Dịch: HảiFull
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, đôi mắt hắn loé ra một luồng ánh sáng màu ánh kim, Vũ Hồn Linh Mâu xuất hiện, hai Hồn Hoàn một trắng một tím từ dưới chân hắn bay lên.
Sự khiếp sợ lại một lần nữa trở về trên khuôn mặt Phàm Vũ, Chu Y và Vương Đông.
Ngàn năm, lại là ngàn năm. Không ngờ Hồn Hoàn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo lại là Thiên niên Hồn Hoàn. Cuối cùng cả tháng nay hắn đã làm những chuyện gì a. Một người không có nổi một kỹ năng công kích vậy mà có thể tự thu thập Hồn Hoàn ngàn năm, chuyện này đúng là không biết nói sao nữa.
“Hồn hoàn ngàn năm? Làm sao... làm sao cơ thể con chịu đựng nổi?” Vẻ mặt Chu Y đầy sự khó tin.
“Ban nãy Vũ Hồn Băng Bích Hạt đem đến cho con Hồn Hoàn ngàn năm ta đã thấy khó tin rồi, giờ Vũ Hồn Linh Mâu cũng có Hồn Hoàn ngàn năm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Con đừng nói với ta là con ngủ một giấc là có hết tất cả đấy nhé, nếu thế sau này ngày nào ta cũng chạy đến cực bắc ngủ một giấc.”
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói: “Cái này... dĩ nhiên không phải đệ tử ngủ là có được rồi. Là đệ tự giết một Hồn Thú, sau đó mới phát hiện nó có thuộc tính tinh thần, đến lúc hấp thu nó làm Hồn Hoàn mới phát hiện tu vi của nó đã trên ngàn năm. Còn tại sao đệ tử có thể chịu đựng nổi, có lẽ vì đệ tử có thêm... một Hồn Cốt.”
Cả ba người vừa nghe xong đều đồng loạt run rẩy. Hai Hồn Hoàn ngàn năm, một Hồn Cốt, rốt cục lần này Hoắc Vũ Hạo rơi vào cái bảo khố gì thế này???
Phàm Vũ nói: “Con nói rõ ràng mọi chuyện xem, rốt cuộc còn chuyện gì nữa.”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu ngoan ngoãn nói tiếp: “Khối Hồn Cốt đó cũng xuất hiện sau khi đệ tử tỉnh dậy, hình như có liên quan đến Băng Bích Hạt, vả lại còn là Hồn Cốt thân thể. Lúc đệ tử phát hiện khung xương mình có gì đó kỳ lạ liền lập tức rót Hồn Lực vào bên trong xương sống, sau đó từ đó phát ra một luồng khí lạnh cực kỳ khủng bố, tiếc là chỉ có thể duy trì một chút, lát sau Hồn Lực đã tiêu hao sạch sẽ.”
“Lúc đệ tử phát hiện từ người con Hồn Thú mình vừa tiêu diệt bay ra một Hồn Hoàn màu tím đã rất hoảng sợ, nhưng lúc đó không còn cứu vãn kịp nữa, đành cắn răng chịu đau đớn mà hấp thu. Rồi cứ vậy không biết mất bao lâu cũng hoàn thành. Còn nguyên nhân sâu xa như thế nào đệ tử cũng không rõ nữa, đệ tử đoán có lẽ liên quan đến khối Hồn Cốt này.”
Chu Y gật đầu nói: “Rất có thể, nhưng làm sao con giết được con Hồn Thú ngàn năm đó. Cho dù đệ tử có ba Hồn Hoàn cũng không thể dễ dàng giết được nó, huống chi lúc đó con mới có mỗi một Hồn Hoàn.”
Hoắc Vũ Hạo nói tiếp: “Con Hồn Thú đệ tử gặp phải rất kỳ lạ, nó là một con mãnh hổ màu trắng, lúc vừa gặp đệ tử đã cảm thấy con này rất khó xơi, nên nào có ý định liệp sát nó. Đệ tử lập tức quay đầu bỏ chạy, chạy được một lúc nhìn lại thì thấy thật may nó không đuổi theo mình.
Nhưng nghĩ kĩ lại, đệ tử cảm thấy có gì đó không đúng, loài hổ lúc nào cũng hiếu chiến, tại sao nó gặp đệ tử mà không đuổi theo chứ? Vì thế đệ tử lớn mật quay lại quan sát nó, không ngờ nó vẫn đứng đấy nhìn đệ tử nhưng chẳng có ý định công kích. Sau đó đệ tử dùng một viễn trình Hồn Đạo Khí đánh thẳng vào nó thì thấy cơ thể nó đột nhiên trở nên hư ảo, công kích của đệ tử thất bại. Rồi nó cũng nhào đến đánh thẳng vào đệ tử.
“Lúc đó đệ tử cảm thấy mình ngu ngốc lắm, kỳ này chết là cái chắc rồi. Đệ tử lại tiếp tục quay đầu bỏ chạy, nhưng tốc độ của con mãnh hổ kia nhanh hơn đệ tử rất nhiều, vài bước đã đuổi kịp rồi. Nó nhe hàm răng hung tợn đánh về phía đệ tử. Trong lúc cấp bách đệ tử không biết làm sao đành phóng xuất Vũ Hồn Băng Bích Hạt này ra.
Nó đỡ lấy Vũ Hồn của đệ tử, lúc đó đệ tử sợ lắm, đệ tử tưởng mình tiêu đời rồi nên đành đánh liều một lần giơ tay lên chộp lấy cổ nó, mà con mãnh hổ này vẫn tiếp tục công kích vào đệ tử, không ngờ nó lại sử dụng kỹ năng công kích tinh thần. Trùng hợp là Vũ Hồn của đệ tử là Linh Mâu a!
Tuy rằng tinh thần bị nó công kích có chút choáng váng nhưng chưa bị thương tổn thật sự. Lúc tỉnh táo lại đệ tử mới phát hiện con bạch hổ ban nãy đã biến mất, còn trong tay mình lại là một con trùng thật lớn. Cơ thể nó màu trắng như tuyết, dài chừng một thước, còn hết sức trong suốt nữa. À, đúng rồi, nó giống hệt con tằm bình thường vậy.
Từ sau khi đệ tử có thêm Vũ Hồn bọ cạp, đệ tử cảm thấy thực lực của mình đã cao lên nhiều lắm, con tằm lớn đó hình như bị đệ tử bóp chết. Lúc đó đệ tử có suy nghĩ gì nhiều đâu, chỉ biết bản thân mình có Vũ Hồn thuộc tính tinh thần, còn Hồn Thú thuộc tính tinh thần lại vô cùng khó tìm nên cứ hấp thu trước tính sao. Sau đó thì có được Hồn Hoàn ngàn năm này.”
Vương Đông khó tin hỏi: “Chuyện ngươi kể quá ly kỳ đi, làm sao chốc là hổ chốc lại thành con tằm thế kia?”
Hoắc Vũ Hạo cười thần bí nói: “Lúc đầu ta cũng không hiểu giống như ngươi, nhưng đến lúc ta biết Hồn Kỹ mới nhất của mình là gì liền thông suốt. Các người xem đây.”
Hoắc Vũ Hạo vừa dứt lời, trong mắt hắn lại loé ra ánh sáng màu vàng kim, Hồn Hoàn màu tím trên người cũng sáng rực lên. Hắn lùi nhanh về sau vài bước, đi đến gần Vương Đông, sau đó Phàm Vũ và Chu Y liền kinh ngạc phát hiện trước mặt có đến hai Vương Đông, còn Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn biến mất.
Vương Đông quay đầu nhìn "Vương Đông" ở bên cạnh mình, giật mình hỏi: “Đây là kỹ năng gì?”
Vầng sáng bên người "Vương Đông" kia lại xuất hiện, vặn vẹo một lát rồi trở lại là Hoắc Vũ Hạo. Kế tiếp, Hoắc Vũ Hạo lại làm ra một chuyện khiến tất cả mọi người ở đây đều giật mình kinh hãi, hai Hồn Hoàn trên người hắn nháy mắt có sự biến đổi.
Hai cái vốn một trắng một tím, nháy mắt đều biến thành màu đỏ, một Hồn Hoàn màu đỏ tràn ngập khí tức khủng bố. Nháy mắt sao khi nó xuất hiện, một áp lực kinh khủng lập tức đè xuống căn phòng khiến Phàm Vũ và Chu Y theo bản năng xuất ra Hồn Hoàn của mình, hơn nữa cả hai đều đồng loạt lui về sau.
“Mười... Hồn Hoàn mười vạn năm?” Vương Đông thảng thốt kêu lên.
Phản ứng của hắn thế này còn không kịch liệt bằng hai vị sư phụ bên cạnh nữa, vì hắn và Hoắc Vũ Hạo có Vũ Hồn dung hợp nên hắn chẳng bị chút áp lực uy hiếp nào.
Ánh sáng lại một lần nữa biến đổi, hai Hồn Hoàn màu đỏ khủng bố biến mất, thay vào đó là hai Hồn Hoàn màu trắng hết sức yếu ớt.
Từ mười vạn năm đến mười năm thật là một sự chênh lệch rất lớn.
Hoắc Vũ Hạo cười cười nói: “Đây chính là kỹ năng mới nhất từ Hồn Hoàn ngàn năm - Mô Phỏng. Ta có thể thông qua dao động tinh thần khiến mọi thứ biến đổi, từ đó có thể mô phỏng thành bất cứ vật gì tuỳ ý ta muốn. Nhưng phạm vi mô phỏng không vượt quá đường kính ba thước, hơn nữa nhờ kỹ năng mô phỏng này ta có thể thay đổi màu sắc Hồn Hoàn thành gì cũng được. Tuy nó là kỹ năng thuộc tính tinh thần không có lực công kích gì nhưng nếu sử dụng đúng chỗ cũng sẽ tốt lắm.”
Đúng vậy, đây là Hồn Kỹ thứ hai của Vũ Hồn Linh Mâu. Tuy mọi chuyện ban nãy hắn nói đa phần đều là giả, nhưng Hồn Kỹ thứ hai và quá trình có được Hồn Hoàn thì không sai lệch lắm, chỉ thiếu chuyện hắn có thể đánh chết con Hồn Thú kia là nhờ Thiên Mộng Băng Tằm tìm được và giúp hắn phá vỡ ảo giác mà thôi.
Loài Hồn Thú nào Thiên Mộng Băng Tằm quen thuộc nhất? Dĩ nhiên là chủng tộc của nó chứ ai! Năng lực mô phỏng này tuy không có tác dụng công kích nhưng lại là cách bảo vệ tính mạng tốt nhất của loài băng tằm. Đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói thì kỹ năng này càng có ích hơn. Có kỹ năng mô phỏng thì bất cứ lúc nào Hoắc Vũ Hạo cũng có thể thay đổi màu sắc Hồn Hoàn của mình mà không sợ bại lộ thân phận Hồn Hoàn đầu tiên của Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, đấy cũng là lý do tại sao ban nãy Vũ Hồn Băng Đế xuất hiện lại có Hồn Hoàn màu tím.
“Tốt, mô phỏng tốt lắm.”
Hai mắt Phàm Vũ lập tức sáng lên, thân là một Hồn Đạo Sư cường đại nên lập tức hắn đã nghĩ ra một vài ứng dụng cho kỹ năng này, quan trọng hơn là nó có thể che dấu một cách hoàn hảo thực lực của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng vô cùng chấn động, hắn bị số Hồn Hoàn trên người Phàm Vũ doạ hết hồn.
Hai vàng, hai tím, bốn đen, tổng cộng tám Hồn Hoàn. Hắn biết vị sư phụ khoảng bốn mươi tuổi này của mình là một người hết sức xuất sắc, nhưng không thể tưởng tượng nổi lại là một cường giả Hồn Đấu La. Bát Hoàn - Hồn Đấu La... với tuổi của sư phụ mà đã đạt đến bậc Hồn Đấu la thật quá sức tưởng tượng mà.
Phàm Vũ trầm giọng nói: “Vũ Hạo, hiện giờ cho sư phụ câu trả lời đi. Con muốn ở lại hệ Vũ Hồn hay để ta công bố thân phận đệ tử trung tâm của hệ Hồn Đạo?”
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự, cung kính quỳ xuống nói: “Một ngày làm thầy, suốt đời là cha. Lão sư, đệ tử muốn được tiếp tục ở lại hệ Hồn Đạo học tập tri thức.”
“Tốt, tốt lắm.” Phàm Vũ cực kỳ vui mừng, hắn liền tiến lên kéo Hoắc Vũ Hạo ra trước mặt mình.
“Đứa trẻ ngoan. Đã thế thì con phải làm theo mệnh lệnh này của ta. Sau này bất kể là sát hạch thăng cấp hay luận bàn với các đệ tử khác đều phải sử dụng Hồn Kỹ biến tất cả Hồn Hoàn của con thành màu trắng, biết chưa?” Nói xong trên khoé miệng hắn vẫn còn ẩn ẩn một nụ cười xấu xa.
Chu Y tức giận nói: “Chàng đang dạy nó giả heo ăn thịt hổ sao?”
Phàm vũ mỉm cười nói: “Có gì không tốt chứ? Các lão sư bên hệ Vũ Hồn của nàng, người nào cũng thông minh nhanh trí. Nếu để bọn họ biết rõ tình hình còn không chạy sang đây cướp người sao?”
Chu Y ngờ vực nói: “Tiền viện trưởng không phải đã cá cược với Ngôn viện trưởng rồi sao? Chẳng lẽ Ngôn viện trưởng còn nuốt lời?”
Phàm Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Làm sao không thể chứ? Có một đệ tử thiên tài trước mặt, đánh cuộc thì là cái gì? Nàng đừng thấy bình thường Ngôn viện trưởng đạo mạo nghiêm trang, nếu có cơ hội giúp hệ Vũ Hồn càng thêm mạnh mẽ thì đến đen lão cũng nói thành trắng được.
Nàng không thấy bình thường Tiền viện trưởng gian xảo thế nào vậy mà còn chịu thua Ngôn viện trưởng nữa, đạo lý cẩn tắc vô ưu chẳng lẽ nàng không hiểu. Vương Đông, ta muốn ngươi giữ bí mật chuyện này, nếu không từ nay ngươi là kẻ thù của cả hệ Hồn Đạo.”
*cẩn tắc vô ưu: cẩn thận thì không lo về sau.
“Thôi, cả hai về ký túc xá đi, chuyện còn lại để ta giải quyết. Vũ Hạo, ít nhất từ giờ đến năm thứ ba con vẫn phải ở hệ Vũ Hồn học tập, cho nên dù ta tuyên bố với bên ngoài con là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo, con vẫn phải khiêm tốn nghe chưa?”
“Dạ sư phụ.”
Phù, cuối cùng cũng xong rồi, Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi nhẹ nhõm.