Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 62

Thiên Đấu tân lịch nguyên niên, Tuyết Dạ đại đế băng hà, ngày kế là ngày Thanh Hà bệ hạ kế vị, người dân mặc bạch y bảy ngày liên tiếp để tỏ lòng kính trọng với tiên đế.

Cũng trong năm này, thiên hạ được đại xá, mọi người đều nói Thanh Hà đại đế nhân từ, một lòng vì dân, nhân dân cả nước đều ca tụng Thanh Hà đại đế.

Nửa năm sau, dưới sự cai quản của Tuyết Thanh Hà, Thiên Đấu đế quốc bình yên vô sự, quốc lực ngày càng trở nên hưng thịnh, có thần tử góp lời mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp, kế nghiệp Thiên Đấu.

"Làm càn! Trẫm đã sớm có hôn ước với Thất Bảo Lưu Ly Tông, còn chưa thành thân đã nạp thiếp, ngươi muốn trẫm đặt Thất Bảo Lưu Ly Tông chỗ nào! Đặt ân sư chỗ nào! Đặt Vinh Vinh chỗ nào!" Tuyết Thanh Hà giận tím mặt, lập tức hạ lệnh phế truất quan viên đã đề nghị kia, đồng thời tìm tâm phúc thay thế vào chức vị đó.

Trong lúc nhất thời, triều đình im lặng, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng mọi người đang thở, không còn người dám chạm đến uy nghiêm của Đế Vương.

Chỉ có một cây gậy thọc cứt...

"Không thể nói như vậy sao, hoàng huynh là Đế Vương của Thiên Đấu, việc nạp phi vốn là bình thường, chỉ là việc sớm hay muộn thôi, Thất Bảo Lưu Ly Tông có thể xen vào sao?" Tuyết Băng cúi đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Tuyết Thanh Hà vừa lên nắm quyền đã lấy các loại lý do nhổ ám cọc của hắn, hầu hết những người trong triều này đều là nguyện trung thành với hắn.

Tuyết Băng tự biết vô lực xoay chuyển trời đất, nhưng hắn không chiếm được đế vị, Tuyết Thanh Hà cũng đừng nghĩ có thể sống tốt!

Tuyết Thanh Hà mím chặt môi mỏng, ánh mắt chặt chẽ khóa trên người Tuyết Băng, nếu không phải tiên đế cho hắn một kim bài miễn tử, cô ấy đã sớm lấy tội mưu phản bóp chết hắn.

Hắn và Tuyết Tinh, hai tên vừa ngu xuẩn vừa vướng bận!

"Bàn sau đi."

Hạ triều, Thiên Nhận Tuyết ôm một bụng hờn dỗi trở lại tẩm cung, càng nghĩ càng giận, hận không thể chém Tuyết Băng thành tám khúc.

Nếu việc trong triều hôm nay bị Vinh Vinh biết được, chỉ sợ lại bị cô nàng lấy cớ phản công.

Cũng may hôm nay Ninh Phong Trí có việc không thể lên triều, nếu có ông trên triều cũng sẽ không có ai không có mắt đưa ra việc làm phong phú hậu cung.

Trong khi Thiên Nhận Tuyết còn đang lén cảm thấy may mắn, lại không ngờ mọi chuyện lại truyền nhanh đến như vậy.

Ngay cả Kỷ Vu đang ở Học viện Sử Lai Khắc giao lưu học tập cũng nghe được tiếng gió, càng đáng giận chính là, cô thế mà đặc biệt trở về một chuyến chỉ để cười nhạo cô ấy!

"Cô cười đủ chưa?" Thiên Nhận Tuyết nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không tốt.

Cô ấy đã ẩn ẩn có một thân khí độ uy nghiêm của Đế Vương, nhưng hai người đứng trước mặt cô ấy cũng không sợ gì cả.

Nửa năm trôi qua, chiều cao của Kỷ Vu lại tăng thêm không ít, hiện tại đã 1m8, dưới thân thể mảnh khảnh lại ngầm có hồn lực khủng bố.

Khí chất của Chu Trúc Thanh lại càng thêm nhu hòa, lạnh băng chỉ là một tầng áo ngoài, những người thân quen đều có thể cảm nhận được quanh thân nàng phát ra ấm áp.

Nếu Ninh Vinh Vinh ở đây nhất định sẽ cảm thán một câu, khí sắc phụ nữ được tình yêu nuôi dưỡng thật tốt!

"Không đủ, ngay cả tôi cũng đã biết, có lẽ Vinh Vinh đang cưỡi ngựa trên đường đến, ha ha ha ha ha ha ha!" Kỷ Vu không hề che giấu tiếng cười của mình, tiếng cười sang sảng cảm nhiễm Chu Trúc Thanh bên người, trên gương mặt lạnh băng xinh đẹp nổi lên một mạt nhu ý, ánh mắt lưu luyến, con ngươi màu đen chỉ chứa được một người này.

Thấy sắc mặt Thiên Nhận Tuyết âm trầm, Chu Trúc Thanh kéo Kỷ Vu không biết tiết chế, ánh mắt vừa dung túng vừa cưng chiều.

Kỷ Vu thấy thế lập tức thu ý cười, nghiêm mặt nói: "Nhưng cô và Vinh Vinh đúng là phải thành hôn sớm một chút, hai người đã đính hôn nửa năm, Thiên Đấu cũng không có tục giữ đạo hiếu vì tiên đế. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sẽ khiến Ninh tông chủ tâm sinh hiềm khích."

Lúc này, Thiên Nhận Tuyết lại trầm mặc.

Theo quan điểm của Kỷ Vu, tình cảm giữa hai người đã nước chảy thành sông, kết hôn là một lẽ đương nhiên.

Cô không hiểu tại sao, Thiên Nhận Tuyết có thể cưới Vinh Vinh một cách danh chính ngôn thuận, vì sao lại do dự việc kết hôn với Vinh Vinh. Nếu cô có cơ hội này đã sớm mang Chu Trúc Thanh về tổ của mình rồi!

Chẳng lẽ... Cô ấy có hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân?

Nhìn không ra...

Không khí chợt trầm mặc, Thiên Nhận Tuyết đỡ ghế dựa ngồi xuống, môi mỏng mím chặt, ánh mắt phức tạp.

"Tôi không muốn lấy thân phận Tuyết Thanh Hà kết hôn với em ấy, tôi không muốn... Vinh Vinh chịu khổ." Không muốn trải qua thời khắc tốt đẹp nhất cuộc đời với em ấy dưới một gương mặt giả.

Lời này vừa nói ra, Chu Trúc Thanh lập tức dụng ý của cô ấy, ham muốn chiếm hữu nóng cháy đối người yêu không chỉ là thể xác và tinh thần, mà là tất cả.

Nếu để Kỷ Vu lấy thân phận khác kết hôn với nàng, nàng sẽ không muốn, Kỷ Vu cũng sẽ không để nàng chịu khổ như vậy, Vinh Vinh với Thiên Nhận Tuyết, cũng là như thế.

Kẽo kẹt ——

"Em không sợ chịu khổ! Cùng lắm thì về sau lại kết hôn lần nữa!"

Ninh Vinh Vinh đón ánh mặt trời cất bước đi vào, trên mặt nở nụ cười đầy tự tin lóa mắt, ánh mắt cô nàng nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Đôi mắt lưu ly không có giảo hoạt của ngày xưa, thay thế chính là tình ý dạt dào.

Cô nàng luôn luôn lớn mật nhiệt tình, muốn sẽ trăm phương nghìn kế đạt được điều đó, Thiên Nhận Tuyết hiểu cô nàng, cũng rất vui mà chiều cô nàng.

Bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, dịu dàng nói: "Đều theo em."

Nguyên tắc của cô ấy, chính là dễ dàng bị em ấy đánh vỡ như vậy.

Đại hôn của Đế Vương Thiên Đấu, thiệp mời sẽ được phát như thường lệ, các nước phụ thuộc và Tinh La đều sẽ phái người đến chúc mừng, quy mô to lớn truyền khắp đại lục, đủ để biểu hiện Đế Vương tân nhiệm coi trọng Hoàng Hậu nhà mình như thế nào.

Khi Đới Mộc Bạch ở Tinh La nhận được thiệp mời hôn lễ, trong lòng không có bất ngờ, ngược lại là lo lắng sốt ruột.

Vinh Vinh là tự nguyện sao?

Tiểu Áo hắn sẽ trở về sao...

"Haizz, nghe nói Thanh Hà đại đế muốn thành hôn với Ninh đại tiểu thư!"

"Thường dân chúng ta quản làm gì? Cuộc sống không giống nhau!"

Người qua đường lại ríu rít nói thêm cái gì đó, người đàn ông mặc áo choàng cũng không nghe được.

Vinh Vinh... Muốn thành hôn?

Hắn vẫn luôn ôm một tia mong đợi, nhưng hiện giờ đã tan thành mây khói.

"Tiểu Áo, nhanh lên!"

"Tới ngay!" Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn về phía Thiên Đấu thành, há miệng uống hết một ly rượu đục, sau đó theo đồng bọn rời đi.

Vào ngày thành hôn, sáng sớm Ninh Vinh Vinh đã bị thị nữ kêu dậy trang điểm chải chuốt, mệt mỏi híp hai mắt, trong lòng có một tí xíu hối hận.

Sao không ai nói với mình, kết hôn sẽ phiền phức như vậy!

Trang điểm mất một canh giờ.

So sánh với Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh không có gánh nặng ngủ một giấc ngon lành, khi hai người các nàng tỉnh dậy, Ninh Vinh Vinh còn đang tiến hành bước vẽ lông mày cuối cùng.

Đẩy cửa vào, Kỷ Vu quét mắt khuê phòng đầy người, còn có Ninh Vinh Vinh đang đội mũ phượng như núi, trong lòng đột nhiên toát ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.

"Cũng may không phải chị kết hôn, nhìn thôi đã thấy mệt rồi!"

Cổ Ninh Vinh Vinh nặng đến mức không thể động, không thể xoay đầu cho cô một ánh mắt xem thường xé trời, ngoài miệng không buông tha: "Vậy chị đây là không định kết hôn với Trúc Thanh à?!"

Một chiêu họa thủy đông dẫn*, làm ánh mắt Chu Trúc Thanh tức khắc ngừng trên người Kỷ Vu.

*Họa thủy đông dẫn (祸水东引): Tránh né, dẫn chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác không gây hại cho mình.

Con ngươi linh miêu thâm thúy sắc bén, đáy mắt mang theo vài phần u oán, làm cho trái tim Kỷ Vu hoảng loạng.

"Sao có thể! Chị rất muốn.. Ờm, ừm... Chị đi xem kiệu có chuẩn bị xong chưa."

Lắp bắp nói xong, Kỷ Vu lén nhìn Chu Trúc Thanh một cái sau đó chuồn ra khỏi phòng như cá chạch.

Bóng người trong gương nhanh chóng biến mất, không để lại chút dấu vết nào, cứ như người này chưa từng tới đây.

Nhưng Ninh Vinh Vinh không bỏ qua vành tai đỏ bừng của Kỷ Vu trong nháy mắt kia, không khỏi tấm tắc cười nói: "Không ngờ lão Kỷ sẽ xấu hổ, thật là hiếm thấy!"

Chu Trúc Thanh đứng ở một bên, buồn cười nhìn ngoài cửa, "Đừng trêu chị ấy, da mặt A Vu mỏng."

Nghe vậy Ninh Vinh Vinh nhướng mày, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Kỷ Vu, da mặt mỏng? Phi! Người da mặt mỏng sẽ tặng xuân cung đồ cho người khác?

"Tiểu thư, đừng cử động nữa! Lông mày lại vẽ cong nữa rồi!" Phụ nhân trang điểm tận tình khuyên bảo một câu.

Haizz, đây thật là đơn hàng khó nhất bà từng tiếp nhận, trước kia khi tiếp nhận, tân nương tử nhà ai không phải lo lắng thì chính là bất an ngồi vô cùng quy củ, lộn xộn như Ninh tiểu thư chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lông mày đã được bôi đi vẽ lại không dưới ba lần, nếu không phải trả nhiều tiền, bà thật muốn bỏ gánh không làm!

Mười phút sau, tân nương kinh diễm đoan trang được Chu Trúc Thanh đỡ ra cửa.

Kỷ Vu nhìn từ xa, một thân hồng y chậm rãi đi đến, dáng đi ưu nhã cao quý, giơ tay nhấc chân đều hiện ra phong phạm đại tiểu thư nhà quyền quý.

"Nha đầu này giả vờ khá giỏi đó."

Chỉ là bên cạnh vây quanh một chúng thị nữ, biểu cảm rất là ý vị sâu xa.

"Shh! Gót giày này cao quá, đi mệt ghê!"

"Trúc Thanh, đỡ mình một chút, mình sợ té!"

"Một ngày nào đó mình muốn cho tên trứng ung kia cũng phải trải nghiệm những đau đớn ngày hôm nay mình phải chịu!"

Con đường từ cửa đến sân chỉ có mấy chục mét, Ninh Vinh Vinh nhỏ giọng lải nhải suốt đường đi, thị nữ mặt mang mỉm cười, nhưng khăn trong tay lại bị kéo thành một cái dây thừng.

Sợ nhịn không được cười ra tiếng mất!

Chu Trúc Thanh dịu dàng vỗ vỗ tay cô nàng, "Vinh Vinh, đừng lo lắng."

Lời nói đơn giản rồi lại nhẹ nhàng như tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng, Ninh Vinh Vinh hít sâu một hơi, thở ra.

"Haizz lo lắng gì chứ, nên lo lắng chính là tên trứng ung kia!"

Ngạo kiều trước sau như một, Chu Trúc Thanh nhìn phía trước chỉ cười không nói.

Ra cửa đã thấy Ninh Phong Trí ánh mắt phức tạp nhìn cô nàng, hốc mắt ẩn ẩn nước mắt, mặt Cốt Đấu La và Kiếm Đấu La đầy sự không nỡ đứng phía sau Ninh Phong Trí.

Nước mắt Ninh Vinh Vinh thoáng chốc liền rơi xuống, bị động được Chu Trúc Thanh nắm tay đi đến đặt tay vào tay Ninh Phong Trí.

"Ngày đại hỷ, khóc cái gì." Ninh Phong Trí nghẹn ngào một tiếng, nắm chặt tay con gái, "Vinh Vinh, con phải nhớ kỹ, con vĩnh viễn là đại tiểu thư của Thất Bảo Lưu Ly Tông, là tông chủ tương lai. Nếu tiểu tử Tuyết Thanh Hà kia dám bỏ bê con, ba và Cốt gia gia, Kiếm gia gia của con vĩnh viễn là hậu thuẫn cho con!"

Ninh Vinh Vinh biết rõ, phụ thân cô nàng lo lắng cho mình hơn cả tông môn. Thiên Đấu đế quốc là một trong hai đại đế quốc trên đại lục, nhưng Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ không bao giờ sợ Tuyết Thanh Hà.

Nước mắt thật vất vả ngừng chảy, Ninh Vinh Vinh cảm động nhào vào trong lòng Ninh Phong Trí, "Ba ba, con nhớ rồi!"

Cọ nàng không có nói Tuyết Thanh Hà sẽ không bắt nạt mình, bởi vì chỉ có thuận theo những gì Ninh Phong Trí nói, mới có thể làm cho bọn họ an tâm.

Kỷ Vu chờ ở cửa, từ xa đã nhìn thấy Tuyết Thanh Hà cưỡi một con ngựa cao lớn, ăn mặc một thân màu đỏ, trên mặt ôn nhuận như ngọc, vân đạm phong khinh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên đã bại lộ sự vui vẻ của cô ấy.

Hai bên đường phố đứng một đống bá tánh xem náo nhiệt, thị vệ đứng canh giữ ở hai bên đường, sợ có người lỗ mãng va chạm Thanh Hà đại đế.

"Thanh Hà đại đế ngầu quá đi!!!!" Một cô gái e lệ ngượng ngùng, lớn mật ném khăn trong tay ra ngoài.

Khăn dừng trên không trung một giây, đã bị hộ vệ thời khắc sẵn sàng bảo vệ Tuyết Thanh Hà ngăn lại.

Chỉ thấy vài vết chém hiện lên, vật hồng nhạt mang theo tâm thiếu nữ đã biến thành vài miếng vải vụn rơi trên mặt đất, dính dơ bẩn.

Người bạn bên cạnh cô gái vội vàng che miệng cô nàng lại, lui ra phía sau đám người, "Đầu óc cậu có vấn đề à?! Ngày Thanh Hà đại đế kết hôn, cậu nên im miệng giữ mạng đi, may mà không bị chú ý đến, nếu không sau này mình cũng không muốn đi nhà lao tìm cậu chơi đâu!"

Cô gái không cho là đúng, bĩu môi nói: "Mình chỉ nói nói mà thôi, nhưng đại đế thật sự quá ngầu!"

Bộ dáng si mê nhìn theo đoàn đón dâu của Tuyết Thanh Hà.

Ngầu quá ~

Đây không phải là ngoại lệ, hộ vệ lạnh mặt đón từng chiếc khăn liên tiếp được ném lên, nhưng không còn dùng đao thô lỗ như lúc nãy nữa, đã tìm một đại nương trên phố mua một cái sọt...

Thiên Nhận Tuyết cúi đầu nhìn cái sọt đầy khăn, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, thấp giọng nói với hộ vệ: "Đừng để cho Hoàng Hậu biết việc này."

Hôm nay quyết không thể dung túng cho Vinh Vinh nằm trên nữa.
Bình Luận (0)
Comment