Đầu Gỗ, Em Nghĩ Em Yêu Anh Rồi

Chương 11

Lúc đó chú ý tới anh, có thể là bởi vóc dáng anh rất cao.

Giữa một đám học sinh trung học, anh có cái vẻ tài trí hơn người, giữa một đống giáo viên, anh như hạc trong bầy gà, lưng rất cao lại thẳng, khiến cô chú ý tới.

Trừ lần đó, cô còn phát hiện bờ vai anh rất vững chắc, áo sơ mi màu trắng chói mắt, khố đen khiến anh thoạt nhìn rất cao tráng, cái làm cô chú nhất là mái tóc đen cắt cụt ngủn, làm anh có cái vẻ của một thiếu niên ngây ngô, đứng giữa những người cùng tuổi lại vẫn toát lên sự già dặn.

Cánh tay anh rất rắn chắc, bàn tay rất lớn, tay cô áp trên tay anh nhìn như tay trẻ con, cô nhìn anh không chớp mắt, đi thẳng ra trước cửa trường dạy.

Giữa cơn mưa phùn dai dẳng, tư thái của anh khiến cô chú ý.

Trầm ổn, tĩnh mịch, bốn phía đang ầm ỹ, nhưng bầu không khí bao quang anh lại rất bình thản.

Tầm mắt của cô dừng chân ở đó một lát, rồi lặng lẽ dời đi, ngồi trên xe của bạn trai, ôm chặt thắt lưng anh ấy, chiếc xe gào thét phóng qua, lướt qua trước mặt anh, ngay cả nhìn anh cũng không ngước lên.Sau ngày đó, những lúc tan học Giang Lăng Lục thường lơ đãng chú ý tới anh.

Anh là học sinh trường bên cạnh, đó là một trường có tiếng, còn cô lại đến từ một ngôi trường tiếng tăm chẳng mấy tốt đẹp gì, hai người ở gần nhau, lại như cách xa cả bầu trời. Học sinh hai bên cũng hết sức hạn chế giao tiếp, trong lòng đều khinh thường đối phương, thỉnh thoảng còn xảy ra xung đột.Những lúc đứng ở cửa chờ bạn trai, cô lại nhìn anh.

Dần dần, những chuyện về anh lan đến tai cô, không phải cô cố ý nghe ngóng, mà là vì anh rất nổi danh.

Mới mười bảy tuổi, đã là quán quân võ thuật cả nước, thanh danh truyền khắp các tỉnh, chuyện về anh còn được đưa lên báo.

Cô biết được anh là người của trấn Hoa Đào, trấn nhỏ này cô có biết, cách nơi này không xa, nhưng bầu không khí lại khác xa.

Hoa Đào là trấn phồn vinh nhất trong tỉnh, thôn cô ở lại hẻo lánh, số dân không vượt quá trăm người, đất đai cằn cỗi không đáng nhắc tới.

Cô còn nghe nói lúc anh bảy tuổi đã được đạo quán Đồ gia thu dưỡng, nuôi nấng thành người kế nghiệp, tuy rằng là cô nhi, nhưng cha mẹ nuôi đối với anh vô cùng tốt, coi anh như con đẻ.

Anh lớn lên giữa đạo quán, là đại sư huynh được mọi người kính trọng, thành tích ở trường cũng vô cùng tốt, được hiệu trưởng khen ngợi, người người yêu mến.

Thật là một người may mắn!

Giang Lăng Lục hơi mỉa mai nghĩ, thản nhiên nhìn hình bóng cao lớn đang đi ra cửa, đối phương rất trầm ổn, có người nói tạm biết với anh anh chỉ gật đầu mỉm cười, trừ lần đó ra, ánh mắt chưa từng chuyển qua một ai.

Ha, là một người giỏi giang, nên có thể khinh thường không thèm nhìn người khác?
Giang Lăng Lục thu hồi tầm mắt, khóe miệng vẫn mỉa mai bĩu môi.

Một người may mắn như vậy, thực làm người ta phải ghen tị, cùng là cô nhi, so với cô anh lại hạnh phúc hơn nhiều.

Cô chưa từng nhìn thấy ba mẹ, được bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ, chỉ nghe nói mẹ cô bỏ trốn theo người ta, ba cô là con ma men, sớm đã chết, mấy tin đồn này cô nghe được từ miệng người trong thôn, những người đó nói thế nào cô cũng mặc kệ, gần đây cô đã không còn muốn nghe.

Cuộc sống của cô quá bần cùng, bà ngoại chỉ có thể dựa vào việc đi nhặt rác để nuôi dưỡng cô, đối với việc học hành cô cũng không có hứng thú, nhưng bà ngoại lại cứ bắt cô đọc sách, nói thế nào cũng không chịu cho cô đi làm thuê.

Cô cũng đã chán ghét cái thôn này rồi, mỗi lần bắt gặp những ánh mắt kì thị, cô chỉ thấy chán ghét, thế nên luôn lang thang cùng bạn trao ở ngoài, rất muộn mới về nhà.

Cô không phải học sinh ngoan gì, thanh danh ở trường cũng không quá tốt, đánh nhau hút thuốc đều đã từng, còn chưa liệt vào hạng đàn chị, nhưng cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.

A! Đúng rồi, cô nhớ một đàn chị trong trường cũng là người trấn Hoa Đào, quan hệ với người đó cũng không tồi.

“Sư huynh!”

Mới nghĩ tới đây, ở cửa đã lao ra một bóng người, lao thẳng tới bên người đó.

Cô giương mắt nhìn qua, chỉ thấy đàn chị nổi danh trong trường đang sùng bái lôi kéo tay người đó, vui vẻ nói chuyện, mà anh lại cúi đầu, cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt vẫn yên tĩnh như trước, nhưng lại nhiều thêm một tia dịu dàng.

Sư dịu dàng đó làm khoé mắt cô hơi co lại.

“Tiểu Lục.” Bạn trai ngừng xe đến trước người cô.

Cô thu hồi tầm mắt, ngồi trên xe máy, xe chạy qua ven đường, mà ánh mắt người đó vẫn dừng lại trên người cô gái kia.

Từ hôm đó, cô không còn phóng tầm mắt tới anh nữa.

Càng nhìn càng thấy chướng mắt, không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy anh, tâm trạng cô lại rất kém, thôi thì đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ thói quen đứng ở cửa chờ bạn trai.

Một ngày, cô thấy không thoải mái, sắc mặt trắng bệch rời khỏi trường học, bạn trai chưa tới đón, một mình cô bước đi, bụng âm ỉ đau, đau đến mức cô toát mồ hôi lạnh.

Thở sâu, cô ôm bụng tựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt nhẹ nhàng hít thở.

Hôm nay ăn phải đồ gì sao?

Cô nhớ là không có mà! Nhưng thời gian sinh lý…… Cô sững sỡ, đột nhiên nhớ ra kỳ kinh nguyệt của mình hình như đến chậm, ngày đó của cô thường rất chuẩn, lần này lại muộn tới nửa tháng.

Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh trên người càng nhiều.

“Bạn học, bạn không khoẻ à?”

Giọng nói trầm thấp từ phía trên truyền đến, lập tức cô cảm nhận được sự ấm áp đang tiến tới gần.

Cô run run mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt ôn hoà, cặp mắt yên tĩnh đó đang nhìn cô chăm chú, trong mắt có một ánh quan tâm.

“Sắc mặt bạn kém quá, có khỏe không?”

Không khoẻ! Cô đau đến phát điên, nhìn tư thái anh thoải mái, làm cô thấy thực khó chịu, mà vì khó chịu, nên cô càng đau.

Kinh ngạc nhìn anh, cô thầm nghĩ trong lòng.

Thấy cô không nói lời nào, sắc mặt đối phương vẫn không đổi, vẫn ôn hòa như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu,“Muốn mình mang đi gặp bác sĩ không?”

Cô bĩu môi, làn môi trắng nhợt hơi nhếch.“Không.”

“Nhưng……”

“Mình mang thai.” Có thể! Mặc dù chưa chứng thực, nhưng cô cố ý nói như vậy, muốn nhìn xem phản ứng của anh như thế nào.

Sắc mặt anh lại vẫn bình tĩnh, như thể đang nghe cô nói câu “Thời tiết tốt thật”, một chút biến hóa cũng không có.

Không kịp nghĩ, cô không nhịn được thốt ra một câu.“Bạn muốn kết hôn với mình sao?”

Lần này, cô thấy ánh mắt anh hiện lên chút kinh ngạc, bèn nở nụ cười. Rốt cục, sự yên tĩnh kia cũng tiêu tan.

“Mình thấy là……”

“Được!”

Hả? Cô ngẩng đầu, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

“Mình cưới bạn.”

Cô trừng mắt nhìn anh, cặp con ngươi đó vẫn bình tĩnh, không dậy nổi một tia gợn sóng.

“Bạn……” Cô nghĩ là mình bị đau đến choáng váng, thành ra nghe lầm.

Ai ngờ, anh lại lặp lại.“Mình cưới bạn.”

Mở lớn miệng, Giang Lăng Lục nghi ngờ anh có bệnh, đang muốn mở miệng, bụng lại đột nhiên đau nhức, cô cắn răng, đau đến mức thở không nổi, trước mắt tối sầm, ngã xuống.

Trước lúc ngất đi, trong đầu còn vang vọng câu nói kia của anh – “Mình cưới bạn.” 

---Toàn văn HOÀN---
Bình Luận (0)
Comment