Kỷ Vu đã lên đường từ lúc rạng sáng, dọc theo đường đi không có xúc xích của Áo Tư Tạp để hồi phục thể lực và hồn lực, ước chừng tốn nửa ngày mới có thể nhìn thấy cổng học viện từ phía xa xa.
Khi thấy đã đến gần, Kỷ Vu nâng lên tinh thần, nhảy mấy cái đã đến ký túc xá, một đường phong trần mệt mỏi, lúc mở cửa thấy Chu Trúc Thanh biến mất không thấy, lưu lại chỉ có lòng tràn đầy uất hiếp.
"A Thanh, ta về rồi!"
Vẻ mặt Kỷ Vu có chút hưng phấn, cô gấp không chờ nổi muốn ôm ôm nàng, trên thực tế cô cũng làm vậy, Chu Trúc Thanh bị cô chủ động ôm lấy nội tâm vui sướng không thôi, khi ngửi thấy nước hoa mang theo ý vị ái muội trên người cô, tâm tình nháy mắt ngã xuống đáy cốc.
Mùi hương này không phải là trên người Mạnh Y Nhiên, A Vu còn gặp nữ nhân khác.
Nhiệt lệ nóng bỏng từ trên má trượt xuống, tay Chu Trúc Thanh đặt bên hông Kỷ Vu vô lực rũ xuống, nhẹ nhàng đẩy cô ra, rũ mắt xoay người trở về ký túc xá, Kỷ Vu không thấy được nước mắt của nàng, vẻ mặt ngạc nhiên theo nàng đi vào, lẩm bẩm nói: "A Thanh?"
Chỉ thấy Chu Trúc Thanh xoay người đi về giường, kéo chăn qua đầu, bộ dáng như không muốn nói chuyện, Kỷ Vu đột nhiên nhớ đến "vũ khí bí mật" cô mang về.
Vội vàng mở sổ nhỏ ra, tra tìm "A Thanh đột nhiên trở mặt không muốn nói chuyện thì phải làm sao", chỉ thấy trên đó viết "Nhận sai, thái độ thành khẩn, dỗ dành bé, bế lên giường một lần không được thì hai lần".
Kỷ Vu nhìn đến câu cuối, ném sổ xuống đất như bị phỏng tay, một âm thanh "bang" vang lên, Mạnh Y Nhiên này không đáng tin cậy, sao lúc ấy ta có thể viết cái này ra với khuôn mặt mơ hồ không đổi sắc như thế chứ?!
Lúc ấy trong phòng ngột ngạt, hoàn cảnh bị đè nén, đầu óc Kỷ Vu cũng không thanh tỉnh, không nhận ra tính khả thi của phương pháp hống người do Mộc Phàm dạy nên đã viết ra tất cả.
Hiện tại rõ ràng Chu Trúc Thanh đang sinh khí, nhưng mấu chốt là Kỷ Vu không biết nàng sinh khí vì cái gì, thậm chí còn không biết bắt đầu hống từ chỗ nào.
Đột nhiên trên giường phát ra âm thanh tiểu miêu nức nở nhỏ vụn, Kỷ Vu đi đến bên người nàng lại nghe thấy Chu Trúc Thanh cố nén nghẹn ngào, Kỷ Vu tức khắc nóng vội không xong, lung tung dỗ dành, "A Thanh, ta làm sai cái gì sao? Đừng khóc a, ngươi đánh ta cũng được, ngươi khóc khiến ta rất đau lòng."
Kỷ Vu ngồi bên mép giường xốc chăn lên, ôm nàng từ trong ổ chăn ra đặt lên đùi mình. Chỉ thấy khuôn mặt Chu Trúc Thanh đẫm nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, lại cắn răng không cho tiếng khóc phát ra, Kỷ Vu vô thố xoa nhẹ nước mắt của nàng, nhưng làn da Chu Trúc Thanh thật sự kiều nộn, trắng đến mức có thể thấy mạch máu trên mặt phân bố từng vết đỏ.
Chu Trúc Thanh cự tuyệt ôm ấp của Kỷ Vu, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, tức khắc khiến lòng Kỷ Vu rối loạn, trong đầu nhớ lại câu nói kia, bế lên giường một lần không được thì hai lần, tức khắc Kỷ Vu ấn cái ót Chu Trúc Thanh hôn lấy môi châu no đủ của nàng, đầu lưỡi không tự chủ thăm dò sâu hơn, câu lấy cái lưỡi mềm mại cùng múa.
Thật mềm ~ thật ngọt ~
Sau nụ hôn, khóe miệng Chu Trúc Thanh treo một sợi chỉ bạc, ngực Kỷ Vu nóng lên thấu lên liế.m nó. Liế.m sạch sẽ, Chu Trúc Thanh cuối cùng cũng ngừng nước mắt, ánh mắt lại lạnh băng nhìn cô, "Tra nữ!"
Rõ ràng trong lòng là mừng thầm, nhưng mùi hương trên người cô lại rõ ràng như vậy, rõ ràng là từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân khác, điều này làm cho Chu Trúc Thanh không thể không nghĩ nhiều.
Kỷ Vu si mê nhìn Chu Trúc Thanh mê người, bên tai lại truyền đến một câu tra nữ lạnh như băng, cô lấy lại tinh thần, hỏi: "A Thanh...... Là không thích ta hôn ngươi?"
Trái tim Kỷ Vu như muốn mở ra một vết nứt, gió lạnh truyền qua khe nứt khiến cô nhịn không được cả người lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, Y Nhiên sai rồi, hóa ra A Thanh không thích ta......
Ánh mắt si mê quyến luyến nháy mắt biến mất, Kỷ Vu rũ đầu ánh mắt trống rỗng, cả người đều chìm trong áp suất thấp, Chu Trúc Thanh không đành lòng, mở miệng nói: "Tại sao trên người của ngươi lại có mùi nước hoa?"
Kỷ Vu ngẩng đầu mờ mịt nhìn nàng, nâng cánh tay lên ngửi ngửi, "Đây chắc là mùi của huân hương trong tửu điếm, cho nên dính vào quần áo."
Kỷ Vu không phản ứng Chu Trúc Thanh hỏi cái này để làm gì, sau khi giải thích xong lại vô thố nắm chặt sàn đan, cảm thấy áy náy với những hành vi càn rỡ vừa rồi, cúi đầu không dám nhìn nàng nữa, trong lòng vừa áy náy vừa hưởng thụ dư vị triền miên từ cái hôn kia.
Hóa ra là huân hương?
Chu Trúc Thanh lúc này mới phát hiện mình hiểu lầm Kỷ Vu, hỷ cực mà khóc, ôm cổ cô nói mang theo khóc nức nở: "Ta còn tưởng rằng ngươi có nữ nhân khác!"
Có trời mới biết lúc ngửi được mùi hương kia trong lòng nàng có bao nhiêu hỏng mất, nàng thật muốn nhốt Kỷ Vu lại không cho đi đâu cả, thật may...
Lúc này Kỷ Vu mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra không phải là A Thanh không thích cô mà là ghen tị, vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, Kỷ Vu một năm một mười kể cho Chu Trúc Thanh nghe những gì đã xảy ra sau khi hai người tách ra, khẩn trương nhìn sắc mặt nàng.
Ôn Nhu Hương? Hay lắm Kỷ Vu, ngươi thế mà đi động tiêu tiền nổi tiếng nhất toàn bộ đại lục, xem ra không giáo huấn ngươi một chút ngươi sẽ không biết sai chỗ nào!
"Nằm xuống, không cho phép nhúc nhích!" Sắc mặt Chu Trúc Thanh lãnh đạm, Kỷ Vu nhìn không ra cảm xúc của nàng, chống tay bên người ngoan ngoãn nằm xuống.
Chu Trúc Thanh ngồi trên bụng nhỏ cô từ trên cao nhìn xuống, nháy mắt Võ Hồn bám vào người, tai mèo hơi hơi run rẩy, đuôi mèo lắc qua lắc lại trên không trung, Kỷ Vu muốn bắt lấy nó, nhưng mệnh lệnh Chu Trúc Thanh đã nói trước đó, cô không dám lộn xộn.
Đuôi mèo chạm vào gấu áo của Kỷ Vu, xúc cảm lông xù xù trên da thịt làm cho cô nổi da gà, Kỷ Vu nhịn không được bắt lấy đuôi mèo, xin tha: "A Thanh ~ ngứa ~"
Ánh mắt Chu Trúc Thanh lạnh lùng, nói: "Không cho phép nhúc nhích!"
Kỷ Vu thấy nàng nghiêm túc, hai tay nắm chặt khăn trải giường, đường cong vòng eo căng chặt, cơ bụng căng cứng có thể nhìn thấy rõ ràng khiến miêu trảo của Chu Trúc Thanh khẽ nhúc nhích, nhịn không được vuốt ve.
"Ưm ~"
Chu Trúc Thanh sửng sốt, bễ nghễ nhìn cô một cái, cực kỳ giống nữ vương cao cao tại thượng, nhưng chóp tai đỏ bừng đã lộ ra tâm tình chân thật của nàng.
"Xem ngươi sau này còn dám đi tìm nữ nhân không!"
"A Thanh, buông tha ta được không, ta sẽ không bao giờ đi nữa!"
"Hừ!"
Thấy mặt Chu Trúc Thanh nhu hòa xuống, lá gan Kỷ Vu nổi lên xoay người đè Chu Trúc Thanh dưới thân, một tay ấn hai cái miêu trảo lên đỉnh đầu, một tay nắm cằm nàng, nói: "A Thanh từng nói lớn lên sẽ làm con dâu nuôi từ bé của ta, là thật đúng không?"
Chu Trúc Thanh nghiêng đầu, tránh khỏi tay cô, nói: "Ta đã sớm trưởng thành!"
Lời ngạo kiều ý ngầm là hiện tại có thể làm con dâu nuôi từ bé của ngươi.
Kỷ Vu hiểu rõ, khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống lưỡi khảy vành tai mang theo nhiệt độ của nàng, ái muội nói: "A Thanh của ta, tiểu tức phụ nhi của ta ~"
Hơi thở nóng rực phun trên mặt, Chu Trúc Thanh thẹn thùng đẩy vai cô, nhưng mà lực độ nhỏ đến đáng thương rất có ý vị muốn cự còn nghênh, dỗi nói: "Ngươi đi học mấy thứ này?"
Nhớ đến quyển sổ nhỏ Mộc Phàm nhét cho mình trước khi rời đi, Kỷ Vu cười tà nói: "Đương nhiên không chỉ có cái này......"
Đầu lưỡi trượt dọc theo bờ môi đỏ mọng, cạy ra khớp hàm dễ như trở bàn tay, mời phấn nộn mềm mại triền miên, môi lưỡi dùng sức li.ếm mút cánh môi Chu Trúc Thanh, tay bất tri bất giác......
"Ưm ~" Đuôi mắt Chu Trúc Thanh nhiễm đỏ, đôi mắt thủy nhuận thẳng lăng lăng nhìn Kỷ Vu, trên môi hai người mang theo chút ẩm ướt, phiếm quang.
Cảnh đẹp như vậy, Kỷ Vu nhìn đến đỏ mắt, nhịn không được cúi người xuống, cắn chặt đôi môi đỏ tươi, sau khi ma sát thật lâu, trên mặt Kỷ Vu mới mang theo thỏa mãn, lưu luyến buông tha nàng.
Cảm nhận được mềm mại ở lòng bàn tay, Kỷ Vu nhanh chóng thu hồi móng heo chiếm tiện nghi, hoang mang rối loạn nói: "Ta không cố ý, cầm lòng không đậu liền sờ lên......" Thật mềm... Lần sau còn dám.
Trên mặt Chu Trúc Thanh không còn băng sương nữa, thay vào đó là những rặng mây đỏ trải rộng, cánh môi bị tàn sát đến đỏ tươi hơi sưng lên, nói: "Không sao."
Hai người thẹn thùng không dám nhìn đối phương, tay phải Kỷ Vu nắm sau ở lưng, như là muốn lưu lại loại xúc cảm này, trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ ý nghĩ đáng khinh này của mình.
Trong phòng im lặng, hai người đều là lần đầu tiên yêu đương, sau khi hôn tay chân liền luống cuống, đột nhiên Kỷ Vu nhớ đến Mạnh Y Nhiên nói có máu chảy từ kẽ tay Chu Trúc Thanh, tâm tư kiều diễm tức khắc biến mất, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc lên, "A Thanh, đưa tay ra."
Chu Trúc Thanh thấy trong mắt cô không có ý cười, đáy lòng căng thẳng, Kỷ Vu không thể chịu được nhất đó chính là Chu Trúc Thanh thương tổn chính mình, ngày đó miệng vết thương ở lòng bàn tay bị đầu ngón tay đâm thủng vẫn còn ở, làm sao để A Vu nguôi giận đây?
Trên lòng bàn tay trắng nõn non mịn, một loạt miệng vết thương hình trăng lưỡi liề.m mới vừa kết vảy, năng lực hồi phục của Hồn Sư rất nhanh, vậy thì vết thương ban đầu sâu bao nhiêu?
Kỷ Vu để miệng vết thương lên môi hôn hôn, nói: "A Thanh là ăn dấm của Mạnh Y Nhiên cho nên mới như vậy sao?"
Miệng vết thương ở lòng bàn tay Chu Trúc Thanh bị hôn có chút ngứa, khó chịu dời mắt đi, hơi không thể thấy gật gật đầu. Vốn tưởng rằng Kỷ Vu sẽ sinh khí, nhưng không nghĩ đến cô lại cười, "Về sau ta sẽ nhất định chú ý không tiếp xúc quá thân mật với người khác, hiện tại ta là người có gia thất, sau này bất luận ngươi có cảm xúc không vui gì đều có thể phát tiết lên người ta, nhưng đừng thương tổn chính mình, đây là lần cuối cùng, được không?"
"Vâng."
"Tiểu tức phụ nhi thật ngoan ~" Kỷ Vu sủng nịch lau nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm lấy vòng eo nàng, tựa cằm vào tóc nàng, một cảm giác buồn ngủ đánh úp lại, Kỷ Vu khép mắt lại nặng nề ngủ.
Tiếng hít thở trầm ổn truyền đến, Chu Trúc Thanh mới phát hiện trên mặt Kỷ Vu đầy vẻ mệt mỏi, cô vội vã trở về từ Tinh Đấu đại sâm lâm mà không hề nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi một chút mà còn cố trấn an tiểu tính tình của nàng.
Chóp mũi Chu Trúc Thanh phiếm toan, đau lòng hôn hôn trán cô, "Ngủ ngon, A Vu."
Bởi vì tối hôm qua Kỷ Vu ngủ sớm nên trời vừa sáng cô đã tỉnh lại, tối hôm qua là một đêm vô mộng ngủ đến đặc biệt an ổn, sau khi tỉnh lại thì không buồn ngủ nữa. Đơn giản nhân lúc Chu Trúc Thanh còn chưa tỉnh chiếm tiện nghi nhiều một chút, chờ nàng tỉnh muốn chiếm tiện nghi của miêu chủ tử sẽ không dễ dàng như vậy.
Lông mi A Thanh thật dài, môi thật mềm, làn da thật trắng thật đàn hồi, trên người còn có một loại u hương nhàn nhạt, ừm ~ thật thơm......
Kỷ Vu giống như một si hán đưa mũi chui vào cổ áo Chu Trúc Thanh, dùng sức ngửi mùi thơm cơ thể nàng, môi tế tế mật mật hôn cổ nàng. Chu Trúc Thanh mơ màng cảm thấy trên người có một tiểu cẩu lông xù xù củng đầu nàng, còn vươn đầu lưỡi li.ếm cổ nàng, "Ưm ~"
Chu Trúc Thanh bị đánh thức không vui lẩm bẩm một tiếng, mở to mắt nhìn xem người nào đang nháo, tay chuẩn xác nắm chặt tai cô xoay chín mươi độ cho đến khi cô nói đau mới thu tay lại.
Kỷ Vu biết rằng cô đã đánh thức nàng, chân chó chồm lên hôn hôn nàng, ngượng ngùng cười nói: "A Thanh ~ tỉnh rồi sao?"
"A." Còn không phải do người nào đó không an phận sao!
Chu Trúc Thanh liếc cô một cái, xoay người đưa lưng về phía cô nhắm mắt lại, Kỷ Vu không chịu cô đơn đặt tay lên hông nàng, tay phải bắt lấy tay Chu Trúc Thanh mười ngón đan xen vào nhau đặt trên bụng nhỏ, cọ cọ tóc nàng, ngửi mùi hương trên người nàng thỏa mãn nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, Kỷ Vu bất đắc dĩ mở mắt ra, thở dài, ngủ đủ rồi thật sự không ngủ được nữa!
Có vẻ như Chu Trúc Thanh trong vòng tay vào giấc rất nhanh, Kỷ Vu không đành lòng lại nháo tỉnh nàng, mở to hai mắt nhìn trần nhà xuất thần, thường thường sủng nịch nhìn Chu Trúc Thanh một cái, nhưng mà không bao lâu, bên người truyền đến một tiếng thở dài, Chu Trúc Thanh xoay người ôm lấy Kỷ Vu, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn, nói: "Đều tại ngươi, ta không ngủ được nữa."
Kỷ Vu khẽ cười một tiếng, "Đúng đúng, là do ta đánh thức tiểu tức phụ nhi ~" Thanh âm Kỷ Vu nhộn nhạo, âm cuối kia làm cho tâm Chu Trúc Thanh ngứa, cọ cọ cổ cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Nên dậy rồi." Chu Trúc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ló dạng, có một tia sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào mép giường.
Chu Trúc Thanh trừng Kỷ Vu một cái, bắt lấy cái tay không an phận trên bụng kia, xoay người xuống giường. Một cái liếc mắt kia đối với Kỷ Vu mà nói là không hề có tính uy hiếp, ngược lại còn thêm vài phần vô cùng đáng yêu, nhưng vì nàng là tiểu tức phụ nhi của cô, cô nên sủng nàng, vì thế lúc rửa mặt Kỷ Vu cũng không có động tay động chân.