Dịch & biên: Trần BìTiểu Đậu dằn xuống lại mấy chuyện nhỏ nhặt đang nghĩ trong đầu lại (...), tiếp tục chuyên nghiệp điều chỉnh biểu cảm sao cho tốt nhất, đứng yên đưa mắt nhìn Kou-chiếm đất diễn đang từ nơi xa chạy tới càng lúc càng gần... Càng lúc càng gần...
Cho tới khi hắn đứng trước mặt cô.
Thấy rõ dáng vẻ nhếch nhác của Tiểu Đậu, mắt Kougami bỗng hơi trừng lớn, hiển nhiên là rất kinh ngạc, vội vàng dời dù qua đỉnh đầu cô, "Rin... Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đậu nhi khống chế cảm xúc ---- Ừm, lần nữa phát động kỹ năng mê mang sầu muộn (...).
Nàng ngước mắt nhìn Kougami, yên tĩnh trầm lặng.
Kougami híp mắt.
Một lát sau, hắn giơ tay mở khoá kéo của áo khoác trên người, thành thạo cởi ra rồi phủ lên người cô: "Đi vào trước nói sau."
...
Theo chân Kougami tiến vào nhà trọ, Tiểu Đậu nhìn sàn nhà sạch sẽ bóng loáng ngay cửa, lại nhìn đôi giày ướt nhẹp bước một cái là ra một dấu chân của mình, quyết đoán đứng yên, im hơi lặng tiếng nhìn bày trí bên trong.
Ôi. Nhà trọ của nam sinh viên độc thân mà lại gọn gàng ngăn nắp, mùi cấm dục tràn ngập thế này không sao chứ?
Kougami khóa kỹ cửa rồi đi vào. Bởi vì áo khoác đã cho Tiểu Đậu nên trên người hắn chỉ còn mỗi một cái T-shirt mỏng manh, căn bản cũng vào trạng thái lạnh thấu tâm can hệt với Tiểu Đậu. Lúc này mặt mũi hắn khó chịu phất phất bọt nước trên tay, sau đó bắt đầu vắt áo. Vắt được hai lần, vẻ mặt đã trở nên mất kiên nhẫn, trực tiếp cởi nguyên cái áo ra ----
Sống lưng hắn cong lên, cơ bắp bởi vì động tác này mà dãn ra, giọt nước loạt xoạt từng giọt lăn xuống, hội tụ vào chỗ lõm nơi xương quai xanh, vào vân da nhấp nhô, vào rãnh nông của xương hông nhô lên ở hai bên eo hẹp...
Lột chiếc T-shirt ra khỏi đầu, Kougami phe phẩy đầu tóc, vò áo lại thành một cục, dùng nó qua loa chà lau cái đầu.
Tiểu Đậu yên lặng thu hồi ánh mắt vây xem.
Ai da, cảm giác y như chú chó lớn lắc mình vẫy nước.
Dám giành đất diễn với Đậu thần dễ thương, hết thảy đem ra ngoài chôn hết. (→_→)
Chuyện phiếm không đề cập tới. Trong khoảng thời gian được Kougami thu xếp ổn thỏa này, Tiểu Đậu vẫn vướng vào cảm xúc lỳ lạ... Một chữ cũng không nói.
---- Mà thần kỳ nhất chính là, Kougami một câu cũng không hỏi.
Nửa giờ sau.
Tiểu Đậu tắm nước nóng xong thay quần áo đi ra, TV trong phòng khách vẫn bật, nhưng không thấy bóng dáng của Kougami ---- Nhà bếp truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Cô như giẫm bông vải bước vào nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng cao ráo của Kou-giành đất diễn, đang bận bịu đứng cạnh một ấm nước lèo xèo vang vọng.
A nha. Ánh đèn mờ nhạt, tiếng nước sôi... Bầu không khí tốt đến chừng nào.
Tiểu Đậu tiếp tục êm ái đi vào, đến sau lưng Kougami, trước khi hắn kịp nhận ra và chuẩn bị xoay người, cô đã nhẹ nhàng từ phía sau ôm hắn.
Tiết tháo, nó đã rơi rụng tự nhiên như thế. (←3←)
Trải qua đoạn bồi dưỡng cảm tình lúc đi du lịch, hành vi thân mật kiểu này đối với nhà xưởng Đậu đã thân kinh bách chiến với sản lượng tiết tháo gia tăng gấp bội mà nói, đã không thành vấn đề... Ha ha.
Ái chà. Dưới cánh tay này, thắt lưng, lồng ngực của Shinya - kun nhà ta... Độ săn chắc và xúc cảm của bắp thịt (...) cũng rất tốt ha?
Mặt chôn trên lưng hắn, cảm nhận được xương vai chập trùng, chóp mũi quanh quẩn hơi thở nhàn nhạt của hắn... Gương mặt của Đậu thần, trượt một tý, tiện thể lại trượt thêm một tý?
Cứ thế, gò má như có như không cọ xát lưng Kougami, Tiểu Đậu dùng một loại giọng điệu nghe không ra tâm tình mở miệng: ""Shinya...""
Kougami tắt công tắc của ấm nước, rất thuận theo không cử động mạnh, chỉ hơi xoay người, ""Làm sao vậy?""
Cô thả lỏng lực đạo cánh tay một ít. Kougami liền thuận thế xoay người, thậm chí còn săn sóc cúi thấp đầu, để cô thuận tiện treo hai tay lên cổ hắn, nhẹ nhàng ôm người thiếu nữ đang chủ động sà vào lòng ấy lại (...).
Đậu nhi thuận đó mà leo lên: ""Em chuyển tới đây ở chung với anh được không?""
""Hửm...?"" Kougami cả kinh hồi lâu không nói ra lời.
Một lát sau, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài (cộng thêm cọng ahoge) của Tiểu Đậu, tỏ vẻ đau đầu: ""... Vậy nên, em dầm mưa trong cái thời tiết này, vẻ mặt như sắp khóc ra chạy tới dưới lầu nhà anh, chỉ vì thử thách lực tự chủ của nam sinh sao?""
Cô không trả lời vấn đề của hắn, mà lại hỏi một lần.
""Được không?""
Vẫn là giọng nói có phần lơ mơ, không thực cảm đó.
Hoặc do vùi đầu vào cổ hắn, tiếng nói của cô có chút ồm ồm, nhiễm chút khói lửa.
Bàn tay xoa sau đầu cô chậm rãi trượt xuống, đỉnh đầu là tiếng thở dài trầm thấp của Kougami: ""Tùy em.""
Vì đêm đó thuận lợi ngủ lại vỗ tay!
Từ khi đó về sau, mỗi lần tiếp xúc với Kougami, Tiểu Đậu vẫn duy trì biểu cảm mê mang sầu muộn, không để phá vỡ ấn tượng (...), đồng thời châm chước phóng thích một ít ""Quầng sáng Shogo"" ----
Sau khi uống hết một ly sữa nóng, hoàn toàn bình tĩnh lại, Đậu nhi nằm trên giường mà Kougami đã nhượng lại. Kougami ngồi ở đầu giường, chân thành thực hiện chức trách của một người bạn trai: an ủi + dỗ ngủ. Tiếp đó, trong bầu không khí thích hợp này, hắn rốt cục hỏi ----
""Có chuyện gì khó giải quyết thì cứ nói cho anh biết.""
Lúc nói chuyện, vầng trán hắn xẹt qua một vệt sầu lo.
Ừm... Tới lượt nhà mi ra sân rồi, ""Nụ cười Makishima Shogo"" (...).
""Shinya không cần biết.""
Cô nhẹ nhàng đáp, lập tức gợi lên một nụ cười xa cách.
Nụ cười này thậm chí chứa hàm ý khước từ ---- Nhưng đối lập với nó, giọng nói của cô lại tràn ngập yêu thương và và thân mật.
Kougami khẽ kinh ngạc.
Tiểu Đậu bình tĩnh không nhìn nét mặt muốn nói lại thôi của hắn, vẫn trầm lặng.
Trầm lặng như thế hồi lâu, Kougami chỉ hơi nắm chặc chiếc ly không trong tay, thấp giọng nói: ""Bất cứ lúc nào muốn nói thì nói cho anh... Ngủ ngon.""
Hắn đứng dậy ra khỏi gian phòng.
Tiểu Đậu tắt đèn, ngay tức thì trong phòng rơi vào bóng tối. Xốc chăn lên, ừm, là hương vị quen thuộc của Shinya - kun, khá làm người an tâm...
Khoan đã! Diễn sâu quá rồi! Khụ, trạng thái tâm lý của Đậu thần vẫn rất khỏe mạnh, cái gì mà an tâm hay không chứ!
Ừm, mau ngủ thôi.
...
Vào nửa đêm, Tiểu Đậu sợ hãi vén chăn lên, đầu đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, hô hấp dồn dập.
Rốt cuộc là cơn ác mộng thế nào cô đã không nhớ rõ, duy nhất có thể chứng minh chính mình gặp ác mộng, chỉ có thân thể đang run cầm cập, còn có mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo kia.
Một tay đỡ lấy cái trán ướt mồ hôi, đồng tử Tiểu Đậu co rút nhanh, khom người ngồi bên giường. Bởi vì mộng cảnh mang đến tâm tình tiêu cực vẫn còn sót lại, cả người cô căng thẳng không thể kiểm soát...
... Nhất thời lại quên mất thuộc tính khó ngủ của Tsurutome Rin, nên lúc tới đây đã quên mang thuốc theo.
Có lẽ cô gây ra tiếng động quá lớn, phòng khách rất nhanh cũng truyền đến tiếng vang ----
Kougami chạy nhanh đến, ""Rin?""
Giông tố đã qua, trận mưa bên ngoài cũng nhẹ nhàng tí tách, đèn đường ngoài cửa sổ cũng lần nữa sáng lên, ánh sáng nhạt màu da cam chiếu vào gương mặt Kougami. Hắn mặc áo ba lỗ mỏng cùng chiếc quần dài, quần áo tóc tai cũng không thấy lộn xộn, xem ra căn bản chưa ngủ say.
Tiểu Đậu lặng lẽ thở dài...
Vừa vặn, tiếp tục làm theo kế hoạch thôi.
Mặt cô cúi thấp, hai tay nắm chặt mạn giường, ngồi không nhúc nhích.
Kougami bước tới bên giường, khom lưng, giơ tay thay cô đẩy ra sợi tóc dài ngổn ngang đang buông xuống bên má, ""Làm sao vậy?""
Lòng bàn tay cảm giác được mồ hôi trên trán cô, sắc mặt Kougami trở nên nghiêm túc. Hắn chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cúi thấpcủa cô.
Tiểu Đậu giật giật, đưa tay mình đặt lên bàn tay đang vuốt ve ấy, từ từ nắm chặt.
Kougami nghiêng người gần một ít, đưa một tay khác, hai tay thuận thế nâng lên gò má, thong thả giúp cô lau mồ hôi.
Cô ngước mắt, tầm mắt hai người chạm nhau.
Cho dù ngón tay đang bắt lấy cổ tay hắn vô cùng dùng sức, khớp xương trắng bệch, nét mặt cô lại không có bất cứ cảm xúc kịch liệt nào. Mà là một loại biểu cảm... thờ ơ, như thể chuyện này đang không liên quan gì tới chính mình.
Không cho hắn có cơ hội hỏi ra lần thứ hai, cô mở miệng. ""Shinya, trong nhà anh có thuốc ngủ không?""
Kougami ngẩn người, ""Không có. Em cần thứ đó sao? Nó đối với thân thể không tốt đâu, nếu chỉ gặp ác mộng...""
Cô dùng một loại thái độ có phần kháng cự đánh gãy lời hắn: ""Em có chứng mất ngủ... Đôi khi sẽ cần dùng đến thứ kia.""
Thấy phản ứng của cô như vậy, Kougami thoáng do dự, rất nhanh nói tiếp: ""Bây giờ anh ra ngoài xem thử còn tiệm thuốc nào mở cửa không.""
Cô tựa hồ vì hắn không hỏi tiếp mà thở phào nhẹ nhõm.
Thấy thế, lông mày Kougami hơi nhíu. Cuối cùng hắn vẫn không nói gì, đứng lên ---- Lập tức lại bị cô níu lại.
""Thôi bỏ đi, trời cũng sắp sáng rồi."" Cô nhẹ giọng, đầu thong thả gối vào cánh tay hắn. ""Shinya... Ở đây với em đi.""
Kougami quay đầu lại, ""Nhưng nếu em không thể ngủ...""
""Không sao."" Cô ngẩng đầu lên, ""Chỉ cần anh ở nơi này là được rồi.""
Kougami thuận thế bị cô kéo thấp người.
Cô ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói như mê sảng.
""Không hiểu sao? Chỉ cần như vậy là được. Chuyện khác anh không cần làm, cũng không cần phải hỏi.""
Cô từ từ ôm lấy hắn.
""Chỉ cần Shinya là đủ rồi...""
Kougami bỗng dưng ý thức được, dù chỉ cần duỗi tay là có thể ôm ấp người trước mắt, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, hắn chưa từng thực sự giữ cô vào trong tay.
Thứ cảm xúc lóe lên rồi biến mất này khiến hắn có chút nôn nóng.
Hắn chỉ có thể vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, hời hợt tách khỏi cái đề tài này.
""Sáng mai muốn đi giải sầu không?""
Cô thấp giọng ưng thuận.
(Không hiểu cô ấy... Cô ấy cũng không hi vọng hắn hiểu mình.)
Cứ thế, hạt giống âu lo đã được gieo, tiếp đó để nó nẩy mầm đúng lúc, thông não cho thanh niên...
Cái này gọi là cảm giác ngược mờ mờ ảo ảo. Đậu thần, hình như đã bắt được tiết tấu nhẹ nhàng này rồi. (→_→)
...
Ngày kế.
Trong đường hầm đáy biển thủy cung, Tiểu Đậu ngẩng đầu nhìn con cá mập hình chiếu vừa bơi ngang qua.
""Nhìn những thức có màu xanh lam, tâm tình cũng sẽ bình tĩnh lại."" Kougami bỏ hai tay vào túi, thảnh thơi theo sát sau lưng cô, đầy hứng thú nhìn tiêu bản các loại cá trên tường. ""Tuy không phải đồ thật... Có điều làm được tới trình độ này cũng rất khá.""
Hai người câu được câu không trò chuyện, mãi đến đi ra đường hầm tiến vào khu đồ lưu niệm. Lúc đi ngang một quầy hàng, bước chân của Tiểu Đậu không khỏi chậm lại.
Chỉ là nơi bày bán những chuỗi pha lê đeo tay thông thường, trong hạt châu màu xanh nước biển khảm nạm hình vẽ cá heo. Đây là món đồ lưu niệm rất được trẻ con ưa thích.
Chẳng qua sao cô cảm giác nhìn hơi quen mắt...
Không chờ cô ngẫm nghĩ, Kougami liền đi tới bên cạnh, giọng nói mang ý cưới: ""Lại thích món đồ con nít này sao?""
Tiểu Đậu để chuỗi hạt trong tay xuống, quay đầu lại, ""Em chỉ ngắm nghía chút thôi...""
""Cũng không có gì không tốt,"" Kougami kéo lại bàn tay đang cầm vòng chuỗi của cô, ""Màu da trắng như thế, không phải rất sấn với thứ này sao?"" Nói xong, hắn nhanh chóng lấy chuỗi hạt trong tay cô, xoay người đi đến quầy thu tiền.
Từ khu đồ lưu niệm đi ra, Tiểu Đậu bất đắc dĩ mặc cho Kougami đeo sợi chuỗi ấy vào tay mình: ""Nếu thật sự đeo món đồ dành cho mấy bạn nhỏ này đi dạo khắp nơi, người khác chắc sẽ thấy kỳ cục lắm...""
""Vậy thì sao? Tính trẻ con là cội nguồn của linh cảm."" Kougami nắm cổ tay cô, đầu ngón tay khẽ gảy hạt châu bằng pha lê.
""Lại là danh ngôn của vị danh nhân nào đây?""
""Của nhà tâm lý xã hội học Kougami Shinya.""
Tiểu Đậu không nhịn được cười, ""... Anh là đồ ngốc à.""
""Ừ, không sai."" Hắn nhíu nhíu mày, ngón tay đà bên môi cô bức bách cô cười lớn hơn, ""Là tên ngốc có thể khiến em bật cười.""
Sặc!!
Chú ý nhịp điệu!! Cứ ngọt như vậy thì sao Đậu thần có thể ngược tiếp được chứ!? (:3 っ)3
Đậu nhi cảm thấy mình phải khống chế bầu không khí ngay lập tức... Thế là cô ngẩng đầu lên, nôn nóng mở miệng: ""Em muốn đi rửa tay một lát.""
...
Tránh né thành công, Tiểu Đậu tìm ra một phòng rửa tay ở ngoài thủy cung, chuẩn bị lập kế hoạch lại lần nữa. Chưa đi được hai bước, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nam: ""Tsurutome tiểu thư.""
Đậu xanh... Âm thanh này, sao nghe quen quen?
Tiểu Đậu cứng ngắc quay đầu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cô đối mặt một người đàn ông có cặp mắt hồ ly ----
... Đã lâu không gặp, đồng bọn của nhà triết học - Choe Gu Sung tiên sinh (...).