Dấu Hương - Tú Miêu

Chương 44

Lúc Trương Trì từ trong xe bước xuống, Hồ Khả Văn cũng đi ra từ nhà ăn. Giữa hai người này, trong từng cử chỉ tay chân đều lộ ra một sự ăn ý lâu năm. Đậu Phương bĩu môi, thầm nghĩ: À, đàn ông. Trên mặt mang theo vẻ khinh thường. Đương nhiên vẻ mặt này là cố ý làm cho Trương Trì xem, thực tế trong lòng cô chua lè, rất là buồn bực. "Đi thôi." Cô mất kiên nhẫn thúc giục Mã Dược một tiếng.

"Phương Phương, em chờ một chút." Trương Trì nhìn chằm chằm Đậu Phương, gọi hai người lại. Cách xưng hô này làm Đậu Phương có chút khó chịu, lúc hai người họ còn tốt đẹp, Trương Trì thông thường cũng chỉ gọi thẳng tên cô, huống chi hiện tại cô cho rằng đôi bên đã phân rõ giới hạn. Mà thần sắc Trương Trì lại tự nhiên như ăn cơm bữa vậy, anh giới thiệu Đậu Phương với Hồ Khả Văn: "Đây là bạn gái anh, Đậu Phương."

Hồ Khả Văn sớm đã không nhớ ra Đậu Phương. Dưới sự ngạc nhiên, ánh mắt cô ta chỉ dừng trên người Đậu Phương một thoáng, nói tiếng "Chào em", rồi lại chuyển hướng sang Trương Trì, "Trên lầu nhà ăn chính là khách sạn, phòng em đặt rồi, anh lên ngồi một lát không?"

Trương Trì nói không cần, anh còn có việc.

Hồ Khả Văn cười cười, nghiêng đầu về phía Đậu Phương, "Hai người đi cùng nhau sao?"

"Em không đi cùng anh ta." Đậu Phương chỉ tay vào Mã Dược, "Đây là bạn trai em, Mã Dược."

"À?"

Mã Dược há hốc mồm. Đậu Phương lập tức đi về phía trước, đẩy chiếc xe điện ra. Cô bước lên xe, quay đầu thúc giục Mã Dược, "Cậu có đi không?" Mã Dược vò đầu, "Ờ, cậu, cậu đèo tôi à?" Đậu Phương quay đầu đi, "Không đi thì tôi đi đây." Cô nắm chặt tay lái, đi về phía trước một đoạn ngắn. Mã Dược lầm lì chạy chậm theo, ngồi lên phía sau Đậu Phương, hai tay không biết đặt vào đâu do dự một chút. Đậu Phương túm lấy tay cậu ta đặt lên eo mình. Chiếc xe điện chở hai người, giống như viên đạn bắn vụt ra ngoài.

Đến dưới lầu khu nhà, Đậu Phương thả Mã Dược xuống, buồn bã ỉu xìu nói tiếng tạm biệt. Bộ vest của Mã Dược cũng nhăn nhúm, cậu ta túm lấy cặp sách, động tác có chút ngập ngừng. Đậu Phương nhíu mày, "Cậu đừng có hiểu lầm nhé, tôi đối với cậu một chút ý tứ cũng không có."

"Haiz, tôi biết rồi." Mã Dược chán nản, cậu ta đeo ba lô lên vai, "Bàn bạc chút đi, nếu Phan tổng thật sự đầu tư, chúng ta làm thế nào?"

Đậu Phương nghĩ nghĩ, Lão Phan chê cô quê mùa, cô không thích người này lắm, nhưng có tiền lấy luôn là tốt. Cô mềm giọng hơn một chút, "Vậy phải xem họ cho bao nhiêu tiền chứ?"

"Thấp nhất chắc chắn là năm vạn, có lẽ là hai mươi vạn, tôi thấy ông ta rất có hứng thú." Mã Dược lạc quan một cách mù quáng, "Cậu thấy, ông ta sẽ cho 50 vạn không?"

"Tôi không biết."

"Nếu ông ta thật sự cho 50 vạn, đừng nói là phải làm streamer gợi cảm, cho dù muốn tôi bán đứng linh hồn, tôi cũng chịu làm."

Đậu Phương cảm thấy cậu ta đang nói mê sảng, cố nén sự thôi thúc muốn trợn mắt, "Chẳng ai muốn xem cậu làm streamer đâu nhé? Nói đứng đắn này, tôi thấy hai đứa mình nên đến công ty ông ta xem thử, biết đâu ông ta là công ty ma lừa đảo gì đó thì sao?"

"Như vậy có được không? Có phải sẽ tỏ ra chúng ta thiếu tin tưởng nhà đầu tư không?"

"Làm giá là có ý gì hiểu không?" Mặt khác, ông họ Phan cũng cho Đậu Phương sự tự tin nhất định. Cô ngược lại giáo huấn Mã Dược, "Đầu tư là lựa chọn hai chiều, chúng ta cũng có thể lựa chọn không tiếp nhận."

"Có lý, đợi tôi cử người đi tìm hiểu xem sao."

Đậu Phương thầm nghĩ, cái gọi là "cử người" của Mã Dược, khả năng cao là bà dì quét dọn kho hàng, cô nói: "Tùy cậu, dù sao tôi không đi." Cô vẫy tay với Mã Dược, đẩy xe đi vào trong khu. Mã Dược gọi cô lại, "Này, Đậu Phương," cậu ta lại một lần nữa lộ ra vẻ ngượng ngùng kia, "Cái đó, tôi thấy cậu xinh hơn cô gái kia." Đậu Phương "Ồ" một tiếng. Mã Dược lại nói: "Nhưng mà cậu học vấn thấp hơn chút, tính tình kém hơn chút, người cũng nghèo hơn chút." Sắc mặt Đậu Phương vừa mới hòa hoãn lập tức lại xịu xuống, "Câm miệng, tôi không chấp nhận PUA." Mã Dược lắc đầu, "Cậu đúng là không nghe lọt tai lời hay."

Đậu Phương hoàn hồn lại, "Cậu cho rằng tôi bị Trương Trì đá à?"

Mã Dược miệng thì phủ nhận, nhưng mặt lại không giấu được vẻ đồng tình. Đậu Phương rất bực bội, "Là tôi đá anh ta."

"Vậy sao cậu lại đá anh ta?" Mã Dược đối với Bành Nhạc có một loại ghen tị ngấm ngầm, bởi vậy cậu ta ra sức tâng bốc Trương Trì, "Tôi thấy người ta không tồi, ngoại hình được, lại có biên chế, tính ra là một người đàn ông kinh tế thực dụng ổn thỏa mà."

"Chuyện của mỹ nữ cậu bớt quản lại." Đậu Phương trừng mắt liếc cậu ta một cái, cưỡi xe điện đi thẳng vào khu nhà không ngoảnh đầu lại. Về đến nhà, Đậu Phương đặt túi xuống, ngồi ở đầu giường đất nhìn quanh bốn phía. Cô thấy con mèo bông màu hồng ngồi trên chiếc TV phủ vải ren, nó nhếch miệng cười có vẻ rất hài lòng với căn phòng nhỏ chật chội đơn sơ này. Đây cũng là ngôi nhà đầu tiên đúng nghĩa thuộc về riêng mình trong cuộc đời Đậu Phương. Sau đó cô nghĩ đến cuộc gặp mặt với Lão Phan buổi tối, Đậu Phương đối với sự nghiệp của mình lại nảy sinh chút tự tin, cô không kìm được mà thả sức tưởng tượng về tương lai, cuối cùng tâm tư cô lại vòng về trên người Trương Trì.

Đậu Phương không nhịn được lại liếc nhìn điện thoại lần nữa. Đối phương không hề có động tĩnh. Tên kia chắc chắn giận rồi. Đậu Phương có chút hối hận vì những lời nói không lựa lời lúc trước, lúc đó đúng là rất sảng khoái, nhưng xong việc lại sâu sắc cảm thấy mình ngốc nghếch. Cô thiếp đi trong lúc miên man suy nghĩ. Ngày kế tỉnh lại, Đậu Phương cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô nhìn thấy trên điện thoại có một tin nhắn của Trương Trì, "Giữa trưa đến Phòng công chứng huyện một chút."

Đậu Phương trả lời tin nhắn: Làm gì?

Đối phương không trả lời. Đậu Phương như đột nhiên tìm được cớ, cô lấy lại tinh thần, cầm điện thoại gọi qua, kết quả bị cúp máy một cách thô bạo. Một tin nhắn bật ra: Lát nữa nói, còn chút việc. Qua một lúc, lại nhắc nhở cô: Phòng công chứng, buổi chiều hai giờ.

Đậu Phương đối với phòng công chứng chẳng hề có kinh nghiệm, cô không nghĩ ra Trương Trì muốn làm gì. Đột nhiên một ý nghĩ kỳ quái nảy ra: Anh ta không phải định lừa mình đi công chứng kết hôn chứ? Nhưng có chuyện công chứng kết hôn sao? Hay là công chứng ly hôn? Mình không có sổ hộ khẩu, cũng không kết hôn được nhỉ? Nói thật lòng, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để kết hôn, cho dù là với Trương Trì. Nhưng sau một hồi rối rắm, Đậu Phương vẫn ra khỏi cửa.

Đậu Phương tìm đường đến phòng công chứng. Đó là một tòa nhà văn phòng nhỏ bên cạnh tòa nhà hành chính. Đậu Phương vừa bước vào, trước tiên nhìn thấy một người không ngờ tới – Tôn Giang Thao. Người sau đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cố gắng bắt chuyện với công chứng viên sau máy tính. Thấy Đậu Phương, ông ta ưỡn thẳng lưng, mặt nở nụ cười, "Chính là nó."

Trông Tôn Giang Thao gần đây có vẻ sống không tồi, mặc áo sơ mi quần tây, còn vuốt keo tóc, người trông rất thể diện. Đậu Phương theo bản năng lùi lại. Tôn Giang Thao để hóa giải sự xấu hổ, đưa tay lên tóc ra vẻ tiêu sái vuốt một cái, nói: "Phương Phương, không phải con muốn thoát ly gia đình, muốn độc lập sao? Hôm nay chúng ta ở trước mặt đồng chí công chứng viên nói cho rõ ràng, làm xong thủ tục, từ nay về sau đường ai nấy đi, không can thiệp vào chuyện của nhau. Con xem được không?"

Đậu Phương nghi ngờ lúc Tôn Giang Thao nói lời này, còn có chút nghiến răng nghiến lợi, người này trước nay luôn rất giỏi ngụy trang. Cô không chắc ông ta đang giở trò gì, lạnh lùng nói: "Làm thủ tục gì? Tôi với ông không có thủ tục gì cần làm cả."

"Thủ tục giải trừ quan hệ nhận nuôi chứ sao," Tôn Giang Thao hiếm khi không nổi giận, ông ta giơ tờ giấy trong tay ra cho Đậu Phương xem, "Đây là dì cả của con, à chính là mẹ nuôi của Phương Phương," lời này là quay đầu nói với công chứng viên, "Giấy ủy quyền của mẹ nuôi, chứng minh bà ấy cũng đồng ý giải trừ quan hệ, mọi việc ủy thác cho tôi xử lý. Con xem chữ ký và dấu vân tay này, không phải giả chứ?"

Ông ta càng ân cần, Đậu Phương càng nghi ngờ. Cô lắc đầu lia lịa, "Tôi không liên quan gì đến ông." Rồi quay người đi ra khỏi phòng công chứng. Công chứng viên trong phòng khó hiểu hỏi: "Các người rốt cuộc còn làm hay không?" Tôn Giang Thao miệng thì nói "Làm, làm", đuổi theo Đậu Phương ra ngoài. Ông ta quýnh lên liền lộ rõ bản tính, chỉ vào Đậu Phương dậm chân mắng to: "Mẹ kiếp, mày chơi tao phải không? Đồ ngu." Đúng lúc này Đậu Phương thấy Trương Trì từ tòa nhà hành chính đi ra, tay xách một túi tài liệu. Anh chạy chậm hai bước, đến trước mặt Đậu Phương. Sự xuất hiện đột ngột của Trương Trì như có phép màu, Tôn Giang Thao đang ồn ào liền dịu xuống, Đậu Phương cũng đứng yên tại chỗ.

Tại sao lần nào cũng vào lúc mình thê thảm nhất chứ? Rõ ràng hôm qua cô mới cho anh thấy một bóng lưng lạnh lùng tiêu sái. Đầu óc Đậu Phương trống rỗng, một đôi mắt nhìn chằm chằm anh.

"Này, còn làm không?" Tôn Giang Thao hỏi dò Trương Trì, ông ta khó xử chỉ vào Đậu Phương, "Nó không chịu."

Đậu Phương hiểu ra, "Là anh hẹn Tôn Giang Thao?"

"Ông ta và Ngô Bình đều đồng ý rồi," Trương Trì nói. Trước mặt Tôn Giang Thao, Đậu Phương không nhìn ra được anh vui hay giận. Rõ ràng suy nghĩ của hai người bất giác dừng lại ở tối hôm qua. Trương Trì quan sát sắc mặt Đậu Phương một chút, "Thủ tục rất đơn giản, ký tên là có hiệu lực, nhưng loại đoạn tuyệt quan hệ này đều là hai chiều, em suy nghĩ lại một chút."

Đậu Phương yên lặng gật đầu, lại theo Tôn Giang Thao trở lại văn phòng công chứng. Lúc làm thủ tục, tâm tư cô vẫn còn hơi rối loạn. Mãi đến khi cầm bút trong tay, chuẩn bị ký tên, Đậu Phương mới đọc kỹ từng câu từng chữ nội dung bản công chứng. Lúc này cô như trở thành đứa trẻ chưa đến tuổi đi học, đối với toàn bộ nguyên do và hậu quả của chuyện này đều hiểu lơ mơ, không thể giải thích được. Tôn Giang Thao đã sốt ruột ấn dấu vân tay, Đậu Phương cắn răng, cũng ký tên vào bản thanh minh.

"Bây giờ tôi có thể đổi lại tên cũ không?" Đậu Phương còn nhớ hỏi công chứng viên.

"Muốn đổi tên thì ký vào đơn xin đổi tên."

"Thật sự đổi được sao?"

"Pháp luật quy định, công dân được hưởng quyền về họ tên."

"Vậy tôi muốn đổi! Tôi muốn làm đơn!"

Viết hai chữ Đậu Phương một cách nghiêm túc vào đơn xin đổi tên, lòng Đậu Phương lúc này mới có chút cảm giác vững vàng. Cô khẽ nói cảm ơn với nhân viên công tác, cất kỹ giấy công chứng, nhanh chân đi ra khỏi văn phòng, thấy Trương Trì vẫn ngồi trên ghế dài bên ngoài. Ánh mắt anh dừng trên mặt Đậu Phương. Đậu Phương nhe răng cười với Trương Trì, cô muốn cố gắng tỏ ra bình tĩnh một chút, nên chỉ nói một câu: "Em đổi tên lại thành Đậu Phương rồi."

"Đậu Phương nghe hay đấy." Trương Trì cũng cười cười, "Giống em hơn."

Đậu Phương "A" một tiếng, lập tức muốn tìm gương soi, "Mặt em vuông lắm sao?" (Phương trong Đậu Phương có nghĩa là vuông)

"Không, là con người em, ngoài tròn trong vuông." (ý chỉ bề ngoài mềm mỏng nhưng bên trong có nguyên tắc)

Đậu Phương hiểu đây không hẳn là một lời khen, nhưng cô vẫn không kìm được niềm vui, lập tức muốn đến phòng hộ tịch lấy chứng minh thư mới. Trương Trì ngăn cô lại, "Anh vừa xem giúp em rồi, bên đó tan làm rồi, mai hãy đến." Anh từ ghế dài đứng dậy, nhìn cô, "Xe đỗ ngay ven đường, anh đưa em về nhé?"

Lúc này mà còn từ chối anh thì có vẻ quá vong ơn bội nghĩa. Đậu Phương gần như không chút do dự gật đầu, lên xe ngồi vào ghế phụ. Anh đặt túi tài liệu vào hộc đựng đồ, Đậu Phương hơi nghiêng người về phía sau, đoán nội dung bên trong túi tài liệu đó. Trương Trì dường như đọc được suy nghĩ, anh nói: "Anh hôm nay đến làm thủ tục từ chức."

Lòng Đậu Phương đột nhiên trùng xuống, lông mày và khóe miệng đều trĩu xuống. Cô không kìm được nhìn khuôn mặt nghiêng của Trương Trì khi lái xe, "Anh tìm việc khác rồi à, sau này không quay lại nữa sao?"

Trương Trì lắc đầu, "Tạm thời chưa có việc khác." Đối với nửa câu sau của Đậu Phương, anh cố ý lảng tránh không trả lời. Hai người rơi vào im lặng.

"Hôm qua anh đến đây, một là làm thủ tục từ chức, hai là giúp em hẹn Tôn Giang Thao. Kết quả trên đường gặp Hồ Khả Văn, tiện đường đưa cô ấy một đoạn." Trương Trì liếc nhìn Đậu Phương một cái, "Em không có ở bên Mã Dược đúng không?"

Đậu Phương sợ bị anh nhìn ra sơ hở. Cô quay đầu về phía cửa sổ bên kia, lời nói hàm hồ: "Người ta cũng được."

"Cậu ta được ở chỗ nào?"

Đậu Phương nghe ra chút khẩu khí không vui, cô hiếm thấy thu lại sự nhanh mồm nhanh miệng, không nói.

Bình Luận (0)
Comment