Dịch: HảiFull
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu: “Thiên Mộng ca, đệ còn chưa hiểu.”
Thiên Mộng Băng Tằm cười thần bí: “Đợi đến lúc đệ có Hồn Hoàn thứ hai thì sẽ hiểu. Mau mặc quần áo vào đi, thời gian không đợi người đâu. Giờ chắc cũng gần khai giảng rồi, vì phải giúp Băng Đế và đệ dung hợp nên ta cũng không quan sát đến biến hóa thời gian bên ngoài.”
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, hắn thu hồi Vũ Hồn Băng Đế rồi xuất ra Tinh Thần Tham Trắc nhưng ngay khi vừa phóng xuất Vũ Hồn hắn lại bị dọa cho suýt nhảy dựng lên.
Sau khi tu vi của hắn tăng vọt thì phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc đã hơn tám mươi thước còn nếu phóng theo một đường thẳng sẽ hơn hai trăm thước.
Nhưng lúc này khi Hoắc Vũ Hạo vừa xuất ra Tinh Thần Tham Trắc thì hắn lại nhận thấy trong mắt mình có một dòng khí kỳ lạ, sau đó tất cả mọi vật trong phạm vi đường kính hai trăm thước, kể cả mọi thứ ở bên dưới lớp tuyết dày một thước đột nhiên hiện lên trước mắt hắn, vô số thông tin không ngừng đập vào tâm thần cùng với sự tăng trưởng phạm vi cực lớn không khiến hắn giật mình sao được.
“Chuyện gì thế này?” Hoắc Vũ Hạo vừa thăm dò được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nằm cách đó không xa vừa nghĩ.
“Chuyện này cũng không có gì lạ cả, đệ không cảm thấy Tinh Thần Hải của mình đã lớn gấp đôi sao? Nếu dựa theo tốc độ tu luyện của người bình thường thì ít nhất phải có ba Hồn Hoàn ngươi mới có thể có được Tinh Thần Hải to lớn thế. Nhưng đệ lại dựa vào ý chí của mình chịu đựng đau khổ nên Tinh Thần Hải đã tiến hóa, mà ca cũng đã dùng tinh thần lực của mình trợ giúp đệ một chút.
Chúc mừng nhé, lúc này Hồn Hoàn thứ nhất của đệ đã ở khoảng ngàn năm, thân thể đệ lúc này cũng có thể chịu được Hồn Hoàn thứ hai khoảng ba ngàn năm.”
Sau khi nghe Thiên Mộng Băng Tằm giải thích thì Hoắc Vũ Hạo đã hiểu rõ tất cả.
Khổ tận cam lai a! Sau khi chịu đủ mọi cực khổ thì hắn đã đạt được thành tựu to lớn, tất cả đau khổ mà hắn phải chịu đựng đã được đền đáp một cách toàn vẹn, bóng ma trong nội tâm của Hoắc Vũ Hạo cũng đã mờ đi rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo lấy một bộ quần áo từ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ra rồi mặc vào, lúc này hắn chỉ mặc một bộ y phục đơn giản. Sau khi dung hợp với Băng Bích Đế Hoàng Hạt thì hắn đã không còn sợ bất kỳ giá lạnh nào nữa, bản thân hắn đã là một động băng!
“Đi thôi!” Thiên Mộng Băng Tằm hét lên đánh tỉnh Hoắc Vũ Hạo còn đang ngây ngất trong hạnh phúc.
Không sợ giá lạnh, thân thể lại được Băng Bích Đế Hoàng Hạt cải tạo nên lúc này Hoắc Vũ Hạo đã khác xa trước kia, trong màn tuyết trắng chỉ còn đọng lại vài vệt mờ…
Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lưu chuyển trong cơ thể, nhưng cơ hồ không tiêu hao mấy, hắn vậy mà chỉ dùng sức lực thân thể để phi nước đại. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng không để ý tuy không hề ăn uống nhưng hắn không hề có cảm giác đói khát mà lại thấy toàn thân khỏe mạnh sung mãn.
…….
Học viện Sử Lai Khắc.
Thời gian khai giảng đã đến, bên ngoài học viện lúc này tụ tập rất nhiều người, ngoài trừ một số ít đệ tử cũ từ ngoài quay về còn lại đều người thân của các đệ tử dẫn con cháu của mình đến báo danh.
Không cần biết ngươi có lai lịch gì, nếu không thông qua sát hạch thì chỉ có một con đường duy nhất là quay về nhà.
Ngoài ra còn có một ít đệ tử trợ giảng giúp đỡ các lão sư tiến hành sát hạch. Bọn hắn tuy chỉ là đệ tử nhưng để có thể đại biểu cho học viện Sử Lai Khắc đứng tại đây làm trợ giảng thì tu vi ít nhất cũng là Hồn Tôn. Tại đại lục thì Hồn Tôn cũng đã có địa vị nhất định, còn trong học viện Sử Lai Khắc nếu không đạt đến Hồn Tôn thì sẽ không được trở thành đệ tử năm thứ sáu và cuối cùng cũng sẽ bị loại trong các kỳ sát hạch.
Hai mươi tám ngày trôi qua, thời hạn về trường chỉ còn hai ngày. Các đệ tử mới đến thì vội vàng báo danh sát hạch, các đệ tử từ ngoài quay về cũng không rãnh rỗi, kỳ sát hạch thăng cấp của bọn họ cũng sắp đến. Phải vượt qua sát hạch thì bọn họ mới có thể tiếp tục theo học tại học viện, nếu thất bại thì cũng phải theo chân các đệ tử năm nhất sát hạch thất bại mà ra về.
Lúc này đã có hai phần ba các đệ tử quay lại, trong thời gian nghỉ ngơi tất cả đều không dám lơi lỏng, khai giảng sắp đến các đệ tử cũng muốn nhanh trở về để được các lão sư giúp đỡ. Các đệ tử có thực lực thì không hề sợ sát hạch, đối với họ sát hạch chính là cơ hội để kiểm tra thành quả học tập và tu luyện của mình. Đối với các đệ tử bình thường khác thì sát hạch chính là kỳ thi khó khăn nhất của mỗi năm nên bọn cũng không muốn bỏ qua một cơ hội được hướng dẫn dù là nhỏ nhất.
Lúc này một thiếu niên từ bờ hồ vọt đến, bóng người này chạy xuyên qua quảng trường Sử Lai Khắc rồi tiến đến ký túc xá. Người này vừa chạy lại vừa lẩm bẩm:
“Trời ơi, lần này chắc ta đến chậm rồi. Hắn chắc đã trở lại sớm và đang sốt ruột chờ đợi, cũng tại ta mà… Nhưng lần này ta sẽ cho hắn một ngạc nhiên lớn, ha ha.”
Lúc này thiếu niên đã đến trước cửa ký túc xá nơi có vị lão gia gác cửa vẫn thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế dựa không màng sự đời.
“Xin chào lão gia!” Hắn vẫn không dừng chân, chào lão giả một câu rồi tiếp tục chạy vào trong ký túc xá.
Khuôn mặt lão giả sáng lên, khóe miệng khẽ cười rồi lại khôi phục bình thường tiếp tục nắm mắt.
“Ầm ầm ầm.”
Thiếu niên vọt đến cửa một phòng rồi lấy tay đánh mạnh vào cửa khiến bụi đất tung banh.
“Hả?” Thiếu niên này ngạc nhiên: “Hoắc Vũ Hạo, ngươi đâu rồi? Ngươi ra đây mà xem, lo tu luyện đến nỗi lối vào cũng không để ý để bụi bám đầy vào cửa rồi nè!”
Thiếu niên này chính là Vương Đông, hắn so với một tháng trước vẫn không có gì thay đổi: Vẫn bộ quần áo năm nhất, vẫn mái tóc lam tươi mát cùng đôi mắt tinh nghịch tràn đầy sức sống.
Trên đường trở về vì gặp phải một ít phiền phức nên Vương Đông chậm mất vài ngày, phải đến trước khi khai giảng hai ngày hắn mới trở về trường học. Hắn nghĩ lúc này Hoắc Vũ Hạo đã sớm trở lại đợi hắn, dù sao hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều. Lúc này hắn cũng đang cố nhăn mặt bày ra một bộ dạng hối lỗi chuẩn bị giải thích nên không lấy chìa khóa mở cửa.
Không có phản ứng? Trong ký túc xá hoàn toàn không có giọng nói đáp trả khiến Vương Đông ngơ ngác.
“Nè nè, đừng có xấu bụng như thế chứ, ta đâu phải muốn đến trễ đâu, thật sự có lý do mà.”
Vương Đông tiếp tục gõ cửa, bên trong vẫn im lặng.
“Hoắc Vũ Hạo, ngươi là tên quỷ hẹp hòi! Ngươi không mở cửa thì ta tự mở.” Vương Đông chu miệng hét lên.
Vẫn như cũ không có phản ứng.
Lúc này Vương Đông đã thật sự ngạc nhiên, hắn biết tuy mình về trễ nhưng chắc chắn Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ không im lặng như thế. Hắn lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Căn phòng hoàn toàn yên lặng, khung cảnh không hề khác so với trước lúc hắn rời đi. Vương Đông cuốn chăn đệm của mình lại, phía dưới vẫn còn một lớp chống bụi. Còn bên giường của Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ, trên mặt đất lẫn trên bàn đã phủ một lớp bụi mờ.
Vương Đông bước đến vài bước rồi nhìn kỹ giường của Hoắc Vũ Hạo rồi xoay lại nhìn giường mình sau đó khuôn mặt hắn bỗng nhiên trắng bệt.
Chưa về, hắn lại chưa về? Lúc này Vương Đông bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, hắn thà rằng để Hoắc Vũ Hạo trở về sớm đợi mình, để hắn tức giận mình chứ không hề muốn có cảm giác này, cảm giác toàn thân trống rỗng hít thở dồn dập khó khăn.
“Tại sao hắn còn chưa trở lại, chẳng phải hắn có lão sư dẫn vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để lấy Hồn Hoàn thứ hai sao… tại sao còn chưa quay về? Hắn là cô nhi thì có thể đi đâu?”
Lúc này tâm thần Vương Đông vô cùng nóng nảy, hắn thở dồn dập vài hơi rồi quay đầu chạy ra ngoài. Đến cửa ký túc xá thì hắn dừng lại rồi ngồi xổm xuống cạnh người lão giả:
“Lão gia à, ông có thấy Hoắc Vũ Hạo trở về chưa? Là người ở cùng phòng với con đó!”
Lão giả trợn mắt lên rồi lắc đầu. Vương Đông cắn môi rồi lại đứng dậy chạy về khu làm việc của các lão sư. Hắn chạy đến văn phòng của Chu Y, lúc này Chu Y đang ngồi trước bàn làm việc nói chuyện gì đó với một nhóm đệ tử. Vương Đông lúc này đã vô cùng lo lắng nên không để ý nhiều, hắn chạy vào gọi to:
“Chu lão sư, Chu lão sư ơi! “
Đang đứng trước mặt Chu Y là một nhóm đệ tử năm nhất ban một, cả bọn thấy Vương Đông vội vàng chạy tới cũng giật mình hoảng hốt. Tất cả đều biết tính của lão sư Chu Y, nàng rất ghét những đệ tử không hiểu quy củ, tuy Vương Đông là trưởng lớp nhưng dám làm loạn thế này cũng thật là lớn gan.
Nhưng Chu Y lại khiến cả bọn ngạc nhiên hơn. Nàng không những không tức giận mà lại còn đứng dậy, sau đó cả hai cùng hỏi một câu.
Chu Y: “Hoắc Vũ Hạo đâu?”
Vương Đông: “Chu lão sư à, Hoắc Vũ Hạo đâu rồi?”
Lời vừa dứt cả hai lại trợn mắt nhìn nhau sau đó lại cùng hô to:
“Ngươi (người) đang tìm Hoắc Vũ Hạo?”