Đấu La Đại Lục 2

Chương 170 - Ẩn Giấu Thực Lực (2)

Dịch: HảiFull – 27/11/2019

“Chúng ta còn nhỏ tuổi, học viện bồi dưỡng chúng ta cũng vì để sau này đi thi đấu ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nên bình thường mới yêu cầu chúng ta tuyệt đối không được để lộ tất cả thực lực. Nhưng với tình huống này, vì vinh dự của học viện, ta nghĩ mình không thể tiếp tục che giấu được nữa. Hai trận tranh tài kế tiếp, nếu đối thủ của chúng ta có hồn sư cấp bậc Hồn Vương thì rất khó có cơ hội chiến thắng. “

Nghe Bối Bối nói xong, mọi người lại quay sang nhìn nhau. Có thể được học viện tuyển chọn thì nào có ai là người bình thường được chứ.

Vương Đông nhìn sang Từ Tam Thạch hỏi: “Từ học trưởng, cho phép đệ hỏi một câu, trận đấu hôm nay huynh sử dụng mấy phần thực lực?”

Từ Tam Thạch suy nghĩ một lát rồi đáp: “Khoảng 3-4 phần. Thực tế Vương lão sư tính toán không đúng rồi, ta và Bối Bối phối hợp với nhau mới có thể phát huy ra thực lực cực mạnh. Chúng ta vốn là một đôi mà.”

“Ngươi nói chuyện đừng có phóng đại quá mức được không? Ai là một đôi với ngươi. Chúng ta là đồng đội hợp tác nghe rõ chưa.” Bối Bối hậm hực nói.

“Xùy, im đi.” Từ Tam thạch bĩu môi nói.

“Ta thích ai chẳng lẽ ngươi còn không biết nữa? Xu hướng tình dục của ta vô cùng bình thường nhé.” Hắn vừa nói vừa lén nhìn sang Giang Nam Nam.

Giang Nam Nam cũng không thèm liếc nhìn hắn mà đi gần về phía Tiêu Tiêu, trên tay lại mang theo cây kéo ban nãy xuất hiện khi thi đấu.

3 - 4 phần thực lực? Cùng là tứ hoàn nhưng thực lực của Từ Tam Thạch lại mạnh đến như thế sao? Không những hắn mà cả Bối Bối cũng còn ẩn giấu thực lực?

Đột nhiên Hoắc Vũ Hạo cảm thấy đội dự bị của bọn họ cũng không phải là quá yếu như vẻ bề ngoài.

Hoắc Vũ Hạo lại hỏi: “Đại sư huynh, Vương lão sư có biết hai người là thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức hay không?”

Bối Bối lắc đầu nói: “Vương lão sư không biết. Đây là cơ mật của học viện. Chỉ có hai viện trưởng của hệ Vũ Hồn và các Trưởng Lão của Hải Thần Các được biết mà thôi. Hải Thần Các là bộ phận cao cấp nhất của học viện, nó nằm ở ngay trên đảo Hải Thần. Nghe nói các chủ Hải Thần Các mới là cường giả mạnh nhất học viện, chẳng qua ngài luôn trấn thủ tại đảo Hải Thần nên ngay cả chúng ta cũng không biết dáng vẻ của ông ấy ra sao.”

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói: “Người đó còn mạnh hơn cả Huyền lão nữa sao?”

Trong ấn tượng của hắn, Huyền lão là một siêu cấp cường giả không gì không làm được, là một người có tốc độ phi hành cực kỳ khủng bố, khi nổi giận sẽ bộc lộ thực lực khiến trời long đất lở.

Bối Bối nhún vai nói: “Huyền lão không phải đã nói rồi sao? Ông ấy là phó đoàn trưởng của Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn, vậy thì dĩ nhiên còn có đoàn trưởng rồi, mà người đó không ai khác chính là các chủ Hải Thần Các kia. Chẳng qua là chưa ai từng thấy thực lực thực sự của ông ấy như thế nào mà thôi.”

Nghe Bối Bối nói thế, Hoắc Vũ Hạo, Giang Nam Nam, Vương Đông và Tiêu Tiêu mới nhận ra sự hiểu biết của mình về học viện còn quá ít. Không ngờ ở nội viện còn có một nơi gọi là Hải Thần Các, hơn nữa nghe đại sư huynh nói, những người ở Hải Thần Các không những mạnh mà còn có uy quyền hơn mấy vị viện trưởng rất nhiều.

Bối Bối nói: “Các đệ cũng không cần nghĩ nhiều quá. Tuy rằng chúng ta còn ẩn giấu thực lực nhưng chính xác cũng không chênh lệch nhiều lắm. Dù sao cấp bậc thực sự của chúng ta vẫn là Hồn Tông. Trong trận đấu sắp tới, nếu có cơ hội thì mọi người sẽ hiểu. Chiến thuật sắp đặt như thế nào thì chúng ta vẫn cứ nghe theo Vương lão sư đi. Ta và Từ Tam Thạch sẽ hợp tác tạo thành một đội để đối phó với người mạnh nhất của đối phương. Về phần những người còn lại thì cứ như cũ đi. Nam Nam, muội cùng đội với Hòa Thái Đầu được không?”

Giang Nam Nam lập tức đáp không chút do dự: “Trừ người nào đó ra thì ở đây ai muội cũng có thể phối hợp được hết.”

Từ Tam Thạch lập tức tiếp lời: “Ta biết ngay mà, có phải muội không thích phối hợp với cái tên suốt ngày thích ra vẻ đạo mạo như Bối Bối phải không? Bối Bối, ta và Nam Nam phối hợp được lắm, vậy đi.”

Giang Nam Nam tức giận nói: “Ngươi đừng có mà giả ngu, ta nói người nào đó chính là nói ngươi đấy. Ngươi đứng xa xa ta ra một chút nếu không thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”

Vừa nói nàng vừa cầm cây kéo đưa lên.

Từ Tam Thạch lập tức im lặng, cái dáng vẻ giả vờ giả vịt của hắn khiến mọi người không kìm được mà ôm bụng cười to.

Bối Bối nói: “Vậy thì tạm thời muội cùng tổ với Thái Đầu. Vũ Hạo, đệ và Vương Đông, Tiêu Tiêu phối hợp ăn ý với nhau thì cứ như vậy đi không cần thay đổi. Nếu chúng ta có thua hai trận đầu thì các đệ cũng đừng nghĩ nhiều quá, cho dù thua cũng không được để lộ thực lực và bí mật của đệ. Hiểu chưa? Hơn nữa chưa chắc chúng ta mỗi trận đều rút được phương thức thi đấu 2-2-3”

“Dạ.” Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp ứng, hắn hoàn toàn tin tưởng đại sư huynh của mình.

Bối Bối nói tiếp: “Vậy được rồi, chúng ta mau về thôi, không cần phải xem tiếp nữa. Vương lão sư nhất định sẽ dựa vào thực lực của đối phương mà có đối sách thích hợp cho chúng ta. Mọi người về phòng nghỉ ngơi và giữ vững tinh thần, ổn định thực lực.”

Sau khi rời khỏi mái nhà, Hoắc Vũ Hạo lại gọi Vương Đông vào phòng tu luyện.

Vương Đông vừa đóng cửa phòng vừa nói: “Thật không ngờ đại sư huynh và Từ học trưởng vẫn còn ẩn giấu thực lực, càng không ngờ bọn họ lại là thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức. Có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Hoắc Vũ Hạo nói: “Khó nói lắm. Nếu như một đấu một hoặc quần chiến thì đại sư huynh và Từ học trưởng mới có thể phát huy ra tối đa thực lực của mình. Cũng như đại sư huynh đã nói, nếu chẳng may chúng ta rút thăm vào phương thức thi đấu 2-2-3 thì không thể nói trước kết quả được. Dù sao, những người có thực lực thực sự mạnh mẽ cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.”

Vương Đông có chút không phục nói: “Chúng ta cũng vậy mà, tại sao chúng ta không được liều mạng? Đừng quên chúng ta còn Hoàng Kim Lộ, nó lại có thể sử dụng nữa rồi.”

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói: “Những người có thể tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này thì có ai không phải là tinh anh thật sự? Chúng ta đã sử dụng Hoàng Kim Lộ một lần rồi nên nhất định bọn họ sẽ có phòng bị. Điểm yếu nhất của Hoàng Kim Lộ chính là chỉ có thể công kích một hướng duy nhất. Nếu đối phương có chuẩn bị thì khả năng thành công của chúng ta sẽ không còn cao nữa. Chúng ta một người hai hồn hoàn, một người ba hồn hoàn, nếu đối thủ là Hồn Tông thì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”

Vương Đông lại im lặng, dường như đang mải suy nghĩ chuyện gì đó.

Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ vai hắn nói: “Đi, chúng ta tu luyện thôi. Tăng thêm thực lực được chút nào hay chút đó. Dù có ra sao, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức tuyệt đối không thể để vinh quang của học viện Sử Lai Khắc và Đường Môn vì chúng ta mà hao tổn.”

“Ừ.”

…………….

Các trận thi đấu vòng tròn vẫn tiếp tục diễn ra đều đặn, ở vòng thi đấu này, mỗi đội phải đấu bảy trận, nếu muốn vào vòng kế tiếp thì ít nhất phải thắng năm đối thủ, còn muốn chắc chắn hơn thì phải thắng sáu đối thủ mới được.

Sau hai ngày, lượt thi đấu đầu tiên của vòng đấu loại cũng kết thúc. Vòng này so với vòng đấu loại ban đầu thì thoải mái hơn rất nhiều. Các đội rối rít bàn luận và điều chỉnh chiến thuật, mỗi trận thi đấu đều rất gay cấn nhưng không còn tính chất liều mạng như vòng đầu tiên nữa.

Vòng đấu loại không những ác liệt mà còn có một ảnh hưởng nhất định đến vòng thi đấu vòng tròn, bởi vì có một số học viện sẽ có thành viên chủ chốt bị thương. Cho nên lượt đầu tiên chưa có tình huống kích thích nào, vì thực lực của mỗi đội ra thi đấu đều không hẳn là đội hình mạnh nhất.

Nhưng nếu là người sáng suốt thì sẽ nhìn ra đây chỉ là sự bình lặng trước một cơn bão lớn, các trận đấu kế tiếp sẽ không êm ả như vậy nữa đâu.

……………

Đêm.

“Vương lão sư, ngài đang dẫn chúng ta đi đâu thế?” Bối Bối tò mò hỏi Vương Ngôn.

Đã một ngày sau khi bọn họ thi đấu trận đầu tiên ở vòng đấu loại, ngày mai bọn họ sẽ phải đấu tiếp trận thứ hai. Vậy mà sau bữa cơm chiều, Vương Ngôn đã dẫn cả đội ra khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm.

Nơi này vốn là khu vực náo nhiệt nhất của thành Tinh La, nên khi bọn họ vừa ra khỏi thì lập tức trông thấy cảnh người người tấp nập.

Vương Ngôn mỉm cười nói: “Ta dẫn mọi người đến một nơi, cứ đi theo ta là được. Chúng ta đến đây đã nhiều ngày rồi mà cũng chỉ tu luyện, tinh thần có lẽ đã khá căng thẳng, cứ như vậy cũng không tốt nên ta dẫn mọi người ra ngoài thư giãn tinh thần, như thế mới có lợi cho trận thi đấu kế tiếp.”

“Thư giãn?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng có chút kỳ quái. Có lẽ mọi người đều đoán được đối thủ trận kế tiếp của bọn họ nhất định không phải một đội tầm thường vậy mà Vương lão sư vẫn còn dẫn mọi người ra ngoài thư giãn, chuyện này tin được không? Thế nhưng, Vương lão sư của bọn họ càng lúc càng biết đóng kịch hơn trước rồi.

Thế nên không ai lên tiếng hỏi nữa, bởi vì bọn họ biết, Vương Ngôn có làm gì và dẫn mọi người đi đâu cũng vì muốn bọn họ có được thành tích tốt nhất trong các trận kế tiếp.

Từ khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái bắt đầu đến nay, thành Tinh La càng lúc càng có vẻ chật chội, mọi người di chuyển đều không thể đi quá nhanh, nhất là ngã tư đường gần quảng trường Tinh La, thật sự không thể chen vào nổi. Mỗi ngày đều có dân chúng đến xếp hàng chờ vào xem trận đấu ngày hôm sau.

Mấy ngày nay, Vương Ngôn đi đi về về nên đã nắm rõ đường ở khu vực này, hắn dẫn mọi người len lỏi vào đám đông, tiếp tục đi qua mấy ngã tư rồi dừng lại ở một tòa nhà có kiến trúc hình tháp.

Tòa kiến trúc này khá nhỏ bé so với những tòa nhà lân cận, dù nó không lớn nhưng lại trông nổi bật lắm. Ở trước cửa có treo một tấm bảng, trên tấm bảng có một ký hiệu hình cây búa. Phía dưới cây búa là những đường hoa văn.

Thấy tấm bảng này, mọi người đều có vẻ hiểu ra nhưng có mỗi Hoắc Vũ Hạo là còn chút mờ mịt.

Hoắc Vũ Hạo quay sang hỏi nhỏ Vương Đông: “Đây là nơi nào thế?”

Vương Đông đáp: “Đây là phòng đấu giá, ngươi xem cái ký hiệu kia kìa, kí hiệu hình cây búa chính là tượng trưng cho phòng đấu giá, những cửa hàng dùng ký hiệu là cây búa cũng chỉ có phòng đấu giá hoặc cửa hàng thợ rèn mà thôi. Nhưng dấu hiệu cây búa của cửa hàng thợ rèn thì thô hơn cái này nhiều, hơn nữa cho dù là ban đêm thì ở cửa hàng thợ rèn cũng sẽ phát ra những tiếng búa gõ đập.”

Bình Luận (0)
Comment