Đầu Gỗ, Em Nghĩ Em Yêu Anh Rồi

Chương 1

Bảy giờ sáng.

Đạo quán Đồ gia đúng giờ truyền ra tiếng luyện quyền, rống to mở màn một ngày thường nhật.

Giang Lăng Lục theo trên giường đứng lên, tiếng luyện quyền từ nhà đối diện đã thành tiếng đồng hồ báo thức hàng ngày của cô, cô cào cào mái tóc ngắn rối tung, nhảy xuống giường, miễn cưỡng ngáp một cái, đi về phía trước cửa sổ, xốc rèm cửa lên, híp đôi mắt còn ngái ngủ nhìn xuống phía dưới.

Đối diện phòng cô ở là khu mở rộng của tứ hợp viện, gỗ lát phòng có nhiều dấu vết loang lổ, nhưng lại không mất đi hương vị cổ kính. Trước cửa là đình viện rộng thùng thình, mười giáo viên nam trần trụi nửa người trên, quyền đầu nắm chặt, chỉnh tề luyện quyền.

Ánh nắng ban mai hắt xuống, chiếu vào người đám đàn ông đó, mồ hôi theo thân thể tráng kiện chảy xuống, những cơ bắp hùng tráng theo từng đường quyền mà cuồn cuộn chuyển động……

Giang Lăng Lục liếm môi, loại hình ảnh đẹp mắt này dù ngắm bao lâu cũng không thấy ngán.

Đôi mắt nhập nhèm lập tức thanh tỉnh, thay đổi tư thế đứng, vai phải dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt dừng ở trên người đàn ông đứng đầu hàng đang luyện quyền.

Người đó rất cao, ít nhất cỡ mét chín, anh để tóc ngắn, dài hơn một chút so với mái húi cui của thiếu niên, nhưng vẫn thuộc vào loại ngắn gọn không cần sửa sang phiền phức.

Anh ngẩng cao khuôn mặt đoan chính, cằm có nét hõm thản nhiên, nghe nói đàn ông như vậy tính tình rất cố chấp; lông mày của anh đậm, ánh mắt nhất quán trầm tĩnh, mũi thẳng, môi đủ dày, về chỉnh thể mà nói, khuôn mặt không tính là tuấn tú, nhưng ánh mắt cô vẫn không nhịn được dừng trên người anh, rõ ràng thoạt nhìn bình thường, lại không hiểu sao rất hấp dẫn người khác.

Vì nhiều năm luyện võ, hình thể của anh cường tráng hơn so với thường nhân, những đường cong của da thịt màu cổ đồng được ánh nắng hun đúc, khoang ngực nở, hơn nữa còn thấy cả tám khối cơ bụng, khi xuất quyền, đống cơ bắp rắn chắc kia cũng phập phồng theo, mang theo một cảm giác nam tính rất mê hoặc.

Khuôn mặt bình thường kia, trầm ổn yên tĩnh, làm cho người ta thấy tĩnh mịch như làn nước suối, bình thản, cước bộ cũng không vì thế mà chậm chạp.

Ít nhất cũng rất hấp dẫn ánh mắt của cô.

Người đàn ông cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, con ngươi đen vừa nhấc lên, nhìn về phía cô gái đứng ở cửa sổ đối diện.

Giang Lăng Lục cũng không né tránh, quang minh chính đại nhìn, thậm chí còn nhếch môi với anh.

Thần sắc anh không thay đổi, cũng không đáp lại lời cô, thản nhiên thu hồi tầm mắt, thân thể chuyển mình, tiếp tục dẫn dắt mọi người luyện bài quyền buổi sớm.

Đối mặt với phản ứng lãnh đạm của người đàn ông, Giang Lăng Lục cũng không để ý, ngáp một cái, uể oải vặn mình, đôi gò bồng đảo đáng yêu trên người theo động tác của cô mà nhếch lên, vạt áo vừa vặn trễ ở chỗ gần giữa ngực, lộ ra chiếc eo thon nhỏ mê người xinh đẹp.

“A! Không tệ……” Phía đối diện lập tức truyền đến những tiếng bóp tay, một đám đàn ông đang đà luyện quyền nhất thời dừng lại, lòng lang dạ sói còn chưa kịp sôi trào, đã nguội ngắt dưới ánh mắt trầm tĩnh của đại sư huynh.

Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, sắc mặt đứng đắn, chuyên tâm vào khoá luyện.

Giang Lăng Lục đương nhiên nghe được mấy tiếng phía đối diện, cô trèo ra cửa sổ, ngồi ở bậc thềm dày, đùi phải thon dài gấp khúc, phía dưới ống quần đùi theo động tác của cô mà xếch lên, cô không chút để ý tới cảnh xuân đang bị lộ, cánh môi xinh đẹp khẽ nhếch.

“Các anh ai muốn giúp tôi mua bữa sáng?” Giọng cô không thuộc loại mềm mại, ngược lại còn hơi khàn khàn, nhưng chính loại giọng này lại mang theo một tia gợi cảm mêm hồn.

Thanh âm mỹ nữ khiến các nam giới đang luyện quyền khí huyết mãnh liệt, thật muốn nhấc tay nói bọn họ sẵn sàng vì cô cống hiến sức lực, đừng nói là mua bữa sáng, hiến thân bọn họ cũng chấp nhận.

Nhưng…… Bọn họ dò xét phía trước, không ai dám dừng động tác, người người cố gắng ổn định tầm mắt luyện quyền, hoàn toàn không dám nhìn hướng lên trên.

“Đại Hùng.” Không có người để ý tới cô, Giang Lăng Lục liền tự mình điểm danh.

Người bị điểm danh tinh thần phấn chấn, muốn kêu có, nhưng nhìn sư huynh…… Anh không dám, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, làm như không nghe thấy.

“Đại Hùng……” Giọng của mỹ nữ mềm nhũn, không phải ra vẻ làm nũng, nhưng lại làm cho người ta nghe xong cả người mềm oặt, đám đàn ông kia lập tức dùng sức nuốt khan nước miếng.

Thần sắc của người đàn ông phía trước vẫn không biến đổi, trầm tĩnh như một, ánh mắt trầm ổn, tuyệt không bị sắc đẹp dụ hoặc, nhưng anh hiểu được đám sư đệ phía sau đã vô tâm luyện quyền.

Thạch Hạo Nhiên dừng quyền, nếu tâm bọn họ đã động, vậy cũng không cần luyện nữa, anh chậm rãi mở miệng.“Toàn bộ chạy năm mươi vòng, hạn 30 phút, tám giờ bữa sáng bắt đầu, tới trễ một giây, vậy thì đến muộn chớ kêu.”

Nghe được lời sư huynh, mọi người khóc thét, còn không kịp xin khoan dung, Thạch Hạo Nhiên đã bắt đầu trước, thấy thế, bọn họ không dám chậm trễ, chạy nhanh hướng ra bên ngoài.

Thạch Hạo Nhiên dẫn đầu, nhìn các sư đệ nhanh chóng chạy ra đàn tràng, anh mới xoay người, không nhanh không chậm đi vào đạo quán. Bước tới trước cửa, anh chợt dừng bước.

“Mẹ tôi có chuẩn bị điểm tâm cho cô, rửa mặt chải đầu tới đó đi!” Giọng anh không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để cô gái phía đối diện nghe được.

Giang Lăng Lục nhíu mày, nhìn bóng dáng người đó biến mất, đầu ngón tay xoa cánh môi,“Anh bảo tôi qua tôi phải qua sao?”

Mới nói tới đây, chợt nghe tiếng mở cửa dưới lầu, sau đó cô thấy người thân của mình bị kẹp hai bên…… Không, là được nâng, thân mật bước ra sân nhà mình.

Cô nhíu mày.

“Tiểu Lục, bác gái gọi tới ăn sáng, chuẩn bị tốt rồi sang nhà đối diện đi!” Tinh thần bà Giang rất phấn chấn, ngẩng đầu vẫy tay với cháu gái, tuy rằng tóc đã bạc nửa đầu, gần thất thập cổ hi, nhưng lưng bà vẫn rất thẳng, khuôn mặt tươi cười, rất có tinh thần, nhìn ra được sống đến trăm tuổi cũng không là vấn đề.

“Đúng đó, Tiểu Lục, mẹ tôi hôm nay nấu các món rất phong phú nha!” Trưởng trấn xinh đẹp cũng cười với cô, sau đó cúi đầu kéo cánh tay bà.“Bà, hôm nay mẹ cháu nấu món cháo khoai lang bà thích.”

“Ha ha, bà thích nhất là cháo khoai lang……”

Giang Lăng Lục bĩu môi, biết lúc này mình không có cơ chen vào từ chối, chỉ có thể nhìn bà tươi cười đi về phía đối diện, cô bắt quay đầu, nhảy xuống cửa sổ.

Quên đi, đồ ăn miễn phí không ăn là ngu, chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu, một nhà bọn họ hai cái miệng ba bữa cơn hầu như mỗi ngày đều giải quyết ở nhà bên.

Đi vào phòng tắm, cô cầm lấy bàn chải đánh răng, bôi kem đánh răng, vừa ngẩng đầu, ánh sáng chiếu rọi trên gương một khuôn mặt rất nữ tính.

Mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, hai bên là hai hàng mái mỏng manh như chiếc lông chim, các bộ phận khác càng phối hợp khéo léo với khuôn mặt nhỏ nhắn, cô có một đôi mắt to mà sáng ngời, lông mày không đủ nhu hòa, ngược lại mang theo một chút bướng bỉnh, môi hình chữ vi, cằm gọn, ngũ quan như vậy không phải chuẩn, nhưng tụ lại trên người cô lại lộ ra một nét phong tình, biểu lộ một cách tự nhiên chút quyến rũ.

Thân thể của cô cao gầy, màu da bánh mật chứ không trắng nõn như thông thường, nhưng lại sáng bóng, bộ ngực sữa rất tròn, eo thon nhỏ không thừa một li, viên mông rất vểnh, một đôi chân thon dài cân xứng, cả người tản ra một hương vị gợi cảm mê người.

Con gái như vậy, không có người tin nghề của cô lại là cảnh sát, hơn nữa nữ cảnh sát này còn kiêu ngạo bấm lỗ tai — bên phải ba cái, bên trái hai cái, phụ kiện trên tai bức xạ ra thứ ánh sáng chói mắt, người có vòng tai như vậy rất dễ hấp dẫn ánh nhìn.

Đúng vậy, đừng hoài nghi, cô chính là nữ cảnh sát trưởng của trấn nhỏ Hoa Đào.

Giang Lăng Lục lại ngáp dài, miễn cưỡng chải tóc, suy nghĩ trong đầu cũng theo đó lưu chuyển, sau đó nghĩ đến cái tên đàn ông Thạch Hạo Nhiên đó.

Mình cưới bạn.

Lời nói của cậu thiếu niên năm đó lại hiện lên trong óc.

Cuối cùng anh có cưới cô sao? Đương nhiên không.

Sau khi cô té xỉu, tỉnh lại ở bệnh viện, hình ảnh mắt thấy đầu tiên chính là cậu thiếu niên nói muốn cưới cô, ngồi bên giường bệnh coi chừng cô.

Nhìn thấy anh, cô không khỏi kinh ngạc. Nhớ đến lời anh nói lúc té xỉu, lập tức cô không biết nên làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, mà anh cũng im lặng đối diện cùng cô.

A…… Cứ muốn không nói gì như vậy sao?

Trong lòng Giang Lăng Lục xấu hổ nghĩ, có thể thấy được anh thật sự không định mở miệng, so với sự xấu hổ của cô, sự trầm mực của anh lại rất mực tự nhiên.

Được rồi! Liếm môi dưới, cô quyết định phá vỡ bầu không khí. “A……”

“Viêm dạ dày.”

“A?” Lời anh làm cho cô sửng sốt.

“Bạn bị viêm dạ dày.” Anh dừng một chút, tiếp tục trầm mặc, mới lại mở miệng.“Mới nãy nguyệt kỳ của bạn đến, mình có nhờ y tá giúp bạn thay băng.”

“A?” Nguyệt kỳ…… A, khó trách cô cảm thấy nơi riêng tư có hơi khác thường, Giang Lăng Lục nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nhè môi dưới. “Cám ơn bạn đã đưa mình đến bệnh viện…… A, cái kia…… Trước đó có nói…… Ừm…… Cưới mình……”

“Ừ!” Anh gật đầu, trầm tĩnh nhìn cô.

Giang Lăng Lục há mồm, thấy anh không hé răng, khuôn mặt kia vẫn không chút thay đổi.“Quên đi, không có gì.”

Cô vẫy vẫy tay, dù sao cô cũng chỉ nói giỡn, cô nghĩ anh cũng chỉ đáp đùa, không phải thật lòng, tuy rằng cô hoài nghi cái hũ nút này có gien hài hước sao?

Thạch Hạo Nhiên cũng không hỏi nhiều, thấp mày, ngữ khí bình tĩnh nhất quán,“Bác sĩ nói bạn xét nghiệm xong có thể xuất viện.”

“Được, cám ơn bạn.” Cô lại nói lời cảm tạ, thấy anh gật đầu, sau đó tiếp tục ngồi ở bên cạnh nhìn cô, cô lại sờ sờ cái mũi.“A…… Bạn có việc thì cứ đi đi.” Bằng không cô lại cảm thấy rất xấu hổ.

Thạch Hạo Nhiên lại không đi đâu, khuôn mặt kia vẫn bình thản không sóng gió.“Mình chờ bạn kiểm tra xong, đưa bạn trở về.”

“A……” Đừng vậy chứ? Cứ nhìn nhau không nói chuyện rất xấu hổ! Cô thấy bộ dáng anh là thật, xem ra rất khó thay đổi ý định của anh, cô đành phải nhắm mắt lại, quyết định ngủ còn tốt hơn là cùng anh giương mắt nhìn nhau như vậy.

Vốn chỉ định giả bộ ngủ, nhưng có thể do rất mệt, mới chợp mắt không bao lâu, cô đã khó nhọc thiếp đi.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình, sự dịu dàng khiến cô toàn thân thả lỏng, ngủ càng sâu.

Đó là lần đầu tiên bọn họ ở bên nhau, cô vốn nghĩ cũng là lần duy nhất.

Ai ngờ anh lại gán bó với bà ngoại, hai người ở chung rất hợp, bà còn thường xuyên mời anh về nhà, làm cho cô có rất nhiều cơ hội ở bên cạnh anh.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô muốn đi làm, bà ngoại lại một mực muốn cô học tiếp, cô không đành bỏ bà sống một mình trong thôn, mình lại ra bên ngoài đi học.

Lúc đang giằng co, không biết anh lại nói gì với bà ngoại, bà quyết định rời khỏi thôn nhỏ, người trấn trên cũng cam đoan tiếp nhận bà, muốn cô yên tâm ra ngoài đi học.

Làm ơn đi, bằng vào thành tích của cô có thể theo học cái gì được chứ? Học hành chỉ lãng phí tiền của, không bằng đi làm còn thực tế hơn.

Lúc này Thạch Hạo Nhiên lại đưa cho cô một bản hồ sơ ghi danh, thản nhiên nói một câu:“Học không được, thể lực của bạn chắc phải được chứ?”

Nhìn tờ báo danh trên tay, cô mím môi, đang muốn cự tuyệt, bà ngoại lại xuất hiện, kiên quyết muốn cô ghi danh.

Cô có thể cự tuyệt anh, nhưng lại không thể cãi lời bà ngoại, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đi khảo sát cảnh vệ, ngành học của cô là an ninh xã hội, hoàn thành vòng hai, cuối cùng cũng may mắn qua được.

Sau khi tốt nghiệp, cô làm cảnh sát hai năm, lập được ít công lao, cuối cùng được triệu hồi về khu vực phía đông, thành cảnh sát trưởng của trấn nhỏ.

Giang Lăng Lục chưa bao giờ ngờ mình sẽ chọn cái nghề này, tuy rằng cô như cá gặp nước! Không thể phủ nhận lúc trước ghi danh ngành cảnh sát là đúng, đối với điểm ấy, cô nên cảm tạ Thạch tiên sinh.

Vệ sinh xong, Giang Lăng Lục bước ra khỏi phòng tắm, mặc vào chiếc sơmi ngắn tay, thả một bên quần, đeo thắt lưng đi kèm với quần bò, buộc quanh dáng người cân xứng thon gọn.

Về phần cảnh phục, rất nhiều năm cô đã không còn mặc, dù sao ở trần nhà mình, không cần quá câu nệ, cũng sẽ không có người để ý điểm này.

Ra khỏi phòng, cô ra cửa lớn, lười nhác bước về hướng đối diện.

Mới đứng ở cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng náo nhiệt.

Đẩy cửa, cô đi vào căn phòng rất quen thuộc, cởi dép, chuẩn bị bước hướng đại sảnh.

“Tiểu Lục, đến rồi à?” Một người phụ nữ trung niên vừa lúc bưng đồ ăn từ nhà bếp ra.

“Bác Đồ.” Giang Lăng Lục cười chào hỏi, tay đón lấy giúp.“Để cháu giúp bác.”

“Không cần không cần.” Bà Đồ né tránh tay cô.“Cháu tới đúng lúc lắm, sắp ăn cơm, giúp bác lên lầu gọi A Hạo xuống nhé.”

A? Giang Lăng Lục chưa kịp cự tuyệt, bà Đồ đã cất bước rời đi, trước đó còn bỏ lại một câu.“Phiền cháu nhé!”

Không! Cô chưa đồng ý mà!

Há miệng thở dốc, Giang Lăng Lục không nói gì nhìn hình bóng bà Đồ rời đi, lại nhìn cầu thang bên trái, chỉ có thể bất đắc dĩ chạy lên lầu.

Cô đối với Thạch Hạo Nhiên không có hảo cảm, cũng không ghét anh, chỉ là tên đàn ông này rất khó ở cùng. Không phải là anh khó tính, ngược lại, còn chưa có ai tức giận được với anh.

Cô nghi ngờ tên đó sống khép kín chắc? Người giống một tảng đá, không chỉ là bộ dạng cứng rắn, mà cả tính tình cũng thế, không vui không buồn.

Anh rất ít nói, cả người trầm mặc, khuôn mặt cũng rất ít khi bộc lộ cảm xúc, rất bình tĩnh, từ hồi quen anh đến giờ cô chưa thấy anh biến sắc bao giờ.

Thường thì, loại người trầm lặng ít nói này, hơn nữa lại cao lớn đột biến, việc nhân duyên chắc hẳn không tốt, nhưng Thạch Hạo Nhiên lại hoàn toàn ngược lại.

Mọi người trên trấn rất tôn kính anh, tuổi nhỏ sùng bái anh, rất thích chơi bên anh, thậm chí anh cũng rất có duyên với các bậc trưởng bối, ngay cả bà ngoại cô cũng thường khen anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, cùng Thạch Hạo Nhiên không hợp chắc cũng chỉ có cô.

Bó tay, tên đó rất ít nói, cô và anh cũng chẳng có gì để nói chuyện.

Đi đến trước cửa phòng anh, Giang Lăng Lục gõ gõ.“Thạch Hạo Nhiên, bác Đồ gọi anh xuống ăn cơm.” Đợi một lát, bên trong không đáp lại.

Cô nhíu mày, lại gõ cửa.“Thạch Hạo Nhiên!” Vẫn không hồi đáp, cuối cùng cô đành tự mở cửa, đi vào trong phòng.

“Thạch……”

Đúng lúc cửa phòng tắm mở ra, Thạch Hạo Nhiên ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ độc một chiếc quần dài màu trắng, bả vai khoác khăn mặt, tóc ẩm ướt, nửa thân trên trần trụi tản ra hơi nước sau khi tắm.

Nhìn thấy cô, anh dừng bước, con ngươi đen bình tĩnh chăm chú nhìn.

Tuy rằng cách khoảng cách vài bước, Giang Lăng Lục vẫn có thể ngửi được mùi hương sau khi tắm trên người anh, mắt cô cũng không chớp, hoàn toàn không có sự xấu hổ của con gái.

Một đôi mắt đẹp chậm rãi dõi theo từng giọt nước lăn trên ngực anh, xuống chút nữa, nhìn đến chỗ cơ bụng tinh tráng, lưng quần dài, cô thấy thắt lưng anh có một dấu răng nổi lên.

Da anh ngăm đen, không để ý kĩ sẽ không nhìn thấy, nhưng từ góc độ cô đứng lại thấy được rõ ràng.

Giang Lăng Lục nhìn dấu răng đó, đường kính nhỏ chứng tỏ rõ là của con gái cắn, còn ở chỗ đó nữa, thật là mờ ám!

Cô dời ánh mắt, không thể đổi sắc, giọng điệu vẫn lười nhác như cũ.“Điểm tâm đã xong.”

“Ừ!” Anh đáp nhẹ, cúi người cầm khăn mặt lau phía dưới, xoay người cầm lấy quần áo trên ghế chuẩn bị mặc vào.

Xem ra, cô và anh thật sự không có gì để nói!

Giang Lăng Lục bĩu môi dưới, xoay người rời đi, trước khi đóng cửa lại, vừa lúc thấy anh đưa tấm lưng về phía cô, ánh mặt trời chiếu vào làn da rắn chắc trên lưng, thoạt nhìn thực là gợi tình.

Ưu điểm duy nhất của người đàn ông này chính là — anh có một dáng người rất đẹp.

Hơn nữa còn rất quyến rũ……

“A!” Sau lưng đột nhiên truyền đến cơn đau làm Thạch Hạo Nhiên kêu rên, anh lẳng lặng quay đầu, nhìn cô gái đột nhiên cắn lên lưng mình.

Khi anh quay đầu lại, một đôi tay cũng kéo mặt anh xuống, bờ môi hồng hướng lên, rất tự nhiên gắn vào miệng anh.

“Lăng……” Anh định ngăn cản.

“Câm miệng!” Cô gái mạnh mẽ chặn lời anh, dùng sức hôn vài cái, lại há mồm hướng cổ anh cắn mấy cái, lưu lại vài dấu răng ẩm ướt nóng hổi, dù sao da anh cũng đen, nhìn không thấy đâu.

Chờ ăn đậu hủ xong, Giang Lăng Lục mới thỏa mãn nhảy xuống, liếm liếm môi,“Đi ăn điểm tâm đi!” Cô đã ăn bữa mở màn rồi, rất ngon.

A, đúng rồi, vết cắn trên thắt lưng anh cũng là của cô lưu lại !

Cô rất ít khi tìm đến anh, anh rất ít nói, hai người họ thật sự không có chuyện gì để nói, ở chung với anh cô thà ở với chó mèo còn hơn, ít nhất bọn nó còn vẫy đuôi với cô.

Nhưng mà…ở một « phương diện nào đó » anh lại rất hợp khẩu vị của cô!

Nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn, Giang Lăng Lục nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến hương vị của anh thực ngon miệng…… Cô có thể không cần ăn điểm tâm chỉ cần ăn cái đó được không?
Bình Luận (0)
Comment