Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 47

Ở một khắc Kỷ Vu chết đi kia, đau đớn kịch liệt thổi quét toàn thân, đồng thời toàn bộ thế giới vỡ nát như một tấm gương, chiến trường, tường thành, binh lính đều không còn tồn tại nữa.

Ý thức phiêu đãng đãng hồi lâu, Kỷ Vu như bị mắc kẹt trong một mảnh bóng tối, không biết chính mình hiện tại đang ở đâu, loại trạng thái này không giống cảm giác lần đầu tiên bị câu hồn, nhưng không cô phải đã chết rồi sao? Không ai câu hồn chẳng phải là phải làm cô hồn dã quỷ, làm sao cô có thể đi địa phủ tìm A Thanh?

Trong lúc cô đang rối bời, đột nhiên, một giọng nói như sấm sét hung hăng đánh ở trong lòng Kỷ Vu, "Bài kiểm tra chính thức thông qua."

Có ý gì? Kiểm tra?

Làm người ta yêu chết trước mặt ta cũng coi như là kiểm tra?

Bi thương đột nhiên ập đến, không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Lúc này, bên tai lại truyền đến một giọng nói thanh lãnh nôn nóng đang kêu chính mình. Giọng nói kia rất giống của em ấy, nhưng không thể nào!

Chu Trúc Thanh canh giữ bên mép giường không biết mệt mỏi, trái tim treo lên nhìn chằm chằm hai mắt đang nhắm của người kia, lông mi khẽ run, kim quang quanh thân Kỷ Vu biến mất, lại không biết vì sao vẫn không tỉnh lại, khóe mắt lại trượt xuống một giọt nước mắt, "A Vu? Tại sao lại... Khóc?"

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Kỷ Vu rơi lệ, khác với tự tin trương dương, nước mắt cô nóng rực, yếu ớt, như dừng trong lòng Chu Trúc Thanh, nàng muốn biết trong Truyền thừa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe được giọng nói bên tai, Kỷ Vu cấp bách muốn biết người nói chuyện rốt cuộc có phải nàng hay không, giãy giụa nỗ lực mở mí mắt trầm trọng, ánh sáng mãnh liệt đâm vào tròng mắt khô khốc, chớp chớp mắt cố gắng thích ứng, trước mắt là trần nhà trắng tinh?

Chu Trúc Thanh nôn nóng chờ ở một bên, đến khi thấy cô tỉnh, vội vàng bưng nước bên mép đến cho cô, "A Vu, uống chút ước làm ẩm cổ họng đi."

Một đôi mắt cắt thủy tràn ngập vui sướng, thẳng tắp tiến vào lòng Kỷ Vu, lại làm cô nhịn không được rơi lệ đầy mặt, "A Thanh, có thể gặp lại em, thật tốt!"

Chu Trúc Thanh cho rằng cô nói chính là một năm không gặp, đáy lòng chảy một dòng nước ấm, lại không ngờ trong trí nhớ của Kỷ Vu nàng đã chết một lần.

"Sao lại khóc? Như một đứa nhỏ vậy." Chu Trúc Thanh đem ly nước đến gần môi cô, dòng nước ấm tiến vào khoang miệng, Kỷ Vu đột nhiên trừng lớn đôi mắt, môi dời đi miệng ly, trượt xuống dán trên tay Chu Trúc Thanh, ấm áp, có thể cảm nhận được, không phải lạnh lẽo.

Một ý niệm không thể tưởng tượng đột nhiên xuất hiện, Kỷ Vu cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Không thể nào." Nháy mắt tiếp theo, bỗng nhiên đề cao âm điệu, "A Thanh! Chị ngủ bao lâu rồi?"

"Một năm. A Vu, rốt cuộc chị bị làm sao vậy?" Chu Trúc Thanh buông ly nước, ngồi ở mép giường, ôm bả vai cô để cô dựa vào người mình, mới vừa tỉnh lại đã khóc không ngớt, hiện tại lại là bộ dáng không thể tin tưởng, làm nàng thật sự lo lắng không thôi.

"Ở trong đầu chị, một năm thời gian qua chị đã thông qua bài kiểm tra Pháp Tắc thiết lập cho chị, sau khi tỉnh lại đã thấy em, sau đó chúng ta cùng nhau tu luyện tăng thực lực lên suốt bảy năm. Trong cuộc chiến giữa Võ Hồn điện và đế quốc, em vì cứu chị, bị Hồn Kỹ thứ chín của Quỷ Đấu La toàn lực một kích... Chị trơ mắt nhìn em ngã xuống trước mặt chị, miệng phun máu tươi, hô hấp dần dần mỏng manh. Chị cứu không được em, chỉ có thể để thân thể ngươi dần dần lạnh đi. Chị muốn lợi dụng sức mạnh của Pháp Tắc hủy diệt thế giới, nhưng đã dừng lại ở bước cuối cùng. Sau khi báo thù cho em, chị... Cho rằng sẽ không gặp lại em được nữa. Không ngờ sau khi tỉnh lại, em còn ở bên cạnh chị. Hiện tại nghĩ đến, đây có thể là bài kiểm tra Pháp Tắc muốn kiểm tra. Hắn muốn nhìn xem chị có thể bởi vì tình cảm mà ảnh hưởng đến phán đoán hay không, trước khi tỉnh lại... Chị nghe thấy hắn nói: Bài kiểm tra chính thức thông qua. Cho đến khi nhìn thấy em, chị mới hiểu được những lời này là có ý gì." Đôi mắt Kỷ Vu lóe lên một tia sợ hãi, ôm chặt lấy cơ thể Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh trìu mến vuốt ve khuôn mặt Kỷ Vu, trấn an thân thể đang run rẩy của cô, "Em ở đây, em ở đây... Đừng sợ." Nàng không dám tưởng tượng nếu có một ngày Kỷ Vu cả người toàn là máu ngã vào lòng nàng, nàng sẽ làm sao, chỉ sợ... Sẽ đi cùng Kỷ Vu.

Sau khi Kỷ Vu thả lỏng tinh thần đang căng chặt, một trận mệt mỏi đánh úp lại, dưới lời dịu dàng nỉ non, dựa vào lòng Chu Trúc Thanh chợp mắt ngủ.

Kỷ Vu ngủ từ giữa trưa đến buổi tối, khi tỉnh lại Chu Trúc Thanh không ở bên cạnh, ánh mắt cô có chút mờ mịt, trong lòng mất mát, cô duỗi tay, kim sắc quang mang lóe qua, một sách một bút nổi ở trước mặt, chỉ thấy Võ Hồn thư tự động xôn xao lật trang, dừng lại ở một tờ, trên đó rõ ràng là mấy chữ to: Vợ, Chu Trúc Thanh.

Kỷ Vu vuốt ve mấy chữ kia, trên mặt đều là nhu tình. Chữ "Thanh" này còn sâu hơn so với lúc trước mình mạnh mẽ khắc lên.

Lạch cạch ——

Chu Trúc Thanh bưng đồ ăn đi vào, đặt mâm lên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống bên mép giường, nhìn thoáng qua Võ Hồn trên tay cô, nói: "Ăn cơm trước đi."

Kỷ Vu thu hồi Võ Hồn, cún lớn hơi nhíu mi, đôi mắt chớp chớp tủi thân nói: "Khi chị tỉnh lại, em không ở đây, chị còn tưởng rằng là một giấc mộng, chị rất sợ hãi..."

Bị cô nhìn với ánh mắt đáng thương như vậy, như là mình đã làm ra một chuyện không thể tha thứ, Chu Trúc Thanh tức khắc mềm lòng thành cháo, có chút áy náy, giơ tay sửa sửa đầu tóc Kỷ Vu có chút rối, dịu dàng nói: "Xin lỗi, em không nghĩ đến việc này."

Kỷ Vu cười hề hề, một tay nắm lấy tay Chu Trúc Thanh để ở trên đầu, một tay ôm hông nàng. Đôi tay dùng lực mang nàng lên giường, hai người quay cuồng thành một đoàn, chăn bị Kỷ Vu vô tình đá xuống giường.

Chu Trúc Thanh nhìn ánh mắt người yêu sáng quắc trên người, ánh mắt dần dần mê ly, tay phải đột nhiên dời xuống cổ áo rời rạc của Kỷ Vu, khẽ nâng thân thể, môi đỏ chuẩn xác không lầm mà khắc ở khóe miệng Kỷ Vu.

Hài thêu gang chỉ nửa gang;

Lưng ong chít một chít ngang vừa liền...

Cúi đầu chẳng chịu trông lên,

Hai tay lần mãi đường viền gối thêu!

Thoa rơi, mái tóc sổ đều;

Mây huyền lóng lánh dễ yêu bội phần!

Tha cho nhau tội lần khân;

Mở dần khuyết áo, cổi lần dây đai...

Chưa quen ngây ngất cả người!

Buồng khuya lan xạ ngát mùi hương xông...

Sao không quay mặt lại cùng?

Yêu nhau phượng bế, loan bồng đã sao!

Then mây mở cửa động đào...

Đào tiên hớn hở đón chào tin xuân,

Những là tê tái tàn vần.

Lả dần vóc liễu, mở dần lòng hoa...

Rồng, mây, cá nước mặn mà!

Nụ đơn nở giọt sương sa đầm đìa... *

Trích Tây Sương Ký

Vân tiêu vũ tễ, Kỷ Vu ôm meo meo mệt mỏi bất kham trong lòng, một tay đỡ ở bên hông Chu Trúc Thanh nhẹ nhàng xoa bóp, thư hoãn đau nhức cho nàng.

"A Thanh... Thoải mái không?" Kỷ Vu cọ cọ lỗ tai lông xù xù của nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang lên.

"..." Chu Trúc Thanh liếc cô một cái, xoay người đưa lưng về phía cô, không muốn để ý người phụ nữ trong ngoài bất nhất này.

Kỷ Vu thấy Chu Trúc Thanh quay mặt không trả lời, cô liếm tai nàng như mèo liếm lông, làm nũng nói: "Thoải mái hay không?" Động tác ngoài miệng không ngừng, rất có bộ dáng không trả lời thì vẫn sẽ luôn liếm.

Tai là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể nàng, Chu Trúc Thanh bị cô trêu đùa đến thân thể mềm nhũn, cái cảm giác ngứa ngáy rậm rạp thổi quét đến, cực kỳ khó chịu, vì thế giận dỗi nói: "Bình thường."

Bình thường?!

"Chị ra sức hầu hạ em như vậy, chỉ... Chỉ bình thường?!" Kỷ Vu muốn nàng khen mình một câu, không ngờ sẽ nhận được hai chữ, bình thường.

Vì thế thở phì phì xoay người đè Chu Trúc Thanh dưới thân, oán hận nói: "Bình thường? Vậy chị phải luyện tập thật chăm chỉ, nhất định sẽ làm cho em vừa lòng!"

Thấy trên mặt Chu Trúc Thanh hiện lên biểu cảm vui thích, lúc này Kỷ Vu mới cười vừa lòng, muốn nàng một lần là thu tay. Hừ, cho em trong ngoài bất nhất!

"Ấu trĩ." Chu Trúc Thanh thở hổn hển, sương mù mờ mịt trong mắt, trên lông mi còn đọng lại những giọt nước mắt vì vui sướng kích thích, tay trái bên hông hung hăng nhéo eo Kỷ Vu một phen.

Kỷ Vu trấn an hôn hôn gương mặt nàng, không chút để ý cào ngứa bên hông như "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo", "Hừ. Lần này sẽ buông tha em, lần sau nhất định sẽ làm em ba ngày không xuống giường được!" Tuyệt không thể nói chị bình thường!

Đôi tai mèo màu đen run run, con ngươi hiện lên một tia chột dạ, cái đuôi lấy lòng quấn lên cổ tay Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh thu cả người mình vào vòng tay Kỷ Vu, chủ động hôn cô một cái, ý vị xin tha quả thực quá rõ ràng.

Bộ dáng nhuyễn manh kia làm ánh mắt Kỷ Vu hơi tối lại, nhưng suy xét đây là lần đầu tiên của mèo con, Kỷ Vu áp xao động xuống đáy lòng, không quá phận, ôn tồn một phen lập tức ôm nàng tiến vào mộng đẹp. Đủ mà ngủ.

Trong nhà một mảnh xuân ý dạt dào, ánh mặt trời chiếu vào hai thân thể trắng muốt không thể tách rời, tóc đen dài giao triền lẫn nhau, giống như chủ nhân chúng nó.

Lông mi khẽ run, đôi mắt thâm thúy nhu tình như nước nhìn người bên gối, khóe miệng mang theo cười nhạt, A Thanh thật đẹp!

Nàng nặng nề ngủ, khuôn mặt nhỏ không thấy sắc lạnh ngày thường, thay thế chính là vũ mị mê người, dưới chăn mỏng loáng thoáng sắc xuân, lộ ra vệt đỏ ái muội trải rộng trên da thịt trắng nõn.

Mặt Kỷ Vu đỏ lên, tối hôm qua có chút quá mức.

"Ưm ~ shh ~" Chu Trúc Thanh tỉnh lại nhăn chặt mày, rên rỉ một tiếng, nơi không thể miêu tả nhức mỏi không thôi, "Đều tại chị ~"

Kỷ Vu nghe thấy tiếng hờn dỗi này, xương cốt đều tê dại, mới sáng sớm đã như vậy thật sự muốn mạng mà!

Chu Trúc Thanh mơ màng mở mắt ra, thấy sắc mặt Kỷ Vu càng ngày càng không thích hợp, nhớ đến loại cảm giác dục sinh dục tử ngày hôm qua, tim đập loạn một chút, chân trái chua xót bắt đầu lén lút chậm rãi lui về phía mép giường.

"Ha hả ~"

Kỷ Vu buồn cười nhìn động tác cẩn thận của nàng, thân thể trần trụi xoay người xuống giường, thoải mái hào phóng đi đến trước mặt nàng, tìm một bộ quần áo từ tủ đặt trong phòng tùy tiện mặc vào, Chu Trúc Thanh cắn môi dưới, đôi tay non mềm giữ chặt chăn bông, ánh mắt trộm liếc nhìn Kỷ Vu vài lần.

"Chị đi chuẩn bị cho em... Canh gà đen bổ dưỡng, nếu buồn ngủ thì em có thể ngủ tiếp một lát." Kỷ Vu dịu dàng in một nụ hôn trên trán nàng, thuận tay bưng phần ăn trên tủ đầu giường tối hôm qua chưa kịp ăn ra ngoài.

Thấy cô đi rồi, Chu Trúc Thanh nhẹ nhàng thở ra, cảm nhận được phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn, muốn ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhưng phần eo dưới đều là mềm, toàn thân vô lực, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ buồn bực, thầm nghĩ: Cầm thú.
Bình Luận (0)
Comment