Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 25

Mới vừa bước đến nhà ăn đã nghe thấy tiếng kêu kêu quát quát truyền đến từ bên trong. Kỷ Vu vốn định buông thùng nước giao cho đầu bếp rồi đi, ai ngờ vừa tiến vào nhà ăn đã bị hoảng sợ. "Mập Mạp, sao cậu lại biến thành như thế này?"

Chỉ thấy gương mặt béo ú của Mã Hồng Tuấn đã hoàn toàn sưng lên, viền mắt có vết bầm màu tím đen, trên khóe miệng còn có vết máu đã khô.

Kỷ Vu vừa buồn cười vừa lo lắng, trên mặt mang theo biểu cảm giãy dụa, vừa vặn Chu Trúc Thanh mơ màng tỉnh lại, một khuôn mặt sưng vù đập vào mắt, hàm hồ một tiếng: "Đầu heo!" Có lẽ đã thấy rõ ràng người trước mặt, Chu Trúc Thanh bừng tỉnh, nói: "Là tứ ca." Nói xong lại dựa vào Kỷ Vu, mi mắt khép lại tiếp tục ngủ.

Mã Hồng Tuấn không so đo câu Chu Trúc Thanh nói hắn là đầu heo chút nào, ngược lại cả người hưng phấn lên, ý thức được Chu Trúc Thanh ngủ rồi, nhỏ giọng nói với mọi người: "Lão Kỷ, Đới lão đại, Áo Tư Tạp, Tiểu Tam, mọi người nghe thấy không? Thất muội gọi tôi là tứ ca!"

Kỷ Vu trợn mắt, nói: "A Thanh chỉ là ngoài lạnh trong nóng, cậu đừng nhân lúc em ấy ngủ mà lợi dụng. Đúng rồi, sao cậu lại bị thương thế kia?" Kỷ Vu nhíu nhíu này, nếu như bị người ta bắt nạt, quả thực không thể nhịn.

Trong ba tháng nâng đỡ lẫn nhau luyện tập này, tình cảm giữa tám người đã không đơn giản như là bạn học nữa, thấy Mã Hồng Tuấn bị đánh thành như vậy, lửa giận trong lòng mọi người tăng vọt.

Mã Hồng Tuấn lau mặt, kể cho mọi người người sự việc từ đầu đến cuối, hóa ra Mã Hồng Tuấn đến Tác Thác thành chuẩn bị giải quyết vấn đề tà hỏa, thấy cô gái mình nhìn trúng đột nhiên bị ông chú hơn 40 tuổi đoạt đi, người đó là Hồn Tông bốn Hồn Hoàn, không chỉ tẩn Mã Hồng Tuấn một trận, còn mắng hắn... Mã Hồng Tuấn nhịn không được bò dậy đánh với hắn, kết quả thì thành như vậy.

Kỷ Vu nghe xong bất đắc dĩ đỡ trán, vậy ra đây là tranh chấp đoạt phụ nữ?

Đường Tam hỏi: "Người đó tên là gì?"

Mã Hồng Tuấn dùng ống tay áo lau mặt, "Tôi nghe người hầu trong đó gọi hắn là Bất Nhạc, chắc không phải là tên thật của hắn."

"Bất Nhạc? Một Hồn Tông mà dám khi dễ huynh đệ của tôi? Đi, Mập Mạp, cậu dẫn đường, hiện tại chúng ta đi ngay. Tiểu Tam, Tiểu Áo, lão Kỷ các cậu có đi không?" Đới Mộc Bạch rất lý giải tâm tình lúc này của Mập Mạp, việc tranh giành tình cảm này trước kia hắn cũng làm không ít. Huống chi Mập Mạp bị đánh thảm như vậy, tuy rằng nhìn qua không thương gân động cốt nhưng người này cũng chịu thiệt đủ lớn.

Đường Tam gật gật đầu, "Đi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút."

Kỷ Vu cười nói: "Hắn để cho các cậu luyện tập, không thể luôn bị tôi đánh, các cậu yên tâm, cứ to gan đánh đi, tôi bảo kê các cậu."

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, nói: "Tất nhiên tôi sẽ đi, tôi muốn nhìn xem là ai có thể đáng khinh hơn cả Mập Mạp của chúng ta."

Mã Hồng Tuấn vừa nghe bốn người chịu xuất đầu vì mình, tức khắc đại hỷ, "Anh em tốt. Đi, hiện tại chúng ta đi ngay, nói không chừng có thể chặn đường hắn." Nói xong, hắn lập tức nhảy dựng lên, xoay người chạy ra ngoài, cứ như vết thương trên người không còn đau nữa.

Đới Mộc Bạch túm lấy Mã Hồng Tuấn, "Gấp cái gì, muốn đi thì cũng phải đợi ăn cơm trước rồi đi, như vậy thì mới có sức. Cậu thuận tiện nói tình huống Võ Hồn của tên kia xem như thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Kỷ Vu nghe được Chu Trúc Thanh ưm một tiếng bên tai, sợ nàng ngủ không ngon trên lưng mình, vì thế nói với bọn họ: "Các cậu ăn trước đi, tôi đưa A Thanh về rồi đến ngay."

Chờ Kỷ Vu về tới ký túc xá, không ngờ Chu Trúc Thanh đã tỉnh, sắc mặt lạnh băng, trong mắt tràn ngập tủi thân, "Chị lại muốn đi nơi đó!"

Kỷ Vu đặt nàng lên giường, hôn hôn trán nàng, ngượng ngùng cười nói: "Chị đi giúp tứ ca của em hết giận, đảm bảo không làm gì khác."

Vừa nghe thấy hai chữ tứ ca, Chu Trúc Thanh tức khắc nhớ tới chuyện ngu xuẩn mình đã làm, sắc mặt ửng đỏ, "Không cho nói."

"Vậy chị đi nhé?"

"Hừ, chị đã hứa rồi, em còn có thể ngăn cản chị sao!"

Kỷ Vu biết nàng là mạnh miệng mềm lòng, dịu dàng giúp nàng đắp chăn, hôn nàng một ngụm, "A Thanh thật tốt. Ngủ một lát đi, khi tỉnh lại chị nhất định ở đây."

Chờ Chu Trúc Thanh nhắm mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng, Kỷ Vu mới bắt đầu đi đến nhà ăn hội họp cùng bọn họ.

Đang lúc năm người vừa đi đến cửa học viện, đột nhiên một bóng đen lóe ra tới, chặn đường đi của bọn họ.

Mọi người tập trung nhìn vào, thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt năm người chính là Tiểu Vũ.

"Mọi người muốn lén lút đi đâu? Mập Mạp, sao mặt của anh sưng thế? Bị đánh?"

Tiểu Vũ tiến lên vài bước, nương ánh trăng thấy rõ thương thế trên mặt Mã Hồng Tuấn, tức khắc lòng đầy căm phẫn nhảy dựng lên, "Đây là ai làm mà tàn nhẫn như vậy? Vậy mà đánh anh thành thế này, Đới lão đại, không phải là anh chứ hả?"

Đới Mộc Bạch bĩu môi, "Anh sẽ ra tay với anh em của mình tàn nhẫn vậy sao? Mập Mạp đây là tranh giành tình cảm với người khác nên bị đánh. Bọn anh định đi tìm tên đó đây."

"Vậy thì còn chờ gì nữa. Tính thêm em nữa. Dám đánh anh em của em, một hai phải đánh hắn đến không thể tự sinh hoạt được nữa." Tính tình của Tiểu Vũ vốn là sợ thiên hạ không loạn, cuối cùng cũng có cơ hội đánh nhau, bộ dáng của cô nàng nhìn qua có vẻ như còn sốt ruột hơn cả Mã Hồng Tuấn.

"Ngũ muội, em thật sự là quá tốt. Nếu không, anh lấy thân báo đáp đi." Thấy Tiểu Vũ chẳng những không có ngăn cản mọi người đi trả thù, mà ngược lại lập tức tham gia vào, Mập Mạp tức khắc cảm động, buồn bực trong lòng cũng tiêu hóa vài phần, câu cuối rõ ràng là bản tính luôn luôn đáng khinh của hắn.

"Cậu muốn lấy thân báo đáp với ai?" Đường Tam nhìn Mập Mạp. Giọng nói có chút quái dị, Kỷ Vu nghe hắn nói, nhìn hắn một cái như có suy tư gì đó, gợi lên một nụ cười ý vị sâu xa.

Mập Mạp nhìn Đường Tam một cái. Vội vàng cười hắc hắc, "Tôi chưa nói gì hết, Tam ca, chúng ta đi nhanh đi."

Thừa dịp trời tối, sáu người dùng hồn lực bước lên đường nhỏ bọn họ không thể quen thuộc hơn, đi về phía Tác Thác thành nhanh như chớp.

Khoảng nửa giờ sau.

"Mập Mạp, ngày thường cậu là đến nơi này giải quyết vấn đề tà hỏa?" Lông mày Đới Mộc Bạch đều nhíu lại.

Hiện ra trước mặt sáu người là một loạt nhà trệt. Đây là một góc hẻo lánh trong Tác Thác thành. Nhà trệt trước mặt chỉ cao ba mét, nhìn qua không ít chỗ đã bị hư hỏng, cửa treo mấy cái đèn lồng màu hồng phấn, dưới đèn lồng có mấy nữ tử trang điểm đậm, rõ ràng là nữ tử phong trần tuổi không nhỏ đang chào hàng khách qua đường.

Khóe miệng Áo Tư Tạp giật giật, "Khó trách cậu luôn nói trong ổ cỏ cũng có kim phượng hoàng, đây đúng thật là một cái ổ cỏ mà!"

Kỷ Vu nhíu nhíu mi, nói thầm: "Nơi này kém hơn Ôn Nhu Hương rất nhiều."

"Yo, lão Kỷ, cậu thế mà đã từng đi Ôn Nhu Hương? Chậc chậc chậc." Đới Mộc Bạch tức khắc hăng hái, cho bình thường cậu khinh bỉ tôi.

Tiểu Vũ tò mò hỏi: "Ôn Nhu Hương là cái gì?"

Đới Mộc Bạch ý vị sâu xa, cười nói: "Đó chính là hội sở cao cấp nhất toàn bộ đại lục, rất tốn kém, hơn nữa chỉ cho Hồn Sư vào. Hoàn cảnh tốt hơn nơi rách nát này rất nhiều, không ngờ lão Kỷ cũng là người có chuyện xưa nha! Ha ha ha!"

Thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình đều không thích hợp, Kỷ Vu bất đắc dĩ nói: "Nghĩ cái gì vậy! Lúc đó là tôi đi hỏi chút việc, chưa làm gì cả."

Tiểu Vũ lại tin tưởng không nghi ngờ, nói: "Đúng vậy, lão Kỷ không giống con trai thúi các anh, hơn nữa, chị ấy là một cô gái, đi nơi đó có thể làm gì?"

Áo Tư Tạp cười hắc hắc đáng khinh, nói: "Chắc là có nhiều việc cần làm đó, Tiểu Vũ, sau này em cần phải tránh lão Kỷ một chút, lỡ như cậu ta ăn cỏ gần hang thì sao!"

Kỷ Vu giật mình nhìn Áo Tư Tạp, hắn biết được sao? Vậy thì cô và A Thanh không phải là đã sớm bại lộ rồi sao?

Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn Kỷ Vu, nói: "Nhưng không phải chị ấy đã có Trúc Thanh rồi sao?"

Kỷ Vu đã khống chế không được biểu cảm của mình, sao Tiểu Vũ cũng biết?

Đường Tam thấy sắc mặt Kỷ Vu cứng đờ đã nhịn cười không được, giải vây nói: "Lão Kỷ à, thật ra... Bọn tôi đều đã biết quan hệ giữa cậu và Trúc Thanh..."

"Cái gì? Sao các cậu biết được?" Cuối cùng Kỷ Vu cũng không nhịn được nữa, sợ hãi kêu ra tiếng, đám nhóc này mẫn cảm với tình cảm như vậy sao?

Tiểu Vũ thấy mình bại lộ bí mật, ngượng ngùng giải thích: "Phải nói đến đêm đầu tiên của buổi huấn luyện ma quỷ, ngày đó không phải chị bị thương có chút nghiêm trọng sao, theo như Vinh Vinh nói, Đại Sư phái cậu ấy đưa thuốc cho chị, ngày đó cửa sổ không đóng kín, cậu ấy vô tình thấy được hai người các chị qua khe hở, sau đó Vinh Vinh nói cho em, sau đó em lại không cẩn thận lỡ miệng nói, cuối cùng... Mọi người đều biết."

Tuy Kỷ Vu là người có da mặt dày nhưng giờ phút này cũng nhịn không được đỏ mặt, cô nhớ tới ngày đó bị đánh thật sự rất thảm, gần như cả người đều là vết thương, khi trở lại ký túc xá tắm rượu thuốc, trên người vẫn còn tím tím xanh xanh, sau khi tỉnh dậy, A Thanh đau lòng ôm mình, nhất thời độn.g tình, suýt chút nữa hai người đã làm chuyện không thể miêu tả, càng không ngờ chính là thế mà bị Ninh Vinh Vinh miệng rộng kia nhìn thấy!

Kỷ Vu nhận mệnh nhắm mắt lại, "Vậy các cậu..."

Mập Mạp cười hắc hắc nói: "Hây ya, lão Kỷ, có chuyện gì đâu, ai mà không có người mình yêu thích chứ! Các anh em đều ủng hộ cậu!" Nội tâm Đới Mộc Bạch cười khổ, sợ rằng Trúc Thanh đã sớm thích người này rồi, nếu không năm ấy cũng sẽ không nói muốn giải trừ hôn ước, nhưng mà hai người bọn họ muốn ở bên nhau sẽ phải trải qua khó khăn thật lớn a!

"Mập Mạp, không uổng công tỷ tỷ thương cậu a! Cảm ơn mọi người... Nhưng những việc này đừng nói với A Thanh, da mặt em ấy mỏng."

Tiểu Vũ ở một bên nghe không dám nói lời nào, Trúc Thanh đã sớm biết, cũng là Vinh Vinh làm lộ, nàng cũng nói như Kỷ Vu, hai người này thật xứng đôi vừa lứa.
Bình Luận (0)
Comment