Cánh cửa thép nặng nề vừa đóng lại, Tô Hiểu kéo vali mười tám inch rời khỏi nhà họ Tiêu. Sắc trời tối om, đèn đường chiếu vào bóng người cao ráo cô đơn của cô.
Trên tầng hai của căn biệt thự ba tầng cỡ nhỏ vẫn còn truyền đến tiếng khóc tan nát cõi lòng.
“Bố, để cô ta đi đi, con không thích cô ta ở đây, cô ta đâu phải người nhà họ Tiêu chúng ta. Con và anh Doãn Minh xem mắt, cô ta đi theo làm gì? Bố, con không muốn cô ta ở đây, sao bố có thể nuôi con gái thay người khác chứ? Bố của cô ta cờ bạc bán cô ta đi rồi thì cứ để cô ta tự sinh tự diệt đi...”
Sau đó, một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.
“Được rồi, được rồi, Dung Dung đừng khóc nữa, con bé đã đi rồi. Dì xin lỗi, là dì không tốt, dì sẽ không dẫn con bé về nữa, con tha thứ cho dì lần này nhé… Con bé sẽ không đến buổi xem mắt giữa con và Doãn Minh đâu!”
“Thật sao? Cô ta không đến thật à? Dì không nói cho cô ta biết địa chỉ đấy chứ?” Cô gái ngừng thút thít.
“Không có, con yên tâm đi, con bé tuyệt đối không đến...” Người phụ nữ dịu giọng dỗ dành.
“Dì Lưu, con tin dì lần này đó, lần sau dì không được dẫn cô ta đến nữa nha...”
“Dì biết rồi, Dung Dung ngoan, con đừng khóc nữa được không?” Lưu Tương Vân ôm lấy Tiêu Dung và dịu dàng dỗ dành.
Bố Tiêu ở bên cạnh không nhìn được nữa, vừa chau mày vừa nói.
“Nhìn con gây rối thành bộ dạng gì rồi, con không muốn để con bé đi xem mắt chung với mình cũng đâu tới mức phải đuổi con bé đi, suy cho cùng con bé cũng là con gái của dì Lưu con...”
Tiêu Dung lại ôm lấy Lưu Tương Vân mà khóc òa, khóc vô cùng tủi thân.
Lưu Tương Vân nhìn chồng mình: “Anh đừng nói nữa... Cũng do em suy nghĩ không thấu đáo, không quan tâm đến cảm nhận của Dung Dung...”
Tô Hiểu đứng ngoài cửa, nhắm mắt lại, nước mắt đã chực trào nơi hốc mắt, cô nhìn về con hẻm tối tắm, rồi nuốt nước mắt vào trong.
Ai không biết còn tưởng người kia mới là con gái ruột của bà ta.
Chút suy nghĩ cuối cùng của Tô Hiểu bị dập tắt, cô kéo vali rời đi không chút lưu luyến.
Cô bắt taxi quay về ký túc xá đại học H, hiện giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè nên ký túc xá không hề đông đúc.
Tô Hiểu học chuyên ngành văn học tiếng Hán ở trường đại học H, phòng ký túc xá của cô nằm ở tầng một, phòng 105.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, một mùi ngột ngạt ập thẳng vào mũi. Cô bịt mũi, mở đèn lên, vội vàng mở cửa sổ để thoáng khí.
Bạn cùng phòng vẫn chưa quay lại, trong ký túc xá chỉ có mình cô.
Cô ngồi vào chỗ của mình, mở đèn bàn, phản chiếu vào trong mắt là một khung ảnh đã nhuốm màu thời gian.
Trong khung ảnh là một nhà ba người, bố mặc áo tay ngắn màu xám xanh, quần xanh đậm, nụ cười thật thà chất phác hiện trên khóe môi.
Mẹ mặc váy hoa, vẻ ngoài thanh tú, nụ cười dịu dàng.
Chính giữa họ còn có một bé gái ba tuổi, cô bé mặc váy yếm và cười rất vui vẻ, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã nhìn ra được dáng vẻ của một người đẹp.
Cuối cùng, ánh mắt của Tô Hiểu dừng lại trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp kia, tầm mắt của cô dần trở nên mơ hồ.
“Hiểu Hiểu, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, con vẫn nên đi thì hơn. Nếu con tiếp tục ở lại đây, mẹ cũng khó khăn trăm đường. Con cũng nhìn thấy rồi đấy, mẹ không hề sống tốt như trong tưởng tượng của con...” Sau bữa tối ban nãy, Lưu Tương Vân kéo cô sang một bên, lặng lẽ rơi nước mắt cầu xin cô.
Tô Hiểu lạnh lùng nhìn bà ta rất lâu, lâu tới nỗi không tài nào liên tưởng được người phụ nữ trang điểm tinh tế, mặc đồ xa xỉ trước mặt này trùng khớp với người mẹ dịu dàng ấm áp trong trí nhớ kia.
“Mẹ hiểu nhầm rồi, lúc đầu không phải con muốn vào đây ở, là vợ chồng hai người chân thành mời. Đương nhiên, hiện giờ con mới biết mọi thứ đều là giả...”
Trong trí nhớ của cô, mẹ là người dịu dàng và luôn yêu thương vỗ về cô, cho nên cô luôn cho rằng bà ta không chịu được sự vô dụng của bố, bị ép ly hôn, bất đắc dĩ mới vứt bỏ cô.
Cho dù tất cả mọi người đều nói cho cô biết.
“Mẹ cháu không cần cháu nữa rồi!”
Cô vẫn cố chấp cho rằng mẹ có nỗi khổ riêng, không có người mẹ nào lại đi vứt bỏ máu mủ của mình cả.
Nhưng cô sai rồi, chỉ mới gặp lại nhau được ba ngày, cô vẫn chưa thoát khỏi niềm vui và bất ngờ khi tìm lại được mẹ thì lần này mẹ cô đã thật sự vứt bỏ cô rồi.
Mười một năm, suốt mười một năm trời...
Tô Hiểu nhắm chặt mắt rồi hít sâu, ép bản thân đừng suy nghĩ những chuyện này nữa. Cô úp ngược khung ảnh xuống, mở ngăn kéo tủ bên cạnh ra, để nó vào giữa một đống sách bên trong.
Cũng tốt!
Hiện giờ cô đã hoàn toàn nguội lòng rồi.
Tô Hiểu ngồi một mình trong góc rất lâu, cho đến khi cơ thể tê ran mới vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Sau khi bố cô qua đời, bao nhiêu năm qua Tô Hiểu vẫn luôn cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau.
Trong hơn hai năm học đại học, chỉ cần rảnh rỗi, cô sẽ làm gia sư ở bên ngoài hoặc vừa học vừa làm, tiền học phí dựa vào khoản tiền cho sinh viên vay mượn, nhưng tiền sinh hoạt và tiền ký túc xá phải tự mình kiếm.
Tiền học bổng của đại học H rất nhiều, mỗi học kỳ cô đều gửi một ít tiền về cho bà nội, số còn lại vẫn đủ để mình tiêu.
Ngày hôm sau còn phải đi làm bán thời gian, Tô Hiểu tắm rửa xong thì đi ngủ.
Sắp khai giảng rồi, cần phải nộp hơn một nghìn tệ tiền ký túc xá, cô bắt buộc phải gom đủ số tiền này.
Năm ba là thời gian bận rộn nhất thời đại học, cô chuẩn bị học đủ tín chỉ với tốc độ nhanh nhất, như vậy thì kỳ nghỉ hè năm ba có thể bắt đầu tìm công việc.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Tô Hiểu vội vàng chuẩn bị, cô mặc áo sơ mi thoải mái màu trắng, kết hợp với quần đùi jeans trông mát mẻ gọn gàng, bước ra khỏi cửa.
Nhưng nào biết rằng vừa mới ra khỏi cửa ký túc xá đã nhìn thấy Tiêu Dung đang đứng bên ngoài cửa, cô ta khoanh tay trước ngực và cười khẩy nhìn cô.
Tô Hiểu hơi chau mày, đi tới.
“Sao cô đến đây?”
Tiêu Dung hất cằm, bày ra dáng vẻ của kẻ chiến thắng.
“Tô Hiểu, trước kia tôi không biết cô là con gái của dì Lưu. Hiện giờ, tôi trịnh trọng nói cho cô biết, cô đừng hòng có ý định gì với gia đình chúng tôi. Một đứa quê mùa như cô cũng đừng nghĩ đến việc trèo cao vào nhà chúng tôi.”
“Còn nữa, tôi phải tham gia bầu cử chức trưởng ban đối ngoại của hội sinh viên!”
Tô Hiểu nghe vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Chẳng phải cô tham gia bầu cử trong bộ văn nghệ à? Bầu cử bộ quan hệ đối ngoại làm gì?”
“Cô nói xem?” Tiêu Dung đắc ý.
Năm hai đại học Tô Hiểu là phó trưởng ban đối ngoại của hội sinh viên, bao nhiêu năm nay cô thường xuyên làm bán thời gian ở bên ngoài nên cả tài ăn nói và năng lực đều được rèn luyện vô cùng xuất sắc, việc kêu gọi tài trợ cũng rất khả quan.
Các đàn anh hết lần này đến lần khác nói với cô rằng muốn tìm được công việc tốt, không những phải có thành tích học tập xuất sắc, mà còn phải đủ điểm hoạt động câu lạc bộ, tốt nhất là có thể lên làm trưởng ban trong hội sinh viên, thể hiện khả năng lãnh đạo của mình, như vậy sẽ rất có ích cho sơ yếu lý lịch sau này, cho nên mục tiêu của cô là lên làm trưởng ban đối ngoại của hội sinh viên.
Tô Hiểu thừa nhận bản thân rất nịnh bợ, rất rõ ràng với mục đích của mình. Một người giãy giụa trên sợi dây sinh tồn như cô, việc đầu tiên cần làm là phải có một công việc để mưu sinh.
Tuổi bà nội đã cao, bà còn mắc bệnh tiểu đường, mỗi ngày đều phải uống thuốc, hiện giờ không có tiền, uống thuốc đều là uống loại bình thường nhất. Mà loại thuốc này làm tổn thương đến gan thận, nên cô phải nhanh chóng kiếm tiền mua thuốc ít tác dụng phụ, để bà nội bớt đổ bệnh và sống được thêm mấy năm nữa.
Chuyện này đối với cô mà nói là cửa ải sống chết, nhưng ngặt nỗi cô tiểu thư được yêu thương chiều chuộng từ nhỏ đến lớn trước mặt này lại muốn làm đảo lộn kế hoạch của cô.
“Dựa vào đâu mà tôi phải nhượng bộ?” Tô Hiểu lạnh lùng nhìn cô ta.
Tiêu Dung chớp đôi mắt vô tội, hùng hồn nói.
“Dựa vào việc mẹ cô làm mẹ kế ở nhà tôi, nếu tôi không vui, bà ta sẽ rất khó sống!”
Khóe mắt Tô Hiểu co giật.
Tiêu Dung thành công nhìn thấy Tô Hiểu thay đổi vẻ mặt thì nhún vai đắc ý.
“Cô tự xem xét đi!”
Nói xong câu này, Tiêu Dung nhìn vào khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của Tô Hiểu, âm thầm nhổ một bãi nước bọt.
Cô ta không thích gương mặt này, hà cớ gì lại xinh đẹp hơn cô ta chứ.
Bằng không, lần đó anh Doãn Minh cũng sẽ không nhìn cô lâu như vậy!
Tiêu Dung xoay người, nghênh ngang rời đi.
Tô Hiểu cạn lời nhìn bóng lưng của cô ta, cô không quan tâm đến cô ta gây sự vô cớ mà đi thẳng ra cổng trường.
Trở về sau một ngày bận rộn, bạn cùng phòng Từ Manh cũng về rồi.
Ký túc xá ở bốn người, một người là dân địa phương, thường xuyên không ở phòng, cô gái còn lại gần như ngâm mình trong thư viện, tính cách lầm lì, chỉ quay về ngủ mà thôi.
Người còn lại tên là Từ Manh, là người ở thành phố N bên cạnh, điều kiện gia đình rất tốt, là một cô gái giàu có xinh đẹp trắng trẻo. Tính cách của Từ Manh phóng khoáng, lúc vừa mới vào đại học, cô ấy suốt ngày dẫn Tô Hiểu đi chơi, tình cảm giữa hai người rất tốt.
Tô Hiểu quay về ký túc xá, Từ Manh đang tẩy trang, nhìn thấy Tô Hiểu về thì cô ấy xoay người, ngạc nhiên nhìn cô.
“Hiểu Hiểu, tớ còn cảm thấy kỳ lạ khi thấy vali của cậu, gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, chẳng phải cậu đi nghỉ hè với người mẹ nhặt kia rồi sao?”
Từ Manh còn chưa nói xong đã nhìn thấy sắc mặt của Tô Hiểu không bình thường: “Cậu sao vậy?”
Tô Hiểu đi làm cả ngày nên vô cùng mệt mỏi, cô dựa vào khung cửa, lười nhác nhìn cô ấy: “Có nước uống không?”
Từ Manh đưa một chai nước khoáng cho cô, Tô Hiểu nhận lấy, một tay mở nắp chai, uống ừng ực hết sạch.
Từ Manh thấy vậy thì ỉu xìu nói: “Cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải em gái nhặt kia của cậu gây khó dễ với cậu rồi không?”
Tô Hiểu cụp mắt, kể ngắn gọn câu chuyện.
Từ Manh nghe xong, suýt thì mắng chửi.
“Người phụ nữ này chính là một đứa giả nai, chẳng phải do cô ta trông thấy cậu xinh đẹp hơn, sợ cậu cướp mất bạn trai của cô ta nên mới nghĩ cách đuổi cậu đi à!”
Tô Hiểu chậm rãi lắc đầu: “Tớ không hề quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, người tớ quan tâm là mẹ...” Tô Hiểu cúi đầu, giọng điệu vô cùng hụt hẫng, cuối cùng cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong đầu gối.
“Manh Manh, tớ luôn cho rằng trên đời này không có người mẹ nào có thể vứt bỏ con cái của mình, tớ nhìn thấy mẹ cậu tỉ mỉ trải giường cho cậu, giúp cậu xếp quần áo, tớ nghĩ các bà mẹ chắc đều là như vậy. Nhưng khổ nỗi bà ấy không phải...”
Từ Manh cũng rõ tình hình trong nhà Tô Hiểu, cô ấy ôm lấy Tô Hiểu, im lặng hồi lâu, cuối cùng an ủi.
“Hiểu Hiểu, người không quan tâm cậu, cậu cũng không cần thiết phải để bà ấy trong lòng. Tin tớ đi, cậu sẽ có được hạnh phúc thuộc về mình...”
Tô Hiểu bật cười, không nói gì thêm nữa.
Hai ngày nữa là bắt đầu vào năm ba, mọi người bận rộn chọn môn học, bảng xếp hạng tích điểm tín chỉ của học kỳ trước cũng đã có, Tô Hiểu lại giành được top một trong khoa, nhận được tiền học bổng hạng nhất.
Mà bởi vì học kỳ trước cô hoạt động ở ban quan hệ đối ngoại của câu lạc bộ vô cùng xuất sắc nên cô chuẩn bị nộp đơn xin tiền học bổng quốc gia.
Tô Hiểu đang điền đơn trong máy tính.
“À Hiểu Hiểu, cậu thật sự muốn từ bỏ bầu cử ở bộ quan hệ đối ngoại thật à?” Từ Manh đi tới, miệng ngậm kẹo m*t, ngồi vào bàn cô.
Tô Hiểu dừng tay, giữa hàng lông mày lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Không, mắc gì chứ? Nếu bà ấy đã lựa chọn cuộc sống như vậy thì bà ấy nên gánh lấy hậu quả, dựa vào đâu mà tớ phải từ bỏ giấc mơ của mình chỉ vì quan tâm đến bà ấy.”
“Vậy là đúng rồi!” Từ Manh vỗ vai cô.
“Tớ chỉ sợ cậu mềm lòng, cậu nhường một lần thì sẽ có lần thứ hai, đối phương nhất định sẽ được nước lấn tới!”
Khi Tô Hiểu còn định nói gì đó, lúc này điện thoại vang lên, là số điện thoại bàn nhà thím Lưu bên cạnh nhà ở dưới quê. Tim Tô Hiểu thắt lại, chỉ sợ bà nội xảy ra chuyện gì nên vội vàng nghe máy.
“Bà nội!”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của bà nội.
“Hiểu Hiểu, vẫn chưa ngủ hả?”
“Chưa ạ, mới bảy giờ hơn thôi. Bà nội, có chuyện gì sao ạ?” Nghe thấy giọng điệu thoải mái của bà nội, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha, không có chuyện gì khác, chỉ là chuyện tuần trước bà nói với cháu, cháu suy nghĩ thế nào rồi? Hôm nay người ta lại gọi điện tới, bà đã đưa số điện thoại của cháu cho họ rồi.”
Nghe tới đây, Tô Hiểu chau mày.
Bà nội ở đầu dây bên kia cũng ổn định lại giọng nói.
“Hiểu Hiểu, bà lớn tuổi rồi, không biết còn sống được bao lâu, thứ duy nhất bà không yên tâm chính là cháu. Nếu như cháu có thể tìm được một gia đình tốt để nương tựa, bà chết cũng nhắm mắt...”
“Bà nội, bà đừng nói như vậy!” Tô Hiểu căng thẳng.
“Vậy cháu đồng ý với bà đi gặp mặt một lần được không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói cầu xin của bà nội.
Tô Hiểu hít một hơi sâu, cuối cùng bất lực nói: “Vâng, cháu biết rồi...”
“Ha ha, vậy giờ bà đi nói cho người ta biết...” Bà nội vui mừng tắt máy.
Tô Hiểu cúp máy thì ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.
Ông nội của Tô Hiểu là đội trưởng một tiểu đội trong thời kỳ kháng Mỹ giúp Triều Tiên, chiến tích vô cùng xuất sắc, có rất nhiều anh em cùng vào sinh ra tử.
Sau khi ông nội qua đời, nhà nước đã phát một khoản tiền cứu trợ dày cộm, chú hai cầm khoản tiền này bỏ đi, rồi không còn quay về nữa.
Còn bố của Tô Hiểu, ông ta thích uống rượu cờ bạc, sau này bị xe đâm chết, tiền bồi thường của người gây tai nạn cũng chỉ đủ để trả cho chủ nợ.
Bao nhiêu năm nay, luôn có một số chiến hữu của ông nội tìm đến cảm ơn ông ấy.
Cách đây không lâu, bà nội gọi điện tới nói có một ông cụ tự xưng là người được ông nội cứu mạng, ông nội mất đi một cánh tay là vì cứu ông ấy.
Ông cụ đó nói tới ông nội thì nước mắt giàn giụa, vô cùng cảm kích, không những đưa một số tiền cho bà nội chữa bệnh, mà còn đề xuất để cô gả cho cháu nội duy nhất của mình, tiếp tục tình nghĩa hai đời.
Bà nội vô cùng cảm kích, đã nói chuyện này cho cô biết.
Tô Hiểu cảm thấy rất vô lý, hiện giờ đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này.
Phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.
Nhưng cô thấy bà nội rất kiên trì, Tô Hiểu nghĩ, hay là gặp một lần, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Bà nội đã nói cách liên hệ của cô cho đối phương biết, chờ đối phương liên lạc với cô là được.
Kết quả, cô đợi ba ngày liên tiếp vẫn không có bất cứ tin tức nào của đối phương.
Tô Hiểu cũng không để tâm đến chuyện này, cô nghĩ chắc ông nội của đối phương nổi hứng, mà chàng trai kia chắc chắn cũng không bằng lòng, tốt nhất là cứ trôi qua như vậy mới tốt.
Mà vào buổi trưa ngày bầu cử trưởng ban, Tô Hiểu lại nhận được điện thoại của bà nội.
“Hiểu Hiểu, chàng trai kia kết bạn Wechat với cháu rồi, sao cháu không chấp nhận vậy?”
“Hả? Cháu không biết, cháu không để ý...”
Tô Hiểu lập tức mở Wechat ra xem, phát hiện ba ngày trước có một lời mời kết bạn ở bên trong, nhưng vì quá bận rộn lên đã bị cô ngó lơ.
Avatar của đối phương là một chữ “Trình”, Tô Hiểu lập tức nhấn chấp nhận kết bạn.
“Bà nội, cháu đã thêm anh ấy rồi ạ.”
“Được, vậy thì tốt, mau gửi tin nhắn xin lỗi người ta đi...” Bà nội cười không khép nổi miệng.
Tô Hiểu nhanh chóng đồng ý, nhưng nháy mắt đã quên mất chuyện này.
Buổi chiều chính là lúc diễn ra diễn thuyết bầu cử.