Dịch & biên: Trần Bì[Nhân vật mục tiêu: Makishima Shogo, đạt thành kết thúc HE.]
Cổ họng hơi khô khốc.
Tiểu Đậu vô thức hé môi.
Lập tức có mấy giọt nước mắt rót vào khóe miệng, lan tràn vị mằn mặn ---- Còn có một chút mùi máu tươi ngọt.
[... Công lược thất bại. Sắp thoát ly thế giới... Hãy thả lỏng, Tiểu Đậu.]
Thân thể nhẹ dần, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Nhiệt độ người trong dạ chầm chậm biến mất ----
Ngực lại cay đắng rõ ràng hơn.
...
Lần nữa tỉnh lại, Tiểu Đậu phát hiện bản thân đang trôi nổi giữa không trung ở Hành lang thời gian.
Tiểu Đậu theo bản năng sờ soạng mặt mình... Nơi bàn tay chạm đến đều thấm ướt một mảnh, nước mắt vẫn chưa khô.
Đang ngẩn người, N' lần nữa nói chuyện.
[Đã lâu không gặp, Tiểu Đậu]. Giọng nói của hắn ôn hòa. [... Có khỏe không?]
Thân thể thong thả hạ xuống, mũi chân tiếp xúc mặt đất, Tiểu Đậu cảm thấy chân có chút bủn rủn... Cô dứt khoát ngồi xuống đất, âm thanh lấp lửng: ''Loại bỏ hết trục trặc rồi?''
[Cũng xem như thuận lợi.] N' hời hợt đáp, [Đúng rồi... Chúc mừng cô công lược tới tay HE.]
Có gì mà phải chúc mừng chứ, chơi ra ba cái HE thì Đậu thần sẽ biến thành Đậu tử thần đấy (...).
Trong tiếng nói của N' chứa ý cười, [Bắt đầu tranh luận, xem ra cô đã bình thường trở lại. Ừm... Ta lại cảm thấy cái thứ nhất HE này rất đáng giá kỷ niệm.] Hắn thở dài một tiếng, [Cô rốt cuộc cũng...]
Lời nói tiếp đó thì nghe không rõ.
Tiểu Đậu đúng là đã bình thường lại, chỉnh đốn tâm tình rồi bắt đầu đánh võ mồm: Lúc này khiêu chiến vượt cấp đều sắp chơi tàn Đậu thần, phút cuối cùng còn đánh ra HE, ngài chuẩn bị sẵn sàng bị phun đầy mặt tương đậu chưa?
[Đừng gấp, vẫn có biện pháp có thể cứu vãn mà.] N' vẫn cười, [Muốn thử khiêu chiến Makishima lần nữa không? Thành công đánh ra BE không chỉ có thể thu điểm về mà còn có thể triệt tiêu HE lần này.]
Tiểu Đậu sửng sốt.
... Ý là đại mỹ nhân có thể khỏi đi bán muối sao?
[Nhưng nếu lần thứ hai công lược thất bại sẽ chồng lên thành hai lần HE. Vậy thì cô chỉ còn dư lại một lần cơ hội thất bại.]
Tiếng nói của N' đè thấp xuống, không nhanh không chậm gợi mở.
[Có điều lần này Kim đồng hồ tình yêu đã được sửa chữa, các hạng mục chức năng đủ cả, ta cũng sẽ chờ thời bất cứ lúc nào. Thế nào? Muốn thử không?]
''...'' Tiểu Đậu lặng yên một hồi, ''... Tiếp nhận khiêu chiến.''
[Hiểu. Hiện tại bắt đầu truyền tống.] Giọng N' cực kỳ sung sướng.
...
Mỗi khi bị N' ném vào Cửa thần kỳ đều một lần trải nghiệm ''Mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự'' cam go, lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc Tiểu Đậu hồi phục ý thức thì cảm giác không trọng vẫn không biến mất, thậm chí không hề có cảm xúc chân thực.
Nơi này là... Bãi săn dưới lòng đất của Senguji.
---- Mình đang bị Makishima ôm vào trong ngực.
... Có chỗ nào không đúng.
Tinh thần vẫn cứ hỗn loạn, Tiểu Đậu thấy rằng bản thân không thể suy xét hiệu quả được.
Ngay sau đó, cô lướt qua bả vai Makishima nhìn thấy Kougami đứng dưới bóng giá thép phía đằng xa.
Hắn đang chậm rãi giơ súng ----
Một giây sau tiếng súng vang lên!
Thân thể Kougami đột nhiên run lên, khẩu súng vừa nâng đến một nửa thì tuột tay rơi xuống đất. Máu từ bả vai hắn bắn tung tóe ra, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng, áo khoác tây trang màu đen rất nhanh cũng nhiễm thành một mảng vết tối lớn!
Tiểu Đậu ngẩn ngơ nhìn cánh tay của bản thân xuyên qua dưới nách Makishima, đang giơ súng.
Nòng súng còn đang bốc khói.
... Nổ súng là mình?
Không đợi Tiểu Đậu nghĩ rõ ràng, tình cảnh trước mắt giây lát trở nên mờ nhạt ----
Một giây sau cô bỗng nhiên thức tỉnh!
Tầm nhìn từ từ rõ ràng, ngũ giác nhanh chóng quay lại.
Là mơ?
Sau đó cô nhận ra bản thân đang nằm ở ghế sau ô tô.
Đỉnh đầu truyền đến một âm thanh êm ái.
''Tỉnh rồi?''
Một bàn tay lạnh lẽo chậm chạp đặt lên trán cô ---- Cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt, càng khiến người ta thấy đặc biệt khoan khoái.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Tiểu Đậu không thể tin ngẩn ra, lấy cùi chỏ chống lên ghế thoáng ngồi dậy.
Chiếc áo khoác rõ ràng không thuộc của bản thân cô từ trên người nhẹ nhàng trượt xuống, bàn tay kia cũng săn sóc phất mái tóc dài lướt xuống trước ngực cô qua một bên khác.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Makishima ngồi ở bên cạnh.
Tiểu Đậu hoàn toàn mờ mịt.
... Xảy ra chuyện gì? Đại mỹ nhân à ngài bỏ cái nghiệp bán muối hồi nào!?
Tiếng nói của N' chớp lấy thời cơ vang lên.
[Không phải đã thấy rất rõ trong mơ sao?]
Trong mơ?
Tiểu Đậu ngơ ngác một hồi.
Trong mơ... Dường như là chính mình ở trước khi Kougami nổ súng đã bắn một phát vào vai anh ta, cho nên anh ta không thể kịp lúc bắn Makishima...?
Trước lúc chiếc áo khoác hoàn toàn rơi xuống, Makishima đã lại lần nữa bung mở rồi khoác lên trên người cô.
Hắn nâng tay xoa gò má Tiểu Đậu, ngón tay thon dài mềm dịu sát qua khóe mắt cô, lau đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi.
"... Gặp ác mộng sao?"
---- Trước đây không lâu rõ ràng cảm nhận cái chết của hắn kề sát như vậy.
Bây giờ nhiệt độ và hơi thở của Makishima đang gần trong gang tấc, Tiểu Đậu trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Khoan đã, sao Đậu thần lại thấy viền mắt lại hơi nóng...
Ôi chao, chẳng lẽ trong mắt bị Colossal Titan tiến công à?
Cô chớp mắt ----
Khóe mắt liền rớt xuống một giọt lệ.
Ai da, tự nhiên kẹt lời làm sao đây?
Kẹt như thế hồi lâu, Tiểu Đậu mới đáp: "Ừm, không ngủ được."
Makishima tinh tế lau đi giọt lệ đó, mi tâm sa sầm lại.
"Chỉ mới ngủ hai giờ thôi. Dược hiệu càng ngày càng kém, nếu tiếp tục như vậy ắt hẳn em sẽ không thể ngủ nữa? Xem ra nên đổi loại thuốc mới rồi."
"Vậy mới nói... Vứt bỏ Senguji tiên sinh dễ dàng như vậy, kết quả ngay cả mua thuốc cần thiết cho Tsurutome tiểu thư cũng trở nên phiền phức." Choe Gu Sung ngồi chỗ tài xế lên tiếng, "Tôi nói ông chủ à, lần sau muốn quăng đồ chơi cũng nên cho tôi một chút thời gian chuẩn bị đi chứ?"
Makishima chuyên chú giúp Tiểu Đậu cài khuy áo khoác gần cổ, cũng không ngẩng đầu. "Anh thế nào cũng tìm ra cách."
"Vâng, vâng~" Choe Gu Sung vẻ mặt thích thú, "Cứ chờ ở đây tý đi, tôi sẽ lái xe lớn lại đây. Đừng dẫn đại tiểu thư đi lung tung, hiện giờ tình huống bên ngoài cũng chưa ổn lắm đâu."
Xe chậm chạp dừng trước một nhà kho vắng người. Choe Gu Sung vừa rời khỏi xe, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai không dứt.
Tiểu Đậu hoàn hồn.
Đợi chút... Giờ rốt cuộc là tình huống gì?
Thanh trạng thái của Đại mỹ nhân là Tâm đầu ý hợp, hơn nữa giấc mộng ban nãy...
N': [Ban nãy cô thấy chính là hồi ức của Tsurutome Rin. Ta chỉ căn cứ vào thành quả công lược của cô rồi sửa đổi đôi chút so với cốt truyện đã phát sinh, mọi người đều vui vẻ không phải sao?]
Tiểu Đậu rốt cục hiểu ý ----
Nói cách khác giấc mộng hồi nãy là thật, bởi vì Tsurutome Rin nổ súng trước, thọt lại Kougami một cái nên Makishima không chết?
N' đại đại à ông hay thật, trực tiếp chơi ăn gian ngay khúc chuyển tiếp của cốt truyện sao!!
Nhưng mà lúc này cốt truyện tiến hành tới đâu rồi, có vẻ không giống vừa kết thúc sự kiện bãi săn nha...
Kết quả không chờ cô phí công suy đoán làm gì, Shogo đại mỹ nhân cũng rất tri kỷ cho cái gợi ý.
"Đi ra ngoài hóng mát đi." Hắn nói.
...
Choàng áo khoác của Makishima lên người, Tiểu Đậu và Makishima một trước một sau đi ra đường cái.
Lối đi bộ đâu đâu cũng có xe cộ bị bỏ lại ven đường, phần lớn bị hư hại trình độ không đồng đều. Cửa hàng hai bên đường cũng bị phá hoại khắp nơi bừa bộn, âm thanh còi cảnh sát cách mấy quảng trường vẫn có thể nghe rõ ràng.
Nhìn cái mũ sắt bị vứt rải rác trên đất, Tiểu Đậu hiểu ngay xảy ra chuyện gì rồi.
... Đã tới sự kiện mũ sắt, xem bộ bước kế tiếp là chuẩn bị xâm nhập thẳng vào tháp Nona, đại bản doanh của Hệ thống Sybil sao?
Loại mũ này có thể cho ra hệ số phạm tội thấp nhất, lừa gạt con mắt của Sybil. Khi nó nằm trên tay Makishima, vốn là một xã hội trật tự "thuần thiện" hầu như đã trở thành vùng đất lành sản sinh những tay tội phạm non trẻ, khiến cho tội ác khuếch tán như dịch bệnh với quy mô lớn. Một lượng lớn người dân có sắc cảm khỏe mạnh vì tự vệ bắt đầu công kích những tên côn đồ, đến cuối cùng diễn biến thành một cuộc bạo động toàn dân.
Nói tới nói lui, sau sự kiện phản bội ở bãi săn, đại mỹ nhân ngài còn cam tâm tình nguyện giữ Rin - san lại. Lúc tiến hành mấy hoạt động phạm tội mà mang gái theo bên người chẳng hề áp lực... Quả nhiên là tình yêu chân thành ha?
Makishima dừng bước, nhặt lên một cái mũ sắt bị vứt, hào hứng ngắm nhìn như một đứa trẻ đang thưởng thức thành quả trò chơi khăm của mình.
Đúng lúc đó, trong góc tối một hẻm nhỏ bên cạnh đi ra mấy gã đàn ông ánh mắt đờ đẫn. Trong những gã này có một số cầm gậy bóng chày loang lổ vết máu, trạng thái tinh thần tựa hồ cực kém, hẳn là bọn du côn lọt lưới chưa bị cảnh sát kịp thời xử lý.
Kẻ cầm đầu nhìn thấy cái mũ trong tay Makishima, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: "... Hả, vẫn còn sao?''
Bọn người kia rối loạn lên, một lát sau có người cầm gậy lao tới!
Makishima ngay cả nét mặt cũng chưa đổi, nhẹ giọng nói câu "Lui ra sau đi'', lập tức bước ra một bước vượt qua Tiểu Đậu.
Gậy bóng chày mang theo tiếng xé gió vung lên trước mặt!
Makishima thoải mái xê dịch bước chân né đòn đánh này, ngay sau đó đột nhiên nắm chặt quả đấm đánh trúng xương cổ tay tên kia, thừa dịp đối phương đau nhức bèn ung dung túm lấy cây gậy của hắn, trở tay đập vào huyệt thái dương gã!
Một tiếng bốp khiến người ta ê răng qua đi, tên côn đồ kia ôm đầu ngã xuống đất.
Khóe miệng Makishima vểnh lên.
Sau đó hắn ước lượng cây gậy, nhắm ngay con mắt tên đó đâm xuống.
''... Ngu xuẩn.'' Trong tiếng hét thảm của người đàn ông, hắn nhẹ giọng nói. ''Đây chính là thứ hàng thấp kém mà Sybil nuôi dưỡng ra sao?''
...
Xe buýt chạy như bay trong đêm hướng về tòa tháp Nona.
Trong buồng xe, Makishima ung dung quẳng bộ quần áo dính vết máu vừa thay ra vào góc xó. Choe Gu Sung lảm nhảm như đang chế nhạo: ''Không phải đã nói đừng đi lung tung à~ Rốt cuộc cũng là anh rảnh quá không biết làm gì, lại mang đại tiểu thư ra ngoài thám hiểm.''
---- Tiểu Đậu vừa yên lặng che trái tim mới bị tiết mục triết học gia cứu mỹ nhân dọa sợ, vừa tiếp tục vờ làm người câm. Trong đầu cô nhanh chóng ngâm cứu cách đạt BE.
Ghế phía sau xe ngồi đầy lính đánh thuê do Choe Gu Sung tìm tới, mỗi người đều thân thể cường tráng đang thủ thế chờ đợi, bầu không khí hơi đông lạnh.
Makishima đối đáp vài câu với Choe Gu Sung rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Đậu.
Buồng xe trở nên yên ắng lại.
Sau mười phút, tháp Nona cao chót vót phương xa đã có thể thấy rõ ràng ----
Dưới bóng đêm, xung quanh tòa nhà chọc trời được tô điểm bằng ánh đèn neon mát lạnh. Luồng sáng từ Sky Light xuyên thấu màn trời, tùy ý chiêu cáo nơi cực kỳ quyền lực của quốc gia này.
Vẫn nhìn ngoài cửa sổ, Tiểu Đậu bỗng cử động...
Cô từ từ đến gần Makishima.
Một cách tự nhiên, Makishima đưa tay ôm lấy cô. Cánh tay hắn vòng qua sau cổ rồi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu, thuận thế mơn trớn mái tóc cô từ trên xuống dưới.
Nhận thấy thân thể cô khẽ run, hắn rũ mắt nhìn lại ----
Ừm, phần kịch bản ổn rồi, tâm tình cũng đã bắt kịp.
Tiểu Đậu nở một nụ cười chuyên dụng của một yandere-đúng chuẩn.
"Có chút... Kích thích hơn rồi." Cô run giọng nói, nụ cười càng thêm rực rỡ.
...
Tóm lại, mọi chuyện tiếp đó cũng làm tuần tự như cốt truyện gốc ---- Sau khi giải quyết hết Drone canh cửa, Choe Gu Sung đi tới sào huyệt dưới tầng ngầm của Sybil còn Makishima đi lên đỉnh tháp Nona, hấp dẫn sự chú ý của Kougami.
Lúc biết được Shin-gia không có chuyện gì, Tiểu Đậu thực sự thở phào nhẹ nhõm ---- Xem ra cảnh tượng trong giấc mơ kia còn chính xác, Tsurutome Rin đúng là chỉ bắn trúng bờ vai hắn.
Dự là Shogo đại mỹ nhân cũng thích chơi trò nuôi dưỡng, cố ý ở sự kiện bãi săn tha Shin-gia một con đường sống?
Còn cô Rin này thì muôn đời trang bị thuộc tính fan Makishima rồi, đương nhiên là quyết đoán đi theo đại mỹ nhân lên đỉnh tháp ----
Một đường đi đến tầng cao nhất của tòa nhà lục giác, hai người bước lên mười bậc của cầu thang xoắn đỏ.
Cả hai tới một sân thượng tương đối trống trải trên đỉnh tháp.
Tháp Nona là công trình cao nhất của Bộ phúc lợi và xã hội. Từ vị trí này nhìn xuống, hầu như có thể đặt cả thành phố vào tầm nhìn.
Xe cộ và dòng người thu nhỏ đến không cách nào phân biệt. Ánh đèn huỳnh quang kéo ra vệt dài dệt thành dãy ngân hà mỹ lệ, đẹp tựa ảo mộng.
Makishima đứng yên ở sát rìa sân thượng, tóc và vạt áo bị gió đêm thổi phất phới.
Tiểu Đậu bén nhạy nhận ra rằng, bầu không khí... Thoáng nảy sinh biến hóa kỳ lạ.
Cái cảm giác này từ khi cô tỉnh lại trên xe vẫn đang không ngừng bành trướng ----
Ánh mắt Makishima xa xăm nhìn phương xa, nhẹ giọng mở miệng.
"Vào lúc đó, em nói với anh rằng 'Đã chán ngán kiểu thăm dò này, động cơ nhạt nhẽo hệt như một đứa trẻ tùy hứng'. Dù vậy, sau chuyện đó em vẫn lựa chọn tiếp tục ở lại bên cạnh anh."
Hắn quay đầu nhìn cô.
"Tại sao?"
Phần phấn khích đến rồi.
Thời khắc cuối cùng của sự kiện bãi săn, Tsurutome Rin lần nữa trở giáo cứu Makishima. Thế nhưng cái này cũng không đại biểu sự khúc mắc của cô đã cởi, lý niệm của hai nhà triết học (...) vẫn có mâu thuẫn chưa giải quyết. Dưới tình huống đó mà Tsurutome vẫn có thể thỏa hiệp ở lại bên Makishima, người sau cũng không dị nghị mà lại ngầm đồng ý. Chuyện này bản thân nó vốn dĩ đã khá là không khoa học chứ?
Xem điệu bộ này của Shogo đại mỹ nhân... Là muốn ngả bài rồi.
Cũng chẳng sao, Tiểu Đậu đã sớm ở trong lòng chăm chút qua lời thoại một lần, ha ha.
Cô vén sợi tóc sẽ bị gió thổi loạn đến sau tai, biểu cảm thoáng ngạc nhiên... Tựa hồ là hoàn toàn không nghĩ tới Makishima lại đột nhiên hỏi như vậy.
Sau đó cô mỉm cười.
"Khi phát hiện lý tưởng của bản thân hoàn toàn trái ngược với động cơ của Shogo, đích thật em cảm thấy rất thất vọng. Nhưng... Quả nhiên em vẫn không cách nào vi phạm bản năng chính mình được. Rõ ràng là quyết tâm muốn phản bội Shogo, vậy mà lúc ấy lại không chút do dự nổ súng với Kougami Shinya... Lúc phục hồi tinh thần, đến cả bản thân em cũng hoảng sợ."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng cứ như đang thảo luận một việc gì vui vẻ lắm.
Rất tốt, tiếp theo lên sân khấu chính là kỹ năng nền tảng-mô phỏng yandere.
Tiểu Đậu nhanh chóng tiến vào trạng thái... Dần dần, nét mặt cô nhiễm phải một tia tuyệt vọng lại bệnh trạng vui sướng.
"Từ lúc đó, em liền ý thức được... Em không cách nào rời khỏi Shogo."
Cô đến gần hắn.
"Bất kể căm ghét cỡ nào đi nữa, muốn trốn chạy nhiều cách mấy đi nữa, thậm chí là từ bỏ suy nghĩ..."
Ánh mắt cô trở nên vô định, lập lại một lần như muốn nhấn mạnh.
"Em không cách nào rời khỏi Shogo."
Trên mặt Makishima không chút biểu cảm dư thừa, hai mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy.
"Nếu tiếp tục ở tại bên cạnh anh, có lẽ chút tự ta còn sót lại đều sẽ biến mất..."
Hắn xoa gò má cô, giọng điệu không hề bằng trắc.
"Cho dù căm hận, sợ hãi một tương lai như vậy, anh vẫn vì bản thân mình mà dung túng em tiếp tục kề cận, dù cho ánh sáng trong linh hồn em đang dần tắt ngấm."
Dưới màn đêm, Makishima phảng phất thiên thần bước ra từ bức chân dung do thánh nhân vẽ, tuấn mỹ nhường người kinh sợ.
"Rin," Hắn nhẹ giọng hô, "Em có hiểu không? Nỗi khát vọng mong mỏi vật mình yêu quý không úa tàn, tươi đẹp mãi mãi..."
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
Tiểu Đậu cảm giác được kim đồng hồ ở cần cổ hơi nóng lên... Ngay sau đó cô liền nghe đến một tiếng nhắc nhở lạnh lẽo vô cơ chất.
[Nhân vật mục tiêu: Makishima Shogo, ghi chép số liệu hoàn tất. Tiến độ công lược hiện tại: BE, 90%.]
Tiểu Đậu đột nhiên sinh ra cảm giác... Như đang mơ.
Thân kinh bách chiến. Dù là phát ngôn văn nghệ cỡ nào, Đậu thần đều có thể thoải mái đảm nhiệm thôi. (:3 つ)3
Thế là...
Lúc đôi môi Makishima vừa tách ra, Đậu nhi đi nước cờ cuối cùng.
"Vậy ở trước khi nó úa tàn, triệt để phá huỷ... đi."
Ngay sau đó bên hông cô chợt bị sít chặt ---- Makishima lấy cánh tay vòng lấy cô, ôm cô bước ra một bước, đứng ở rìa sân thượng.
Cô thân mật cọ sát cổ hắn một hồi.
Lời thì thầm triền miên của Makishima bị gió thổi bay.
"... Ngủ đi."
Hắn buông tay cánh tay ra.
Thân thể cô mất đi cân bằng, đổ ra phía sau ----
Giây phút rơi xuống tháp Nona, trong tiếng gió ùa vào màng tai, Tiểu Đậu nghe được âm thanh có chút xa xôi của N'.
[Nhân vật mục tiêu: Makishima Shogo, đạt thành kết thúc BE.]
Thân thể rớt xuống cực nhanh, Tiểu Đậu đã sắp bị cảm giác không trọng mãnh liệt này đùa chết: Thoát ly thế giới mau lên đi đi đi!
[Hiểu rõ.]
Cảnh vật trước mắt lập tức méo mó ---- Tiểu Đậu lại xui xèo mất ý thức.
...
"Tsurutome? Tsurutome?"
... Buồn ngủ quá.
Gò má bị vỗ nhẹ, Tiểu Đậu hơi bực mình, mơ mơ màng màng bắt lấy cái tay gây rối kia: "Ồn muốn chết..."
Không đúng, bây giờ không phải lúc ngủ...
Đầu óc thoáng thanh tỉnh, Tiểu Đậu cố gắng mở mắt, ngẩng đầu nhìn lại ----
Sau đó cô nháy mắt hoá đá.
Chàng trai bị cô bắt lấy bàn tay, một đầu tóc ngắn màu đen nhẹ nhàng khoan khoái, con ngươi hẹp dài mang mấy phần phong mang, ngũ quan khá anh tuấn...
Kougami!?!?
Tiểu Đậu phản xạ nhìn quanh bốn phía.
Trong mắt là các bàn học được bày bố chỉnh tề, ngay phía trước còn có bục giảng.
Đây là... Phòng học!?
Cô đang khiếp sợ thì Kougami lên tiếng.
"Giáo sư Kamohara gọi cậu qua." Dừng một chút, hắn hơi buồn cười nói tiếp: "Nói là cậu ở đây chỉnh lý luận văn, thì ra là đang ngủ à..."