng nảy tàn ác.
“Trợ lý An, sau lưng bàn luận về giám đốc của chính mình có phải là không tốt lắm không?”
Biểu tình của An Hành Vân bình tĩnh, nhìn thấy Tần Lâu đều lộ ra cảm xúc gì đó, giọng nói cũng đúng mực*: “Cho dù là đang ở trước mặt Tần tổng ngài, những lời này tôi cũng có thể nói ra miệng, cho nên không phải là bàn luận sau lưng”
*đúng mực: không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Tần Lâu nhíu mày, muốn nói gì đó, vẫn là nén lại.
An Hành Vân thế mà không cho anh mặt mũi, mí mắt vừa giương lên, ánh mắt giống như không hề bận tâm*: “Tần tổng có muốn nghe lại từ đầu một lần nữa không?”
*không hề bận tâm: giếng cạn không có sóng( đối với ảnh hưởng bên ngoài không hề có phản ứng.
“… Không cần”
An Hành Vân cùng Bạch Tụng là nhân viên cùng thời kỳ, được cho là nhân vật kỳ cựu của công ty rồi. Hơn nữa năng lực làm việc quả thật rất mạnh, có bà ấy ở tổ trợ lý thư ký có thể giúp Tần Lâu giảm bớt không ít lượng công việc, cũng là vì điểm ấy, một người già không hợp với tính cách của Tần Lâu như vậy, có thể ngồi vững ở trên vị trí trợ lý đặc biệt
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)Chẳng qua trước kia Tần Lâu cũng không có nghe lời như vậy, nhiều nhất là cùng An Hành Vân duy trì khoảng cách nước sông không phạm nước giếng, chỉ là từ lúc Tống Thư ở chỗ nào biết được An Hành Vân là bạn cũ của Bạch Tụng, lại cũng xem là ân nhân cứu mạng năm đó của Tống Thư, cho nên hiện tại Tần Lâu mới đối với bà ấy xem như là có chút tôn trọng.
Vốn là Tần Lâu nghĩ giúp tiểu vỏ trai nhà mình bị đối xử bất công khó có được đụng phải vách tường, đứng ở cạnh cửa cũng không nói chuyện, liền yên tĩnh mà nhìn Tống Thư.
Tống Thư đã quen anh ‘không biết xấu hổ’ như vậy, An Hành Vân lại chịu không nổi. Khó có được bà ấy có nhiều chút biểu tình, nhíu mày quay đầu qua nhìn Tống Thư: “Có phải cậu ta có chuyện?”
Lúc này Tống Thư đặc biệt không cho mặt mũi, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu lại thản nhiên nói: “Nếu anh ấy có chuyện quan trọng sẽ trực tiếp mà nói ra, lúc tìm không được viện cớ mới như thế”
An Hành Vân trầm mặc vài giây, thật sự bị kinh ngạc đến ánh mắt của bản thân chán ngấy xiêu vẹo. Bà ấy đưa tay đem ghi chép tay của Tống Thư với án kiện tài chính bản dự thảo pháp luật ví dụ thực tế tương tự năm đó cầm lấy xuống, chỉ ra ngoài cửa.
“Vậy cô cũng đem người dắt về đi, đừng để cậu ta ở chỗ này cản trở”
“…”
Bề trên lên tiếng, Tống Thư chỉ có thể đứng dậy, đi đến bên cạnh đem ý của người nào đó, ‘dắt’ tổng giám đốc trở về phòng làm việc.
—–
“Sở Hướng Bân đi rồi?”. Tống Thư đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc quay người hỏi Tần Lâu.
“Chưa”. Tần Lâu mở miệng, đứng ở bên cạnh chờ cô: “Đưa đến chỗ thang máy, vừa vặn gặp được Loan Xảo Khuynh lên đây”
Tống Thư ngẩn ngơ: “Sau đó?”
“Anh bảo hai người họ từ từ nói chuyện”
“… Anh liền đem bọn họ vút ở chỗ kia, một mình trở về?”
“Ừ”
“Vậy anh có hay không cùng Xảo Xảo nói rõ kế hoạch của chúng ta, hoặc là nói cho cô ấy Sở Hướng Bân thật ra là gián điệp hai bên, trước kia là cô ấy hiểu lầm cậu ấy?”
Tần Lâu thanh thản mà lắc đầu: “Không có”
Tống Thư: “…”
Tống Thư dở khóc dở cười: “Anh không sợ lát nữa Xảo Xảo ở thang máy đối với Sở Hướng Bân làm ra cái gì đó, gây nên thảm họa sao?”
“Cũng không phải là đối với anh, anh có gì mà phải sợ?”
“…”
Tống Thư hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Hai người im lặng đối diện vài giây, Tống Thư không có biểu cảm mà xoa thái dương, quay mặt đi: “Thái độ thù địch của anh với Xảo Xảo là không thể tiêu tan sao?”
“Em mới biết sao?”. Tần Lâu hừ cười ra tiếng: “Anh đối với tất cả sinh vật chỉ số IQ thấp kém có bản năng bài xích, với bọn họ không ở cùng trong một chủng gen, cũng không có cách nào giao lưu được”
“…”
“Hơn nữa, bắt đầu từ năm đó Loan Xảo Khuynh chiếm hơn nửa thời gian của em, anh cùng cô ta đã kết rõ là ‘kẻ thù truyền kiếp’ rồi”
Cuối cùng Tống Thư không nhịn được cười: “Anh quá ngây thơ cũng quá mang thù rồi, Tần Lâu”
Tần Lâu đối với tất cả phán xét của Tống Thư từ trước đến giờ đều là vui vẻ tiếp nhận, lúc này nghe thấy cũng không phản bác, liền cam chịu nhận lời của cô, một bộ dáng cô cứ tùy tiện nói.
Tống Thư nghĩ, đối với năng lực cá nhân của Sở Hướng Bân vẫn là tương đối có tin tưởng. Loan Xảo Khuynh ngốc bạch ngọt* như vậy, ở đầu kia cất giấu tâm tư hồ ly ở trước mặt bá vương long khả năng có thể là bị lắc lư đến tìm không ra hướng bắc, cũng liền yên tâm một chút.
*ngốc bạch ngọt: là hình tượng nhân vật, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lâu: “Anh với Sở Hướng Bân nói qua bồi thường rồi?”
“Ừ”. Tần Lâu gật đầu, biểu cảm không đứng đắn mà lộ ra lười nhác: “Không phải là cho cậu ta Loan Xảo Khuynh sao?”
“… Tần Lâu!”
“Anh đã cho cậu ta cơ hội rồi, nếu như anh đoán không lầm, Sở Hướng Bân hiện tại ở trong thang máy tuyệt đối sẽ không cùng Loan Xảo Khuynh giải thích rõ ràng hiểu lầm”
Tống Thư sửng sốt: “Vì sao?”
“Áy náy”. Tần Lâu cúi đầu mà phun ra câu này: “Đây thế nhưng là vũ khí sắc bén, đem nó cầm chắc, sau này Sở Hướng Bân mới có cơ hội chân chính để hoàn toàn bắt được ngốc bạch ngọt kia”
“Áy náy có thể được lợi dụng đến cái trình độ này?”
“Đương nhiên”. Tần Lâu dựa đến cạnh tai Tống Thư, khàn giọng cười: “Dù sao… Con gái các em rất dễ dàng mềm lòng”
Lời của anh vừa nói xong, Tống Thư đã bình tĩnh mà dơ bàn tay trắng nõn đem khuôn mặt tuấn tú kia đẩy ra.
Tần Lâu cũng không ngoài ý muốn, tiếc nuối mà đứng thẳng người.
“Em là một ngoại lệ”
Tống Thư cười như không cười liếc nhìn anh, hơi nghiêm mặt: “Anh đến cùng là bồi thường gì cho Sở Hướng Bân? Công của cậu ấy trong chuyện này không thể không có, hơn nữa cũng thực sự là nhân tài hiếm có, em không cho rằng là anh sẽ không có hành động”
“… Cho cậu ta phục chức”. Tần Lâu thẳng thắn thành khẩn: “Sau đó chờ trần ai lạc định*, cho cậu ta một số cổ phần nhỏ của đám người bị xử lý vì có liên quan đến vụ án năm đó”
*尘埃落定 (trần ai lạc định): có nghĩa là tất cả bụi rơi xuống, chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.
Nghe đến câu cuối cùng, Tống Thư có chút bất ngờ, chẳng qua nghĩ hai giây cô liền có chút hoảng hốt: “Anh vẫn là hy vọng cậu ta đến tiếp nhận ban của Lữ Vân Khai?”
“Lữ Vân Khai tuổi không nhỏ, cũng nên lui rồi”
“… Anh sẽ không bởi vì trong vụ án năm đó ông ta khoanh tay đứng nhìn mà đối với ông ta có ý kiến chứ?”
Tần Lâu không trả lời, trái lái rũ mắt xuống hỏi Tống Thư: “Em chẳng lẽ không có?”
“…”
Tống Thư im lặng.
Cô đương nhiên có, mới biết Lữ Vân Khai đối với tình hình chân thực có hiểu biết nhất định nhưng lúc đó cái gì cũng không nói, ý thù hận của cô đối với vị phó giám đốc này cũng không ít như đối với Lâm Phong kia – người có quan hệ trực tiếp.
Chỉ là có một số chuyện, nếu như chỉ nhìn từ góc độ của bản thân để suy xét và phán đoán thì khó tránh khỏi có chút bất công rồi.
Tống Thư không tiếng động mà thở dài, lại lần nữa giương mắt lên, trên khóe mắt đã đầy chút ý cười nhàn nhạt: “Chí ít ông ta cũng kiên quyết từ chối chuyện mưu hại mẹ em. Chúng ta và ông ta chung quy cũng chỉ là người ngoài, không có quyền yêu cầu ông ta vì chuyện của người ngoài mà mạo hiểm, ông ta cũng không có cái trách nhiệm và nghĩa vụ đó. Hơn nữa nếu ngay cả ông ta cũng muốn trách móc, vậy em phải ghi hận nhưng lại không có biện pháp, người báo thù lại quá nhiều… em không muốn chính mình phải sống mệt mỏi như vậy. Anh cũng không được”
Sau khi Tần Lâu nghe xong ánh mắt có chút kỳ diệu, hơn nữa rất lâu cũng không có nói.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)Cho đến khi Tống Thư bị anh nhìn đến có chút không yên: “Làm sao thế?”
“… Không có gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy, trong bản tính của em cuối cùng vẫn là giống mẹ em càng nhiều hơn một chút”
Tống Thư ngẩn ra: “Vì sao lại nói như vậy?”
Tần Lâu rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Trải qua chuyện như vậy, lòng và hướng đi của em có thể càng đi càng rộng…”
Tống Thư nhíu mày.
Lời của Tần Lâu còn chưa nói hết, nhưng cô lại nghe được.
Trong phần chưa nói hết có một cái chuyển ngoặt, với anh có quan hệ.
Rốt cuộc Tống Thư là người trên thế giới này hiểu rõ Tần Lâu nhất, chỉ yên lặng mười mấy giây sau, cô liền nghĩ đến cái gì đó, con ngươi bỗng dưng rụt nhẹ xuống.
Theo bản năng Tống Thư đưa tay nắm lấy tay của Tần Lâu.
“Hướng đi của em chính là hướng đi của anh”
Người Tần Lâu cứng lại, mấy giây sau anh giương mắt cười, âm thanh có chút khàn: “Em lại nghe thấy rồi?”
Tống Thư từ từ nắm chặt ngón tay: “Em đều nghe thấy, vẫn luôn nghe thấy. Cho nên cho dù lòng và hướng đi của anh hẹp, vậy cũng không quan trọng, bởi vì của em đều sẽ trở thành của anh, hướng đi của chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ”
Đáy mắt Tần Lâu từ từ tràn ra chút ý cười.
Anh cúi người, đem tay Tống Thư đang nắm lấy tay anh cả người ôm vào trong lòng, từ từ buộc chặt.
Trong lòng có rất nhiều run rẩy nhỏ, anh không quên ở bên tai cô vui đùa: “Em xem, anh nói rồi, con gái các em lúc nào cũng rất dễ mềm lòng”
Tống Thư thở dài: “Vậy đàn ông các anh thì sao, đều giống như anh mạnh miệng như vậy hả?”
Tần Lâu giả vờ như không có nghe thấy.
Anh buộc chặt cánh tay, âm thanh khàn khàn mà cười.
“Người khác mềm lòng không quan trọng, nhưng em không được a tiểu vỏ trai. Nếu em mềm lòng, rất có thể sẽ bị anh cạy vỏ trai ăn mất xác đấy”
“…”
Vài giây sau.
Trong phòng làm việc trên tầng 22 của tổng giám đốc kêu lên một tiếng đau rên rỉ, sau đó đè xuống âm cuối chuyển thành cười sung sướng.
—–
Vốn dĩ Tần Lâu tự mình chuẩn bị ra nước ngoài đem Tần Phù Quân ‘đón’ về nước, vì tẩy oan lật lại vòng cuối cùng của bản án cho nên muốn có nhân chứng làm chuẩn bị.
Nhưng mà đầu quý ba trong nước còn chưa kết thúc, Tần Lâu đã nhận được tin tức: Tần Lương đã bí mật đưa Tần Phù Quân đón về nước rồi.
Vio nhân đa nhãn tạp*, cao tầng lại không sạch sẽ, sau khi nhận được tin tức, Tần Lâu hẹn Tần Lương ở thiên trạch cũ của Tần gia, cũng là nơi mà thời niên thiếu anh và Tống Thư cùng nhau sống.
*nhân đa nhãn tạp: nói chuyện với nhau ở nơi đông người dễ bị người biết.
Bây giờ trên dưới công ty, thậm chí người trong giới nghề nghiệp đều biết Tần Lâu đối với trợ lý mới của mình rất ‘thân mật’, hầu như không rời khỏi người.
Vì dấu tai mắt người khác, lần này Tần Lâu bí mật về nước gặp cha con Tần Phù Quân và Tần Lương, Tống Thư cũng liền cố ý mà ở lại trong công ty, bộ dạng giả vờ Tần Lâu vẫn luôn ở trong phòng làm việc.
An Hành Vân phụ trách giữ ở ngoài, Tống Thư thì sẽ đi vào phòng làm việc giúp đỡ các tầng nhóm quản lý đến gặp Tần Lâu để ‘chuyển giao’ tin tức hoặc văn kiện.
Vừa qua buổi sáng, không ai biết ở tầng 22 hát không thành kế*
*không thành kế: chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương.
Chỗ tòa nhà ở vùng ngoại ô vẫn luôn để tên của Tần Lâu, chỉ là về sau bỏ không, không có người ở. Mặc dù có viện giữ nhà đúng giờ quét dọn vệ sinh cắt sửa hoa cỏ, nhưng sau khi đi vào trong lại có thể cảm nhận được bên trong sân nhà đều lộ ra một cỗ yên tĩnh không có gì tức giận.
Lần này Tần Lương bí mật về nước, ngoại trừ Tần Phù Quân, bên người chỉ mang theo một người tâm phúc. Trong nhà người trông nhà được sớm nhắc rời đi, Tần Lâu cùng với Tần Lương và vị tâm phúc đằng sau này, đi gặp hai người.
Tần Lương và Tần Phù Quân đều ở sân sau.
Vị kia đem Tần Lâu dẫn đến dưới đình ở sân sau chỗ mà hai người kia ngồi, rồi xoay người rời khỏi.
Tần Lương sớm đã nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn cháu trai từng bước từng bước đến gần, sau đó nhìn thẳng đều không có hướng đến chỗ này nhìn một chút, liền rũ mắt ngồi đối diện trước mặt.
Mà Tần Phù Quân bên cạnh ông giống như là gỗ đá ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, đối với tiếng động của sự việc bên ngoài thế giới đều không quan tâm.
Tần gia đến đời này của ông, lên xuống ba đời, tổng cộng cũng chỉ còn lại ba người như vậy. Ông dần dần già rồi, bản thân Tần Phù Quân đang gần kề nhà tù để chịu tội, mà Tần Lâu, dường như cũng không bao giờ chịu tha thứ cho người làm ông nội của nó rồi……
Tần Lâu đột nhiên khó chịu mà ho lên, sắc mặt biến đỏ.
Không khí trầm lặng yên tĩnh trong đình bị đánh vỡ, Tần Lâu giương mắt, nhìn về phía Tần Lương, giọng nói không có thăng trầm gì mở miệng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)“Trước khi tôi đến, cô ấy bảo thái độ của tôi đối với ông phải tốt một chút. Nói ông dù thế nào cũng là ông nội của tôi, không có một chút nào nghiêm khắc với tôi, bảo tôi không cần với một người già yêu thương con gái mà so đo.
Tần Lương chậm chạp ép xuống ho khan: “Tống Thư, vẫn luôn là một đứa bé tốt”
“Ông lúc đầu cũng nên khen Bạch Tụng như vậy”
“…!”
Cái tên này không chỉ làm cho động tác của Tần Lương cứng đờ, mà ngay cả Tần Phù Quân ở bên cạnh giống như không có linh hồn, ánh mắt đều có hơi run rẩy.
Ngón tay rũ trên đùi của bà ta vô ý thức mà kéo căng một chút.
Tần Lâu đối với phản ứng của bọn họ đều không thèm để ý, cho dù nhìn thấy ánh mắt cũng chỉ thản nhiên mà lướt qua.
Khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt lơ lửng, trong con mắt không thấy ý cười: “Nếu khen quá, vậy ông vẫn là đừng có khen Tống Thư như vậy nữa, tôi sợ thay cho cô ấy”
Tần Lương từ từ trong trạng thái cứng đờ ấy khôi phục lại, trong giọng nói mang chút dáng vẻ già nua và bình tĩnh của người già.
“Ta biết con sẽ không tha thứ cho ta. Tính cách của con như thế nào, ta quá hiểu rồi”
“Nếu đã hiểu, vậy ông cần gì phải tự mình mang bà ta trở về, làm như muốn lấy lòng tôi, giống như muốn xoa dịu quan hệ, còn muốn làm ra một tình cảnh xấu hổ đến như vậy?”
Lời nói của Tần Lâu sắc bén đến không giữ lại chút tình cảm dư thừa nào.
Tần Lương từ từ thở dài một tiếng: “Không có gì. Ta đã lớn tuổi rồi, đất cũng đều sắp vùi đến đỉnh đầu rồi, nhìn con bình an là tốt, oán hận ta, ta cũng không sao cả… Chỉ là vẫn cầu chút yên ổn cho bản thân, ta chung quy là muốn đi xuống gặp Bạch Tụng”
Tần Lâu nghe lời nói quay đầu lại, cười giễu cợt: “Đây ông xem là cái gì, biết sai có thể sửa?”
Tần Lương cũng cười, lại tang thương thê lương: “Ta biết, sửa không được rồi, có lẽ bắt đầu ta liền sai rồi. Nếu như ta không sai, sẽ không dạy dỗ ra một người bác như vậy cho con, sẽ không để cho nó làm mấy chuyện sai trái tệ hại… Ta không xứng đáng, vô luận là làm cha, làm ông nội, hay là làm người của Tần gia”
“…”
Trong một giây nào đó, cảm xúc dưới đáy mắt của Tần Lâu lại kịch liệt rung chuyển, giống như là ngọn đèn treo lơ lửng trên tòa nhà cao tầng có khuynh hướng sụp đổ.
Chỉ là cuối cùng ổn định lại.
Sau khi ổn định, anh lại cười rộ lên. Chỉ có một mình anh đang cười, Tần Lương nhìn, Tần Phù Quân nghe.
Sân sau to như vậy, Tần gia trống rỗng rộng lớn, tiếng cười đó giống như là xuyên qua đình và hành lang, đem tất cả nỗi đau khổ cay với hồi ức của những năm đó toàn bộ đều trào dâng lên.
Không biết qua bao lâu, Tần Lâu giống như là cười đến không còn sức rồi, anh hướng về phía sau dựa vào lan can của cái đình đấy, cơ thể xiêu vẹo cơ hồ như không ngồi, vừa cười vừa oán hận mà nhìn Tần Phù Quân.
“Ông ấy nhận sai rồi, vậy bà còn có gì muốn nói gì không?”
“…”
Tần Phù Quân từ từ quay đầu nhìn về phía anh.
Đáy mắt là một mảnh yên tĩnh thờ ơ trầm lặng, ngay cả một chút cảm xúc cũng không tồn tại, ngay cả thù hận cũng không có rồi.
Tần Lâu cười: “Xem ra bà không có gì muốn nói. Vậy rất tốt, bởi vì cho dù bà muốn nói cái gì cũng đều là phí lời, bà chỉ cần nhớ hai đứa con kia của bà là được rồi, vì bọ họ, bà cũng phải nhớ rõ những hành vi tội ác đó của mình. Cũng không lâu đâu, tôi sẽ cho bà cơ hội, đem tất cả người mà năm đó hợp mưu cùng bà chỉ ra, sau đó vào tù trải qua ngày tháng còn lại”
Tần Lâu hướng về phía trước khom người, khóe miệng anh nhếch lên, mỗi lời nói ra lại giống như lưỡi dao gặp máu.
“Bác, bác sẽ có rất nhiều thời gian dùng để nhớ lại hồi ức, bác vì bản thân và con mình, đã từng đem mấy gia đình phá tan thành từng mảnh, đem con cái của bọn họ trở thành người không giống người quỷ không giống quỷ… Quái vật”
Tần Lâu nói xong, nụ cười liền giống như mặt nạ nứt rơi ra, bỗng từ trên mặt biến mất.
Anh không có biểu cảm mà đứng dậy, từ từ sửa sang lại tây trang hơi có nếp nhăn với một chút cà vạt, cúc áo lệch.
Làm xong tất cả, anh liền giống như lời nào cũng đều chưa nói, người nào cũng đều chưa có gặp qua, không có biểu cảm mà bước ra đình, theo ba bậc thang đó từ từ đi xuống.
Lúc giẫm đến bậc cuối cùng, Tần Lâu đột nhiên dừng lại.
Đứng đưa lưng về cái đình mấy giây, anh quay đầu lại nhìn hai người.
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng có một vấn đề từ lúc sau khi tôi phát hiện năm đó là bà thì vẫn luôn được tôi chôn ở dưới đáy lòng, tôi nghi hoặc rất nhiều năm…”
Tần Lâu lại cười rộ lên.
“Nếu lúc đó bà không cố ý che giấu tôi vẫn còn sống, hận không thể làm tôi bị tra tấn chết ở trong cái cô nhi viện đó, vậy tại sao không dứt khoát một chút?”
Con ngươi của Tần Phù Quân nhẹ nhàng run rẩy.
Mà Tần Lâu vẫn cười, âm thanh nhẹ nhàng hòa nhã đến làm cho người ta ảo giác gần như rất hòa nhã: “Tại vì sao không trực tiếp giết tôi đi? Như thế bà liền có thể vô tư, cũng không bao giờ cần lo lắng trên thế giới này sẽ có người có thể tranh chấp gia sản của Tần gia với bà, càng không cần lại kiêng dè Bạch Tụng, không cần ở phía sau phạm tội ác như vậy, cuối cùng dồn ép đến cô ấy tan cửa nát nhà!”
Nói đến câu cuối, giọng điệu của Tần Lâu khàn khàn như hết lực, những đường gân xanh nhạt ở góc thái dương của anh nổi lên, gương mặt tuấn tú kia nhìn có vẻ rất dữ tợn và đáng sợ.
Đây là sau khi phát hiện chân tướng vết thương vẫn luôn gặm nhấm sâu trong trái tim anh.
Cho nên mỗi lần Tần Lâu nhìn Tống Thư đau khổ đều là nhịn không được, chật vật đến nỗi lúc nào cũng tuyệt vọng, ở dưới đáy lòng tự tra khảo chính mình: Nếu như thời điểm năm đó anh vẫn là một đứa trẻ đã chết rồi, có phải hay không về sau liền sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến như vậy, có phải hay không Tống Thư cũng… Không cần phải buồn?
Dưới đáy mắt Tần Lâu dần dần có tơ máu, âm thành khàn khàn của anh giống như là than khóc nào đó, lại khăng khăng đấy là cười.
“Dù sao cũng là tha hương nước khác, dù sao lúc đó tôi là đứa trẻ mồ côi cha mẹ chết hết, không nơi nương tựa, để tôi chết trong một vụ tai nạn còn khó hơn là bóp chết một con kiến, nếu bà đã căm ghét sự tồn tại của tôi như vậy, tại vì sao không dứt khoát mà giết tôi đi? Nếu như giết tôi, vậy còn có thể có chuyện sau đó không? Bà sẽ có kết cục như bây giờ không!?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)“… Tôi cũng hối hận!”
Bỗng nhiên giọng điệu Tần Phù Quân khàn khàn mà mở miệng, bà vẫn ngồi ở chỗ kia, nhưng là nước mắt cùng ý thù hận mà nhìn Tần Lâu.
“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc đó tôi nhất định sẽ giết cậu!”
“Vậy vì cái gì mà không giết!”
“…!”
Vẻ mặt của Tần Phù Quân đỏ lên, bỗng trắng lại, bà liều chết cúi đầu xuống, gảy lòng bàn tay của chính mình.
Hồi lâu bà ta cũng không nói gì.
Tần Lâu đứng thẳng bất động tại chỗ, sau đó xoay người.
Ở lúc anh đó động tác kia, anh nghe thấy Tần Phù Quân mở miệng, run rẩy không thành tiếng.
“Bởi vì cậu lớn lên rất giống anh trai… Anh ấy với mấy người khác không giống nhau, chỉ có anh ấy thật lòng đối xử với tôi… Nhưng anh ấy chết rồi, cậu là huyết mạch duy nhất mà anh ấy lưu lại trên đời này… Tôi tất nhiên là nghĩ muốn giết cậu! Chỉ là tôi ra tay không nổi, cậu lớn lên giống anh ấy như vậy, tôi làm sao có thể nỡ ra tay…”
Tần Lâu ngơ ngẩn rất lâu, khàn khàn mà cười.
“Bà còn không bằng giết tôi đi”
Anh xoay người rời đi.
—–
Tháng mười, bảng báo cáo tài vụ quý ba của các công ty lần lượt được công bố, nhưng khoa học kỹ thuật Tiêu Khải luôn vội vàng vậy mà lại chậm chạp chưa công bố.
Khi các loại tin đồn bắt đầu bay xa, ngày 15 tháng 10, hạn cuối cùng báo cáo quý ba, bảng báo cáo tài vụ của khoa học kỹ thuật Tiêu Khải cuối cùng thong dong mà đến muộn.
Lãi suất kỳ giao dịch lỗ vốn lớn vừa xuất hiện một cái làm nghe rợn cả người.
Bảng báo cáo vừa ra, khoa học kỹ thuật Tiêu Khải giá trị cổ phần liên tiếp sụt giá. Trong khi giữa oán giận và bất bình, Đặng Tiêu Khải chủ tịch kiêm tổng giám đốc tuyên bố khoa học kỹ thuật Tiêu Khải phá sản, đồng thời ở trên tin tức tuyên bố ngân hàng đầu tư Cần Duệ vi phạm pháp luật về việc che giấu tỷ giá hối đoái mạo hiểm bán ra sản phẩm tài chính, đồng thời nhắc đến tố tụng.
Ủy ban điều tiết chứng khoán và các cơ quan liên quan khác đã ngay lập tức can thiệp vào cuộc điều tra.
Tuy nhiên, trong quá trình điều tra thông tin và dữ liệu nội bộ của các cơ quan liên quan, thu được báo cáo giấu tên của phóng viên, sau khi khảo sát định hướng, đã phát hiện ra rằng có một lượng lớn dòng vốn không xác định giữa ngân hàng Cần Duệ và khoa học kỹ thuật Tiêu Khải vào cuộc hợp tác cách đây mười năm. Cuộc điều tra cho thấy hầu hết trong số chúng có thể được bắt nguồn từ dự án lớn gây chấn động ngành công nghiệp năm đó và có các khoản tiền liên quan đến dự án mà không rõ tung tích.
Ngay sau khi vụ án vừa mới xảy ra, ngành công nghiệp lại sôi sục.
Bộ phận liên quan lập tức căn cứ theo bằng chứng đã có thành lập một tổ chuyên án nhỏ, trọng tâm là điều tra vụ án tài chính lớn năm đó.
Mà lúc này, Tần Phù Quân, người tự nhận mình là người liên quan chính trong vụ án năm đó đã tự nguyện đầu thú trước cảnh sát, đồng thời khai nhận là cha con ngân hàng Cần Duệ Thường Kiến Phong và Thường Đình cựu tổng giám Tần Thị, đương nhiệm tổng giám đốc kiêm chủ tịch của khoa kỹ thuật Tiêu Khải Đặng Tiêu Khải, đương nhiệm tư bản phó tổng giám đốc của Vio Lâm Phong và nhiều thành viên tư bản trong ban giám đốc Vio, cùng nhau phạm tội.
Nhân viên dính dáng đến vụ án rất rộng, nghe rợn cả người.
Nối gót Tần Phù Quân, Tần Lương – đương nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị, Lữ Vân Khai – đương nhiệm phó tổng giám đốc tư bản Vio, An Hành Vân – trợ lý đặc biệt của đương nhiệm phó tổng giám đốc tư bản Vio đại diện của nhiều vị cao tầng năm đó của Tần Thị, tỏ rõ Bạch Tụng – người đã tự sát trong án kiện năm đó thực sự đã phải chịu tội oan.
Luật sư đại diện án kiện của Bạch Tụng năm đó hiện tại đã thay tên thành Dư Vân Đào, luật sư Kiều Thiên Ba cũng lấy ra chứng cứ khám xét mấy năm với chứng cứ ghi âm Bạch Tụng năm đó, bước cuối cùng cung cấp cho án kiện ván đã đóng thuyền.
Không bao lâu nữa, Lâm Phong – người đầu tiên nhận hối lộ và vu oan Bạch Tụng, đối với bản thân không e dè mà thú nhận tội ác, cũng nói ra người năm đó trực tiếp xúi giục là Đặng Tiêu Khải với mấy người thuộc ban giám đốc cao tầng của tập đoàn Tần Thị.
Lời khai và bằng chứng thu thập bên trong nội bộ ngân hàng của Vu Cần Duệ nhiều như núi, Đặng Tiêu Khải và những người khác đã thú nhận và cắn xé lẫn nhau, để làm rõ tất cả những người có liên quan đến vụ án năm đó.
Cuối năm, vụ án tài chính khổng lồ này được mở lại để xét xử.
Tất cả những người liên quan đến vụ án đều bị tạm giữ và bị kết án theo pháp luật.
Cho đến nay, những bất bình của Bạch Tụng được công bố rộng rãi.