Đấu La Đại Lục 2

Chương 1214 - Giác Ngộ (2)

Mà ngay tại vừa rồi, Đường Nhã nghe nói, Hoắc Vũ Hạo thế nhưng tìm Lam Ngân Hoàng trở về, nàng rốt cục có hi vọng khôi phục, nàng lại có thể nào không vui chứ?

"Vũ Hạo! Cảm ơn đệ." Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, Đường Nhã đồng thời đứng lên, nước mắt đã rơi như mưa.

Hoắc Vũ Hạo chặn lại nói: "Tiểu Nhã lão sư, không có lúc trước tỷ cùng đại sư huynh thu lưu, liền không có ta ngày hôm nay, nói cảm ơn cũng quá khách khí. Ta lập tức liền bắt đầu trị liệu cho tỷ. Trước tiên đem tỷ trị tốt lại nói, có được hay không?"

Vừa nói, Tinh Thần Tham Trắc của hắn liền phóng ra, rất dễ dàng ngay tại trong Đường Môn tìm được vị Lam Ngân Hoàng kia.

Bối Bối đi đến bên người Tiểu Nhã, khẽ ôm nàng, vào lúc này, vị Đường Môn đại sư huynh nho nhã lại một câu cũng nói không nên lời. Tình cảm của hắn đối với Đường Nhã là nóng rực, thế nhưng, mấy năm nay, vì Đường Nhã, trong lòng hắn chịu dày vò thậm chí càng hơn cả Đường Nhã a!

Chờ nhiều năm, một Đường Nhã khỏe mạnh rốt cục sắp về bên người hắn, hắn lại có thể nào không kích động chứ?

Chốc lát, Lam Ngân Hoàng đến trong đại sảnh, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nhã liền biết là mục tiêu của mình. Khí tức vũ hồn Lam Ngân Thảo trên người Đường Nhã đã mười phần yếu ớt, nhưng lại vẫn tồn tại như cũ, thân là Hoàng giả trong Lam Ngân Thảo, hắn tự nhiên có thể rõ ràng cảm giác được.

"Ngài hảo! Lam Ngân Hoàng." Bối Bối rốt cục có thể nói ra lời, hắn rất chăm chú hướng Lam Ngân Hoàng khom mình hành lễ, Tiểu Nhã cũng như thế.

Hoắc Vũ Hạo hướng Lam Ngân Hoàng nói: "Tiền bối, vị này là đại sư huynh của ta, vị này chính là Tiểu Nhã lão sư, tin tưởng ngài cũng nhìn ra, vũ hồn của Tiểu Nhã lão sư bị thương nặng, cho nên chúng ta cần sự giúp đỡ của ngài. Đại sư huynh của ta cũng đã thề, chỉ cần không bị hồn thú chủ động công kích, tuyệt không chủ động đi săn giết hồn thú."

Lam Ngân Hoàng nhẹ gật đầu, rất trực tiếp nói: "Vậy thì bắt đầu đi, trước trị thương cho nàng. Sau đó lại nói cái khác."

Vừa nói, cánh tay do dây leo hình thành của Lam Ngân Hoàng nâng lên, nhẹ nhàng lắc một cái. Một đoạn dây leo màu xanh lam trong suốt như pha lê liền bay ra, rơi vào trong tay Hoắc Vũ Hạo.

Cố gắng tìm kiếm đã lâu, mỗi một lần đều sắp thành lại bại, thậm chí một mực rải tin tức toàn bộ đại lục, hứa lấy trọng kim đều không thể tìm được Lam Ngân Hoàng, rốt cục xuất hiện trong Đường Môn.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu hướng Bối Bối nói: "Đại sư huynh, chúng ta tìm một gian tĩnh thất, bây giờ liền bắt đầu. Lam Ngân Hoàng tiền bối, ngài cũng tới sao?"

"Ừm, ta cũng nhìn lấy." Lam Ngân Hoàng nhẹ gật đầu, dù sao, Tiểu Nhã tương lai rất có thể là chủ nhân chịu tải hồn linh của hắn. Hắn vẫn phải quan tâm kỹ càng lần này.

Trong hậu viện lựa chọn một gian tĩnh thất, Bối Bối tự mình hộ pháp, Hoắc Vũ Hạo vì Đường Nhã trị liệu, Lam Ngân Hoàng ở một bên nhìn.

"Tiểu Nhã lão sư, tỷ khoanh chân ngồi xuống, sau đó buông lỏng thân thể. Chờ ta giúp tỷ đem vũ hồn tỉnh lại về sau, tỷ liền thử bắt đầu vận chuyển hồn lực của bản thân, không nên gấp, chúng ta từng chút một làm. Được không?"

Đường Nhã nhẹ gật đầu, nàng có thể nào không vội a! Nàng bây giờ khát vọng đối với lực lượng thậm chí càng hơn lúc trước. Nhưng nàng cũng biết, thời khắc mấu chốt nhất định phải tỉnh táo, nếu không tẩu hỏa nhập ma liền phiền phức.

Hít sâu một cái, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại. Đường Nhã khoanh chân ngồi xuống.

Lam Ngân Hoàng một bên đột nhiên hai tay nâng lên, hướng Đường Nhã làm ra một cái động tác lăng không ấn xuống. Lập tức, một chùm lam vũ lất phất quang đoàn phiêu nhiên rơi trên người Đường Nhã.

Nói cũng kỳ quái, mọi người Đường Môn thử qua các loại hồn kỹ trị liệu cũng vô hiệu với Đường Nhã, tầng lam quang vừa bao phủ xuống, cả người vậy mà đều có loại cảm giác lòng yên bình.

Cảm kích nhìn Lam Ngân Hoàng một cái, hướng hắn nhẹ gật đầu.

Hoắc Vũ Hạo đi đến trước mặt Đường Nhã. Đem đoạn dây leo của Lam Ngân Hoàng nắm trong tay. Hồn lực Huyền Thiên Công thuần khiết chậm rãi rót vào trong đó. Dây leo Lam Ngân Hoàng lập tức tản mát ra vầng sáng xanh lam mãnh liệt.

Thân thể mềm mại của Đường Nhã hơi chấn động một chút, nàng dường như cảm nhận được cơ thể bản thân có đồ vật gì đó bị khí tức dây leo Lam Ngân Hoàng ảnh hưởng, bắt đầu sinh ra dao động, sinh mệnh lực trong cơ thể nàng mặc dù bởi vì Càn Khôn Tạo Hóa Đan mà không còn trôi qua, nhưng cũng sẽ không gia tăng. Mà lúc này, lại có loại cảm giác toàn thân ấm áp, cơ thể phảng phất có đồ vật gì thật bị tỉnh lại.

Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo rót vào tăng cường, "Phốc" một tiếng vang nhỏ, đoạn dây leo Lam Ngân Hoàng bỗng nhiên phá toái, hóa thành vô số màu lam quang phấn phiêu đãng giữa không trung.

Ở thời điểm này, liền xem ra lực khống chế cường đại của Hoắc Vũ Hạo. Những quang phấn kia dưới sự khống chế hồn lực của hắn tuyệt không khuếch tán, mà đều đều phân tán trong không khí. Một bộ phận lặng yên dung nhập từ lỗ chân lông Đường Nhã, một bộ phận khác thì nương theo hô hấp của nàng tiến vào cơ thể.

Thân thể Đường Nhã bắt đầu đôi chút run rẩy, trên người cũng đều bịt kín một tầng lam sắc nhàn nhạt.

Hoắc Vũ Hạo hơi thở phào nhẹ nhõm, chí ít trước mắt mà xem, tình huống là bình thường. Về phần tiếp xuống, liền phải nhìn bản thân Đường Nhã.

Tác dụng chủ yếu của dây leo Lam Ngân Hoàng là tỉnh lại vũ hồn Lam Ngân Thảo. Vũ hồn Lam Ngân Thảo của nàng bởi vì bị loại bỏ bộ phận hắc ám, cho nên khí tức hư nhược, mà khí tức Lam Ngân Hoàng đủ cường đại, chỉ cần tỉnh lại vũ hồn, để vũ hồn một lần nữa có sinh mệnh lực, vậy thì, tu vi của nàng đều sẽ chậm rãi trở về, sinh mệnh lực cũng lại bởi vậy mà tích súc, mới triệt để tốt lên.

Đường Nhã cắn chặt hàm răng, nàng có thể cảm giác được lực lượng cơ thể bắt đầu bị tỉnh lại, chỉ là lực lượng kêu gọi dường như yếu một chút, nàng mặc dù có cảm giác, nhưng lại vẫn như cũ không thể mượn nhờ lực lượng này đem lực lượng căn nguyên của bản thân thức tỉnh.

Đường Nhã trong lòng sốt ruột a! Một cơ hội sao mà hiếm thấy, nếu như thất bại, nàng thật không dám nghĩ kết quả sẽ như thế nào.

Càng sốt ruột, nàng càng có loại cảm giác không làm được gì, khí tức trong người vẫn như cũ không có cách nào bị gọi ra, mà khí tức cùng công hiệu của Lam Ngân Hoàng nương theo không ngừng dung nhập, đã bắt đầu yếu bớt.

Không, không thể!

Đường Nhã trong lòng khẩn trương, liều mạng muốn đi hấp dẫn cỗ lực lượng kia, trong lúc đang nóng nảy, năng lượng Lam Ngân Hoàng tiến vào cơ thể nàng ngược lại bắt đầu hỗn loạn.

Hoắc Vũ Hạo cũng lấy làm kinh hãi, hắn một mực thông qua Tinh Thần Tham Trắc đến quan sát tình trạng thân thể Đường Nhã, cơ thể Đường Nhã đột nhiên xuất hiện khí tức hỗn loạn, hắn cũng có chút gấp. Nhưng lúc này ai cũng giúp không được nàng a! Đây là đối với bản thân vũ hồn dẫn động, cũng không phải là hồn lực có thể làm đến. Mà là vũ hồn sinh ra tác dụng kỳ dị.

Ngay lúc này, một đạo thân ảnh màu xanh lam lặng yên xuất hiện sau lưng Đường Nhã, hai cánh tay hắn nâng lên, từng đầu dây leo mảnh khảnh lặng yên du tẩu, quấn lên thân thể Đường Nhã, ngay sau đó, toàn thân hắn lam quang bùng cháy mạnh, khí tức mãnh liệt phóng ra ngoài.

Đây không phải là khí tức hồn lực, mà là khí tức nguồn gốc từ huyết mạch vũ hồn.

Là Lam Ngân Hoàng!

Thân thể Đường Nhã run rẩy kịch liệt một cái, sau đó liền ổn định lại. Có thể thấy rõ ràng, từ vị trí đan điền của nàng, một đoàn tiểu lam sắc quang mang khuếch tán ra ngoài, mà Lam Ngân Hoàng phóng thích ra dây leo phóng ra quang mang thì như ẩn như hiện, mười phần kỳ dị.

Được rồi? Hoắc Vũ Hạo kinh hỉ nhìn về phía Bối Bối bên cạnh, Bối Bối cũng như thế. Bọn hắn đều quá khẩn trương. Mà ở thời điểm then chốt Lam Ngân Hoàng xuất thủ, trở thành quan trọng nhất.

Hoắc Vũ Hạo có thể cảm giác được, lần này hẳn là thật thành công mới đúng.

Quả nhiên, khí tức Đường Nhã dần dần ổn định lại, thân thể cũng không còn run rẩy. Trong cơ thể đã bắt đầu có hồn lực dao động thuộc về mình.

Dây leo Lam Ngân Hoàng quấn lên người nàng lặng yên tản ra, hắn cũng một lần nữa trở lại bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.

"Vũ hồn trong cơ thể nàng đã tỉnh lại, quả nhiên là nhất mạch Lam Ngân Thảo thuần chính nhất. Hơn nữa, trong huyết mạch của nàng, còn có huyết mạch hoàng tộc Lam Ngân Thảo chính thống, cảm ơn ngươi, Hoắc Vũ Hạo. Ngươi giúp ta tìm một cái túc chủ rất tốt. Tương lai nếu như ta có thể dung hợp thành loại hồn linh kia, trong cơ thể nàng, ta hẳn là có thể giúp được nàng, nàng cũng có thể đến giúp ta. Cảm ơn."

Hoắc Vũ Hạo cùng Bối Bối cùng nhau hướng Lam Ngân Hoàng khom mình hành lễ, "Là chúng ta cảm ơn ngài mới đúng, không có sự giúp đỡ của ngài, vừa rồi liền nguy hiểm."

Khí tức Đường Nhã rốt cục bình ổn, mà trong cơ thể nàng phóng ra dao động hồn lực cũng bắt đầu tăng cường. Mặc dù gia tăng biên độ cũng không mạnh, lúc này cũng chỉ giống một Hồn Sĩ phổ thông mà thôi. Nhưng loại cảm giác tăng cường này Hoắc Vũ Hạo lại có thể rõ ràng cảm giác được, đồng thời thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng, để Bối Bối cũng có thể phát hiện.

"Nhìn qua, Tiểu Nhã lão sư cũng cần bế quan một đoạn thời gian. Lần này, đợi nàng kết thúc bế quan, hồn lực có thể hoàn toàn khôi phục. Đến lúc đó cho Tiểu Nhã lão sư bổ dưỡng một phen liền tốt. Đại sư huynh, nếu không sự tình tiến về đế quốc Tinh La để Tam sư huynh đi thôi. Huynh lưu lại bồi Tiểu Nhã lão sư."

Bối Bối lại lắc đầu, nói: "Mọi người có sự tình của mọi người, vẫn là ta tự mình đi một chuyến mới tốt. Ta có thân phận là thành viên Hải Thần Các, lại càng dễ thủ tín. Vũ Hạo, đệ viết cho ta một phong thư, ta lập tức xuất phát. Ta trước tìm Nam Nam cùng Tiêu Tiêu, nhờ các nàng hỗ trợ trông coi Tiểu Nhã."

Bối Bối lúc này chiến ý trong lòng tràn đầy không gì sánh được. Đường Nhã rốt cục khôi phục, với hắn mà nói, tất cả lo lắng trên thế giới này phảng phất đều đã bị xua tan. Mà thân là Đường Môn chưởng môn đại sư huynh, tâm tình của hắn vừa tốt, trạng thái tinh thần cả người cũng đều trở nên không giống.

"Tốt!" Không cần chần chờ, Hoắc Vũ Hạo ở thời điểm này cũng không lo được khách khí với Bối Bối.

Thời điểm Bối Bối tìm đến Tiêu Tiêu cùng Giang Nam Nam, Hoắc Vũ Hạo cũng đã viết thư xong. Giao cho Bối Bối, Bối Bối cũng không có nghỉ ngơi, lập tức liền ra khỏi Đường Môn, thẳng đến đế quốc Tinh La.

Hoắc Vũ Hạo căn dặn Giang Nam Nam cùng Tiêu Tiêu về sau, liền tiến vào khu vực dưới mặt đất Đường Môn Hồn Đạo Đường. Đi thẳng tới phòng thí nghiệm của Hiên Tử Văn.

Trước khi bế quan, hắn còn có một số việc muốn thỉnh giáo Hiên lão sư của hắn.

"Phanh, phanh!" Hoắc Vũ Hạo khẽ gõ cửa phòng thí nghiệm hai lần.

Bên trong cửa kim loại không có bất kỳ đáp lại, Hoắc Vũ Hạo đã sớm quen thuộc loại tình huống này, lặng lẽ đẩy cửa vào.

Quả nhiên, Hiên Tử Văn đang ở bên trong, đang bận rộn chế tạo một kiện hồn đạo khí, cũng không nhìn hắn cái nào.

"Hiên lão sư. Con trở về." Hoắc Vũ Hạo nhẹ nói.

Bình Luận (0)
Comment