Kiều Hạo Hiên nhảy nhót lung tung, không chịu về nhà, cứ đòi xem phim Gấu Boonie, khiến không ít người phải ngoái lại nhìn. Đậu Phương không chịu chiều theo ý cậu bé, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt hơi ửng hồng. Kiều tiểu thiếu gia thấy mè nheo không hiệu quả, đành lùi một bước: “Em không xem Đầu Trọc Cường nữa, chị mua cho em bắp rang với Coca.”
Đậu Phương tức muốn hộc máu, “Bảo mẹ mày đưa tiền cho tao, không đưa thì không mua!”
“Đi thôi, Trương Trì?” Giữa tiếng la hét ầm ĩ của hai người kia, giọng nói của cô Liêu đặc biệt dịu dàng. Cô thuận tay nhận lấy mấy hộp đồ ăn thừa từ tay Trương Trì, “Để em xách cho,” cô thể hiện sự chu đáo đến mức tối đa, “Đàn ông xách cái này trông không đẹp.” Lúc này Trương Trì đã cảm nhận sâu sắc được rằng, cô Liêu trước mặt mẹ và sau lưng mẹ quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Điểm này có lẽ chính mẹ Liêu còn chưa nhận ra, bởi trong miệng bà, cô con gái rượu mười ngón tay không dính nước xuân, được nuông chiều chẳng khác nào công chúa hoàng gia.
Trương Trì đưa túi ni lông cho cô, lại chen vào đám đông, mua một hộp bắp rang, hai ly Coca, một chai nước khoáng. Cô Liêu còn chưa kịp nói mình không uống Coca, thì đã thấy Trương Trì đưa hộp bắp rang cho Kiều Hạo Hiên, hai ly Coca cho Đậu Phương. Đến lượt cô Liêu, trong tay chỉ còn lại một chai nước khoáng. Tuy rằng cũng không đến nỗi thiếu chu đáo, nhưng trong mắt một cô gái trẻ đang trong giai đoạn tìm đối tượng, tâm tư cực kỳ nhạy cảm, rõ ràng chai nước khoáng này chỉ là tiện thể, làm nền cho tấm lòng đặc biệt của Trương Trì đối với hai người kia. Chỉ có điều, tấm lòng ấy rốt cuộc là dành cho người lớn hay đứa nhỏ, thì còn phải xem xét lại. Lúc này, Kiều Hạo Hiên bị Đậu Phương véo nhẹ vào mông, vội vàng tỏ ra lịch sự: “Cảm ơn chú Tiểu Trương ạ.” Trương Trì không nhìn Đậu Phương, nhắc nhở Kiều Hạo Hiên: “Phim sắp bắt đầu rồi.”
Sự thất vọng của cô Liêu giảm đi đôi chút. Thấy Trương Trì đối xử với trẻ con cũng đầy tình yêu thương, cô lập tức lại cảm thấy anh vô cùng dịu dàng lương thiện, cố ý khoác tay anh, “Chúng ta vào đi thôi.”
Vé của Đậu Phương và Kiều Hạo Hiên ở hàng ghế trước, một cao một thấp, họ đi ngang qua hàng ghế của Trương Trì. Đậu Phương hôm nay mặc quần jean bó sát người, áo hoodie màu hồng, bím tóc đuôi ngựa phất phơ trên vai, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Trong mắt người lạ, tuyệt đối sẽ cho rằng cô là học sinh cấp ba ở gần đây. Trương Trì trước sau vẫn có chút nghi ngờ về tuổi tác của cô. Trong suốt bộ phim, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại lướt qua. Kiều Hạo Hiên sau cơn phấn khích ban đầu, nhanh chóng buồn ngủ. Cuối cùng, Đậu Phương bế cậu bé lên đặt vào lòng mình, cằm tựa lên đầu Kiều Hạo Hiên, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ánh sáng xanh từ màn hình phác họa ra vầng trán trơn bóng và sống mũi cao thẳng của cô, khiến cô trông giống một thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ, vô lo vô nghĩ. Nhưng cái tư thế ôm Kiều Hạo Hiên dịu dàng thuần thục kia lại khiến người ta nghi ngờ cô là một người mẹ trẻ bước vào hôn nhân quá sớm.
Đó không phải là con trai cô ấy chứ? Trương Trì vô cớ nảy ra ý nghĩ như vậy.
Anh đã từng gặp không ít trường hợp tương tự ở đồn công an: những cô gái bỏ học cấp ba, mơ màng hồ đồ, mười sáu mười bảy tuổi đã kết hôn sinh con, đến ba mươi tuổi thì đã tái nhợt mệt mỏi. Cuộc đời như chạy đua với tốc độ gấp đôi, nhưng lại chẳng có phương hướng.
Nhưng Trương Trì lập tức nhận ra sự vô lý của suy đoán này. Đậu Phương là người mới đến từ phương Nam, còn Kiều Hạo Hiên và Kiều Hữu Hồng, chỉ cần nhìn qua diện mạo cũng đủ chứng minh quan hệ huyết thống của họ.
Bộ phim này, anh xem mà lơ đãng, đầu óc bay bổng, tràn ngập những ý nghĩ khó hiểu, đến nỗi khi phim kết thúc, cô Liêu có ý muốn cùng anh thảo luận về tình tiết phim, anh chỉ có thể ậm ờ cho qua. Cuối cùng, cô Liêu bất mãn liếc anh một cái, trả lại túi đồ ăn thừa cho Trương Trì, “Không cần tiễn đâu, em bắt xe về.” Trong lòng cô nghĩ: Người này không thích mình. Cô đã chủ động khoác tay anh, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, anh có thể nắm lấy tay cô, đưa ra một tín hiệu khẳng định cho buổi xem mắt tối nay. Nhưng anh lại suốt cả quá trình cứ như một người gỗ không hiểu phong tình. Cô gái lạnh lùng nói câu tạm biệt, Trương Trì cũng không hẹn gặp lại lần sau, hai người liền đường ai nấy đi.
Xách đồ ăn đi bộ về nhà, anh lại gặp Đậu Phương.
Trương Trì không lấy làm ngạc nhiên. Huyện lỵ chỉ lớn có vậy, lái xe vòng quanh thành phố một vòng cũng chưa đến ba mươi phút. Tiệm cắt tóc nằm ngay gần nhà anh. Đêm khuya gần mười hai giờ, trên đường chỉ có anh và Đậu Phương một trước một sau đi tới, mỗi người kéo theo một cái bóng dài cô đơn.
Kiều Hạo Hiên hai tay vòng qua cổ Đậu Phương, đầu gối lên vai cô, đang ngủ say sưa. Chẳng mấy chốc, trán Đậu Phương lấm tấm mồ hôi, hai cánh tay run run. Cô cắn răng cúi đầu đi, thỉnh thoảng lại thốc một tay, rất khó khăn kéo lại chiếc áo lông bị tuột lên lưng của Kiều Hạo Hiên, không để ý đến Trương Trì đi bên đường.
“Đậu Phương,” Trương Trì gọi cô lại, “Tôi bắt xe, đi cùng đi.”
Đậu Phương ló đầu ra nhìn Trương Trì. Nhờ ơn anh ban tặng, lúc nãy ở rạp chiếu phim cô không quá mất mặt, nên cũng không mấy so đo chuyện Trương Trì giả vờ không quen biết mình. “Không cần đâu,” cô ôm Kiều Hạo Hiên lên cao hơn một chút, “Mười phút là tới rồi.”
Trương Trì nhìn quanh, không thấy bóng dáng taxi nào. Anh đỡ lấy Kiều Hạo Hiên từ tay Đậu Phương, “Để tôi bế cho.”
Trương Trì bế rất nhẹ nhàng, Đậu Phương cũng không khách khí với anh nữa. Cô vẫy vẫy cánh tay tê mỏi, xách túi đồ ăn thừa của Trương Trì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái. Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay khiến Đậu Phương cảm thấy, Trương Trì cũng không thật thà như vẻ bề ngoài. Đương nhiên, cái mặt không trong sáng của anh, cô cũng sớm đã được chứng kiến. “Vừa rồi là ai thế?” Đậu Phương cố ý hỏi, “Không phải không có bạn gái sao?”
Trương Trì nghiêng mắt nhìn cô. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, màu phấn mắt và son môi của Đậu Phương dường như đã bị xóa sạch, khuôn mặt vô cùng mịn màng căng mọng. Anh không tin cô chịu làm một người mơ màng hồ đồ, mặc dù cô có một đôi mắt không mấy an phận, pha lẫn sự dò xét và khiêu khích. Bị cô trêu chọc, Trương Trì nhớ lại, chính là vào cái đêm Đậu Phương ở đồn công an, chị La đã nói không ít chuyện trên trời dưới đất trước mặt cô.
Anh lại có chút ghét chị La.
“Không phải bạn gái.”
“Anh không phải đang đi xem mắt đấy chứ?” Đậu Phương nhảy một cái, không cần bế Kiều Hạo Hiên, người cô nhẹ như én, vung tay lùi lại phía sau, cười hì hì nhìn Trương Trì, “Người ở Viện Kiểm Sát phải không? Họ Liêu, mắt to, trắng trẻo sạch sẽ?”
Trương Trì phần nào hiểu được cô gái này hoạt bát lém lỉnh, cũng không có một trái tim tự trọng dễ bị tổn thương. Anh cũng cười, nói: “Trí nhớ cô tốt thế? Sao không thi đỗ đại học?”
“Muốn thi thì đương nhiên thi đỗ, tôi không muốn học thôi. Đại học có gì thú vị chứ?”
Cô thản nhiên như vậy, Trương Trì cũng không biết nói gì hơn. Anh vốn nghĩ, cô trông rất xinh đẹp, nếu có bằng cấp, ít nhất không cần phải sống vất vả như vậy. Nhưng nghĩ lại bản thân mình tốt nghiệp đại học đến nay cũng chẳng có thành tựu gì đáng kể, dường như không có tư cách giáo huấn cô.
Đến cửa tiệm cắt tóc, anh trả Kiều Hạo Hiên lại cho cô. Kết quả vừa đổi tay, cậu nhóc lập tức tỉnh giấc, dụi mắt đòi bắp rang của mình. Biết được bắp rang đã bị bỏ lại rạp chiếu phim, cậu ngồi phịch xuống bậc thềm ăn vạ, đòi ăn thịt nướng, nếu không sẽ nằm ngủ luôn trên đường không dậy nữa. “Mai em mách mẹ, chị không cho em ăn cơm, bảo mẹ trừ lương chị.” Đậu Phương tức đến mức muốn tát cậu một cái, bị Trương Trì ngăn lại. “Cho nó ăn đi.” Anh đoán hai người họ chắc cũng chưa ăn tối. “Tôi mời, mai không phải cuối tuần sao?”
Đậu Phương đành phải đi theo Trương Trì, vào quán thịt nướng bên cạnh. Giờ này, trong quán đã không còn mấy người, nhân viên phục vụ cầm giấy bút, thỉnh thoảng lại đổi trọng tâm sang chân kia. Kiều Hạo Hiên cuối cùng quyết định, muốn ăn thịt bò và cánh gà, không cay. “Tôi? Tôi không đói.” Đậu Phương bị Trương Trì hỏi, lập tức xua tay, mắt lại lướt qua thực đơn một hồi.
Bữa cơm xem mắt, mẹ Liêu toàn chọn món đắt tiền, gọi cả một bàn, kết quả ba người phụ nữ chẳng động đũa mấy. Trương Trì tuy không tiếc tiền, nhưng cũng có chút bực bội. Lúc này thấy Đậu Phương nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, anh không khỏi mỉm cười, lấy lại thực đơn, quyết định thay cô: “Ngao xào cay, mực nướng than, bánh bao hấp thịt bò, nộm dưa chuột.” Dừng một chút, anh nói: “Người lớn ăn, cho nhiều cay một chút.” Ngẩng đầu lên khỏi thực đơn, anh hỏi Đậu Phương: “Đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi.” Đậu Phương gật đầu như giã tỏi.
Đợi đồ ăn lên, hai người đang đói bụng mỗi người cầm một xiên thịt gặm, còn trao đổi kinh nghiệm với nhau. “Không cay thì không ăn được,” Đậu Phương cười nhạo Kiều Hạo Hiên, “Em cũng vô dụng quá đi, cay mà cũng không dám ăn.” Kiều Hạo Hiên thì nói, đợi cậu lớn lên, sẽ thế này thế kia. Quán ăn trống trải, chỉ có hai người họ lẩm bẩm nói chuyện không để ý đến ai. Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên, nhân viên phục vụ đang ngủ gật cũng bị đánh thức, vội vàng nhấc máy lên, thấy không phải của mình, lại gục đầu nặng nề xuống bàn. Đậu Phương thì dùng khóe mắt liếc Trương Trì, thấy anh cầm điện thoại đi ra khỏi quán, đến ngoài đường, mới chọn một hướng quay lưng lại, rồi mới bắt máy. Điều này khiến Đậu Phương nhớ lại lần xui xẻo cô gặp anh trong nhà vệ sinh đồn công an. Cô cúi đầu, chán nản dùng chiếc tăm khều những vết dầu mỡ trên bàn, sau đó giả vờ gõ vào đầu Kiều Hạo Hiên một cái, “Ăn nhanh lên, phiền chết đi được.”
Quả nhiên đợi Trương Trì quay lại, sắc mặt lại không được tốt lắm. Nghe Đậu Phương và cậu bé đều nói no rồi, anh gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, tổng cộng hết hơn một trăm tệ. Đậu Phương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không nói gì. Đợi ra khỏi quán ăn, cô hỏi Trương Trì: “Lương một tháng của anh bao nhiêu tiền?”
“Ba nghìn, sao vậy?”
“Cũng không nhiều nhỉ,” Đậu Phương không giấu được vẻ thất vọng, “Lần sau anh đừng mời nữa. Cứ thích giả làm người giàu làm gì.” Cô cúi đầu đá viên sỏi ven đường. Vừa lúc có người đi xe điện ngang qua, viên sỏi bay trúng bánh xe, người đó quay đầu quát: Làm gì đấy? Làm Đậu Phương giật mình, kéo chặt tay Kiều Hạo Hiên, nhìn Trương Trì nói: “Vậy tôi về đây.”
“Không bao nhiêu tiền đâu.” Trương Trì nói, vẻ mặt không để tâm, nhưng cũng không nói thêm những lời như lần sau đổi cô mời. Chủ quán ăn tắt đèn, kéo cửa cuốn xuống, một mảng bóng tối lớn lan tràn từ sau lưng tới. Hai người cách nhau một khoảng, Trương Trì đứng yên bất động, nhàn nhạt nói: “Về đi, chú ý an toàn.”
Lúc Đậu Phương băng qua đường, nghĩ đến cảnh anh luồn tay vào áo cô, hai người mặt đối mặt nằm trên giường, lại nghĩ đến cảnh anh chen vào đám đông, tay giơ cao ly Coca và hộp bắp rang, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Trương Trì, ai ngờ anh đã sớm đi xa. Đậu Phương chợt thấy khó chịu, thầm nghĩ: Thật buồn cười, người này giỏi giả tạo quá, đúng là không thể hiểu nổi. Lẩm bẩm một hồi, cô quay về tiệm cắt tóc. Kiều Hữu Hồng lại không về ngủ đêm, Đậu Phương đành phải thúc giục Kiều Hạo Hiên đang ngáp ngắn ngáp dài đi vệ sinh tắm rửa.
Kiều Hạo Hiên vẫn còn ấm ức chuyện bị cô hạ thấp ban nãy. Sau khi cởi truồng, cậu bé chống nạnh, đi qua đi lại trước mặt Đậu Phương, nói: “Chị Phương Phương, chị xem em này, có cao không, có lớn không?” Đậu Phương khịt mũi coi thường. Mặc dù Kiều Hạo Hiên mới năm tuổi, nhưng cô luôn nhấn mạnh với cậu về sự khác biệt nam nữ, không cho phép cậu cởi truồng trước mặt mình. “Biết rồi.” Kiều Hạo Hiên tè vào bồn cầu, nói: “Chị Phương Phương, Đinh Nhất Vũ lớp em nói, con gái không có chim nhỏ.” Cậu cho rằng Đậu Phương rất đáng thương, quay sang phía cô, khoe khoang thứ mình có mà Đậu Phương không có. “Chị xem của em này, chị xem đi.”
Đậu Phương cảm thấy cậu nhóc này đúng là quá khoe khoang. Cô rất qua loa liếc nhìn cái ấy của Kiều Hạo Hiên, liên tục lắc đầu, “Tưởng chị thèm chắc? Bé tí thế kia. Chị đã thấy cái to hơn của em rồi, chị còn sờ qua nữa cơ.” Cô gõ gõ vào gương, bảo Kiều Hạo Hiên nhìn mặt mình trong đó, “Với lại, bạn nam kia trông rất đẹp trai nhé. Em nhìn em xem, mắt nhỏ, mũi tẹt, xấu xí.” Kiều Hạo Hiên không vui, lập tức hỏi đối phương học lớp nào. “Không nói cho em biết.” Đậu Phương đắc ý xách cây lau nhà lên, bắt đầu lau vết nước trên sàn, “Tránh ra nào.”