Đấu La Đại Lục 2

Chương 15 - Phích Lịch Bối Bối (2)

Dịch: HảiFull

Bối Bối vừa đi vừa hướng dẫn cho Hoắc Vũ Hạo, bất tri bất giác trôi qua một canh giờ.

Đường mòn cuối cùng cũng kết thúc, trước mắt là một mảnh rừng rậm rạp, không khí càng thêm trong lành nhưng mơ hồ có một luồng hơi thở từ nơi xa xăm trong sâm lâm truyền đến.

“Phương pháp tu luyện thân thể cơ bản là vậy. Còn cụ thể thế nào đệ phải tự mình lĩnh ngộ thôi. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi huynh.” Bối Bối nhìn sang Hoắc Vũ Hạo nói.

“Cám ơn Đại sư huynh.”

Bối Bối vừa đi vừa dạy phương pháp tu luyện cho Hoắc Vũ Hạo khiến hắn càng thêm kính nể vị sư huynh này.

Đúng lúc này Tiểu Nhã ở phía trước chợt hừ lạnh một tiếng, cước bộ của nàng đột nhiên trở nên hư ảo. Trong nháy mắt thân thể nàng liên tiếp biến đổi các loại tư thế rồi đánh về phía cây đại thụ bên trái. Hoắc Vũ Hạo mới chỉ mơ hồ thấy được vài tia hàn quang hiện lên thì một con Phong Phí Phí giống con trước đây từng suýt giết chết hắn đã từ tán cây rơi xuống.

Tiểu Nhã tức giận nói: “Cái bọn Phong Phí Phí này thật đáng ghét, không những dám chủ động công kích chúng ta mà còn dám dở trò đánh lén nữa.”

Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo cũng không sử dụng Linh Mâu nên hắn căn bản không thấy rõ được Tiểu Nhã xuất chiêu như thế nào. “Tiểu Nhã lão sư, cái mà ngươi vừa dùng là Hồn Kỹ sao?

Tiểu Nhã đắc ý nói: “Đó không phải là Hồn Kỹ mà chỉ là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ kết hợp với ám khí thôi, đây là một loại vũ kỹ của Đường Môn, ngươi cứ chuyên tâm tu luyện đi, sau này ta sẽ dạy cho.

“Tiểu Nhã, cẩn thận.”

Sắc mặt Bối Bối đột nhiên biến đổi, tay phải giơ lên đánh một hư trảo về phía Đường Nhã. Hai người bọn họ tất nhiên đã thường xuyên phối hợp, từng động tác hết sức ăn ý. Đường Nhã điểm nhẹ ngón chân xuống mặt đất rồi phóng mình bay lên, cả người giống như không có chút trọng lượng bị một trảo của Bối Bối nhẹ nhàng kéo lên.

Một bóng đen nháy mắt xuất hiện, đồng thời một mùi hương cũng bất ngờ xông đến.

Hoắc Vũ Hạo bị mùi hương này tập kích nhất thời cảm thấy choáng váng, nhưng trong cơ thể lập tức xuất hiện một luồng khí lạnh băng, phong bế lại mũi và miệng của hắn rồi theo mũi phun trào ra ngoài, mùi hương bí ẩn ấy cũng bị tống ra theo từng tia khí lạnh kia rồi tiêu tán trong không khí.

Đây là… Đệ nhị Vũ Hồn Băng thuộc tính của ta? Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận ra lai lịch của luồng khí lạnh này. Thế nhưng hành động ban nãy của luồng khí lạnh ấy cũng không phải do hắn điều khiển. Trong khi hắn vui mừng với tác dụng của Vũ Hồn thứ hai của mình thì Đường Nhã đã được Bối Bối kéo về trước mặt, nàng khẽ chạm lên vai Bối Bối rồi lộn nhào một cái bay ra phía sau lưng hắn.

Lúc này dưới chân Đường Nhã xuất hiện hai quầng sáng màu vàng cao thấp bất đồng, hai Hồn Hoàn của nàng hóa ra đều là Bách niên Hồn Hoàn.

Từng sợi dây dài màu xanh lục nháy mắt được phóng ra từ người Đường Nhã, trong đó có một dây quấn quanh hông Hoắc Vũ Hạo, tất cả những dây còn lại nhanh chóng tản ra phía xa.

So với Đường Nhã, Bối Bối càng khiến Hoắc Vũ Hạo chấn động hơn.

Trong ấn tượng của hắn từ lúc mới gặp đến giờ thì vị đại sư huynh này tính tình ôn hòa nho nhã, trên mặt lúc nào cũng mang theo một chút ấm áp khiến những người xung quanh có cảm giác thân thiện, chỉ luôn đi bên cạnh Đường Nhã. Vậy mà lúc này hắn lại hoàn toàn biến thành bộ dạng khác.

Sau khi vọt qua Tiểu Nhã, trên mi tâm Bối Bối liền xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam sau đó không ngừng khuếch tán từ mi tâm lan ra khắp toàn thân, ngay sau đó từng tia lôi điện màu xanh lam xuất hiện xoay xung quanh hắn như những con rắn nhỏ. Trên trán xuất hiện thêm một tiêu ký hình tia chớp , khí tức của hắn cũng dần dần biến hóa theo Vũ Hồn này. Vẻ bề ngoài thì lúc này Bối Bối cũng chưa có thay đổi gì nhiều nhưng như thế đã đủ để khiến Hoắc Vũ Hạo thay đổi cách nhìn về hắn.

Sau đó, tay phải Bối Bối cũng xuất hiện biến hóa, ống tay áo bên phải vì sự bành trướng của cánh tay mà hóa thành tro tàn. Cánh tay hắn dài ra khoảng chừng nửa thước, trông cực kỳ thô kệch, bên ngoài còn phủ kín vảy màu xanh đậm, bàn tay mọc móng vuốt đồng dạng cũng đầy vảy, mỗi khớp xương trên cánh tay cũng thô to hơn bình thường, những con rắn điện màu lam đậm kia từ từ tập trung về phía cánh tay rồi xoay quanh không ngừng, đây chính là dị biến thứ hai xuất hiện trên người hắn. Sau đó ba Hồn Hoàn hai vàng một tím xuất hiện xoay quanh hắn như bao Hồn Sư khác.

Tam hoàn - Hồn Tôn, đại sư huynh cùng lắm chỉ hơn mình bốn năm tuổi vậy mà đã là cường giả Hồn Tôn trên cấp ba mươi. Hơn nữa ba Hồn Hoàn của hắn còn có cả một cái Thiên niên Hồn Hoàn.

Giữa các loại Hồn Hoàn, màu trắng là Thập niên, màu vàng là Bách niên, màu Tím là Thiên niên, còn màu Đen chính là vạn niên. Còn những Hồn Thú cường đại hãm hại Thiên Mộng Băng Tằm nếu hóa thành Hồn Hoàn thì chính là màu đó.

Ban nãy Hoắc Vũ Hạo đã hỏi qua tuổi tác của Đường Nhã và Bối Bối, cả hai đều mới mười lăm tuổi, nếu so theo tháng thì Bối Bối nhỉnh hơn một chút. Chỉ với bằng này tuổi mà tu vi đã đạt đến Hồn Tôn, hơn nữa còn có ba Hồn Hoàn bậc này, phải dùng từ "Thiên tài trời sinh" mới thích hợp với hắn. Dựa vào tu vi hắn còn hơn cả lão sư Đường Nhã mới cấp hai mươi.

“Oa oa!”

Quái thú kia kêu lên một tiếng, bóng đen trên mặt đất nháy mắt phóng lên đánh về phía Bối Bối.

Bối Bối hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lóe lên từ sắc quang mang, cánh tay phải tráng kiện cũng vung lên làm phía trên không trung xuất hiện một tầng lưới điện chặn bóng đen kia lại.

Rắc rắc, phần phật.

Một trận sấm sét vang lên trên không trung làm bóng đen kia bị bắn ngược về phía sau, mà Bối Bối cũng lảo đảo lui lại ba bốn bước, sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên đối thủ mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán của hắn.

“Là Mạn Đà La Xà. Oa, lại còn là Hồn Thú ngàn năm, thật tốt quá. Bối Bối, ta chọn con này. Đường Nhã không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, dịu giọng hô to.

Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng thấy rõ bóng đen vừa tập kích bọn họ, đó là một con rắn màu hồng dài ba thước, trên trán có một vật nho nhỏ gồ lên, hình dáng như một đóa hoa.

Bối Bối dĩ nhiên không có hưng phấn như Đường Nhã, vẻ mặt hắn lúc này đã trầm xuống, tuy rằng hắn là cường giả Hồn Tôn nhưng đối mặt với Hồn Thú ngàn năm vẫn chưa đủ năng lực dễ dàng chiến thắng. Cũng may Vũ Hồn của hắn cường đại chứ gặp phải những Hồn Tôn bình thường khác thì đã sớm co giò bỏ chạy.

“Tiểu Nhã, ngươi bảo vệ Hoắc Vũ Hạo đi.”

Bối Bối khẽ quát một tiếng, đệ nhất Hồn Hoàn lấp lánh liền xuất hiện trên cánh tay hắn, Hồn Lực cũng dao động cực kỳ dữ dội, từng đoàn lôi điện màu xanh đậm ngưng kết thành một cái long trảo đánh về phía Mạn Đà La Xà.

Lôi Đình Long Trảo, đây là đệ nhất Hồn Kỹ của Bối Bối.

Con Mạn Đà La Xà kia cũng hết sức gian xảo, lúc đầu còn nằm yên trên mặt đất, mắt thấy Bối Bối vừa phát động công kích liền bắn mình lên không trung, cái đuôi quét ngang trong không khí tạo thành một đạo hư ảnh màu hồng đánh về phía Bối Bối.

Bối Bối chẳng những không lùi lại mà còn tiến tới, cả người trong nháy mắt hụp xuống, chân bước đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ chỉ tích tắc đã di chuyển sang nơi khác, long trảo kia trên không trung cũng nương theo đó mà vẽ thành một đường hình vòng cung đánh vào Mạn Đà La Xà từ phía sau. Cùng lúc đó, đệ nhị Hồn Hoàn cũng sáng lên trên tay phải của hắn, vô số điện xà đồng loại phóng ra, hóa thành từng mũi tên bắn lên không trung đan thành một cái võng điện thật lớn bao phủ lấy Mạn Đà La Xà.

*Tiêu ký: ký hiệu

Bình Luận (0)
Comment