Đầu Gối Sao, Lòng Nhớ Người

Chương 24

Editor: trabuoicugung

---

Chương 24: Úc Khê, sinh nhật vui vẻ

Giang Y nhìn nàng, cô mỉm cười: "Làm sao thế? Chị đây bận lắm nhé?"

"Không có gì." Úc Khê nói: "Bình thường tôi ăn nhiều đồ của chị rồi, vậy nên nhân dịp sinh nhật tôi muốn mời chị ăn bữa cơm."

Giang Y nói: "Không phải là quán ăn hôm trước chị mời em đấy chứ?"

Xem ra Giang Y cũng cảm thấy đồ ăn ở quán kia chẳng ngon.

Úc Khê nói thật: "Tôi mời không nổi đâu, tôi làm cho chị ăn có được không?"

Giang Y một tay chống cằm, một tay vươn ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn: "Ngày mốt sao, để chị xem nào..."

Cô chớp chớp mắt với Úc Khê một cách giảo hoạt: "Thế gọi chị ơi một tiếng cho chị nghe nào?"

Úc Khê bình tĩnh nhìn cô, gọi một tiếng: "Giang Y."

"Hừ, bạn nhỏ đúng là keo kiệt mà." Nhưng Giang Y lại nhanh chóng mỉm cười: "Thôi được rồi, chị rảnh, để chị nếm thử tay nghề của em."


******

Sinh nhật của Úc Khê là ngày thứ tư, nàng đổi lịch làm thêm ở hiệu sách, tan học xong liền đeo balo đến quán bida.

Giang Y vẫn chơi bóng với người ta ở cái bàn trong góc, vừa thấy Úc Khê tiến vào, bèn lấy điếu thuốc giữa môi ra kẹp trên tay, híp mắt cười với nàng: "Em gái nhỏ của chị đến rồi."

Những chị em khác trong quán đồng thời vỗ tay: "Chúc em gái của chị Y sinh nhật vui vẻ!"

Úc Khê cảm thấy bản thân nàng hình như có hội chứng ám ảnh xã hội, bọn họ làm ầm lên, rất nhiều người trong quán bida nhìn về hướng này. Úc Khê chợt thấy bản thân như "người nhà quê". Thế nhưng lúc đó nàng vẫn chưa biết đến cụm từ này, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân co quắp lại.

Cũng may Giang Y đã nhanh chóng đổi ca với người khác và rời khỏi quán bida cùng Úc Khê.

Hai ngày trước có một cơn mưa to, sau khi trời quang mây tạnh thì thời tiết lại nóng lên mấy độ, ánh mặt trời chói lóa treo trên bầu trời. Giang Y duỗi tay, dựng một mái hiên nhỏ bằng bàn tay trước trán, môi ngậm điếu thuốc, bước lộp cộp lộp cộp trên đôi giày cao gót.


Úc Khê đút tay trong túi quần jean, nàng đi chậm lại hai bước và nhìn bóng lưng của Giang Y.

Hôm nay Giang Y mang một chiếc váy hai dây rất lộ liễu, lộ ra một vùng da thịt trắng sáng, chất vải đen bọc lấy cái eo nhỏ và bờ mông tròn trịa. Nhưng trên nền đen của chiếc váy hai dây là những bông hoa hướng dương, vừa trông trẻ trung hơn, không hề thô tục mà còn thêm hương vị tươi mới.

Giang Y chưa tự nấu ăn bao giờ, lúc này cô ngậm điếu thuốc trong miệng, hỏi Úc Khê: "Ở đây có bán rau không?"

Úc Khê đáp: "Có."

Người ở Chúc trấn nghèo, và nói thật thì còn lười nữa. Hậu quả của một nền kinh tế kém phát triển là người dân ở đây không có chuyện gì khác để làm, vậy nên họ ngồi canh quầy bán thức ăn rồi nói chuyện thiên hạ và đánh bài Poker, cứ vậy đến hết ngày, đến khi rau củ khô héo thì thôi.


Những người mà nhà không trồng rau đi ngang qua thì có thể sẽ thuận tay mua vài thứ.

Thi thoảng Úc Khê lại bị mợ bắt đi mua đồ ăn, thế nên nàng ngựa quen đường cũ mà mang Giang Y đến bên quầy bán thức ăn, mua ít thịt, ớt xanh và nấm rồi quay sang hỏi Giang Y: "Chị còn muốn ăn gì không?"

Giang Y nhìn quanh: "Mướp hương đi."

Úc Khê lại mua hai quả mướp hương, lúc tính tiền thì Giang Y đòi trả nhưng Úc Khê đã nhất quyết là nàng trả: "Tôi đã nói là sinh nhật tôi sẽ mời chị ăn cơm mà."

Thậm chí còn có chút giận dỗi.

Nàng nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn là bạn nhỏ nữa đâu."

Giang Y rút tiền lại, sau đó cười hì hì rồi nhún chân chắp tay làm động tác vạn phúc với Úc Khê: "Thế cảm ơn bạn nhỏ nhé."

[ Động tác vạn phúc là động tác này nè: ]

Úc Khê trừng mắt.
Giang Y không sợ mà càng thêm cợt nhả, lại gọi một tiếng: "Bạn nhỏ."

Úc Khê không để ý đến cô mà quay sang trả tiền cho người bán.

Bởi vì tay Úc Khê bận xách đồ ăn nên Giang Y ôm hai quả mướp hương vừa mua lên. Hai cây mướp rất dài, Giang Y ôm vào người nhưng vẫn còn một đoạn dài dán vào mặt cô, nó cọ cọ lên mặt theo bước chân của cô.

Mướp hương màu xanh ngọc, làn da tuyết trắng, đôi môi tô son đỏ.

Một tay Giang Y ôm hai quả mướp hương, tay kia cầm một cây kem, cũng mua từ quầy bán thức ăn ban nãy, que kem này do quán làm, chẳng có bao bì gì cả, kem cũng chỉ là nước lọc bỏ thêm đường, mà có lẽ loại đường đó là đường hóa học chứ chẳng phải đường trắng, Úc Khê chưa bao giờ mua cả, nhưng nàng nghe nói ăn xong sẽ cảm thấy hơi chát.

Nhưng lúc này Giang Y vẫn hăng say mút kem, cái đầu bẹp của que kem trở thành đầu nhọn, cô còn đong đưa que kem trước mặt Úc Khê: "Bạn nhỏ à, em có ăn không?"
Úc Khê nhìn một vòng son nhàn nhạt trên cây kem.

Ánh mắt nàng dịch xuống con đường lát đá: "Tôi không ăn đâu."

******

Sau khi đến nhà của Giang Y, hai người không đi lên lầu mà trực tiếp đi vào phòng bếp chung.

Điều kiện của căn nhà cũ này không được tốt, khách thuê trọ cũng có đủ loại người, mỗi lần Úc Khê và Giang Y về nhà trọ vào lúc chạng vạng thì nơi đây chẳng có ai cả.

Úc Khê bắt đầu rửa rau, Giang Y cũng nóng lòng muốn thử: "Chị có thể giúp gì không?"

Đã rất lâu rồi cô chưa được ăn cơm nhà nên hưng phấn vô cùng.

Úc Khê ngẫm nghĩ: "Chị biết tước mướp hương không?"

Giang Y nói: "Để chị thử xem."

Chưa tước được hai nhát dao thì Úc Khê đã giật quả mướp hương khỏi tay cô.

Giang Y: "Ui, chị chưa tước xong mà."

Úc Khê: "Chị mà tước nữa thì không còn mướp hương bây giờ."
Úc Khê nhận thức sâu sắc rằng Giang Y mà giúp thì càng thêm phiền, bèn không cho Giang Y động vào nữa, Giang Y cũng hiểu rõ thực lực của chính mình, cô dựa vào kệ bếp, sờ soạng tìm thuốc rồi châm lên, miệng nói lời khách sáo: "Chị ăn không trả tiền vậy không tốt lắm nhỉ?"

Úc Khê vừa tước mướp hương vừa liếc cô: "Thế chị hát đi."

Giang Y lười biếng nhả ra một làn khói, một chân đong đưa chiếc giày cao gót: "Hát bài gì?"

"Bài Chúc mừng sinh nhật ấy." Úc Khê lại liếc Giang Y: "Ban nãy ở quán bida chị vẫn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ đâu đấy."

Lúc nãy ở quán bida, khi những chị em trong quán chúc Úc Khê sinh nhật vui vẻ thì Giang Y cầm gậy bida, vừa hút thuốc vừa nhìn Úc Khê rồi cười.

Giờ tay Giang Y cũng kẹp một điếu thuốc: "Bài Chúc mừng sinh nhật hả? Hát thế nào nhỉ? Chị quên rồi."
Úc Khê ngẩng đầu nhìn Giang Y, nàng cảm thấy cạn lời.

Giang Y mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng: "Hay là em hát đoạn đầu đi, biết đâu chị sẽ nhớ ra thì sao?"

Úc Khê cúi đầu cắt mướp hương: "Đừng có lừa tôi."

"Thật mà." Giang Y bật cười: "Chị là người già, trí nhớ kém, em hát một câu là chị nhớ ra đó."

Úc Khê biết Giang Y muốn lừa để nàng hát thôi.

Một người bị ám ảnh xã hội như nàng chưa bao giờ hát trước mặt người khác bao giờ.

Cũng vì ít khi hát nên lúc hát nghe chẳng đầy đủ ngũ âm xíu nào.

Nhưng nàng lại thật sự muốn Giang Y hát cho nàng nghe nên do dự nên hát hay không vô cùng, đến cả mặt cũng đỏ ửng.

Giang Y hút thuốc, mỉm cười nhìn nàng.

Rốt cuộc nàng vừa cắt mướp hương, vừa dùng cái giọng lí nhí hát: "Mừng ngày sinh một đóa hoa..."

Nàng cố ý cắt thật mạnh cho cái thớt gỗ kêu to.
Nhưng Giang Y không dễ bị lừa như vậy, cô kề sát vào bên người Úc Khê, tai áp lại gần: "Nè bạn nhỏ, em hát gì thế? Chị không nghe rõ."

Mùi hương yếu ớt trên người cô xuyên qua mùi tỏi, mùi hành, mùi ớt cay và cả một chút mùi ngọt thanh của mướp hương, chui vào chóp mũi Úc Khê.

Chóp mũi Úc Khê thấm một lớp mồ hôi mỏng: "Mừng ngày sinh một đóa hoa."

Giang Y rất vừa lòng, cô tựa lưng vào bếp rồi hút thuốc, sau đó, tiếng hát của cô vang lên trong phòng bếp: "Mừng ngày sinh một đóa hoa, mừng ngày sinh một khúc ca..."

Trước kia Úc Khê chỉ nghe Giang Y hát những bài tình ca, còn bài hát Chúc mừng sinh nhật này nàng đã nghe trên TV rất nhiều lần, thế nhưng chưa có ai hát bài này một cách ái muội và kiều diễm như Giang Y cả.

Cả người Giang Y hệt như cành liễu, vòng eo mềm mại, giọng nói cũng giống cành liễu, cào xé lòng người.
Chờ đến khi Giang Y hát xong, Úc Khê nói: "Chị đi ra đi, tôi phải xào rau nữa, chị ở đây vướng tay lắm."

"Ôi chao, mới hát xong đã bị đuổi rồi, em vô tình quá." Giang Y cười hì hì, cô duỗi bàn tay trắng sáng của mình đến gần Úc Khê: "Tiền boa của chị đâu?"

Úc Khê đưa tay đánh vào lòng bàn tay Giang Y.

Giang Y cười, cô rút tay về, ngậm điếu thuốc lá trên môi và dẫm lên đôi dép lê, ngoan ngoãn ra khỏi phòng bếp.

Cô loay hoay bên ngoài, cũng không biết đang làm cái gì.

Cuối cùng, khi Úc Khê làm xong món mướp hương xào trứng thì Giang Y lại đi vào: "Bạn nhỏ nhắm mắt lại đi, chị đem em đến một chỗ."

Úc Khê là người có tính cảnh giác rất cao: "Đi đâu?"

"Em cứ nhắm mắt lại đi."

Úc Khê nhìn Giang Y.

Giang Y khẽ cười một cách bất đắc dĩ, cô vòng ra sau lưng Úc Khê, vươn tay bịt mắt Úc Khê lại.
Tay cô thơm đến vậy, mềm đến vậy, khiến hơi thở của Úc Khê chững lại. Và cả vóc dáng của cô nữa, vì cô thấp hơn Úc Khê một chút, nên nếu muốn che mắt Úc Khê từ sau thì nhất định phải áp sát vào lưng Úc Khê.

Úc Khê không biết có phải vì nàng sắp thành niên hay không mà trong đầu luôn muốn làm mấy thứ lung tung rối loạn.

Giang Y đưa Úc Khê ra sân rồi mới nhẹ nhàng buông lỏng tay.

Trên mặt Úc Khê vẫn còn sót xúc cảm mềm mại từ cánh tay Giang Y, và cả mùi hương trên tay cô nữa, chờ đến khi đôi mắt dần thích ứng, nàng nhìn thấy chiếc bàn nhỏ đã được bưng ra sân, đặt gần những bông hoa hướng dương dại chưa nở, trên bàn là một chiếc bánh kem bơ trắng tinh đã được trịnh trọng cắm 18 cây nến, ánh nến lấp lánh tỏa sáng giữa hoàng hôn.

Thật ra trước khi quen Giang Y, Úc Khê đã nhiều lần tưởng tượng ra cách mình vượt qua sinh nhật tuổi 18.
Tuy bề ngoài nàng lạnh lùng, nhưng thực tế nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, làm gì có đứa nhỏ nào không thích ăn sinh nhật chứ?

Nàng có một suy nghĩ bi thảm rằng, khả năng lớn nhất là nàng sẽ làm đề một mình đến đêm khuya, sau đó một mình đắp chăn và nặng nề đi vào giấc ngủ.

Có lẽ nàng sẽ ngủ không được và trằn trọc.

Cô độc là dã thú, nó sẽ nuốt chửng cảm giác an toàn trong lòng ta, nhưng lại không thể nhấn chìm sự im lặng đến thấu xương được.

Nàng chưa từng nghĩ rằng sinh nhật 18 tuổi của nàng sẽ như bây giờ, Giang Y ngồi đối diện nàng, cách một chiếc bàn, tay cầm ly nhựa uống bia, một tay kẹp thuốc lá, miệng thì thầm kể mấy chuyện cười nhàm chán.

Chỉ có mỗi Giang Y ngồi đối diện nàng, thế nhưng sự náo nhiệt của cô khiến nàng cảm thấy như có cả thế giới vậy.
Đến khi trời sẩm tối, Giang Y dập tắt điếu thuốc trong tay: "Đã đến lúc rồi."

Cô nói với Úc Khê: "Thổi nến đi em!" Lại nhắc nhở Úc Khê: "Ước trước đã."

Úc Khê bắt chước những người trên TV mà nàng xem hồi còn nhỏ, nàng chắp tay trước ngực, chờ đến khi nàng mở mắt, Giang Y hỏi: "Em ước gì vậy?"

Úc Khê nói thật: "Thi đậu Bội Hàng."

Sau khi Úc Khê thổi tắt những ngọn nến, chỉ còn gương mặt sáng ngời của Giang Y là nguồn sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối.

Giang Y mỉm cười, cô trịnh trọng nói: "Chúc bạn nhỏ vô câu vô thức, vô tư lự, không vướng bận thứ gì, và có thể tiến vào cao biển rộng."

[ Vô câu vô thức: câu này để hình dung sự tự do tự tại, không có gì ràng buộc

Vô tư lự: không phải suy nghĩ, lo lắng gì ]

"Úc Khê, sinh nhật vui vẻ."

******

Ngoài sân ở chỗ cho thuê của Giang Y không có đèn, sau khi thổi nến thì chỉ có thể ăn cơm trong tối.
Giang Y đứng lên, cô dẫm lên giày cao gót rồi xoay người đến phòng bếp để bật đèn, trong sân đã hơi sáng một chút, nhưng tổng thể thì vẫn tối.

Úc Khê hỏi Giang Y: "Tôi nấu có ngon không?"

Giang Y nói thật: "Bình thường."

Úc Khê mấp máy môi.

Tay nàng khá vụng, nấu ăn cũng chưa đến mức ngon mà chỉ có thể nói là nắm giữ được những kỹ năng sinh hoạt cơ bản thôi.

Giang Y lại nói: "Chị tặng em cái này."

Bàn tay cô lần vào trong váy, cô lấy ra một thứ nho nhỏ đặt vào tay Úc Khê, cô hút thuốc, cười nói: "Ở đây không mua được gì nên chị không biết nên tặng em cái gì."

Úc Khê cúi đầu, trong lòng bàn tay nàng là một chiếc phi cơ nho nhỏ bằng gỗ.

Úc Khê hỏi: "Chị tự khắc sao?"

"Đúng vậy." Giang Y đắc ý cười: "Chị khắc đẹp không?"

Úc Khê nói đúng sự thật: "Bình thường."

Nàng nghĩ ngợi, sau đó lại bổ sung một câu: "Rất xấu, tay chị cũng vụng thật."
Giang Y hừ một tiếng: "Không phải do tay chị vụng mà do tay chị không đủ lực chứ chị khắc tốt mà."

Dường như cô muốn chứng minh nên duỗi tay quẹt một ít kem bơ rồi bôi vào mũi Úc Khê, nhưng động tác của Úc Khê linh hoạt hơn, nàng nhanh chóng tránh né.

Giang Y khịt mũi, cô cầm cái ly dùng một lần của mình lên, sau đó bất mãn uống một hớp bia.

Khi cô đặt ly trên bàn, trên mép ly có dính vết son môi.

Úc Khê nhìn chằm chằm vết son môi kia.

Lúc trước Giang Y ăn kem cũng có. Khi Giang Y hút thuốc cũng có.

Úc Khê nói: "Tôi uống bia của chị được không?"

Trong cuộc đời của Úc Khê chỉ mới được uống bia một lần, đó là lần đầu tiên Giang Y mang nàng đi ăn phở xào, nàng thấy cay quá, Giang Y lại không tìm được nước nên chấp nhận cho nàng uống bia, nhưng cũng chỉ mấy hớp đó mà thôi.

Lúc này, Giang Y hút thuốc rồi liếc nàng: "Còn nhỏ thì uống bia gì chứ?"
"Tôi nhắc lại, từ hôm nay trở đi tôi không còn nhỏ nữa." Úc Khê nhìn vào mắt Giang Y: "Giang Y, chị có hiểu không?"

"Ôi, giận gì chứ." Giang Y cười, cô ngẫm nghĩ: "Được rồi, một ly thôi, bốn ngày nữa em thi đại học rồi, đừng để bị ảnh hưởng đấy."

Cô đẩy cái ly qua, dấu môi hướng về phía cô.

Úc Khê lấy cái ly rồi xoay dấu môi của Giang Y về phía nàng.

Giang Y còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã bưng ly lên, uống cạn đáy ly.

"Đứa nhỏ này!" Giang Y nóng nảy: "Chị cho em uống một ly thì em uống chậm thôi, ai lại uống một lần hết ly như em chứ?"

Hôm nay, khi cô đi mua bia thì loại cô thường uống đã bán hết nên cô bèn mua loại khác, loại bia này có độ cồn khá cao, cao gần bằng rượu trắng.

Úc Khê chưa uống bia bao giờ, lại uống cạn một ly, lập tức có chút mê man, nàng ngơ ngẩn nhìn Giang Y.
Giang Y cạn lời, cô gắp đồ ăn: "Ăn chút gì cho đỡ nè, lại đây chị đút cho, a ——"

Cô đã bắt thóp được Úc Khê, cô càng sấn tới thì Úc Khê càng bối rối, vì cô muốn Úc Khê ngoan ngoãn chút nên cô đút cho Úc Khê một cách phong tình vạn chủng.

[ Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào ]

Úc Khê bình tĩnh nhìn cô: "Em muốn ăn đồ ngọt."

Giang Y còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay khác đã bị Úc Khê nắm lấy. Lúc này cô mới nhận ra trên ngón tay cô còn dính một ít bơ, chỉ một giây sau đó đã bị Úc Khê ngậm vào miệng.

Đầu lưỡi của nàng nhẹ nhàng đảo qua ngón tay của Giang Y, cảm giác tê dại như có một dòng điện đi qua.
Giang Y rút tay lại mới phát hiện Úc Khê đã ngậm chặt ngón tay cô. Thấy Giang Y muốn chạy trốn, Úc Khê bèn ngậm chặt tay cô, nàng mút mút, lại mơ màng nói: "Em muốn ăn đồ ngọt."

Giang Y ý thực được Úc Khê có hơi say. Úc Khê vừa nói, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại không ngừng chạm vào ngón tay Giang Y.

Mọi người thường nói tay đứt ruột xót, trên thực tế, bàn tay của con người cực kỳ mẫn cảm. Điếu thuốc mà Giang Y kẹp trên tay vì không được hút nên một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống mặt bàn, Giang Y nhắm mắt, sau đó mở mắt ra, chỉ vào cái bánh kem trên bàn: "Ở đây ngọt nè."

Úc Khê ngơ ngác "ừm" một tiếng.

Khi nàng say thì trông hơi ngơ ngác, một người rất thông minh như nàng giờ lại ngây ngốc vô cùng. Mùi bia đốt nóng hai má nàng khiến khuôn mặt lạnh lùng đỏ ửng, và cả môi nàng, nó dính son môi từ cái ly dùng một lần của Giang Y, mép ngoài là màu hồng ướŧ áŧ.
Một chút cám dỗ bẩm sinh.

Trước kia Giang Y đều coi Úc Khê là một đứa nhỏ, trừ một số khoảnh khắc thoáng qua. Nhưng lúc này, cô ý thức được Úc Khê đã thật sự trưởng thành.

Sinh nhật 18 tuổi như mở ra một cánh cửa mới, nó kéo Úc Khê – người đã sớm trưởng thành, hoàn toàn vào thế giới của những người lớn.

Giang Y cố gắng kìm trái tim đang đập thình thịch lại, cô chỉ vào chiếc bánh kem trên bàn, lặp lại: "Cái này ngọt này."

Con ngươi Úc Khê rũ xuống, nàng nhìn theo ngón tay cô, nhìn về phía chiếc bánh kem trên bàn.

Lông mi của nàng thật dài, đôi lông mi đậm và đen nhánh.

Giang Y chậm rãi rút ngón tay ra khỏi miệng Úc Khê, Úc Khê đang ngơ ngác nhìn cái bánh kem trên bàn, bờ môi đang ngậm lấy ngón tay cô cũng được nới lỏng.

Chỉ là lúc rút tay ra, cô lại cọ vào đầu lưỡi ẩm ướt và mềm mại của Úc Khê.
Sau khi Giang Y rút tay ra, Úc Khê liếm môi, bờ môi nàng ướŧ áŧ, hơi lấp lánh trong đêm tối.

Cái cảm giác dụ hoặc bẩm sinh ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.

Giang Y cắt một miếng bánh kem cho Úc Khê rồi đẩy đến trước mặt nàng: "Ăn đi."

Úc Khê ngơ ngác nhìn, cũng không tự lấy muỗng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Giang Y, sau đó há miệng: "A ——"

Giang Y cúi đầu cười.

Lúc đầu cô cảm thấy đứa nhỏ này hơi buồn cười, nhưng khi Úc Khê nhìn về phía ngón tay cô thì cô lại trở nên căng thẳng.

Dường như cô sợ Úc Khê không ăn được thì lại ngậm tay cô, bèn cầm nĩa múc một miếng bánh kem rồi đưa đến miệng Úc Khê: "Ăn đi."

Úc Khê ngơ ngác há miệng, bơ dính vào khóe môi.

Giang Y hơi do dự, cô duỗi tay, dùng đầu ngón tay lau vệt bơ trên miệng nàng.

Là ngón tay mà Úc Khê mới ngậm, vẫn còn hơi ẩm ướt, gió đêm thổi qua, lạnh.
Giang Y đưa ngón tay dính bơ vào miệng.

Không ớn, hơi ngọt.

Phía đối diện, Úc Khê ngơ ngẩn nhìn cô liếm ngón tay, nàng liếm môi: "Chị ơi, em còn muốn nữa."

******

Một tay Giang Y đặt lên bàn, tay chống cằm, một cái tay khác múc từng muỗng bánh kem đún cho Úc Khê.

Ánh mắt của cô càng dịu dàng trong làn gió đêm, sau khi Úc Khê im lặng và không làm ầm lên nữa thì trông nàng thật đáng yêu khi ăn.

Giống như một con động vật nhỏ vậy.

Sau khi đút một miếng bánh kem, Giang Y hỏi: "No rồi sao?"

Úc Khê ngơ ngác gật đầu.

Giang Y lại hỏi: "Còn muốn sao?"

Úc Khê ngơ ngác lắc đầu.

Giang Y bật cười, cô kẹp điếu thuốc rồi duỗi tay xoa nhẹ đầu Úc Khê, sau đó bưng bát đĩa đã ăn xong đi.

Trước khi vào phòng bếp, cô quay đầu lại.

Úc Khê ngơ ngác ngửa đầu, nhìn những ngôi sao trên trời.

******

Giang Y rất ít khi rửa bát, sau khi cô rửa hết đống bát đĩa vừa dùng thì cô dựa vào kệ bếp, hút một điếu thuốc.
Úc Khê đi vào, dường như không ngờ Giang Y đang hút thuốc đối diện cửa, ánh mắt vừa chạm vào mắt Giang Y, lại lập tức dời đi.

Nàng lí nhí: "À thì... Có phải ban nãy tôi hơi say không."

Một tay Giang Y vòng trước ngực, một tay kẹp điếu thuốc, nửa cười nhìn nàng: "Em nói xem?"

Úc Khê đáp: "Chắc là... hơi hơi... đó."

Giang Y bật cười: "Vậy mà nói em không còn nhỏ sao?"

Úc Khê nói: "Giờ tôi hết say rồi."

Giang Y cũng đoán được. Loại bia kém chất lượng chính là thế, tuy rất nhanh say nhưng cũng nhanh tỉnh.

Giang Y hỏi: "Vậy giờ em đi được chưa? Chị đem em đi chỗ này."

Sự cảnh giác trong lòng Úc Khê lại nổi dậy: "Chỗ nào vậy?"

Giang Y ngậm điếu thuốc, cô nhìn nàng rồi cười: "Đem em đi bán."

Úc Khê nhỏ giọng lầu bầu: "Trừ chị ra thì ai thèm chứ?"

Giang Y không nghe rõ: "Hả?"

"Không có gì." Nàng nói: "Chị dẫn đường đi."
******

Vì muốn chứng minh bản thân không hề bối rối trước mặt Giang Y, Úc Khê đi thẳng, không hề hỏi giờ hai người đang đi đâu.

Giang Y đi trước dẫn đường, nàng vẫn như mọi khi, tay đút trong túi quần rồi lẳng lặng theo sau.

Con đường lát đá dưới chân dần biến thành đường đất, Úc Khê phát hiện mặt đất dần cao lên.

Cho đến khi Giang Y thật sự mang nàng leo lên một ngọn núi nhỏ, nàng hơi lắp bắp vì kinh hãi: : "Đây là..."

Giang Y đi trước, cô đắc ý quay đầu: "Sao nào, chưa đến bao giờ đúng không?"

Từ lúc đường lát đá trở thành đường đất, Giang Y cởi đôi giày cao gót, giờ cô xách nó trong tay rồi đong đưa. Giang Y đoán Úc Khê chưa đến ngọn núi này là bởi vì cô đoán chưa có ai đi đến ngọn núi này cả.

Đương nhiên, nếu gọi là núi thì hơi quá lời, nói cho chuẩn thì đây là một gò đất.
Những cây bụi mọc san sát che mặt đất, không hề có dấu vết có người đã đến. Vì Chúc trấn ít đá, khí hậu lại ẩm ướt, vậy nên con đường đất cũng mềm mại, đi thoải mái vô cùng, cũng không lo bị đứt chân.

Cô vô tình phát hiện gò đất này khi đang đi dạo. Rất nhiều lúc là vậy, càng là người địa phương thì càng thấy nơi mình ở quen thuộc và không còn hứng thú để khám phá những nơi ngoài cửa nhà.

Ngược lại, những người bên ngoài lại tình cờ phát hiện ra những thứ mới.

Lúc ấy đã gần đến sinh nhật 18 tuổi của Úc Khê, cô đã khắc sâu trong lòng.

Vốn dĩ cô đi trước, nhưng cô đi đường núi kém hơn Úc Khê, vậy nên dần dần lui về sau.

Úc Khê quay đầu nhìn cô, nàng vươn một tay ra: "Nào."

Giang Y nhìn, hơi do dự.

Úc Khê nói: "Tôi không cười chị đâu."

Lúc này Giang Y mới nở một nụ cười lười biếng: "Nè bạn nhỏ, ai cũng có sở trường riêng mà, biết không? Em đánh bida không tốt thì chị cũng có cười em đâu."
Cô đưa chiếc giày cao gót sang tay bên kia, một tay khác nắm lấy tay Úc Khê.

Úc Khê ở trước, nàng nắm chặt tay cô, con đường núi dễ đi hơn nhiều.

Giang Y nhìn bóng lưng của Úc Khê.

Thiếu nữ hơi gầy, vóc dáng cao cao, bờ vai nhỏ nhưng cứng cỏi, nhìn bóng lưng rất có bộ dáng của người trưởng thành.

Lòng bàn tay của người thiếu nữ, chẳng biết có phải vì đi đường núi nên nóng hay không, thấm một lớp mồ hôi mỏng, nàng vuốt ve bàn tay Giang Y, ẩm ướt và nóng rực.

Hai người không nói chuyện, chỉ có tiếng quần jean của Úc Khê và chiếc váy hai dây của Giang Y cọ xát qua mấy lùm cây.

Sột soạt, xào xạc. Sột soạt, xào xạc.

Úc Khê ở phía trước, nàng gọi: "Giang Y."

Giang Y bị Úc Khê nắm tay suốt dọc đường, sau khi hai người qua nơi khó đi nhất cũng không buông ra: "Hả?"

Cánh tay của thiếu nữ thật gầy, nhưng lại chứa đựng một thứ sức mạnh đáng kinh ngạc.
Nàng hỏi: "Chị đưa tôi đến đây vì muốn tặng quà sinh nhật cho tôi sao?"

Giang Y hơi khó thở sau khi đi một đoạn đường núi dài, giọng cô lại thêm một nét quyến rũ.

Cô nói: "Bạn nhỏ à, em thông minh thật."

---

Bài Chúc mừng sinh nhật mà Giang Y hát chính là bài "Happy Birthday" bản Trung. Để phù hợp với giai điệu bài hát thì mình đã lấy lời của bài hát "Chúc mừng sinh nhật" – Happy Birthday bản Việt.

Bình Luận (0)
Comment