Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 95


Ba tháng sau...
“ Xa chồng mười ngày rồi mà vẫn an tâm nhỉ, xem ra niềm tin con đặt vào Liên Dĩnh rất lớn.


Hôm nay là chủ nhật, không bận công việc nên Vũ Hiểu Châu rất an nhàn thư thả tận hưởng cuộc sống, vừa nằm xem phim vừa ăn trái cây sau khi thức dậy và ăn sáng.
Nghe bà Vũ nói vậy, cái miệng đang nhai miếng táo bỗng dưng khựng lại, nghĩ đến Chử Liên Dĩnh, lòng cô trở nên có chút phức tạp, hỗn độn và nhớ nhung.
“ Đàn ông xa vợ lâu ngày sẽ động lòng với người phụ nữ khác.”
“ Nếu người ta đã muốn, dù con có giám sát 24/24 cũng vậy.


“ Mẹ thấy hình như con không yêu Liên Dĩnh, bởi yêu một người rất sợ mất người đó.

Hiểu Châu, hai đứa cũng kết hôn hơn năm tháng rồi, ngày ngày ở bên cạnh chẳng lẽ con không rung động một chút nào sao? ”
Nhận được câu hỏi của mẹ, Vũ Hiểu Châu im lặng tự hỏi chính bản thân mình.

Thấy thế, bà ấy bồi thêm:
“ Nhanh nhanh sinh cho mẹ một đứa cháu, cứ mê công việc suốt, Lạc Viên vợ của Thành Quân mang thai được ba tháng rồi đó.


“ Lạc Viên mang thai sao? ”
“ Ừm, hai vợ chồng con cũng cố gắng sinh một đứa đi, lúc đó tình cảm vợ chồng càng thêm gắn kết.

Liên Dĩnh cũng sang 27 tuổi rồi, đàn ông ở độ tuổi đó thường rất mong muốn có con.


“ Chuyện của vợ chồng con, để tụi con tự tính.


“ Mẹ nhắc nhở nhé, chồng không lo giữ, mai mốt mất rồi đừng có khóc than, đau khổ.

Dù yêu thương con thật đấy, nhưng xa cách lâu ngày dần dần tình cảm sẽ nhạt phai, cộng thêm có một cô gái nào đó xuất hiện cho Liên Dĩnh cảm giác được quan tâm mà điều đó không cảm nhận được từ con, thì lúc đó đừng có hỏi tại sao anh lại phản bội tôi! Từ lúc cả hai kết hôn, con có bao giờ sang thành phố D xem Liên Dĩnh sống như thế nào, ở đâu hay chưa? Cho dù tình cảm của Liên Dĩnh dành cho con sâu nặng, nhưng chính sự thờ ơ của con sẽ khiến tình cảm đó vơi bớt.

Cũng may con không có mẹ chồng đó, nếu không mẹ sẽ bị mắng vốn ngập đầu.


“...!”
“ Nếu có một ngày Liên Dĩnh có người phụ nữ khác bên ngoài, mẹ cũng không trách Liên Dĩnh.


Bà Vũ nói xong thì đứng dậy bỏ đi để cho Vũ Hiểu Châu một mình suy nghĩ, đột nhiên cô bỏ miếng táo trên tay xuống dĩa, bật người ngồi dậy với sắc mặt lo lắng, trong lòng trở nên bất an vô cùng.
Quả thật cô chỉ biết anh làm việc tại tập đoàn Trịnh Thị, ngoài ra, anh ở đâu cô cũng chẳng biết, thậm chí chưa từng một lần chủ động gọi điện quan tâm anh.
Những lần trước anh cũng hay nhắn tin trêu ghẹo cô vào mỗi buổi tối, nhưng mười ngày nay anh bật vô âm tính.
Chẳng lẽ, anh thật sự có người phụ nữ khác?
...----------------...
Bốn giờ chiều, tại sân bay quốc tế của thành phố D, Vũ Hiểu Châu một tay kéo chiếc vali, một tay cầm điện thoại bấm gọi cho Chử Liên Dĩnh, đôi chân thon dài sải bước ra phía bên ngoài.

[ “ Tôi nghe đây, hôm nay thành phố B có bão lớn hay sao? ” ]
“ Thành phố B không có bão, nhưng thành phố D thì mây giông đang kéo tới, làm phiền cậu Chử đến sân bay quốc tế đón cô Vũ nếu không sẽ trễ mất.


[“ Hả? Em vừa nói cái gì? ”]
“ Mau ra sân bay đón tôi, nhanh lên! ”
[ “ Sao? ” ]
Đầu óc của Chử Liên Dĩnh lúc này quả thật chưa thể tỉnh táo kịp, mặc dù anh là người rất thông minh nhanh nhạy, nhưng hiện tại bị câu nói của cô làm cho ngu ngốc, đầu ốc ong ong xoay lòng vòng, không thể tin tưởng hỏi tiếp:
[“ Em ghẹo tôi có phải không? ” ]
“ Anh gửi địa chỉ căn hộ chung cư của anh qua, tôi tự bắt taxi đến, hừ! ”
Vũ Hiểu Châu bắt đầu nổi cáu, xù lông hung dữ, nói xong lập tức tắt máy, ngoe nguẩy bước đi, nhưng rất nhanh Chử Liên Dĩnh đã gọi lại:
“ Sao nữa? ”
[ “ Tôi đến liền! ” ]
Hiểu Châu nghe xong cũng bấm tắt luôn cuộc gọi, lầm bầm trong miệng:
“ Đến thì đến nhanh đi, ở đó mà gọi lại.

Biết bực mình như vậy tôi đây chẳng thèm đến đây đâu.


Đứng bên ngoài lóng ngóng gần 20 phút, hết người này đến người khác bước xuống xe nhưng chẳng thấy Chử Liên Dĩnh đâu cả, cũng không biết anh lái chiếc xe màu gì hay hãng xe gì vì đây là lần đầu cô sang thành phố D.
Lúc này, có chiếc xe Rolls-Royce đỗ lại chỗ trống cách cô không xa lắm, Vũ Hiểu Châu đương nhiên nhìn thấy nhưng lại không nghĩ đó là anh, nên cô chẳng để ý đến mà là ló ngó sang chỗ khác, lịch sự không nhìn người ấy.
Nhưng người trong chiếc xe đó mở cửa bước xuống chính là Chử Liên Dĩnh, anh đã nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.
“ Hiểu Châu...!”
Hiểu Châu trợn mắt quay lại, nhìn người đàn ông vội vã lau đến, đứng trước cô mà lồng ngực có chút phập phồng.
“ Anh...!anh...!”
“ Sao? ”
Chử Liên Dĩnh cầm lấy chiếc vali, thật sự lúc này anh cảm thấy rất vui, bao nhiêu sự cố gắng trước đó anh đều cảm thấy xứng đáng.
Một tay kéo chiếc vali, cánh tay còn lại choàng qua người của Vũ Hiểu Châu đặt lên bả vai bước đi, lên tiếng hỏi:
“ Về thôi, em ăn gì chưa? ”
Hiểu Châu ngay người, đôi chân bước theo, cất tiếng trả lời:
“ Tôi ăn trưa trên máy bay rồi.


“ Vậy tối nay em định ra ngoài ăn hay ăn ở nhà? ”
“ Ở nhà đi, làm biếng lắm.


“ Vậy để tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi, sau đó đi siêu thị mua đồ, nhà chẳng còn gì để chế biến cả.


Một tuần trước Chử Liên Dĩnh đi Thụy Sĩ công tác, khi trở về cũng làm việc thâu đêm suốt sáng mấy hôm nay, ăn thì mua bên ngoài hoặc ăn tạm mì gói cho qua bữa, đồ uống chính là cafe để tinh thần tỉnh táo, vậy thì lấy đâu ra thời gian nấu ăn mà mua về dự trữ trong tủ lạnh.
Anh làm vậy cũng chỉ vì một người, nhưng anh cam tâm tình nguyện vì người ấy.

Bởi vì với anh, người ấy là quan trọng nhất của cuộc đời!
“ Sẵn tiện ghé mua luôn đi.



“ Sợ em mệt thôi.


Đã đến chiếc xe mà nãy giờ Vũ Hiểu Châu quan sát chăm chú, anh mở cánh cửa ở ghế lái phụ cho cô, bước vòng ra phía sau mở cốp để vali vào bên trong, sau đó mới đi ra phía trước ngồi vào ghế lái.
Lúc này, Vũ Hiểu Châu đã thắt dây an toàn xong xuôi, ngó nghiêng quan sát tỉ mỉ chiếc xe, thấy anh đối diện cô lập tức lên tiếng:
“ Anh cũng giàu quá nhỉ, vậy mà mua chiếc nhẫn cho tôi lại bảo vay tiền bạn anh.


Động tác thắt dây an toàn của Chử Liên Dĩnh dừng lại, chỉ trong vòng một cái nháy mắt anh đã có thể nghĩ ra câu trả lời:
“ Dù gì tôi cũng là nhị thiếu gia của Chử gia, chẳng lẽ xin một chiếc xe ông ấy không cho.


“ Tôi thấy ba anh cũng thương anh mà, sao anh lại không thích ông ấy.


“ Không phải không thích, chỉ là không muốn về Chử gia thường xuyên.


Quả thật Chử Liên Dĩnh rất thương ông Chử, vì thương ông nên anh không muốn ông ấy phải khó xử.

Lúc khoảng năm tuổi, có một lần ông ở căn hộ chung cư chơi với anh cả ngày vì hôm đó là chủ nhật, nhưng sau đó bà Chử chạy đến nơi đó khóc lóc ầm ỉ, những lần sau ông vừa đến thì chuông điện thoại liên tiếp reo lên, đến một lúc thì ông cũng về luôn.
Anh biết thân phận của mình nên không dám đòi hỏi quyền lợi hay trách ai.

Thay vì trách người khác, anh học cách chấp nhận bởi vì căn bản không thể thay đổi sự thật.

Dần dần, anh bảo ông đừng đến, anh tạo ra nhiều lý do như học thêm, học võ, đi chơi thể thao cùng bạn.

Những lần anh bệnh, anh căn dặn dì Lệ đừng gọi thông báo cho ông, sợ ông đến, lại ảnh hưởng đến gia đình hạnh phúc của ông.
Thấy Chử Liên Dĩnh buồn bã khi nhắc đến ba, Vũ Hiểu Châu liền thay đổi giọng điệu, cũng chuyển đổi chủ đề:
“ Một lát nhớ mua nhiều trái cây nha.


“ Sao đột nhiên lại tới đây? Nhớ tôi à? ”
Câu hỏi nửa thật nửa trêu, Chử Liên Dĩnh khởi động chiếc xe lái đi rời khỏi sân bay.

Nghe anh hỏi vậy, Hiểu Châu liền đỏ mặt tía tai, nhưng cô đã chuẩn bị câu trả lời này từ trên máy bay rồi, sở dĩ cô biết chắc chắn anh sẽ hỏi vậy.
“ Tôi sang có công việc! Nghĩ sao lại nhớ anh chứ, còn thấy phiền phức khi sống chung với anh nữa, tốt nhất là ở luôn bên đây đi.


“ Có thật không? ”
Chử Liên Dĩnh nhếch môi cười khẽ, hài lòng với sắc mặt ngại ngùng của cô.

“ Hơn cả thật! ”
Hơn năm giờ, Chử Liên Dĩnh và Vũ Hiểu Châu đã có mặt ở chung cư, một tay anh kéo vali, một tay xách nhiều túi đồ, còn cô thì thoải mái đi theo bên cạnh.
Đến căn hộ, anh đưa tay bấm mật khẩu, cánh cửa được mở ra, cả hai bước vào, đột nhiên đôi chân của cô dừng lại đưa mắt quan sát xung quanh, mãi đến khi không còn sót chỗ nào nữa cô mới phóng tầm nhìn sang anh đang đứng cho thực phẩm vào trong tủ lạnh.
Căn hộ chưng cư này tệ hơn nhiều so với căn hộ chung cư ở thành phố B, cô được biết căn hộ cao cấp bên đó là do ông Chử mua cho chứ không phải tiền do anh làm ra.

Phải thôi, với mức lương hiện tại, mua được căn hộ này đã là quá tiết kiệm.
Lúc này, Chử Liên Dĩnh đã làm xong, anh bước tới gần cô, cầm chiếc vali lên tiếng:
“ Em ngủ phòng của tôi đi, tôi dọn phòng khác.


Vũ Hiểu Châu gật đầu bước theo anh vào phòng ngủ, căn phòng khá nhỏ nhưng lại rất gọn gàng, sạch sẽ, và có mùi hương nam tính đặc trưng của anh.
Nhận thấy được những suy nghĩ của cô ở trong đầu, Chử Liên Dĩnh khẽ cười, lên tiếng hỏi:
“ Không chê chứ? ”
“ Hả...? ”
Bất ngờ nhận được câu hỏi, nên Vũ Hiểu Châu lúng túng, sau đó lắc đầu liên tục trả lời:
“ Có nơi để ngủ là tốt rồi, tôi không quan trọng to hay nhỏ, đẹp hay xấu đâu.


Chử Liên Dĩnh lại cười, sau đó nói:
“ Em thay đồ cho thoải mái, tôi nấu bữa tối.


Chử Liên Dĩnh ra ngoài chuẩn bị nấu bữa tối như lời anh nói, Vũ Hiểu Châu cũng mở vali ra, lấy một số vật dụng cá nhân và chiếc đầm thun hai dây dáng rộng mặc ở nhà bước vào phòng tắm.
Hơn 20 phút sau, cô trở ra bên ngoài, nơi cô đến lúc này lại là chỗ làm bếp có anh đang đứng, cô lên tiếng:
“ Có cần tôi phụ gì không? ”
Chử Liên Dĩnh nhếch môi, trả lời:
“ Không cần! ”
“ Chê tôi dỡ đấy à? ”
“ Đến gọt trái cây còn đứt tay thì tôi nghĩ em nên ở không.


“ Do sơ ý thôi! Trái cây đâu đưa tôi gọt cho! Hừ! ”
“ Tôi gọt sẵn để trong tủ lạnh, em muốn ăn thì tự lấy, tôi bận rồi.


Vũ Hiểu Châu bĩu môi một cái, bước lại mở tủ lạnh lấy ra một dĩa trái cây đủ loại đã được Chử Liên Dĩnh gọt sẵn sạch sẽ.

Sau đó kéo ghế ngồi xuống, rung đùi thong thả thưởng thức, tận hưởng cuộc sống sung sướng được người ấy cung phụng, chiều chuộng mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Ngồi im lặng một lát, Vũ Hiểu Châu đột nhiên hỏi anh:
“ Anh thích mẫu người bạn gái biết nấu ăn hay không? Cá tính hay thùy mị? ”
Chử Liên Dĩnh lét lút mỉm cười, trả lời:
“ Tất nhiên là thùy mị! ”
“ Vậy anh thích bạn gái biết nấu ăn? ”
“ Ừm.


Sắc mặt của Vũ Hiểu Châu có gì đó trầm xuống sau câu khẳng định của anh.

Bỗng nhiên lúc này chuông cửa vang lên khiến anh nhíu nhẹ lông mày, sau đó lên tiếng:
“ Châu, ra mở cửa giúp tôi, nếu là Trịnh Hạc Văn thì em bảo tôi ra ngoài mua đồ rồi.


“ Châu, chứ không phải Trâu! Anh gọi đoàng hoàng lại đi thì tôi giúp.



“ Cô Chử à, có thể nào giúp tôi được không? ”
“ Ai là cô Chử, anh đừng có gọi bừa bãi.


Vũ Hiểu Châu giận dỗi đứng dậy dậm chân bước đi, nhưng chính cô cũng chẳng biết trong lòng mình đang khó chịu chuyện gì.
Cánh cửa được cô mở ra, đột nhiên hai mắt của cô căng lại nhìn chầm chầm người con gái đứng phía trước tầm mắt của mình, trên tay cô ấy còn cầm một túi giấy, cô còn ngửi được mùi thức ăn thơm lường.
“ Cô tìm ai? ”
“ Chị...!chị sang đây sao? ”
Vũ Hiểu Châu cau mày khó hiểu, hỏi lại:
“ Cô là ai? ”
“ Dạ, em...!em...”
Thấy cô ấy ngập ngùng, cô híp mắt nghi ngờ lại hỏi:
“ Cô tìm anh Dĩnh à? ”
Cô ấy gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.
Hơi thở của Vũ Hiểu Châu dần dồn và hỗn loạn, sau đó mỉm cười thân thiện lên tiếng:
“ Cô vào đi, anh ấy ở bên trong.


Cô ấy lắc đầu, khuôn mặt xanh xao vì hoảng sợ, có ý định bỏ đi.

Nhận thấy được điều đó, cô đưa cánh tay về phía trước túm lấy cánh tay của cô ấy kéo vào bên trong, đóng cửa không cho bỏ đi, muốn ba mặt một lời với Chử Liên Dĩnh.
“ Liên Dĩnh, có người tìm anh.


Chử Liên Dĩnh bước ra xem là ai, quên mất cởi bỏ tạp dề trên người, nhìn thấy người con gái đang sợ sệt đứng bên cạnh Vũ Hiểu Châu, anh đi tới gần cả hai nhẹ nhàng lên tiếng trấn an:
“ Hạ Ly, em đến tìm anh có việc gì? Lại sofa ngồi đi.


“ Dạ, em không biết chị Châu sang, sợ anh không có thời gian nấu ăn nên em có nấu mấy món cho anh ăn ạ.


“ Vậy à, cảm ơn em! ”
Nói xong, Chử Liên Dĩnh đưa tay định lấy túi giấy trên tay của Trương Hạ Ly, nhưng cô ấy đột nhiên giật ngược ra phía sau, lên tiếng:
“ Thôi đi ạ! ”
“ Em đã cất công nấu, nên chắc chắn anh và Hiểu Châu sẽ ăn, cảm ơn em lần nữa! ”
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt, thái độ lạ thường của Trương Hạ Ly làm cho Vũ Hiểu Châu cau mày không nở nói lên thành lời.
“ Vậy em xin phép ạ.


Chử Liên Dĩnh mỉm cười gật đầu, cầm túi giấy trên tay, sau đó bước theo Trương Hạ Ly tiễn cô ấy ra cửa.
Quay người trở vào, nhìn sang Hiểu Châu hỏi:
“ Sao thế? ”
“ Cô ấy là ai? Xem ra hai người rất thân thiết.


“ Là Trương Hạ Ly, tiểu thư Trương gia.


...----------------....

Bình Luận (0)
Comment