Trong lịch sử bất kỳ quốc gia nào, nguyên soái cùng giám quân đều rất khó có tư tưởng thống nhất, nếu không giám quân cũng liền không làm được gì.
Chung Ly Ô giám quân tự nhiên không phải Từ Thiên Nhiên muốn phái tới, nhưng Thánh Linh Giáo thế lớn, hắn lại không thể không làm. Thánh Linh Giáo có ý nghĩ muốn thâm nhập quân đội đã không phải là ngày một ngày hai.
Bất quá, một mãi cho tới bây giờ, hiệu quả đều không phải quá tốt. Dù sao, tà hồn sư cuối cùng vẫn để đại đa số người bài xích, vô luận là hồn sư hay là hồn đạo sư, đều như thế.
Đưa mắt nhìn thân ảnh Chung Ly Ô biến mất bên ngoài doanh trướng, Quất Tử mỹ mâu hơi nheo lại, hai tay khoanh trước ngực.
Tà hồn sư đáng ghét, có bọn hắn cản tay, kế hoạch của mình sẽ rất khó hoàn mỹ thực hành. Nếu như có cơ hội. . .
Tác dụng của Thánh Linh Giáo bây giờ đã trở nên càng ngày càng nhỏ, từ khi Bản Thể Tông bị triệt để hủy đi về sau, tác dụng duy nhất của Thánh Linh Giáo, trên thực tế chính là đối kháng cường giả học viện Sử Lai Khắc. Nếu như không phải bởi vì trong Thánh Linh Giáo có hai đại tồn tại Cực Hạn Đấu La, Từ Thiên Nhiên chỉ sợ sớm đã nghĩ biện pháp muốn triệt để hàng phục bọn hắn.
Đối phó Thánh Linh Giáo, ngược lại Quất Tử cùng Từ Thiên Nhiên cùng chung ý tưởng. Tà hồn sư tông môn, trong tương lai nhất định sẽ làm loạn. Một khi đại lục thống nhất, bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đến cướp đoạt quyền khống chế quốc gia, về phần làm sao, tà hồn sư quỷ bí nhất định có rất nhiều phương pháp.
Quốc chủ tương lai thống nhất toàn bộ đại lục xem như là nhi tử của bản thân, Quất Tử vô luận như thế nào cũng sẽ không để Thánh Linh Giáo được như ý.
Vừa nghĩ tới nhi tử, thân thể Quất Tử liền hơi run rẩy một cái, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nhu hòa.
Trước lúc rời đi, nàng xin nhờ một vị đỉnh cấp cường giả đế quốc Nhật Nguyệt thủ hộ con trai mình. Trong đó nhằm vào mục tiêu, cũng không phải địch nhân có khả năng xuất hiện. Mà chính là Thánh Linh Giáo a! Nàng bây giờ sợ nhất, chính là Thánh Linh Giáo âm thầm hạ thủ đối với Từ Vân Hãn, đó mới là đáng sợ nhất.
Trên chiến trường chính diện chiến tranh vẫn phải mau chóng kết thúc mới được, chỉ tcó hết thảy kết thúc, bản thân trở về đế quốc, mới có thể tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.
Một tia hàn ý nhàn nhạt xuất hiện trong đồng tử Quất Tử, nàng muốn tiến hành sự tình, cũng không chỉ đơn giản là thống nhất đại lục. Hơn nữa, thống nhất đại lục, cũng không cần mau đi hoàn thành.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Thành Sử Lai Khắc, Đường Môn.
"Ông ——" tinh thần hồn hạch run rẩy kịch liệt, khiến dao động tinh thần trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo phóng ra ngoài cực kỳ mãnh liệt.
Vận Mệnh Nhãn đã trong bất tri bất giác tự hành mở ra, bên trong bóng tối tĩnh mịch, tinh thần hồn hạch quang mang lấp lóe, nhưng lại vẫn luôn run rẩy kịch liệt không ổn định.
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo lộ ra thần sắc kiên quyết dứt khoát.
Mục lão lưu cho hắn những tinh thần lực thể lỏng khống chế tinh thần hồn hạch đã biến mất. Hấp thu những tinh thần lực này về sau, tinh thần hồn hạch của hắn cũng trở nên càng thêm cường đại. Nhưng mà, cũng đồng dạng giúp Hoắc Vũ Hạo tranh thủ càng nhiều thời gian quý giá.
Hiện tại hồn hạch Cực Hạn Băng ở ngực đã lớn mạnh hơn nhiều, tốc độ xoay tròn cũng đã đến trình độ mắt thường khó phân biệt.
Dựa vào sự giúp đỡ của Mục lão, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không biết kiên trì lâu bao lâu, nhưng hồn hạch Cực Hạn Băng chí ít trong thời gian này lớn gấp ba lần có thừa.
Vào lúc này hồn hạch Cực Hạn Băng mặc dù còn xa chưa thành hình. Nhưng cũng không yếu ớt giống thời điểm ban đầu, bản thân nó trở nên cứng cỏi hơn nhiều, ngưng thực giống như một khối băng tinh, tốc độ xoay tròn ảnh hưởng tinh thần hồn hạch cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn.
Cả hai va chạm lẫn nhau, đưa tới bản thân Hoắc Vũ Hạo run rẩy khống chế không nổi.
Tuyết Đế, Băng Đế cho thấy thực lực cường đại của các nàng. Cho tới bây giờ, các nàng đều bảo trì phi thường ổn định.
Dưới tác dụng của Long đan. Cường độ thân thể của Hoắc Vũ Hạo đã gia tăng hơn nhiều, chí ít cho tới bây giờ còn có thể kiên trì.
Bát Giác từ đầu đến cuối không có động tĩnh, Băng Hùng Vương Tiểu Bạch lại một mực phụ trợ Hoắc Vũ Hạo, bằng lực lượng mượn hắn đến củng cố kinh mạch cùng nội tạng Hoắc Vũ Hạo.
Sau khi tinh thần lực của Mục lão tiến vào, nhân ngư công chúa Lệ Nhã liền tạm thời nghỉ ngơi, bây giờ cũng làm tốt tùy thời chuẩn bị lại ra tay.
Âm Dương Tương Hỗ chi pháp tu luyện tới giai đoạn bây giờ, Hoắc Vũ Hạo là đâm lao phải theo lao, hắn biết rõ, một khi thất bại, bản thân chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản là thụ thương, bởi vì đoàn năng lượng Cực Hạn Băng đã rất cường đại, bên trong hấp thu tương đương với khoảng ba phần mười hồn lực lúc bình thường của bản thân.
Loại hồn lực trình độ này còn chưa đủ hình thành hồn hạch, nhưng áp súc năng lượng đến cực hạn một khi nổ tung, lại đủ để đem thân thể dung nhập huyết mạch Long tộc của hắn nổ nát vụn.
Ổn định tâm thần duy trì trạng thái của trước mắt, Hoắc Vũ Hạo trải qua qua một thời gian ngắn ma luyện, tâm tính đã càng thêm bình thản.
Lục đại hồn linh cộng thêm Mục lão trợ giúp, nếu như còn không thể thành công, tương lai mình liền càng không có nửa điểm khả năng thành công.
Cho nên, vô luận như thế nào đều phải kiên trì, một lần là xong.
Tinh thần hồn hạch điên cuồng chuyển động, Mục lão trước đó rót vào năng lượng tinh thần cố nhiên là tạm thời trì trệ nó, nhưng tương tự, cũng đối với nó có hiệu quả bổ dưỡng rất lớn. Lúc này tinh thần năng lượng bên trong hồn hạch phóng ra đang trở nên càng ngày càng cường thịnh. Một lần lại một lần trùng kích ý chí lực của Hoắc Vũ Hạo.
Tinh thần hồn hạch dưới sự khống chế của Hoắc Vũ Hạo, tinh thần lực phóng ra bây giờ chỉ cần cách phụ cận hồn hạch Cực Hạn Băng, liền sẽ bị hồn hạch Cực Hạn Băng ảnh hưởng, bỗng nhiên phá toái, tán loạn, lại bị tinh thần hồn hạch một lần nữa hấp thu trở về. Càng như vậy, tinh thần hồn hạch càng phẫn nộ. Có người đoạt địa bàn, nó có thể nào ngồi nhìn?
Trong phòng thí nghiệm, nhiệt độ lại bắt đầu giảm xuống, Bát Giác Huyền Băng Thảo lặng yên không một tiếng động từ trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo xông ra, trên lá cây màu băng lam phóng thích ra ánh sáng nhu hòa, bắt đầu phóng ra ngoài lực lượng của nó.
Bát Giác Băng Nguyên Ngưng!
Trong không khí, khí tức Cực Hạn Băng cấp tốc bị nó hấp thu, sau đó rót vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nó hấp thu năng lượng Cực Hạn Băng trực tiếp truyền lại cho Tuyết Đế, củng cố lấy lực lượng của nàng.
Bản thân Hoắc Vũ Hạo không cảm giác được chút nào, tinh lực của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong tinh thần lực của mình.
Lại đau khổ kịch liệt không biết qua bao lâu, tinh thần hồn hạch điên cuồng tàn phá bừa bãi rốt cục lại để cho hắn muốn chống đỡ không nổi. Được đến Long đan tẩm bổ thân thể sau, lại bắt đầu xuất hiện loại thống khổ to lớn như bị xé rách.
Nhân ngư công chúa Lệ Nhã đã đầu nhập phụ trợ hắn. Nhưng đến giai đoạn này, tinh thần hồn hạch điên cuồng đã không phải là nàng có khả năng ngăn chặn, chỉ có thể miễn cưỡng giúp Hoắc Vũ Hạo hơi bình phục năng lượng bên trong mà thôi.
Khí lưu băng lam ngay tại vào lúc này cuộn cả lên.
Tuyết Đế băng tinh rốt cục lại một lần nữa động, vẫn như cũ là lơ lửng lên trên. Khí tức tinh thần của Tuyết Đế giống như Băng Tuyết Nữ Thần Than Thở của Hoắc Vũ Hạo, băng lãnh mà cứng rắn, lập tức đâm trúng tinh thần hồn hạch của Hoắc Vũ Hạo, để tinh thần hồn hạch điên cuồng phảng phất bị tạt một chậu nước lạnh, dừng lại một chút.
Ngay sau đó, Tuyết Đế biến thành băng tinh đột nhiên nổ tung, hóa thành thiên ti vạn lũ, hướng đoàn năng lượng Cực Hạn Băng đang cấp tốc xoay tròn của quấn quanh.
Tuyết Đế!
Hoắc Vũ Hạo lúc này mặc dù ở vào trạng thái đau đến không muốn sống, nhưng Tuyết Đế làm hết thảy hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng.
Mặc dù hắn không biết Tuyết Đế làm như vậy sẽ đối với nàng sinh ra tổn thương như thế nào, nhưng hắn lại cảm nhận được phần dứt khoát kiên quyết của nàng.
Tuyết Đế!
"Ông ——" Ở ngực, đoàn năng lượng Cực Hạn Băng đang kịch liệt run rẩy bỗng bộc phát, năng lượng cuộn trào dao động giống như giếng phun suối trào phóng ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy ở ngực bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó, tinh thần lực nguyên bản nhào về phía ngực lập tức tán loạn, thân thể hắn chịu thống khổ cũng tạm thời biến mất.
Tuyết Đế băng tinh nổ tung ra năng lượng Cực Hạn Băng thuần túy, giống như từng đầu băng mang, lặng yên quấn lên đoàn năng lượng Cực Hạn Băng.
Băng mang quấn lên, chẳng những không có để tốc độ xoay tròn của đoàn năng lượng Cực Hạn Băng giảm xuống, ngược lại càng thêm một bước thúc đẩy nó xoay tròn. Trong lúc cấp tốc xoay tròn, bản thân đoàn năng lượng Cực Hạn Băng không ngừng phóng ra âm thanh vù vù. Năng lượng Cực Hạn Băng bên trong đang bị điên cuồng áp súc, cảm giác cường đại cũng theo đó từ ngực Hoắc Vũ Hạo lan tràn ra ngoài.
Đoàn năng lượng Cực Hạn Băng cơ hồ trong vài lần thời gian hô hấp ngắn ngủi liền mở rộng gấp mười, thời điểm nó cơ hồ tràn ngập trong cả lồng ngực Hoắc Vũ Hạo, lại bỗng nhiên co vào, bị một cỗ lực lượng kỳ dị áp chế một lần nữa biến trở về kích thước trước đó.
Màu sắc của bản thân hồn hạch trực tiếp liền phát sinh cải biến, biến thành màu lam đậm trong suốt, xung quanh tinh thể năng lượng màu lam đậm thông suốt này đã xuất hiện một màu đen kịt như bầu trời đêm.
Hồn hạch? Là bộ dáng hồn hạch? Chí ít đã là hồn hạch quy mô đơn giản.
Hoắc Vũ Hạo giật nảy cả mình. Phải biết, trong phán đoán của hắn, trạng thái giống như trước đó chí ít còn phải bảo trì gấp ba lần thời gian, còn cần năng lượng Cực Hạn Băng cực kì khổng lồ, mới có thể đem hồn hạch ngưng tụ ra a! Nhưng Tuyết Đế bỗng nhiên phát động, lại làm cho năng lượng Cực Hạn Băng ở ngực trực tiếp liền ngưng kết thành hình hồn hạch. Đã không chỉ đơn giản là kỳ dị, quả thực chính là kỳ tích a!
Tuyết Đế, ngươi đến tột cùng vận dụng lực lượng như thế nào?
Tinh thần hồn hạch sau khi nhận lấy tinh thần lực của Tuyết Đế xung kích, ngắn ngủi đình trệ về sau, lại lần nữa bộc phát. Lần này, Hoắc Vũ Hạo cũng không thể hoàn toàn ngăn lại. Một cỗ tinh thần lực cường thịnh vô song thẳng đến hồn hạch Cực Hạn Băng vừa mới hình thành đánh tới. Dao động tinh thần điên cuồng, không thể nghi ngờ là muốn đem hồn hạch Cực Hạn Băng trừ bỏ cho thống khoái.
Nhưng mà, cũng liền vào lúc này, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được không phải thống khổ, mà là một mảng thanh lương ở ngực.
Thời điểm tinh thần lực điên cuồng sắp đánh tới hồn hạch Cực Hạn Băng, một cỗ ý niệm cường đại hỗn hợp lực lượng Cực Hạn Băng bỗng nhiên xuất ra, vòng lại. Vậy mà lập tức đem tinh thần lực điên cuồng đông kết.
Đúng vậy, chính là đông kết. Tinh thần lực cũng có thể đông kết? Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.