Dấu Cắn

Chương 83

Editor: Phương Tran

Editor: Jenny Thảo

Rubik cấp sáu của Tần Lâu trừ anh và tiểu vỏ trai nhà anh ra đối với tất cả người khác, tuyệt đối là bóng ma cấp cao tồn tại trong lòng.

Bởi vì dựa theo kinh nghiệm khi bọn họ sống cùng nhau ở nhà cũ họ Tần mấy năm, chỉ cần Tần Lâu cầm trong tay khối Rubik cấp sáu, đại diện cho giờ khắc này cảm xúc của anh đang ở biên giới mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên hoặc là nổ tung… cũng chỉ có vào thời điểm này, Tống thư mới có thể đem Rubik cấp sáu xoay lung tung rối loạn rồi nhét vào trong tay Tần Lâu, để dời đi sự chú ý của anh, thuận tiện trấn định tâm tình.

Vì thế Rubik cấp sáu trong mắt những người khác chính là một loại báo nguy trước, đại khái giống như khẩu ngữ màu đỏ “Phía trước sắp có địa lôi, những sinh vật không phải tiểu vỏ trai thì chớ lại gần.”

Mà đêm nay, nhìn thấy Rubik cấp sáu đã mấy năm không thấy xuất hiện lần nữa trên mười ngón tay thon dài của Tần Lâu, mức độ ám ánh trong lòng của hai chị em Tống Như Ngọc và Tống Soái cũng có thể đoán trước được rồi.

Hai người không hẹn mà quay đầu liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt hai người đọc ra ý tứ “trân trọng” hàm súc.

Quản gia ở bên cạnh xem màn kịch nhỏ của vãn bối nhà họ Tần, suýt nữa thì không nhịn được cười, cho đến khi phát giác tầm mắt Tần Lâu nhàn nhạt nhìn qua, ông mới vội vã nghiêm mặt, mở miệng: “Tống Soái, Như Ngọc hai người ngồi bên này đi. Thiếu gia và Tiểu thư Tống Thư chờ hai người lâu rồi.”

Tống Như Ngọc theo bản năng muốn chống cự ngồi chung một bàn ăn cơm với Tần Lâu, nghe thấy chuyện này giống như là một chuyện rất kinh khủng, cô ta mở miệng ngăn cản: “Chúng tôi đã ăn xong rồi mới tới…”

“Hai người đã ăn tối xong rồi, còn đến đây trước thời gian chúng tôi ăn tối, thành tâm quấy rối sao?”

Sau khi Tần Lâu thấy bọn họ đi vào rồi hỏi câu hỏi kia thì vẫn cúi đầu chơi khối rubik, lúc này mới mở miệng hỏi một lần nữa, ý cười trên mặt lười nhác, trong giọng nói lộ ra một loại cảm giác lạnh lẽo nào đó.

Tống Như Ngọc nghẹn một hơi, Tống Soái vội vàng đưa tay giúp cô ta một phen, sau đó cười nói: “Anh, chị của em chính là sợ quấy rầy hai người nên mới nói như vậy, chúng em đến đây để xin lỗi, làm gì có tâm tình ăn bữa tối… Nếu như hai người thấy không ngại, thì chúng em liền ngồi cùng.”

Tần Lâu cười như không cười mà nhìn Tống Soái một cái, thu hồi ánh mắt.

Tống Soái thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cho Tống Như Ngọc một ánh mắt ra hiệu, sau đó kéo cô ta cùng ngồi xuống.

Quản gia đi đến cạnh cửa phòng ăn kéo chuông rung lên vài tiếng, cánh cửa được thông với phòng ăn được mở ra, đám người hầu đẩy xe chở thức ăn đã chuẩn bị xong vào, chia thức ăn cho bốn người.

Đêm nay đầu bếp chính trong nhà là người Pháp, đã làm cơm Tây kiểu Pháp. Món đầu tiên được dọn ra là một khoanh bánh mì nướng vàng óng ả được đặt trong một chiếc giỏ vải trắng mềm để ăn khai vị, bánh mì được cắt thành những khối nhỏ xinh xắn, lớp ngoài xốp giòn vàng óng, được nhúng qua lá hẹ và nhiều gia vị khác, bên trong xốp thơm ngọt.

Bất luận là nhiệt độ hay là hương vị đều rất… vừa phải, chỉ riêng món khai vị nhỏ trước món chính này cũng đủ để cảm nhận được trình độ chuyên nghiệp của đầu bếp.

Đáng tiếc trên bàn ăn chỉ có một mình Tống Thư có tâm tình thưởng thức hương vị này, ba người còn lại đều mất tập trung… Tần Lâu một lòng một dạ tựa lưng vào ghế chuyên tâm chơi Rubik, Tống Như Ngọc và Tống Soái đừng nói là nếm thử hương vị, ngay cả trao đổi ánh mắt đều rất cẩn thận tựa như đi trên băng mỏng, đoán chừng là ăn vào trong miệng cái gì bọn họ cũng không chú ý.

Dưới tình huống như thế, không khí trong phòng ăn yên tĩnh đến mức khiến người khác khó có thể nuốt đồ ăn xuống.

Cho đến khoảng chừng hai phút sau, Rubik trong tay Tần Lâu “cùm cụp” một tiếng vang nhỏ, sau lần xoay cuối cùng, khối Rubik hoàn toàn khôi phục như cũ.

Anh khoe khoang đem khối Rubik đến trước mặt Tống Thư.

“Nhìn này, tiểu vỏ trai.”

Tống Thư đang ăn bữa tối dừng lại, xoay đầu nhìn anh một cái, sau đó cô cúi xuống nhìn đồng hồ, sau đó mới ngẩng đầu nói: “So với trước kia chậm hơn nhiều.”

“Thật sao?” Tần Lâu nhéo nhéo đốt ngón tay thon dài: “Lâu rồi không chơi, ngượng tay rồi.”

Tống Thư gật đầu: “Sau này có thể luyện tập nhiều hơn.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Được.” Tần Lâu không do dự đồng ý, anh chống tay lên chiếc ghế cao Tống Thư đang dựa lưng, hơi nghiêng người qua: “Tuy rằng có chút chậm, thế nhưng dù sao cũng đã xoay ra… có thể khen thưởng cái gì hay không?”

“…” Tống Thư im lặng vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó mở miệng: “Anh nghĩ muốn thưởng gì?”

Tần Lâu ánh mắt sáng lên: “Cái gì cũng được sao?”

“Không được.”

Lần này đến phiên Tần Lâu nghẹn một hồi: “Anh còn chưa có nói gì.”

“Anh nói.”

Tần Lâu cau mày nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía hai người đối diện: “Vừa rồi tôi có nói cái gì không?”

Đột nhiên bị điểm danh hai chị em Tống Như Ngọc và Tống Soái thiếu chút nữa đem đồ ăn đang nuốt xuống nghẹn lại. Đến khi hai người lấy lại tinh thần, ánh mắt cầu xin của Tống Như Ngọc đã nhìn về phía Tống Soái, Tống Soái chỉ có thể kiên trì đến cùng, cười: “Anh, em cũng không… không nghe thấy.”

“Chậc.”

Tần Lâu phát ra tiếng bất mãn, cười nhạt.

Cánh tay Tần Lâu đặt trên lưng ghế cao của Tống Thư từ từ lấy xuống, đặt bàn tay trắng nõn lên khăn trải bàn, đôi mắt đen nhánh nhìn Tống Soái không hề chớp.

“Thời điểm như thế này, cậu nên nói cậu nghe được.”

“?” Lần này cho dù là Tống Soái đã quen nịnh nọt cũng không thể đuổi kịp mạch não của Tần Lâu, hắn mờ mịt nhìn về phía Tần Lâu.

Lại thấy khóe miệng Tần Lâu cong lên, đồng thời cười đến phóng túng, anh chống tay lên gò má quay đầu lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt như cũ không có gì thay đổi của Tống Thư đang nhai đồ ăn: “Tiểu vỏ trai nhà tôi nói cái gì cũng đúng… em nói anh như vậy thì chính là như vậy, chưa có nói gì.”

Tống Soái: “…”

Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng gen chân chó trong xương hắn rõ ràng được di truyền từ gia tộc… không chỉ hắn, ở trước mặt Tống Thư, Tần Lâu rõ ràng giống cẩu(*) hơn so với hắn ta!

(*) Cẩu: cún con đáng yêu đó.

Có điều cho Tống Soái mượn một trăm lá gan, hắn cũng không dám nói ra lời này, chỉ có thể nhai thức ăn vị cẩu lương này trong miệng, một bên cười cứng đờ, một bên phụ họa gật đầu.

Mà Tần Lâu một lần nữa đã dịch đến bên cạnh Tống Thư.

“Em thật vừa thấy anh vừa nói cái gì sao?”

“Không phải nghe.” Tống Thư bất đắc dĩ liếc anh một cái: “Anh muốn nói cái gì, đều viết hết lên mặt rồi.”

Tần Lâu nở nụ cười: “A? Anh đang suy nghĩ cái gì, sao chính anh còn không biết?”

“…” Tống Thư không muốn nhảy hố, dứt khoát không để ý đến anh: “Ăn cơm.”

“Nói xong phần thưởng rồi ăn tiếp cũng không muộn.”

Tống Thư trầm mặc vài giây, nghiêng đầu qua chỗ khác: “Thật sự muốn thưởng?”

“…”

Hai mắt Tần Lâu sáng lên, gật đầu thật nhanh.

Nhìn vẻ mặt chờ mong, hai người đối diện Tống Như Ngọc và Tống Soái tâm tình hết sức phức tạp…

Đã bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng thấy Tần Lâu ở trước mặt bất cứ người nào trưng lên bộ mặt ngoan ngoãn, dáng vẻ vẫy đuôi như vậy. Quả nhiên chỉ cần có mặt của Tống Thư, Tần Lâu liền không phải cái kẻ điên Tần Lâu mà bọn họ quen biết. Hoặc là ở một khía cạnh khác, Tần Lâu sẽ trở nên bình thường hơn một chút so với dáng vẻ “điên” mà bọn họ nhận thức.

Tay trái Tống Thư chống lên thành bàn ăn, ngồi quay sang bên trái ngoắc ngoắc ngón tay trỏ với Tần Lâu: “Vậy anh lại đây, em thưởng cho anh.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tần Lâu không hề nghĩ ngợi, kéo một chiếc ghế dựa đến trước mặt Tống Thư, sau đó anh chậm rãi nhìn người con gái cúi người xuống…

Con ngươi sói đói của người nào đó sắp không nhịn được, thì có một chiếc nĩa đột nhiên không kịp chuẩn bị đã xuất hiện trong tầm mắt của anh, ngăn cản ánh mắt anh nhìn về phía Tống Thư.

Không chờ Tần Lâu kịp phản ứng, một miếng thức ăn nhỏ đã bị cái nĩa màu bạc đẩy đến cạnh môi anh.

Tần Lâu ngẩn người, vẻ mặt Tống Thư bình tĩnh: “Phần thưởng, anh muốn.”

Ánh mắt Tần Lâu cất giấu hung tính, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được… cảm xúc ủy khuất bên trong mắt rất nhanh hiện lên.

“Không muốn phần thưởng này…”

Anh còn chưa nói xong, thừa dịp anh mở miệng Tống Thư đẩy cái nĩa đem miếng bánh mì nhét vào miệng anh.

“Cắn.” Vẻ mặt người con gái không biểu tình nhìn anh.

Tần Lâu buồn bã ỉu xìu gục mí mắt xuống, nhưng anh vẫn nghe lời há mồm cắn.

Bên trong mắt Tống Thư lướt qua ý cười nhàn nhạt, chỉ là rất nhanh bị cô giấu đi. Đem cái nĩa trống rỗng thu về, Tống Thư rũ mắt nhìn xuống, giọng nói vững vàng: “Hôm nay đầu bếp nấu rất ngon, những món ăn phía trước cũng rất ngon. Anh ăn thử, không cần lãng phí.”

“…”

Tần Lâu hoàn toàn không hiểu chính mình giả bộ đáng thương tại sao không có hiệu quả, anh rũ mắt trầm tư suy nghĩ vài giây, dường như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó.

Sau đó Tần Lâu ngậm miếng bánh mì nhỏ nhỏ lúc nãy, quay đầu nhìn về phía hai người ngồi đối diện bàn ăn…

Đôi mắt lạnh như băng xuất hiện khiến hai chị em Tống Như Ngọc và Tống Soái sững sờ. Không đợi bọn họ kịp phản ứng, chỉ thấy ánh mắt Tần Lâu đè ép bọn họ đến trước bàn ăn.

Sau đó anh đưa tay lên không trung đè xuống.

Tống Như Ngọc còn chưa hiểu, Tống Soái đã ngay lập tức phản ứng lại, hắn vội vã lôi kéo tay áo Tống Như Ngọc.

“Cúi đầu, ăn cơm.”

Từ khi đi vào phòng ăn Tống Như Ngọc đã cứng đờ, Tống Soái nói cái gì cô ta đều làm theo, cô ta và Tống Soái cùng nhau cúi đầu.

Thấy hai người làm theo, Tần Lâu trực tiếp đứng dậy đi đến bên ghế Tống Thư, sau đó anh đè lại chỗ tựa lưng ngồi xổm xuống, từ dưới nhìn lên Tống Thư.

Cái nĩa trong tay Tống Thư dừng lại lần nữa, cô không tiếng động quay mặt sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần lâu nửa quỳ ở trước mặt.

Tần Lâu ở một bên ngậm bánh mì cũng không nói lời nào, cũng không có động tác gì, chỉ an tĩnh mà nhìn cô.

Tống Thư khẽ cau mày: “… Không muốn.”

Tần Lâu vẫn không nói lời nào cũng không có động tác gì.

Giằng co như vậy mấy giây, Tống Thư rốt cuộc thỏa hiệp, cô nâng mắt xác định hai chị em đối diện không ai dám ngẩng đầu, lúc này mới nghiêng người sang.

Tay người con gái đặt nhẹ lên vai Tần Lâu, bản thân cô hơi rũ mắt cúi đầu suy nghĩ, khi thấy anh cắn khối bánh mì liền cúi xuống cắn một cái.

Tống Thư quá rõ ràng tính tình được một tấc lại muốn tiến một thước của Tần Lâu, cắn xong cô lập tức muốn rời đi, nhưng mà đã chậm…

Tần Lâu sớm đã có mưu tính từ trước, tay đặt trên ghế dựa của cô đem Tống Thư cúi xuống phía dưới với mình, khối bánh mì bị Tống Thư cắn một ít được anh dùng đầu lưỡi câu vào trong miệng, đồng thời anh hơi nâng thân thể, ở trên đôi môi đỏ hồng khẽ liếm.

“… Tần Lâu.”

Tống Thư bị chiếm tiện nghi lui về phía sau, ánh mắt cô có chút tức giận, trên mặt trắng nõn trước sau như một không có tâm tình gì lúc này lại không chịu nổi bị ép đến đỏ bừng.

Tần Lâu đạt được ý nguyện đem bánh mì ăn xong: “Em nói đúng, đầu bếp làm rất ngon… Quả thực rất ngọt, ăn rất ngon.”

Lúc nói chuyện, người nào đó đè nặng tính sói, ánh mắt cơ hồ không rời khỏi môi Tống Thư.

Tống Thư hơi siết chặt dao nĩa, có chút vừa tức giận vừa bất đắc dĩ dời mắt sang nơi khác.

“Tức giận?” Tần Lâu tiến lên phía trước.

“…” Tống Thư không nói lời nào.

Tần Lâu tự kiểm điểm lại mình: “Sau này ở trên bàn ăn anh sẽ không nháo em như vậy.”

Tống Thư liếc nhìn anh một cái, hiển nhiên không tin tưởng.

“Thế nhưng, em cũng không thể trách anh, là em dung túng anh.”

“…”

“Em biết rõ anh muốn làm cái gì đúng không, tiểu vỏ trai?” Tần Lâu cúi xuống bên tai cô, cười sung sướng, lại càng phức tạp: “Nếu như lần đầu tiên em không mềm lòng, anh sẽ không làm cái gì. Nhưng biết rõ phía trước anh đã đào hố, em vẫn muốn nhảy xuống. Cái này muốn trách ai?”

Tống Thư hơi cắn răng: “Lần sau sẽ không.”

“A, thật sao?” Giọng nói Tần Lâu trầm xuống.

Tống Thư nghiêm mặt không biểu tình: “Lúc này có giả bộ cũng vô dụng, anh cảm thấy em vừa ăn qua giáo huấn, còn có thể mềm lòng nữa sao?”

“Không biết.” Tần Lâu thấp giọng, thành thật ngồi xổm xuống, nhoài người đến trước đầu gối cô, trưng ra khuôn mặt đẹp trai nhưng có tia mất mát nhìn cô: “Lần sau sẽ không để ý đến anh nữa sao?”

Tống Thư: “…”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Một lát sau, Tống Thư giận quá hóa cười.

Không biết là đang cười với chính mình hay là Tần Lâu, người con gái chỉ rũ mắt, cong môi, ánh mắt bất đắc dĩ mà mềm mại: “Được rồi, anh thắng… Kẻ điên.”

Tần Lâu ánh mắt hơi sáng. Tống Thư nhìn thấy cảm xúc và dục vọng khó có thể che dấu trong mắt của anh, ánh mắt có chút không được tự nhiên, tầm mắt cô né tránh, cô nâng mũi chân nhẹ nhàng đá lên cẳng chân anh.

“Ăn cơm đi, đừng làm rộn, một lát nữa bữa tối rất khó tiêu hóa.”

Tần Lâu trầm mặc hồi lâu, không cam lòng chậm rãi đem dã thú ép về lồng giam.

Anh rũ mắt, che khuất ánh sáng trong con ngươi đen nhánh.

“Được, nghe lời em.”

Một bữa tối, hai chị em Tống Như Ngọc và Tống Soái nhiều lần suýt bị nghẹn phải vào bệnh viện, Tống Như Ngọc đã đọc thuộc lòng bản kiểm điểm mình đã soạn ra rất lâu nhưng lần này hoàn toàn không thể dùng tới.

Chờ đến khi ăn xong bữa tối, Tần Lâu không khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách. Một chút ý muốn bọn họ lưu lại cũng không có.

Tống Như Ngọc còn muốn nói cái gì đó, nhưng khi trải qua bữa tối hôm nay đã hiểu ý tại sao Tống Soái lại ngăn cản trước đây.

Hai người đứng dậy từ biệt, trước khi đi Tống Soái đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Tần Lâu: “Anh, lãnh đạo trường Nhị Trung bên kia trước đây không lâu có liên hệ với em, ông ta nói chủ nhật này chính là lễ kỷ niệm thành lập trường Nhị Trung ở thành phố Q, cuối cùng còn sắp xếp một số bạn học… ông ta bảo em tới hỏi anh có thời gian về trường học hay không, hy vọng anh có thể sắp xếp một bài diễn thuyết.”

“Diễn thuyết?” Tần Lâu ngoài ý muốn giương mắt: “Diễn thuyết cái gì?”

“Ừ, đại khái chắc là anh đã công thành danh toại(*) là một bạn học vinh dự đến cổ vũ đám học đệ học muội ở trường học?” Tống Soái gãi gãi sau gáy, không xác định nói.

(*) Công thành danh toại: Công danh đã toại nguyện. Nói người đi học đã đỗ đạt.

Tần Lâu cười khẽ: “Bọn họ xác định tôi là ‘bạn học vinh dự’?”

“…” Nhớ tới những “Thành tích vĩ đại” của Tần Lâu ở trường học trước đây, Tống Soái ngượng ngùng cười lên, sau đó thản nhiên nói: “Nói cho cùng bọn họ phỏng chừng là muốn cọ cọ thanh danh của anh, thay trường học làm một chút tuyên truyền đi. Nếu như anh không muốn đi, em sẽ thay anh cự tuyệt bọn họ?”

Tần Lâu chuẩn bị gật đầu, thân thể đột nhiên dừng lại.

Sau giây lát, anh nâng mắt lên, trong mắt hiện lên mấy tia sáng rực rỡ…

“Nếu như là họp lớp, vậy tôi có thể mang người nhà đi cùng không?”

Tống Soái sững sờ: “Hẳn là có thể, bọn họ không có nói là không được. Nhưng việc này vốn dĩ cũng không có gì, có thể mời anh đến đã rất tốt rồi, bọn họ sẽ không vì yêu cầu ấy mà cự tuyệt.”

“Được.” Tần Lâu khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nặng nề cười lên: “Vậy cậu nói cho bọn họ biết, tôi đi.”

“…”

Thấy ánh mắt kia của Tần Lâu, Tống Soái theo bản năng run một cái: Tuy rằng không rõ Tần Lâu rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng hắn ta cảm thấy hắn ta nên thay cái người đột nhiên bị Tần Lâu nhớ thương mặc niệm ba giây.

Chờ khi Tống Như Ngọc và Tống Soái rời đi, Tống Thư đi đến bên cạnh Tần Lâu.

“Chủ nhật này anh phải về Nhị Trung?”

“Ừ.” Tần Lâu buông mắt xuống, nhìn cô cười: “Tiểu vỏ trai, có muốn cùng anh trở về không?”

“….Tại sao?” Tống Thư hỏi.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tần Lâu trầm mặc, cười: “Em hỏi anh tại sao phải trở về, hay là tại sao mang em đi cùng?”

Ánh mắt Tống Thư nhàn nhạt nhìn anh: “Nguyên nhân hai vấn đề này không phải giống nhau sao?”

“Đúng vậy.” Tần Lâu thấp giọng nở nụ cười: “Đi thì em sẽ biết, vì vậy rốt cuộc em có muốn đi với anh không?”

Tống Thư nhàn nhạt nhìn anh: “Em có thể chọn không đi sao?”

“Không có.”

“Vậy anh còn hỏi.”

“Lấy cớ công bằng hợp lý.”

“…”

Tống Thư mặc kệ, xoay người chuẩn bị đi lên trên lầu.

Giọng nói Tần Lâu phía sau không buông tha mà quấn lấy: “Rốt cuộc em có đi hay không, tiểu vỏ trai?”

“…”

Bóng dáng người con gái chậm rì rì đi lên cầu thang gỗ lầu hai, đợi đến chỗ ngoặt, khi thân ảnh kia biến mất không thấy đâu, một giọng nói vọng xuống.

“Đi.”

“…”

Tần Lâu sung sướng buông mắt xuống, không tiếng động cười.

Quản gia đứng ở bên cạnh, mắt thấy toàn bộ quá trình, lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

“Giống với chuyện thiếu gia rất yêu Tống tiểu thư, Tống tiểu thư cũng thật rất yêu thiếu gia.”

Tần Lâu giương mắt: “Thật không?” Tròng mắt kia bình thường chứa đựng kẻ điên phóng túng, lúc này hiếm thấy ý cười ôn nhu và nhẹ nhàng.

Quản gia vẫn hiền hòa cười: “Thiếu gia ngài đã biết rõ, cần gì đến hỏi tôi?”

“Mặc dù biết, thế nhưng vẫn rất thích từ miệng người khác nghe thấy lời đó.”

“Nghe thấy cái gì?”

“Nghe thấy mọi người nói cho tôi biết, cô ấy rất yêu tôi.” Tần Lâu không nhịn được nhếch miệng.

Quản gia sững sờ, sau đó cười theo: “Việc này không cần chứng thực… mặc dù thiếu gia biết rõ nhưng vẫn hỏi, cũng sẽ không có lựa chọn nào khác, Tiểu thư Tống Thư cũng không cam lòng làm ngài hụt hẫng, như thế nào cũng đồng ý với ngài… trên thế giới này sẽ không có người so với cô ấy yêu thiếu gia hơn.”

Tần Lâu cụp mắt xuống.

“Tôi cũng giống vậy.”

Nói xong, Tần Lâu sung sướng cười lên, anh đi theo bóng người đã rời đi, từng bước từng bước đi lên cầu thang.

Quản gia đứng dưới bậc thang lầu một, nhìn hai người lần lượt đi lên, ông lắc đầu cười.

“Cho nên, kẻ điên thiếu gia cùng vỏ trai tiểu thư mới là trời sinh một đôi.”

Người hầu trong nhà đẩy xe chở thức ăn trở về, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, nửa vui đùa.

“Quản gia tiên sinh, ngài cũng đừng để thiếu gia nghe thấy… ngài ấy không thích người khác gọi Tiểu thư Tống Thư như vậy, nếu nghe thấy nhất định sẽ ghen một phen.”

Quản gia cười gật đầu: “Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên.”

“…”

*

Chủ nhật, lễ kỷ niệm thành lập trường Nhị Trung ở thành phố Q.

Trước một ngày thư mời đã được Tống Soái tự mình đưa tới. Thời điểm vinh dự diễn thuyết trước mặt các bạn học là vào buổi tối, Tần Lâu và Tống Thư giữa trưa đi ăn cơm, sau đó mới đến Nhị Trung.

Lãnh đạo phụ trách trong trường học nhận được tin tức, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đến trước cửa trường học, chờ xe chuyên dụng của Tần gia đưa Tần lâu và Tống Thư đến phía ngoài trường học, đối phương đã ý cười đầy mặt tiến lên tiếp đón.

“Tần tổng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, lễ kỷ niệm thành lập trường lần này do tôi phụ trách, Lưu Du Sanh.” Người đàn ông cùng Tần Lâu bắt tay, cười nói: “Tôi phụ trách tiếp đón ngài vào ngày hôm nay, nếu có chỗ nào thất lễ, ngài nói với tôi là được rồi, tôi nhất định sẽ sửa lại.”

Lưu Du Sanh nói xong, sau đó đưa ánh mắt nhìn Tống Thư bên cạnh Tần Lâu: “Vị này chính là…?”

Tống Thư đang muốn mở miệng, Tần Lâu nói trước cô một bước: “Vị hôn thê của tôi, cũng là bạn học của tôi, học sinh trường Nhị Trung.”

“A? Không nghĩ tới còn có thể có duyên như vậy?” Lưu Du Sanh kinh ngạc nói, nở nụ cười, hướng Tống Thư đưa tay: “Không biết ngài xưng hô thế nào?”

Tống Thư cùng đối phương nhẹ nhàng nắm tay, liền thả xuống, cô cười nhạt: “Thầy Lưu khách khí rồi, gọi tôi là Tống Thư được rồi.”

“Được, vậy tôi đưa hai vị đi thăm quan trường học một chuyến.”

“…”

Lưu Du Sanh dẫn Tần Lâu và Tống Thư đi quanh Nhị Trung đơn giản nhìn vài tòa nhà mang tính cột mốc, coi như là kết thúc phần thăm quan.

“Mấy năm qua trong trường học cũng không có quá nhiều thay đổi, hai vị nhìn hẳn là có cảm giác thân thiết.” Lưu Du Sanh nói: “Tôi thấy chúng ta cũng đi lâu như vậy rồi, hai người nhất định cũng đã mệt mỏi, tôi dẫn hai người đến phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi lễ thành lập trường nhé?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tống Thư chuẩn bị gật đầu, thì nhìn thấy người từ nãy đến giờ không có hứng thú gì Tần Lâu đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đã số thầy cô trong trường học sẽ đến đúng không?”

“Đó là điều đương nhiên.” Lưu Du Sanh trả lười xong, nghi hoặc hỏi: “Tần tổng là muốn…”

Tần Lau khẽ cười: “Tôi muốn đi thăm một người thầy.”

Lưu Du Sanh sững sờ, phản ứng lại: “À, hóa ra Tần tổng có ân sư(*) muốn đến thăm? Vẫn là ngài cẩn thận. Bất quá tôi đối với sắp xếp tiết học của các thầy cô trong trường không quá quen thuộc, còn phải làm phiền ngài cho tôi tên tôn sư, tôi đến phòng giáo vụ tra một chút.”

(*) Ân sư: người thầy.

Tần Lâu không hề nghĩ ngợi: “Chúng tôi đi cùng với ông.”

Lưu Du Sang ngoài ý muốn nhìn Tần Lâu một cái, nhưng vẫn gật đầu: “Được. Hai vị đi theo tôi.”

“…”

Thừa dịp Lưu Du Sang xoay người đi về phía trước, ánh mắt nhàn nhạt của Tống Thư thu hồi, nhìn Tần Lâu.

“Đây mới là mục đích thực sự anh về trường học?”

Khéo miệng Tần Lâu câu lên, ý cười hờ hững: “Ừ.”

“Sơ trung(*) năm đó anh cơ hồ không có học qua, nếu có tính thì sau khi lên cao trung(**), đa số thầy cô đều bị anh chọc cho tức chết. Sao em không nhớ rõ anh có ‘ân sư’ muốn thăm vậy?”

(*) Sơ trung: cấp 2.

(**) Cao trung: cấp 3.

“… Có, đương nhiên là có.”

Ý cười đáy mắt Tần Lâu chìm xuống…

“Có điều không phải của anh, mà là của em.”

Tống thư không hiểu nhìn anh: “Em?”

Tần Lâu nở nụ cười: “Em không phải đã quên, trước đó có một lần bị anh gặp được, khi đó giáo viên chủ nhiệm của em gọi em vào văn phòng, nhắc nhở em cách xa loại người như anh một chút.”

Tống Thư nghẹn lại.

Trí nhớ cô không kém, vì thế mặc dù chuyện này đã bị cô quên gần hết, nhưng khi Tần Lâu nhắc lại, cô vẫn có thể miễn cưỡng từ trong đầu tìm ra hình ảnh ngày đó.

Tống Thư nghĩ vài giây, khẽ thở dài một tiếng: “Giáo viên chủ nhiệm kia không phải người thứ nhất nói anh như vậy với em.”

Tần Lâu cười khẽ: “Anh mặc kệ, anh chỉ nghe được ông ta nói.”

Tống Thư bất đắc dĩ: “Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa kỳ thực đối với chúng ta không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì… Anh có phải thù dai quá rồi không?”

Tần Lâu nói: “Bây giờ em mới biết anh thù dai sao?”

“…” Tống Thư không nói gì, Tần Lâu đưa tay ngoắc ngoắc ngón tay cô, kìm nén ý xấu hỏi:

“Em nói chờ một lúc nữa chúng ta phải làm sao?”

“ ‘Chúng ta’?”

“Đúng, đương nhiên là muốn chúng ta cùng nhau làm cái gì mới được.”

“… Ví dụ như?”

“Ừ, để anh nghĩ.” Ánh mắt Tần Lâu sáng lên một chút, ý cười tràn đầy: “Ở trước mặt ông ta, hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, có phải quá được hay không?”

Tống thư: “.”

Mặt Tống Thư xưa nay không có tâm tình gì rốt cuộc không giấu được trên mặt nổi lên một tia biểu tình.

Cô khẽ cắn răng…

“Anh làm người đi, Tần Lâu.”
Bình Luận (0)
Comment