Đấu La Đại Lục 2

Chương 1020 - Ta Không Chết? (2)

Bối Bối đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nhìn thấy tên tà hồn sư bị băng phong, hắn đã không để ý đi trách cứ Hoắc Vũ Hạo trước đó mạo hiểm. Dù sao, từ trên người tà hồn sư rất có khả năng được đến tin tức của Đường Nhã a! Dù là trầm ổn như hắn, lúc này hô hấp cũng không nhịn được trở nên nặng nề.

"Hắn còn có thể khôi phục sau khi băng tan sao?" Bối Bối thấp giọng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Nếu như là trong thời gian ngắn, vậy khẳng định là không có vấn đề. Nhưng hắn bị ta đóng băng hơi lâu, ta cũng không nghĩ tới bản thân sẽ mê man lâu như vậy, bây giờ liền không có nắm chắc. Bất quá, dựa theo lý thuyết mà nói, vẫn là có cơ hội. Dù sao tà hồn sư tu vi cũng có cấp bậc Hồn Thánh. Coi như bị ta đông cứng, hồn lực của hắn cũng có thể bảo vệ cơ thể. Ta thử một chút."

Vừa nói, tay phải của Hoắc Vũ Hạo nâng lên, ấn phía trên băng điêu.

Băng nguyên tố nhu hòa được hắn tinh vi chưởng khống chậm rãi bị hút ra, dung nhập bản thân hắn. Từ sau khi trong hôn mê tỉnh lại, đây là lần thứ hai Hoắc Vũ Hạo thôi động hồn lực của bản thân, lúc này hắn muốn so với lúc vừa tỉnh lại càng thêm thanh tỉnh, lập tức lại lần nữa cảm thấy cường độ hồn lực dày đặc của bản thân. Không chỉ là hồn lực, dường như ngay cả tinh thần lực cũng có chỗ tăng lên. Tinh thần hồn hạch trong mi tâm càng trở nên thâm thúy, phảng phất xung quanh hồn hạch là vô tận tinh không, mà hồn hạch là hắc động có thể thôn phệ hết thảy.

Long Tiêu Dao đến tột cùng đối với ta làm cái gì? Vì sao cảm giác tăng lên rõ ràng như thế? Không được, chờ ta xử lý xong sự tình, nhất định phải đi học viện kiểm tra một chút, nhìn xem bây giờ hồn lực đến tột cùng đạt tới cường độ như thế nào.

Băng điêu trước mặt dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo dần dần hòa tan, nhưng lại cũng không có giọt nước chảy ra, dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, trong lúc băng tan, thủy nguyên tố liền tự hành tản ra trong không khí. Cho nên chỉ có thể cảm giác được trong gian phòng hơi ướt át một chút mà thôi.

Dần dần, băng biến mất, bản thể của tên tà hồn sư cũng hoàn toàn hiển lộ ra, mặt ngoài làn da bắt đầu trở nên mềm mại, nhưng cơ năng thân thể vẫn như cũ bị đông cứng.

Rất nhanh, băng đã hoàn toàn hòa tan. Hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo biến thành màu xám nhàn nhạt, lẩm bẩm ngâm xướng vài câu chú ngữ, sau đó một chưởng vỗ phía trên ngực trái tà hồn sư.

Đệ tam vũ hồn, Vong Linh Pháp Sư.

Hoắc Vũ Hạo không thể sử dụng Cực Hạn Băng hoặc tinh thần lực của Linh Mâu đối với tà hồn sư tiến hành thức tỉnh, nếu không khẳng định lại bởi vì khác biệt thuộc tính to lớn làm đối phương sinh ra kháng cự, từ đó tổn thương bản thể đối phương. Trong thời điểm này, chuyển hoán thành lực lượng Vong Linh Pháp Sư liền rất hữu dụng. Nói theo một ý nghĩa nào đó, thời điểm Hoắc Vũ Hạo thi triển vong linh ma pháp, có một phần lực lượng cùng tà hồn sư trăm sông đổ về một biển.

Lực lượng âm u xông vào trong cơ thể đối phương, đầu tiên kích hoạt trái tim của tà hồn sư, hồn lực đè xuống ép máu của trái tim tự động chảy xuôi, dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, huyết dịch bắt đầu di chuyển có quy luật toàn thân. Sau đó Hoắc Vũ Hạo mới bắt đầu thử nghiệm thức tỉnh đại não của hắn.

Dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, hết thảy xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tiến vào hiệu quả của hồn kỹ Mô Phỏng.

Hồn kỹ Mô Phỏng cùng lĩnh vực Tinh Thần Triền Nhiễu đem kết hợp, khiến tia sáng trong gian phòng Bối Bối làm việc lập tức mờ đi, hơn nữa trong cả căn phòng đều tràn ngập khí tức âm sâm.

Hoắc Vũ Hạo hướng Bối Bối đưa mắt liếc ý một cái, Bối Bối gật đầu, kéo Nam Thu Thu lui sang một góc tối. Mặc dù hắn không biết Hoắc Vũ Hạo muốn làm cái gì, nhưng khẳng định là có thủ đoạn muốn nhằm vào tên tà hồn sư này.

Như Hoắc Vũ Hạo đã nói, tà hồn sư cấp bậc Hồn Thánh, sinh mệnh lực cực kì tràn đầy. Dựa vào sự giúp đỡ của Hoắc Vũ Hạo, nhịp đập trái tim của tên tà hồn sư dần dần quy về trạng thái ổn định, mạch máu đã có thể tự động bơm máu. Mà ý thức của hắn cũng dần dần bắt đầu khôi phục.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo vui mừng, xem ra, tên tà hồn sư bị đóng băng cũng không nhận phải tổn thương chân chính. Như vậy hắn liền càng thêm có nắm chắc có thể đem hắn từ trong ngủ say tỉnh táo lại. Cơ năng thân thể của hắn hết thảy bình thường, bị Cực Hạn Băng đông lạnh cũng không để hắn sinh ra tổn thương quá lớn.

Một kiện hắc sắc đấu bồng được Hoắc Vũ Hạo từ trong trữ vật hồn đạo khí của bản thân lấy ra, sau đó khoác trên người mình. Trong hoàn cảnh âm u xung quanh, nhất thời làm hắn nhìn qua có mấy phần thần bí. Dòng khí màu xám nhàn nhạt vây quanh Hoắc Vũ Hạo xoay tròn. Tay trái vừa nhấc, lấy hồn kỹ Mô Phỏng huyễn hóa ra một cây pháp trượng trên đầu gắn bảo thạch đầu lâu, yên tĩnh đứng đợi.

Rốt cục, tên tà hồn sư kia dần dần thanh tỉnh lại. Khi hắn mở to mắt, lập tức cảm giác được xung quanh ở vào một loại hoàn cảnh với hắn mà nói rất thoải mái. Hơn nữa, xung quanh thân thể còn có từng vòng khí lưu vây quanh, chống đỡ lấy thân thể của hắn không đến mức đổ xuống.

"Đây là chuyện gì đây?" Tà hồn sư vừa tỉnh táo lại tinh thần rõ ràng có chút mê mang.

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo trở nên trầm thấp mà khàn khàn. Lạnh lùng nói: "Ngươi nói là chuyện gì đây?" Vừa nói, hắn hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực cường hãn đôi chút va chạm vào đầu của tà hồn sư.

Tà hồn sư giật mình, lập tức gia tốc tỉnh táo lại, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo toàn thân tản ra dòng khí màu xám trước mặt, cảm thụ được khí tức vong linh cường đại trên người hắn, lập tức giật nảy cả mình. Lúc này Hoắc Vũ Hạo mô phỏng ra khí tức dao động, thế nhưng là cấp bậc Phong Hào Đấu La.

Đối với chuyện này, hắn lại quá am hiểu, hắn bây giờ căn bản chính là bắt chước lão sư đã mất của bản thân, Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Mặc dù hắn không có năng lực thần thức như Y lão, nhưng đơn thuần bắt chước khí tức còn có thể làm được không sai biệt lắm.

Vị Tà Hồn Thánh trước mặt bởi vì vừa mới thức tỉnh, hồn lực trong cơ thể còn đang trong quá trình khôi phục, cảm giác mười phần không rõ ràng. Không sai biệt lắm giống như trạng thái lúc tờ mờ sáng, một người vừa mới ngủ mê tỉnh lại. Tự nhiên là cảm giác không rõ ràng đến tột cùng phát sinh cái gì. Chỉ sẽ cảm thấy người trước mặt thập phần cường đại, nhưng khí tức cũng giống như hắn, đều là tà hồn sư.

"Người, người là. . ." Tà Hồn Thánh kinh nghi bất định hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần nói cho ta phát sinh sự tình gì là được. Ngươi vì sao sẽ té xỉu bên cạnh hoàng cung. Là ai đem ngươi làm ngất đi?"

Tà Hồn Thánh vô thức hồi đáp: "Có một tên hồn sư cấp bậc Hồn Thánh xâm lấn hoàng cung, giết một thuộc hạ của ta, sau khi ta phát hiện hắn, liền lập tức đuổi theo. Lúc đầu ta đã chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, nhưng không biết vì cái gì, người kia đột nhiên quay người trở lại, ta chẳng qua là cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt, sau đó toàn thân lạnh lẽo, liền không biết gì nữa."

"Ngươi là đang nói thật sao? Có bỏ sót chỗ nào không?" Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói, đồng thời cũng đang lặng yên không một tiếng động phóng thích ra tinh thần lực của mình, một cách vô tri vô giác ảnh hưởng tâm trí của Tà Hồn Thánh.

"Đương nhiên là nói thật. Người rốt cuộc là ai?" Tà Hồn Thánh lúc này dường như tỉnh táo thêm một chút, ánh mắt nhìn vào Hoắc Vũ Hạo cũng toát ra mấy phần nghi hoặc.

Hoắc Vũ Hạo âm thanh lạnh lùng nói: "Ta là ai ngươi không cần biết, ta đã nói qua, hỏi nhiều đối với ngươi cũng không có chỗ tốt. Ngươi chỉ cần biết, ta là do Chung Ly giáo chủ phái tới giám sát các ngươi bên này là được."

"Người, người là người của Cung Phụng Đường?" Tà Hồn Thánh tựa hồ nghe được sự tình cực kỳ sợ hãi, thanh âm bỗng chốc liền trở nên run rẩy.

Cung Phụng Đường? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ động, hắn trước kia dường như cũng từng nghe qua Thánh Linh Giáo có cái thuyết pháp này. Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao, dường như chính là một thành viên của Cung Phụng Đường, hơn nữa hẳn là địa vị rất cao mới đúng.

"Ngươi biết liền tốt. Nói đi, có chỗ nào bỏ sót không? Còn có, người đánh ngất ngươi có bộ dáng gì?"

Tà Hồn Thánh cười khổ nói: "Ta thật nhớ không rõ, cung phụng đại nhân."

"Đã ngươi nhớ không rõ, ta liền giúp ngươi suy nghĩ một chút. Không nên chống cự, nếu không, tạo thành hậu quả gì ta cũng không quản được." Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo liền bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Thanh âm của hắn trầm thấp mà khàn khàn, nhưng lại dường như có một loại ma lực đặc thù.

Vị Tà Hồn Thánh kia liền ngây ngốc nhìn lấy hắn, mặc cho hắn ngâm xướng. Mà Bối Bối tránh ở góc tối không khỏi vì Hoắc Vũ Hạo lau một vệt mồ hôi, tiểu tử này lá gan cũng quá lớn, dù nói không biết hắn là dùng thủ đoạn gì, thế nhưng, nếu như Tà Hồn Thánh kịp phản ứng, trực tiếp công kích hắn, khẳng định sẽ có phiền phức.

Bất quá, Hoắc Vũ Hạo đối với lòng người nắm chắc hiển nhiên là rất chuẩn, hơn nữa, năng lực Vong Linh Pháp Sư của hắn cùng tà hồn sư rất giống, đến mức coi như tên Tà Hồn Thánh trong lòng có chỗ nghi hoặc, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức vong linh mãnh liệt trên người hắn, cũng chỉ có thể ngầm đồng ý. Trên thân mình Hoắc Vũ Hạo tản mát ra khí tức quá mức cường đại, hắn căn bản cũng không dám chống cự. Hơn nữa, Cung Phụng Đường trong Thánh Linh Giáo có cực kì địa vị siêu nhiên, cũng không phải hắn có khả năng chống lại.

Nương theo tiếng ngâm xướng, xung quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu sinh ra một tầng hào quang màu trắng xanh, dần dần ngưng tụ thành hỏa diễm, bốc cháy giữa hắn cùng Tà Hồn Thánh.

Chỉ nhìn một cái, Tà Hồn Thánh đã cảm thấy linh hồn của mình phảng phất bị hút ra, không thể dời mắt đi nữa, dần dần, ánh mắt của hắn trở nên mê võng, mê ly, cả người phảng phất đều lâm vào một loại trạng thái kỳ quái. Giống như mất đi linh hồn.

Khống Hồn Chi Hỏa. Chính là pháp thuật cường đại lúc trước Y lão nhằm vào một chút cường giả tiến hành khống chế thân thể. Nhưng tác dụng phản phệ cũng cực mạnh. Cho nên, trừ phi là tu vi chênh lệch to lớn, nếu không cho dù là Y Lai Khắc Tư cũng sẽ không dễ dàng vận dụng.

Mà Hoắc Vũ Hạo đối mặt Tà Hồn Thánh, tu vi hồn lực song phương mặc dù không sai biệt lắm, nhưng tinh thần lực chính là một trời một vực, huống chi thân thể Tà Hồn Thánh mới vừa vặn hết đóng băng, đang trong trạng thái suy yếu, lại sao có thể chống cự Khống Hồn Chi Hỏa chứ?

"Ngươi tên là gì?" Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng hỏi.

"Ta gọi Chử Diễm Vĩ." Tà Hồn Thánh ngơ ngác nói.

Hoắc Vũ Hạo lại hỏi: "Ngươi lần này đến đế quốc Thiên Hồn, nhiệm vụ là cái gì?"

"Nhiệm vụ hiệp trợ Thụy Yểm đại nhân, giám sát đế quốc Nhật Nguyệt chưởng khống quan phương đế quốc Thiên Hồn. Đồng thời cũng tranh thủ nắm giữ nhiều tài nguyên hơn. Hết thảy nghe theo Thụy Yểm đại nhân phân phó."

"Hai vị Thánh nữ ở địa phương nào?" Làm nửa ngày công tác chuẩn bị, Hoắc Vũ Hạo rốt cục hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất.

Bối Bối trong góc tối cũng liền nắm chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chăm chú tên Tà Hồn Thánh Chử Diễm Vĩ.

Bình Luận (0)
Comment