Sau đó một thời gian, Đậu Phương vẫn ở lại ký túc xá đại học. Gần cuối kỳ nghỉ đông, Mã Dược báo cho Đậu Phương một tin tốt, kho hàng đã có chỗ – chú của cậu ta có thể cho họ mượn tạm một gara làm kho, bên trong còn có sẵn tủ đông và đồng hồ nước, "Chỉ là không có điều hòa, mùa đông hơi lạnh, vừa hay để giữ tươi."
Đậu Phương đưa ra điều kiện với Mã Dược, cô phải có lương tạm một ngàn rưỡi một tháng, hơn nữa Mã Dược phải lo chỗ ở cho cô. Mã Dược vận dụng hết các mối quan hệ, gọi một hồi điện thoại, quay lại vỗ ngực bảo Đậu Phương không thành vấn đề, "Căn hộ trên lầu chính là của cô tôi, ông bà nội chồng cô ấy mới mất, nhà tạm thời chưa bán đi, cậu có thể ở tạm, hai phòng một khách đấy, chỉ là hơi cũ thôi ha, tiền điện nước em tự trả."
Đậu Phương nói được. Mã Dược thở phào nhẹ nhõm, "Vậy chúng ta hai tám..." Đậu Phương dứt khoát, "Bốn sáu." Lần này Mã Dược chơi chiêu, kêu khổ: "Tôi còn phải chia ba phần cho chú tôi nữa chứ, không thể để người ta cung cấp hàng với cho mượn kho không công được? Cậu cứ thế này, nhà đầu tư chạy hết!" Đậu Phương dùng giọng điệu rất miễn cưỡng, "Vậy ba bảy. Nếu lỗ, đều tính cậu hết nhé." Mã Dược lau mồ hôi, thấm thía cảm giác gian nan của mấy ông vua thời xưa chiêu binh mãi mã, "Ba bảy thì ba bảy, còn cần ký hợp đồng không?" "Bắt buộc phải ký chứ."
Ký xong hợp đồng với Mã Dược, hai người ăn một bữa trưa ở nhà ăn trường học, coi như ăn mừng họ cũng là pháp nhân và cổ đông có tên trong danh sách đăng ký của Cục Công thương. Đậu Phương tâm trạng khá tốt, quyết định làm một cuộc tổng vệ sinh. Buổi chiều, cô nhét một đống ga giường vỏ chăn vào cái sọt giặt cỡ lớn, đi đến phòng giặt công cộng. Đi ngang qua sân bóng thì bị người ta gọi lại. Đậu Phương quay đầu nhìn, thấy Trương Trì ném quả bóng rổ cho một cậu bạn rồi đi tới. Anh mặc một chiếc áo khoác chống lạnh dài màu xanh đen, trước ngực có hai vạch phản quang, trên vai có một huy hiệu không rõ lắm, thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua đều ngoái lại nhìn thêm vài lần.
Thực ra gần đây, buổi tối nào tắm xong Đậu Phương cũng ra sân bóng đi dạo một vòng, nhưng đều không thấy Trương Trì. Anh chàng này cũng không mấy thiết tha nhắn tin.
Đậu Phương tỏ vẻ lạnh nhạt, cô đổi tay cầm sọt giặt, liếc sang bên cạnh, khóe mắt vẫn dõi theo Trương Trì, "Hôm nay thứ ba, anh không đi làm à?"
Trương Trì nói cho cô biết, hôm nay cả huyện tổ chức các đơn vị ra đường dọn tuyết, đoạn đường mà đồn công an của họ phụ trách lại ở ngay gần đây, nên anh tiện thể lẻn ra ngoài một chút.
Đậu Phương nhíu mày, "Lãnh đạo phát hiện anh trốn việc, không bị phê bình sao?"
Trương Trì cười cười, "Không xem dự báo thời tiết à? Tối nay lại có tuyết, dọn cũng như không."
Đậu Phương "Ồ" một tiếng.
Trương Trì lại nói cho cô biết, mấy ngày nay anh toàn trực ca đêm, dịp lễ tết người say rượu gây sự nhiều, lão Trương trong đơn vị bị đau dạ dày, lão Lương cũng xin nghỉ. Còn phải thức đêm kiểm tra lái xe say rượu, anh chỉ vào cổ áo, "Áo chống lạnh này là của đội cảnh sát giao thông phát, mặc mấy hôm rồi. Tối nay ai gọi anh cũng không đi."
Đậu Phương cúi đầu đá nhẹ đám tuyết ven đường, "Nói cái này làm gì?" Chẳng biết thật hay giả, lại ở đây kể khổ, "Em phải đi giặt đồ."
"Nhà anh có máy giặt, qua chỗ anh giặt đi." Trương Trì đề nghị. Đậu Phương còn định làm giá, nói cô không muốn xách cả cái sọt đồ lớn đi xa như vậy. "Phòng giặt hình như không mở cửa." Đậu Phương có chút nghi ngờ, "Thật không?" Trương Trì đã nhận lấy sọt giặt, "Đi thôi." Đậu Phương bất giác đi theo sau, Trương Trì quay người lại, cô mới phát hiện sau lưng áo anh in dòng chữ rất lớn "Cảnh sát POLICE". Trương Trì ngày thường đến chơi bóng đều cố ý thay quần áo để giả làm sinh viên, hôm nay đến quần áo cũng chưa kịp thay. Đậu Phương thầm nghĩ: Anh ta tám phần là cố ý đợi mình. Sắc mặt cô từ u ám chuyển sang vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhí nhảnh hơn.
Đến nhà, Trương Trì hỏi Đậu Phương có biết dùng máy giặt nhà anh không, Đậu Phương nói không biết, Trương Trì liền tự mình xách sọt giặt ra ban công. Đậu Phương đã ngồi ì trên sofa lười động, ngẩng cổ nói vọng ra ban công: "Anh bỏ quần áo vào giúp em đi, cho nước vào trước, lát em ra xử lý." Trương Trì phát hiện trong đống ga giường vỏ chăn còn cuộn hai chiếc nội y, đoán chừng Đậu Phương cũng quên mất, anh xách lên tay hỏi cô: "Cái này thì sao?"
Đậu Phương dép còn chưa kịp xỏ, chân trần chạy như bay tới, giật phắt lấy nội y giấu ra sau lưng, "Em tự giặt." Mắt đảo quanh tìm kiếm, "Có nước giặt với xà phòng không?" Trương Trì kéo món nội y vo tròn từ tay Đậu Phương ném sang bên cạnh, tay anh không thu về, mà dừng lại trên eo Đậu Phương, kéo cô lại gần hơn, "Lát nữa giặt, vội gì?"
Bên trong chiếc áo khoác chống lạnh của Trương Trì là áo sơ mi đồng phục màu xanh nhạt, không đeo cà vạt. Đậu Phương nghịch cúc áo anh, "Không phải anh gọi em đến giặt đồ à?"
Trương Trì nhớ ra, "Lần trước em có cái nội y để quên ở đây, trong tủ ấy."
"Lần nào?" Mặt Đậu Phương có chút mơ hồ, cô đẩy Trương Trì vào phòng ngủ, "Anh mau tìm cho em, em lấy đi cùng luôn."
Trương Trì dang tay, ôm lấy vai Đậu Phương, hai người cùng ngồi xuống mép giường. Đậu Phương rạng sáng chạy ra nhà ga, dạo này lại ở ký túc xá, anh đoán cô và Bành Nhạc đã chia tay, nhưng anh không nhắc đến chuyện đó. Trương Trì nhìn Đậu Phương, dùng giọng điệu thờ ơ, "Hay là, cứ để tạm đây đi, em có thể mang thêm vài bộ quần áo qua đây."
"Xì, em biết ngay mà..."
"Nói thật đấy, dù sao ở với anh một mình, phòng còn trống mà."
Đậu Phương không muốn, cô sợ Ngô Bình tìm đến tận cửa. Nghĩ đến Ngô Bình, tâm trạng cô lại chùng xuống. Đậu Phương vội chuyển suy nghĩ sang chuyện khác, cô kể cho Trương Trì chuyện mình sắp hợp tác kinh doanh với Mã Dược, còn được cho không một căn hộ hai phòng, "Em cũng là nửa bà chủ rồi đấy." Trương Trì cười nói, vậy em thật là vĩ đại. Đậu Phương cười hì hì, ôm lấy eo Trương Trì, mặt dụi vào ngực anh. "Sao anh không nhắn tin cho em?" Vui vẻ qua đi, cô bắt đầu trách móc.
"Gõ chữ phiền phức lắm."
"Sợ phiền phức, chứng tỏ anh chẳng nhớ thương gì em."
"Anh thấy so với nhắn tin, gặp mặt ở cùng nhau tốt hơn." Trương Trì nghiêng mặt, miệng kề sát tai cô, "Sau này ngày nào tan làm anh cũng đến tìm em, được không?"
Đậu Phương làm bộ làm tịch, "Anh muốn chạy thì cứ chạy đi." Cô vẫn tựa vào người Trương Trì, mắt lơ đãng nhìn quanh. Cách bài trí phòng ngủ này giống hệt phòng tân hôn từng khiến cả hai có chút lúng túng, giờ đây ánh mắt Đậu Phương còn mang theo vẻ chê bai. Thời đại nào rồi còn dùng hoa nhựa kéo, quê quá đi. Cô lại ngắm nghía một lúc bức ảnh cưới lớn đầu giường, đôi nam nữ trong ảnh có tư thế và biểu cảm hơi cứng nhắc. Đậu Phương thầm nghĩ hai người này chắc chắn là kết hôn qua mai mối, trước cưới đến hôn còn chưa từng. Dù sao cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình đi xem mắt, kết hôn, sẽ như thế nào.
"Anh đừng có vội vàng kết hôn đấy nhé." Cô nói với Trương Trì.
Trương Trì ngạc nhiên, "Anh hiện tại chưa nghĩ đến chuyện kết hôn." Anh nhìn Đậu Phương, có chút không chắc chắn, lẽ nào cô muốn? Tuổi này còn quá sớm.
Hóa ra Đậu Phương chỉ đang ghen, "Không muốn kết hôn, sao anh còn đi xem mắt?"
Thật ra, khoảng thời gian đó Trương Trì đúng là hồ đồ. Sau khi chia tay Liêu Tĩnh, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Mối tình này bắt đầu gượng ép, kết thúc qua loa, rõ ràng Liêu Tĩnh cũng chẳng hề lưu luyến, còn Trương Trì thì có chút hối hận. Anh vén lọn tóc màu tím của Đậu Phương ra, nâng mặt cô lên, nhíu mày nói: "Lúc đó anh không biết sao nữa, cứ nghĩ về em mãi." Sớm biết Bành Nhạc có ý đó, anh đã không đưa số điện thoại của Đậu Phương cho anh ta. Nói như vậy có lẽ khiến anh giống một gã tồi, nhưng Trương Trì phải thừa nhận mình có chút thay lòng đổi dạ. Còn về phản ứng của Bành Nhạc sau khi phát hiện chuyện của anh và Đậu Phương, anh cũng không muốn bận tâm. "Hình nền điện thoại em đặt cho anh, anh cũng chưa đổi." Anh nói, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Đậu Phương vốn là người nhẹ dạ, nghe lời ngon tiếng ngọt là mềm lòng, nên chuyện hạch tội cũng quên béng đi mất. Hai người ngã vào nệm hôn nhau một lúc, tiếng máy giặt ầm ầm đột nhiên im bặt, trong nhà tĩnh lặng lạ thường. Đậu Phương khẽ cựa mình, "Em phải đi phơi quần áo."
Trương Trì nhìn cô, "Đợi quần áo khô chắc phải đến mai nhỉ? Lại chạy đi chạy lại hai lượt sao?"
Đậu Phương trong lòng rất vui, cố ý nói: "Đợi khô rồi anh mang qua cho em."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Ăn cơm chứ." Đậu Phương đá nhẹ vào ống chân anh, "Dậy đi, em muốn trang điểm." Cô lấy thỏi son trong túi áo ra, chạy vào nhà vệ sinh soi gương tô tô vẽ vẽ, rồi từ nhà vệ sinh vọng ra mệnh lệnh, "Anh phơi quần áo giúp em nhé."
Trương Trì bất đắc dĩ đi ra ban công.
Trước ngày Hình Giai trở lại trường một hôm, Đậu Phương dọn vào căn nhà cũ của chú Mã Dược – cô không muốn để Hình Giai phát hiện mình thê thảm đến mức bạn trai nhà giàu như Bành Nhạc đã bay mất, còn bản thân thì lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng rất nhanh sau đó, cửa hàng online của Đậu Phương và Mã Dược đã khai trương. Đậu Phương dồn hết tâm huyết vào dự án khởi nghiệp đầu tiên của mình. Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện công việc này chẳng hề thú vị, so với tiệm cắt tóc và quán ăn, làm việc trong kho hàng chẳng khác nào ngồi tù, một mình đối mặt bốn bức tường, tiếng gõ bàn phím cũng vang vọng, giống như cảnh diện bích tư quá trong tiểu thuyết kiếm hiệp, có thể khiến người ta bức bối thành Độc Cô Cầu Bại.
May mắn là Trương Trì vẫn giữ lời hứa, ngày nào tan làm cũng ghé qua. Kho hàng đầy những kệ hàng, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế nhựa và một máy tính. Đậu Phương dùng máy tính đăng hàng, tải ảnh, Trương Trì ngồi bên cạnh xem điện thoại, sau này anh mang cả laptop đến, chơi game hoặc xem tài liệu. Có lần Trương Trì đi ra ngoài mà quên tắt máy tính, Đậu Phương liếc nhìn màn hình của anh, cô thấy đó là một văn bản có đóng dấu, phía trên là một loạt tên công ty, bên dưới còn có chữ ký của Bành Du. Nghe tiếng cửa cuốn vang lên, Đậu Phương vội thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, trang web sặc sỡ sắc màu, nhưng lòng cô rối như tơ vò. "Em không muốn làm nữa," Đậu Phương hoàn hồn, cô quấn chặt áo phao, giậm chân, "Ở đây đến máy sưởi cũng không có, lạnh chết đi được."
"Em đợi anh một lát." Trương Trì gập laptop lại, đi ra siêu thị bên ngoài mua một cái máy sưởi. Vừa cắm điện đã nhảy aptomat. Anh lại chạy ra siêu thị, đổi thành hai cái công suất nhỏ hơn, một cái đặt dưới chân Đậu Phương, một cái để trên bàn. Sau đó, anh lại đổi ghế nhựa cho cô thành ghế công thái học. Đậu Phương một mặt thấy anh chạy tới chạy lui vất vả, mặt khác lại thấy anh tiêu tiền có chút hoang phí, "Không cần phiền phức vậy đâu?"
"Như vậy thoải mái hơn," Trương Trì chẳng hề bận tâm, "Có muốn mua thêm cái đệm dựa không? Bảo vệ eo."
Đậu Phương bỏ chuột xuống, đi tới ôm lấy Trương Trì, cằm tựa lên ngực áo khoác chống lạnh của anh. Đậu Phương ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút khó chịu, "Này, lúc anh theo đuổi con gái, đều siêng năng như vậy sao?"
"Anh chưa từng theo đuổi ai, đây là lần đầu tiên."
Đậu Phương nghĩ, quỷ mới tin anh, "Vậy người trước kia đâu, tên Hồ gì đó?"
"Lúc đó cũng không có." Trương Trì cũng ôm cô vào lòng, ánh mắt đặc biệt chân thành, "Thật sự là lần đầu tiên." Đậu Phương cắn môi, khuôn mặt ửng hồng vì hơi ấm máy sưởi nở nụ cười. Trương Trì ghé vào tai cô nói: "Còn lạnh không? Lên lầu đi." Đậu Phương nói công việc Mã Dược giao cho cô vẫn chưa làm xong. "Đừng làm nữa." Trương Trì rút phích cắm điện, kéo Đậu Phương rời khỏi kho hàng.