"Thật có lỗi, ta cũng không muốn như vậy, chúng ta thật không có ác ý." Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói. Dù nói không biết thân phận cụ thể của nàng trong Hải Công Chúa nhất tộc, nhưng thân là hồn thú mười vạn năm, nghĩ đến địa vị cũng sẽ không quá nhỏ.
Mỹ nhân ngư mang vương miện chỉ hung dữ nhìn lấy hắn, trong đôi mắt tràn ngập cừu hận.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm than, hắn biết, bản thân chỉ sợ rất khó xoay chuyển tâm tính cừu hận của mỹ nhân ngư. Dù nói không biết nàng vì sao cừu hận nhân loại như thế, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn mang theo Đường Vũ Đồng bình an rời đi. Muốn nói lấy sức một mình hắn hóa giải phần cừu hận này, hắn cũng không ngây thơ như vậy.
Ngay lúc này, đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được có chút không đúng, bởi vì Vận Mệnh Nhãn từ đầu đến cuối mở ra, cho nên cảm giác của hắn phá lệ nhạy cảm.
Tốc độ băng cầu nổi lên không hiểu sao chậm lại, một chút ánh sáng yếu ớt nguyên bản vừa mới xuất hiện trong biển rộng cũng trong trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm tích.
Không tốt!
Hoắc Vũ Hạo vô thức ôm sát mỹ nhân ngư mang vương miện, lòng cũng đã chìm vào đáy cốc. Hắn là sẽ không thật giết con tin trong tay, bằng không mà nói, cùng hải hồn thú liền rốt cuộc không có chỗ trống hòa hoãn. Lúc này hắn có thể cảm nhận được biến hóa trong nước biển, nhưng lại không cảm giác được nơi phát ra biến hóa. Lấy tinh thần lực của hắn đều không cảm giác được, có thể thấy được đối thủ khống chế biển cả cường đại cỡ nào.
Mỹ nhân ngư mang vương miện lúc này vừa thẹn lại vừa phẫn, nàng còn chưa hề bị nhân ngư khác phái gần gũi như vậy, hải hồn thú đều không có, chớ nói chi là nhân loại.
Khí tức nhân loại vô cùng mạnh mẽ, nhất là tinh thần lực, cơ hồ là một nhân loại cường đại nhất nàng từng thấy qua, trên người còn có khí tức đặc hữu của nhân loại, không có mùi tanh phổ biến tồn tại trong biển của hải hồn thú, ngược lại mười phần tươi mát. Hắn một tay ôm bên hông mình, một tay nắm cổ của mình.
Hoắc Vũ Hạo cũng không biết là, mỹ nhân ngư nhất tộc vị trí mẫn cảm nhất chính là cổ, nếu như hắn lúc này đưa bàn tay lấy ra liền sẽ phát hiện. Cái cổ thon dài của mỹ nhân ngư mang vương miện đã biến thành một mảng ửng đỏ.
"Nhân loại, các ngươi không thể nào chạy trốn."
Một cỗ lực lượng kỳ dị đột nhiên không hề có điềm báo trước xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được trong tay bỗng nhiên chợt nhẹ, nguyên bản mỹ nhân ngư mang vương miện dáng người thon dài vậy mà hóa thành vô số bọt khí từ trong lòng ngực hắn tràn ra, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa, mà trong cả phiến hải vực, không gian cũng theo đó phong bế, lại rốt cuộc không có bất kỳ dấu hiệu dòng nước dao động.
Một cỗ uy áp to lớn không gì sánh được bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng tràn tới, Hoắc Vũ Hạo vốn đã dựa vào nội tức hô hấp, lần này sắc mặt càng tái nhợt, hắn đã rõ ràng cảm nhận được cảm giác ngạt thở, hắn hiểu được, dù cho hải hồn thú không công kích hắn, hắn cũng kiên trì không được bao lâu.
Một đạo lam quang trong suốt bỗng nhiên ở trong nước biển sáng lên, chính là một cột sáng từ đáy biển truyền đến, một mực chiếu xạ đến hải vực song song cách Hoắc Vũ Hạo ba trăm mét, hai thân ảnh cũng theo đó nổi lên.
Một trong số đó chính là mỹ nhân ngư mang vương miện một mặt thần sắc phẫn uất. Mà bên người nàng, còn có một đầu mỹ nhân ngư khác.
Bộ dáng mỹ nhân ngư này hết sức kỳ lạ, dáng người cùng mỹ nhân ngư mang vương miện không xê xích bao nhiêu, nhưng mà, vương miện trên trán nàng lại là kim sắc, ngay cả lân phiến trên đuôi cá nửa người dưới cũng đồng dạng kim sắc. Uy áp mạnh mẽ áp chế Hoắc Vũ Hạo không thể động đậy, chính là từ trên người vị mỹ nhân ngư ngoại hình giống như trung niên mỹ phụ xuất ra.
Nếu như không phải trong biển rộng, Hoắc Vũ Hạo lại có thể liên thủ với Đường Vũ Đồng, hắn có lẽ còn có sức liều mạng. Thế nhưng, sâu trong biển cả là sân nhà của người ta, hắn biết, so đấu thực lực đã không có khả năng có cơ hội đào tẩu. Bởi vì hắn đã nhận ra thân phận của vị kim quan mỹ nhân ngư.
Trong phiến hải vực này, có thể có được thực lực cường đại như thế, chỉ sợ cũng chỉ có vị kia.
"Tôn kính Hải Công Chúa, ngài hảo!" Thân thể Hoắc Vũ Hạo không thể động, nhưng ý niệm tinh thần của hắn lại có thể, đem ý tứ của bản thân truyền ra ngoài.
"Nhân loại, vì cái gì muốn tới gia viên của chúng ta? Các ngươi còn muốn tiếp tục đến đây ô nhiễm sao? Các ngươi đã hãm hại nhiều tộc nhân của chúng ta, chẳng lẽ còn không đủ?" Thanh âm Hải Công Chúa băng lãnh lăng lệ, tràn ngập sát cơ, nhưng lại cũng không có trong lúc nhất thời động thủ.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Thật có lỗi, Hải Công Chúa tiền bối, ta cũng không biết đã từng có nhân loại đối với ngài cùng tộc nhân làm qua cái gì. Ta chỉ có thể nói, lần này ta cùng đồng bạn của ta đến đây cũng không có ác ý gì. Chỉ là có chút sự tình muốn thương lượng với ngài, mục đích của chúng ta cũng là đến đây tìm kiếm người. Nếu như người chịu cho ta một cơ hội, ta nguyện thúc thủ chịu trói, sau đó lại đem mục đích của chúng ta nói ra."
"Người nắm trong tay phiến hải vực này, tự nhiên biết tất cả mọi chuyện phát sinh trong hải vực. Vậy thì, người nên rõ ràng, trong toàn bộ quá trình ta cùng đồng bạn của ta đi tới đây, cũng không có thương tổn bất luận một vị hải hồn thú nào. Chúng ta thật không có bất kỳ địch ý. Vô luận là chủng tộc gì, đều có xấu, nhưng cũng có tốt. Ta mặc dù sẽ không tự xưng người tốt, nhưng ít ra chúng ta đối với Hải Công Chúa nhất tộc không có chút nào ác ý."
Hải Công Chúa nhíu mày, nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo: "Nếu như không phải bởi vì các ngươi còn không có thương tổn tộc nhân của ta, ngươi cho rằng lúc này ngươi còn có thể sống được sao? Nói ra mục đích của ngươi đi, ta cho ngươi một cái cơ hội thuyết phục ta."
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cho hắn một cái cơ hội mở miệng, luôn luôn có một chút hi vọng sống.
Nhưng mà, liền lúc này, vị mỹ nhân ngư mang vương miện kia lại đột nhiên nói: "Không, mẫu thân, không thể cho nhân loại ti bỉ cơ hội. Người quên sao? Lúc trước, khi bọn hắn lần đầu tiên đến đây tiếp xúc chúng ta, chính là dùng lời ngon tiếng ngọt thu hoạch được tín nhiệm của chúng ta, thế nhưng, bọn hắn làm cái gì? Nếu như không phải bọn hắn, muội muội như thế nào lại..."
Nói đến đây, cô nương rõ ràng là công chúa mỹ nhân ngư đã chảy ra nước mắt.
Thời điểm nhìn thấy nước mắt của nàng, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lập tức tràn ngập rung động, nước mắt của mỹ nhân ngư mang vương miện vậy mà tản ra quang mang nhàn nhạt, sau đó rất nhanh liền biến thành từng khỏa trân châu tròn trịa khiết bạch vô hà, phiêu đãng trong nước biển.
"Hài tử, đừng khóc. Rơi lệ sẽ làm sinh mệnh lực của con trôi qua. Mụ mụ đáp ứng con là được." Hải Công Chúa hiển nhiên đối với nữ nhi mười phần sủng ái.
Không tốt! Trong lòng Hoắc Vũ Hạo kinh hãi, hồn lực trong cơ thể toàn lực vận chuyển, ý đồ từ trong khống chế của Hải Công Chúa tránh thoát ra ngoài.
Thế nhưng, trong biển rộng, Hải Công Chúa vốn chính là chúa tể tuyệt đối, hơn nữa nàng lại có thực lực không dưới Cực Hạn Đấu La.
Chỉ thấy Hải Công Chúa tay trái vung lên, nước biển xung quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo lập tức bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, điên cuồng chèn ép thân thể của hắn. Phảng phất toàn bộ biển cả đều là vũ khí của Hải Công Chúa.
Hồn lực trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên phóng ra ngoài, thời điểm hắn muốn thi triển hồn kỹ, đột nhiên, một cỗ áp lực tinh thần to lớn cũng giáng lâm trên người hắn. Ngạnh sinh trấn áp tinh thần hải của hắn.
Cũng không phải bất kỳ hồn kỹ công kích hệ tinh thần, mà chính là bằng vào tinh thần lực áp chế thuần túy.
Hoắc Vũ Hạo đã lâu không có tao ngộ qua đối thủ tinh thần lực mạnh hơn mình, mà vị Hải Công Chúa này hiển nhiên chính là tồn tại như vậy, tinh thần lực của nàng mạnh, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo. Chỉ sợ cũng chỉ có Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể mới có thể càng hơn nàng.
Chính là dừng một chút công phu, cảm giác ngạt thở mãnh liệt đã lại lần nữa truyền đến, Hoắc Vũ Hạo biết, bản thân sắp không kiên trì được nữa. Trong biển rộng chiến đấu, quả thật quá mức ăn thiệt thòi.
Chẳng lẽ, ta sẽ chết ở đây rồi? Không, không được, ta muốn cứu Vũ Đồng ra ngoài, dù cho chính ta chết ở đây, vô luận như thế nào, ta cũng phải cứu Vũ Đồng ra ngoài a!
Tâm tình vội vàng, thời khắc sinh tử tuyệt cảnh, hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên sáng lên.
Trên trán, thái dương văn xung quanh Vận Mệnh Nhãn lập tức trở nên sáng rực, hồng kim sắc hào quang đem nước biển chung quanh chiếu rọi thành một mảng kim sắc.
Sau lưng Hoắc Vũ Hạo, một tầng hồng kim sắc quang đoàn chậm rãi lóe sáng, thụ nhãn khổng lồ chậm rãi mở ra.
Hoắc Vũ Hạo biết, có lẽ, bản thân bị Hải Công Chúa công kích còn chết không được, bởi vì ở trên người hắn còn mang theo phong ấn của Thần Thú. Một khi bản thân sắp gặp tử vong, Đế Thiên sẽ có biện pháp cứu mình. Nhưng mà, Đường Vũ Đồng lại không giống a, bây giờ băng cứng bảo hộ xung quanh thân thể Đường Vũ Đồng đã bị áp lực nước biển khủng bố dần dần phá toái, một khi Đường Vũ Đồng từ lộ ra ngoài, vậy thì, áp lực cực lớn cũng sẽ trực tiếp tác dụng ở trên người nàng, tới lúc đó, bản thân có lẽ chết không được, thế nhưng, trong biển rộng, Vũ Đồng lại hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lúc trước, thời điểm nàng còn là Đông Nhi đã rời khỏi mình một lần, lần này, vô luận như thế nào cũng không thể để nàng lại nhận bất kỳ nguy hiểm nào.
Chấp niệm trong lòng bỗng nhiên tăng lên, Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo lập tức bộc phát giống như giếng phun, kim quang mãnh liệt lấy đầu của hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, quang ảnh thụ nhãn sau lưng cũng bắt đầu bắt đầu trở nên ngưng thực. Vừa mới bắt đầu, thụ nhãn thuần túy là hồng kim sắc, nhưng nương theo nó ngưng thực, bắt đầu biến thành màu đồng xanh, sau đó là màu bạc, cuối cùng vậy mà biến thành màu vàng.
Nếu như Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử còn sống, vậy thì, hắn nhất định sẽ nhìn ra, Hoắc Vũ Hạo lúc này xuất hiện tình huống, chính là dấu hiệu bản thể vũ hồn giác tỉnh lần hai, hơn nữa, là kim sắc bản thể vũ hồn giác tỉnh lần hai, biến hóa cường đại tối đỉnh cấp!
"A?" Hải Công Chúa có chút kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo, nàng phát hiện, bản thân phóng thích ra áp lực tinh thần tựa hồ có chút áp chế không nổi cái nhân loại này.
Nhân loại này cảm giác bất quá liền hơn hai mươi tuổi, thế nào lại có tinh thần lực cường đại như thế? Quả thực là không cách nào tưởng tượng a!
Hải Công Chúa hai mắt cũng sáng lên, nàng đương nhiên sẽ không cho Hoắc Vũ Hạo bất cứ cơ hội nào, hai mắt nàng biến thành màu lam trong suốt như pha lê, hào quang lam thẫm so với biển cả còn phải thâm hơn, từng gợn sóng màu lam thuận thế từ hai mắt nàng phóng ra ngoài, hướng Hoắc Vũ Hạo bao trùm tới.