Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 5

Úc Thanh nhìn thấy Tô Hiểu bước vào thì gật đầu chào hỏi cô.

Tô Hiểu cũng gật đầu chào lại, sau đó ngồi xuống. Đàn chị năm tư này đẩy một ly bia đến trước mặt cô.

“Chúc mừng em nha, lợi hại quá. Em lấy được nhiều kinh phí quan hệ đối ngoại như vậy bằng cách nào thế, tiền quỹ hoạt động năm nay của hội sinh viên chúng ta thật sự dư dả rất nhiều!”

Nhắc đến chuyện này, mọi người đều liên tục nhìn sang.

“Tô Hiểu, cậu mau chia sẻ chút đi, sao giành được hai doanh nghiệp cùng lúc, còn lấy được ba trăm nghìn tệ kinh phí vậy, lợi hại quá đi mất!”

Trước kia cũng không hẳn là chưa từng có người giành được nhiều như vậy, nhưng đó là lấy trực tiếp ở doanh nghiệp nhà mình. Tô Hiểu thì khác, cô hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình.

Cán bộ của hội sinh viên trường chủ yếu là nam, ngoại trừ chủ tịch đoàn Hà Dĩnh, chỉ có Tô Hiểu và trưởng ban văn nghệ Tiêu Ương là con gái. Tiêu Ương chính là bạn gái của chủ tịch hội sinh viên Diêm Thụy, cô ta ngồi bên cạnh Diêm Thụy, rất có dáng vẻ dễ thương yếu đuối.

Tô Hiểu cầm ly bia uống mấy ngụm, bắt đầu kể về tình hình doanh nghiệp đào tạo đầu tiên.

Nói đến doanh nghiệp nhà đất thứ hai, Tô Hiểu cảm thấy may mắn nhiều hơn.

“Trước kia tớ từng phát tờ rơi cho công ty bọn họ, giám đốc của người ta quen biết tớ, cho nên đây thật sự là một niềm vui bất ngờ.”

Hà Dĩnh ở bên cạnh choàng vai cô: “Niềm vui bất ngờ gì chứ, trên đời này không có tiền công cốc đâu, chắc chắn là trước kia em làm việc nghiêm túc, được sự công nhận của người ta.”

“Cảm ơn đàn chị cổ vũ.”

“Được rồi, chúng ta uống một ly...” Hà Dĩnh vén mái tóc dài xoăn sóng, nở nụ cười xinh đẹp nhã nhặn.

Tô Hiểu khâm phục Hà Dĩnh từ tận đáy lòng, thành tích học tập vô cùng xuất sắc, hơn nữa học kỳ hai năm hai đã ra nước ngoài trao đổi nửa năm, năng lực làm việc không cần phải nói, dù sao cũng là phó chủ tịch nữ duy nhất trong trường.

“À, đàn chị, chị quyết định làm ở đâu?”

Hà Dĩnh cầm ly rượu vang trong tay, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.

“Chị muốn vào khoa học kỹ thuật Hoa An, đáng tiếc năm nay họ không tuyển chuyên ngành của bọn chị. Haizz, chị chỉ đành lùi một bước, lựa chọn khoa học kỹ thuật Thụy Khôn.”

Hà Dĩnh học hệ thống cảm ứng địa lý từ xa.

Tô Hiểu là sinh viên khoa xã hội nên không hiểu lắm về doanh nghiệp khoa học kỹ thuật này.

“Thụy Khôn cũng không tệ nha, em nghe nói đã lên sàn chứng khoán Mỹ rồi.”

Hà Dĩnh liếc nhìn cô bằng ánh mắt “Em không hiểu đâu”.

“Trong top đầu mạng Internet, Hoa An xếp thứ nhất, hơn nữa còn dẫn đầu rất xa. Em không biết đó thôi, tập đoàn Hoa An ngoại trừ khoa học kỹ thuật Hoa An ra, còn có cả công ty con sở hữu toàn bộ dây chuyền sản xuất B2C(*), tài chính, bất động sản, logistics…”

(*) B2C: Viết tắt của Business to Consumer, tức là doanh nghiệp tới người tiêu dùng, chẳng hạn như mua sắm tại cửa hàng, trên website, tạp hóa, siêu thị... B2C là mô hình kinh doanh mà trong đó doanh nghiệp bán hàng, cung cấp dịch vụ trực tiếp cho người tiêu dùng cuối cùng (khách hàng). Nói một cách ngắn gọn, đây là mô hình kinh doanh bán lẻ, cơ chế hoạt động khá đơn giản, nhanh gọn và phổ biến.

“Năm ngoái họ đã thu mua công ty video lớn nhất toàn quốc là NDOL và trang mạng văn học Chi Ma lớn nhất, dưới trướng còn có một công ty điện ảnh mới thành lập, hiện giờ đã là top một về mạng Internet ở nước chúng ta rồi!”

Những điều này Tô Hiểu thật sự không biết: “Lợi hại như vậy sao!”

“Chứ gì nữa, Management Trainee(*) của Hoa An chỉ tuyển dụng mười trường đại học danh giá của nước ngoài và mười trường trong nước, bởi vì tổng công ty đặt tại thành phố S của chúng ta, cho nên vẫn sẽ tuyển dụng một ít các trường đại học trong chính sách 985(**) ở thành phố chúng ta. Management Trainee của Hoa An là trần nhà khởi điểm trong cuộc đời đi làm!”

(*) Management Trainee: Viết tắt là MT, là chương trình Quản trị viên tập sự được các công ty và tổ chức uy tín tổ chức hàng năm nhằm tìm kiếm và đào tạo những tài năng xuất sắc trở thành những nhà lãnh đạo tiềm năng trong tương lai.

(**): còn gọi là “Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới”, được Đảng Cộng sản và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Đây được xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.

Tô Hiểu nghe đến rung động.

“Doanh nghiệp về mạng Internet này chắc chắn sẽ không tuyển chuyên ngành văn học như bọn em đâu nhỉ?”

“No, chị nhìn thấy rõ ràng chuyên ngành của các em, hơn nữa mỗi năm đều tuyển dụng. Nhưng em cũng biết đó, chuyên ngành của tụi em dù có tuyển thì số lượng cũng rất ít, vả lại còn cạnh tranh cao.”

Tô Hiểu biết chuyên ngành của mình không dễ tìm việc làm, cho nên vừa lên đại học cô mới liều mạng cố gắng, giành lấy vốn liếng cho bản thân.

“À, Hiểu Hiểu, kết thúc năm ba là lúc em bắt đầu tìm việc thực tập hè, đó là cơ hội tốt nhất của em. Vào lúc này, rất nhiều du học sinh vẫn chưa về nước, một số sinh viên xuất sắc trong nước cũng chưa chắc phản ứng kịp, cho nên em nắm bắt cơ hội này để lên mạng nộp đơn, nhanh chóng quyết định doanh nghiệp. Chỉ cần có thể thực tập, cơ hội được nhận vào trong sẽ lớn, hiểu chưa?” Hà Dĩnh dạy cho cô rõ ràng mọi thứ.

“Cảm ơn đàn chị, em biết rồi...”

Hà Dĩnh đi vệ sinh, Tô Hiểu phát hiện Wechat của mình vang lên.

Kết quả cô nhìn thấy Trình Linh kéo mình vào một nhóm.

Cô ngơ ngác chớp mắt mới nhìn rõ thật sự là Trình Linh kéo cô vào nhóm.

Vừa mới vào, bỗng chốc có một tràng tâng bốc ập đến.

[Mây tan mặt trời xuất hiện: Chào mừng Hiểu Hiểu tham gia nhóm, chúc mừng Hiểu Hiểu và Linh Linh kết hôn, chúc hai cháu răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử!]

Tiếp theo chính là cơn mưa bao lì xì ngập trời.

Tô Hiểu: “...”

Cô mở khung trò chuyện Wechat với Trình Linh, gửi tin nhắn.

[Tô Hiểu: ?]

[Trình: Là ông nội, tôi vừa mới gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn cho ông, ông rất vui, lập tức lập nhóm ba người.]

Tô Hiểu gửi meme lau mồ hôi.

Sau đó cô thoát ra khung trò chuyện với Trình Linh, và nhận được một lời mời kết bạn, không cần nói cũng biết chính là ông nội của Trình Linh. Tô Hiểu lập tức chấp nhận, đồng thời ghi chú lại.

Vào lúc này, ông nội Trình đang bùng nổ trong nhóm.

Tag hai người cùng lúc.

[Ông nội Trình: Đám trẻ ngốc, mau giành lì xì đi!]

Tô Hiểu do dự một lát, lúc này Trình Linh gửi tin nhắn riêng cho cô.

[Trình: Nhận đi.]

Thế là Tô Hiểu mở bao lì xì đầu tiên.

[Mở]

Má ơi! Bốn hào rưỡi!

Cô nhìn vào danh sách nhận lì xì, Trình Linh nhận được 199.55.

Vận may gì thế này!

Tô Hiểu muốn vứt điện thoại đi.

Nhưng cô vẫn thử mở thêm mấy cái, chắc là Trình Linh cũng phát hiện mình quá mát tay nên không còn mở nữa. Tô Hiểu mở vài cái, thu hoạch không tồi.

[Hiểu Hiểu xinh đẹp: Cháu cảm ơn ông nội ạ.]

Tô Hiểu gửi lời cảm ơn xong thì nhìn biệt danh của mình trong nhóm. Được thôi, chắc chắn là ông nội Trình sửa, nhưng nhìn ra được ông cụ này khá thú vị, ít nhất là dễ chung sống hơn so với Trình Linh.

Tô Hiểu mở cài đặt nhóm, sửa biệt hiệu cho mình thành “Hiểu Hiểu”.

[Ông nội Trình: Con bé ngốc, chờ ông nội về còn có quà lớn tặng cho cháu đó. À, Hiểu Hiểu này, đã có thời khóa biểu học kỳ mới chưa? Nếu có thì gửi ông một bản để ông biết khi nào cháu đi học, sau này gọi điện, video call cho cháu sẽ để ý thời gian.]

Tô Hiểu: “...”

Thật cạn lời, sau này mỗi ngày ông cụ đều muốn kiểm tra hay sao?

Chẳng trách Trình Linh nói ông không dễ đối phó.

Trình Linh ở đầu dây bên kia nhìn thấy tin nhắn này thì im lặng mím môi, có phần bất lực.

Tô Hiểu không chút do dự, lập tức gửi thời khóa biểu của mình vào trong nhóm.

[Ông nội Trình: Được rồi, ông nội đã lưu lại. Hiểu Hiểu, muộn lắm rồi, cháu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ông nội gọi video cho cháu.]

Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này thì trái tim rơi lộp độp!

Không diễn kịch được nữa rồi.

Cô gửi meme khóc cho Trình Linh.

Trình Linh bận rộn công việc, nghe thấy tiếng chuông thì nhìn một cái, đôi mắt hơi nhíu lại, yết hầu chuyển động, anh gửi meme bất lực sang cho cô.

[Trình: Xin lỗi nha, gây thêm rắc rối cho cô rồi.]

[Tô Hiểu: Không sao.... Bất lực.jpg]

Vào lúc này Hà Dĩnh vừa trở lại, cô ấy nhìn điện thoại cô, trông thấy mưa lì xì kia thì ngạc nhiên.

“Ai thế, gửi nhiều lì xì cho em như vậy? Người theo đuổi em à?”

Mặt Tô Hiểu hơi đỏ bừng: “Làm gì có, là một người lớn tuổi.”

“Ồ...” Hà Dĩnh nhún vai tiếc nuối, kéo ghế ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment