Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 30

Đại Đấu Hồn Tràng có một quy định, tích phân khi giành chiến thắng liên tiếp chỉ được tính khi đến cuối tháng, khen thưởng bổ sung của bọn họ sẽ được tính cùng một lúc. Mà sau khi trận đấu hồn của Sử Lai Khắc Thất Quái hôm nay kết thúc, vừa vặn tròn một tháng, khi đó, bọn họ tuyệt không còn là huy hiệu Thiết đấu hồn nữa.

Cùng lúc đó, Chu Trúc Thanh cuối cùng cũng đã đột phá cấp 29 và đạt đến Hồn Tôn cấp 30, mà hồn lực của Ninh Vinh Vinh và Đới Mộc Bạch cũng tăng một bậc, Ninh Vinh Vinh đột phá cấp 27, Đới Mộc Bạch đột phá cấp 38.

Khi màn đêm buống xuống, ở trung tâm Tác Thác thành, nơi phồn hoa Tác Thác Đại Đấu Hồn Tràng lại được thắp sáng rực rỡ.

Đoàn người Học viện Sử Lai Khắc bao gồm Đại Sư, Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực đã hoàn toàn phân tán tiến vào Tác Thác Đại Đấu Hồn Tràng. Sau khi đến nơi, mọi người đã đổi quần áo xong mang mặt nạ lên, mới phát hiện thiếu một người, Đại Sư nhìn về phía Chu Trúc Thanh hỏi: "Sao Kỷ Vu không đến?"

Chu Trúc Thanh nhất quán lãnh đạm nói: "Sau khi ăn xong cơm chiều A Vu nói đã sờ đến ngạch cửa cấp 60, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại từ tu luyện."

"Shh ~ lão Kỷ lợi hại thật, tôi còn nghĩ rằng đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, một tháng hai cấp thật là quá bi.ến thái!" Mã Hồng Tuấn xoa xoa cánh tay, trên gương mặt bụ bẫm tràn đầy hâm mộ.

Mọi người cũng là đầy mặt không thể tưởng tượng, trong mắt Đại Sư xẹt qua một tia tán thưởng, đứa nhỏ này quả nhiên có thể làm được, nhưng bảy đứa nhỏ trước mặt này cũng không thể bị cô đả kích, "Tuy rằng Kỷ Vu một tháng tăng hai cấp nhưng nền tảng không củng cố, sau đó còn phải củng cố tu vi, cho nên các trò cũng đừng nóng vội để tránh ra đường rẽ."

Kỷ Vu cũng không biết Sử Lai Khắc Thất Quái gian nan đối chiến với Hoàng Đấu Chiến Đội như thế nào, sau khi ăn cơm chiều rồi tiến vào minh tưởng, toàn thân có một dòng nước ấm chảy qua, cả người thoải mái như tắm mình dưới ánh mặt trời, lúc này ở một nơi Kỷ Vu không chú ý tới, một tia nguy cơ từ từ xảy ra.

Kỷ Vu thấy sắp đột phá cấp 60, rõ ràng đã cảm nhận được bình cảnh vỡ vụn nhưng trước sau dường như vẫn thiếu một thứ gì đó, dường như có một sợi dây thừng treo trước mặt, bất luận Kỷ Vu nỗ lực như thế nào cũng không thể sờ tới nó.

Thời gian từng chút trôi qua, Kỷ Vu càng thêm nóng nảy, nếu lại đột phá không được, cũng chỉ có thể tỉnh lại tìm một cơ hội khác để đột phá, nhưng thật vất vả mới có thể sờ đến một chút manh mối, làm sao Kỷ Vu có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Cuối cùng, sau khi hồn lực vận chuyển quanh thân mấy vòng, kết giới cũng nơi lỏng một ít, cùng lúc đó, Kỷ Vu vẫn luôn bỏ qua, tưởng rằng tay trái bỏng rát như bình thường, đột nhiên bạo động, một cảm giác đau đớn kịch liệt đánh úp lại, Kỷ Vu cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn mạnh mẽ đánh sâu vào kết giới.

Không hiểu sao lần này lòng bàn tay lại đau rát không chịu nổi, trước đây chỉ đau đớn có nửa nén nhang là đã bớt đau nhưng lần này lại khác hẳn, Kỷ Vu như đặt mình trong một mảnh biển lửa, nóng rực từ lòng bàn tay dần dần lan đến ngực rồi đến toàn thân, không khí quanh thân như bị ngưng đọng lại. Kỷ Vu nhắm hai mắt, lông mi run lên, thân thể không nhịn được đau mà run rẩy.

Nhưng cô không thể dừng lại, chỉ thiếu một chút nữa, tuyệt không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Chu Trúc Thanh giờ phút này đang trên đài đấu hồn không biết vì sao ngực đột nhiên tê rần, động tác lại không bị ảnh hưởng chút nào, U Minh Bách Trảo tàn nhẫn đâm tới, nhưng ngực vẫn khó chịu. Chu Trúc Thanh gấp không chờ nổi muốn kết thúc trận chiến, trở về chui vào lòng Kỷ Vu, vì thế ánh mắt nhìn về đối thủ càng thêm sắc bén.

Kỷ Vu bị sự nóng rực cả người làm cho nóng đến mơ màng, nhiệt độ trên người lấy tốc độ không bình thường dâng lên, Kỷ Vu chỉ có thể dựa vào nghị lực miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh, hồn lực trong cơ thể gian nan vận chuyển, một vòng, hai vòng, ba vòng...

Kỷ Vu đã không đếm được rốt cuộc mình đã căng bao lâu, hiện tại cô mệt mỏi quá, thật muốn ngủ...

Hồn cốt cánh tay phải truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, như mưa phùn hạ xuống mùa hạ oi bức, thần đài Kỷ Vu thanh minh trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại sự mệt mỏi do cái nóng như thiêu đốt mang đến.

Ngủ một lát đi, chỉ trong chốc lát, ý thức Kỷ Vu chậm rãi mơ hồ, tốc độ vận chuyển hồn lực ngày càng chậm, cho đến...

A Vu!

Giọng của ai? Rất quen thuộc, giọng rất dễ nghe.

Bên tai Kỷ Vu phảng phất nghe được một loạt giọng nói lo lắng, thần đài tức khắc trở nên thanh minh, nguyên bản hồn lực yên lặng đột nhiên điên cuồng vận chuyển, nóng rực nơi lòng bàn tay trái dần dần bị Kỷ Vu khống chế, thân nhiệt cũng chậm rãi hạ xuống khôi phục lại nhiệt độ bình thường.

Mình không thể ngủ!

Răng rắc ——

Cuối cùng Kỷ Vu cũng đột phá bình cảnh, đồng thời nóng rực nơi lòng bàn tay trái cũng bị khống chế thu hồi lại, trên tay trái lộ ra hình thái vốn có của một Võ Hồn khác —— Một cây bút lông màu vàng kim.

Thể xác và tinh thần như bị dày dò cả một thế kỷ nhưng thật ra chỉ là ba giờ đồng hồ mà thôi.

Kỷ Vu mở mắt ra, toàn thân thoát lực ngã đến trên giường, một bóng hình vội vàng xông tới đỡ lấy cô, mắt Kỷ Vu khẽ lay động, mỏng manh nói: "A Thanh ~ đừng khóc, chị lau nước mắt em không được."

Chu Trúc Thanh lắc đầu, từng giọt nước mắt nóng cháy rơi trên mặt cô, "Chị suýt chút nữa đã không tỉnh lại được, Đại Sư không cho em chạm vào nhưng em vẫn có thể cảm nhận được cơ thể chị rất nóng."

Kỷ Vu nằm trong lòng nàng, suy yếu nói: "Đừng sợ. Thời điểm chị mất ý thức, chị nghe thấy em gọi tên chị."

Sáu người còn lại của Sử Lai Khắc Thất Quái lo lắng không thôi, Đại Sư thấy cô tỉnh lại, bưng chén nước đưa cho Chu Trúc Thanh, "Uống chút nước trước đi."

"Cảm ơn Đại Sư." Chu Trúc Thanh cẩn thận đưa nước đến bên miệng Kỷ Vu, đôi môi khô khốc tái nhợt cuối cùng cũng được nước làm cho dễ chịu, hơi hồng nhuận trở lại, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính trên người, Kỷ Vu khó chịu nhíu nhíu mày.

Chu Trúc Thanh lo lắng thân thể cô không thoải mái chỗ nào, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Còn khó chịu chỗ nào?" Kỷ Vu nhấp nhấp môi, gian nan gợi lên một nụ cười, "Không sao."

Đường Tam dường như nhìn ra Kỷ Vu quẫn bách, nói với mọi người: "Mọi người về trước đi, để lão Kỷ nghỉ ngơi, chuyện còn lại ngày mai rồi nói."

Mọi người lo lắng nhìn Kỷ Vu, tuy rằng thực lo lắng cho an nguy của cô, muốn hỏi một chút tình huống của cô nhưng mọi người nhìn ra được Kỷ Vu đã rất mệt, hơn nữa, Đại Sư nói Kỷ Vu đã qua cơn nguy hiểm thành công đột phá cấp 60, vì thế sôi nổi thả trái tim bị nhảy lên trở về, an tĩnh rời khỏi phòng.

Đại Sư ở cửa nghiêm túc dặn dò mọi người đừng tiết lộ việc Kỷ Vu có Võ Hồn song sinh ra ngoài, nếu không sẽ mang đến cho cô phiền toái không thể tưởng tượng được, mọi người liên tục gật đầu tỏ vẻ sẽ không nói ra ngoài nửa câu.

Thấy mọi người đã đi hết, Kỷ Vu mới tự nhiên nói với Chu Trúc Thanh: "A Thanh, trên người chị nhão nhão dính dính, muốn đi tắm một chút."

Chu Trúc Thanh ừ một tiếng, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, lập tức đi về phía phòng tắm, chỉ nghe thấy tiếng nước truyền đến, Kỷ Vu thở dài, đáy lòng thương tiếc, chắc chắn là A Thanh đã rất sợ.

Chu Trúc Thanh lạnh mặt ôm Kỷ Vu vào bồn tắm, thấy cô đã khôi phục chút sức lực, xoay người cầm lấy khăn lông đưa cho cô, "Tự cởi qu.ần áo tắm rửa." Sau đó không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Vu mà đi ra phòng tắm, cũng thuận tay đóng cửa lại, Chu Trúc Thanh kéo đệm chăn bị dính vết bẩn và mồ hôi của Kỷ Vu xuống thay mới tất cả.

Kỷ Vu câu được câu không tự lau người, nước không quá bả vai, cảm xúc ấm áp rốt cuộc cũng khiến cho Kỷ Vu có cảm giác sống lại. Đột nhiên nhớ đến Chu Trúc Thanh chưa lấy quần áo cho cô, Kỷ Vu lau khô thân thể, đầu tóc rối tung ướt dầm dề xõa trước ngực, tùy tay kéo khăn tắm quấn quanh người, đẩy cửa ra, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, đôi mắt sưng đỏ, thấy Kỷ Vu ra tới, Chu Trúc Thanh quay mặt đi không nhìn cô.

Tuy rằng đã khôi phục chút sức lực nhưng chân Kỷ Vu vẫn có chút mềm, dịch từng bước một đi đến gần giường, Chu Trúc Thanh đứng lên, dứt khoát lưu loát chặn ngang cô bế lên giường, không chờ Kỷ Vu mở miệng, Chu Trúc Thanh đã hung hăng ôm lấy cô, nức nở nói: "A Vu, em sợ lắm!"

"Không sao đâu, A Thanh, chị không sao." Kỷ Vu ôm Chu Trúc Thanh dịu dàng an ủi.

Chu Trúc Thanh hít hít cái mũi, ấm ức nói: "Em vừa mở cửa phòng đã cảm thấy có một làn sóng nhiệt ập vào mặt, chị nhắm hai mắt cả người như đang bốc cháy, Đại Sư không cho bọn em quấy rầy, em vẫn luôn nhìn chị, chờ chị tỉnh lại, nhưng mà em đã đợi thật lâu, em rất sợ."

Kỷ Vu vẫn chưa khôi phục sức lực, đối với cô mà nói ngồi cũng là một gánh nặng không nhỏ, đơn giản mang Chu Trúc Thanh ngã vào trên giường, ôm người vào lòng, nói: "Chị nghe được giọng của em, là em đã đánh thức chị, cảm ơn A Thanh!"

Có lẽ Kỷ Vu không thể biết được cảm giác dày vò khi chờ đợi của Chu Trúc Thanh nhưng giờ phút này cô có thể cảm nhận rõ ràng cô bé trong lòng bất an bao nhiêu, sợ hãi hao nhiêu, thậm chí cả người run rẩy thật lâu không thể bình phục, Kỷ Vu không thể làm gì khác ngoại trừ an ủi nàng hết lần này đến lần khác.

"A Thanh, nhìn chị, chị không sao, đừng sợ, chị vẫn sẽ luôn ở bên em." Kỷ Vu ôm lấy khuôn mặt Chu Trúc Thanh, hôn lên, nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt làm Chu Trúc Thanh tạm thời không còn đầu óc, cảm giác hít thở không thông làm Chu Trúc Thanh nhịn không được nắm chặt khăn tắm trên người Kỷ Vu, khăn tắm từ trên da thịt bóng loáng rơi xuống, đầu vai mượt mà lập tức bại lộ trong không khí.

Kỷ Vu ngại khăn tắm vướng bận, cọ tới cọ lui trên người Chu Trúc Thanh, thật vất vả mới cọ khăn tắm đến bụng nhỏ, đang muốn làm bước tiếp theo lại bị Chu Trúc Thanh khẩn cấp kêu ngừng.

Cánh tay trắng nõn không có chút lực nào để phản bác ấn lên bả vai Kỷ Vu, Kỷ Vu thở hồng hộc, nói: "A Thanh ~"

Chu Trúc Thanh xoa xoa lưng cô, nói: "Nghỉ ngơi đi." Trong ánh mắt chói lọi viết thân thể chị hiện tại thật sự suy yếu không thể được.

Ngực Kỷ Vu kịch liệt phập phồng, thân mình chống phía trên Chu Trúc Thanh, trong mắt tràn đầy lên án, phụ nữ không thể nói không được!

"Ưm ~" Cánh tay đột nhiên mất đi sức lực, Kỷ Vu ngã thẳng lên người Chu Trúc Thanh, nhắm hai mắt chôn đầu vào ngực nàng, vẫn không nhúc nhích giả chết, thật nhục nhã.

"Chị không có không được, A Thanh, chờ chờ nghỉ ngơi xong, lại..." Tai Kỷ Vu đỏ bừng, cuống quýt biện giải cho chính mình, nhỏ giọng nói: "Nhất định có thể làm em thoải mái." Cho nên A Thanh ngàn vạn đừng hiểu lầm chị không được!

Chu Trúc Thanh xấu hổ buồn bực trừng cô, "Câm miệng, không được nói nữa." Chu Trúc Thanh kéo khăn tắm Kỷ Vu làm rơi ra, chuẩn bị xuống giường lấy cho cô một bộ quần áo, lại không cẩn thận thấy được vết sẹo trên bụng nhỏ của cô.

Tay Chu Trúc Thanh dừng lại, ngón tay run rẩy xoa khe rãnh kia, nói: "Đây là?" Vết sẹo màu hồng lưu lại một vết sâu nhợt nhạt, lòng bàn tay vuốt ve làm Kỷ Vu nhịn không được cảm thấy ngứa.

Kỷ Vu vô lực nằm trên giường tùy ý để Chu Trúc Thanh "động tay động chân", cánh tay khẽ nâng, muốn ôm lấy thân thể nàng nhưng thật sự không có sức, vừa rồi mới khôi phục một chút sức lực đã dùng hết khi cởi khăn tắm.

Kỷ Vu khó chịu hừ hừ, "A Thanh ~ ngứa ~ đừng sờ ~"

Chu Trúc Thanh không để ý tới cô, hốc mắt ửng đỏ vuốt ve vết sẹo kia, "Sao lại có?" Năng lực khôi phục của Hồn Sư tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vết sẹo này vẫn còn tồn tại, cho thấy trước đó Kỷ Vu đã bị trọng thương rất nặng.

Bụng Kỷ Vu hơi hơi phập phồng, đôi mắt nhìn xuống, chẳng hề để ý, nói: "Lúc thu hoạch Hồn Hoàn thứ năm bị hồn thú cào. A Thanh đừng nhìn, xấu xí, một thời gian sau sẽ tốt hơn thôi, những nơi khác của chị khó coi sao? A Thanh không muốn sờ sờ?" Người ta đã cởi hết rồi, A Thanh cũng không thèm nhìn một cái, thân thể của mình không có sức hấp dẫn sao?

Chu Trúc Thanh hôn hôn vết sẹo kia, liếc cô một cái, "Đứng đắn một chút." Nói xong xoay người xuống giường, tìm một bộ quần áo từ trong hành lý giúp cô mặc vào, tuy rằng quá trình thực ái muội kiều diễm nhưng Chu Trúc Thanh vẫn là lạnh mặt như cũ, làm Kỷ Vu không khỏi hoài nghi mị lực của mình.

Sau khi tắt đèn, Chu Trúc Thanh ôm chặt lấy Kỷ Vu, thở dài, "Về sau, phải bảo vệ chính mình cho tốt."

Làm một Hồn Sư không khỏi sẽ gặp phải nguy hiểm, không bị thương là không có khả năng, Chu Trúc Thanh không thể ngăn cản, ngoại trừ một câu bảo vệ chính mình cho tốt, nàng không thể làm gì khác.

Kỷ Vu hiểu được sự lo lắng của nàng, đau lòng nàng sợ hãi, áp xuống dục cầu bất mãn, nghiêm túc lên tiếng, "Ừm."
Bình Luận (0)
Comment