Dịch: HảiFull
“Nhờ vào thân thể mạnh mẽ và độc tính nên Mạn Đà La Xà không có nhiều thiên địch. Trước khi tu vi đạt đến ngàn năm nó có màu xanh lục, cứ một trăm năm thì lại dài thêm một thước. Khi tu vi gần đạt đến ngàn năm thì nó có thể dài đến gần mười thước. Một khi đột phá mức ngàn năm, năng lượng của nó sẽ có biến đổi lớn, liên tục lột da. Khi đó chẳng những thân thể từ màu xanh chuyển sang hồng mà chiều dài cũng sẽ thu nhỏ lại còn một thước, sau đó mỗi trăm năm lại dài thêm một thước. Đến khi tu vi tăng trưởng đến hai ngàn năm thân thể lại rút nhỏ lần nữa, màu hồng càng lúc càng đậm hơn. Từ màu sắc và chiều dài của con Mạn Đà La Xà này thì hẳn tu vi đã khoảng một ngàn ba trăm năm. Nếu không có sự trợ giúp của đệ, sợ rằng ta phải trả một cái giá lớn mới giết được nó.”
Đương nhiên Bối Bối cũng không nói ra một điều là cho dù không có Hoắc Vũ Hạo nhưng chỉ cần hắn và Đường Nhã phối hợp thì đánh chết con Mạn Đà La Xà này cũng không quá khó khăn, nếu không bọn hắn cũng không dám đơn độc đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Nghe Bối Bối giảng xong, Hoắc Vũ Hạo liền biết thêm một số kiến thức. “Hóa ra con Mạn Đà La Xà này thần kỳ như thế. Vậy nếu tu vi của nó đạt đến Vạn năm thì sẽ lại biến đổi tiếp thế nào?”
Bối Bối gật đầu nói: “Đạt đến Vạn năm thì Mạn Đà La Xà sẽ biến thành màu vàng, lúc đấy có thể xem là một tồn tại khủng bố rồi. Cho dù là cường giả Hồn Vương cấp năm mươi cũng không dám trêu chọc nó, ít nhất cũng phải là cường giả Hồn Đế cấp sáu mươi mới có thể chiến thắng nó một cách dễ dàng.”
“Tiểu sư đệ, tranh thủ lúc Tiểu Nhã đang hấp thu Hồn Hoàn nói cho huynh nghe một chút về Hồn Kỹ của đệ đi. Hồn Kỹ của đệ tên là gì, có thể dùng liên tục trong thời gian bao lâu? Điều này vô cùng quan trọng đấy.”
Hoắc Vũ Hạo đã từng được Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở không được đem chuyện của nó nói ra nên hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Đại sư huynh, kỹ năng vừa rồi của đệ tên là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Phạm vi dò xét cũng như huynh đã thấy, hiện tại có tác dụng trong khoảng phạm vi trên dưới ba mươi thước. Chờ đến khi Hồn Lực của đệ tăng lên thì hẳn có thể gia tăng phạm vi. Đệ cũng không biết có thể dùng liên tục trong bao lâu, nhưng đệ cảm thấy kĩ năng này tiêu hao Hồn Lực cũng không lớn lắm.”
“Không thể nào.” Bối Bối trợn mắt há mồm nhìn hắn.
“Hồn kỹ có tác dụng lớn như thế nhưng lại tiêu hao ít Hồn Lực? Linh Mâu Vũ Hồn của đệ cũng quá cường đại a, hơn nữa Hồn Hoàn lại từ Thập niên Hồn Thú Phong Phí Phí thật là làm cho huynh khó giải thích. Hồn sư trên Đấu La Đại Lục chúng ta nghiên cứu về Vũ Hồn cũng đã hơn vạn năm, thế nhưng theo những gì huynh từng đọc trong sách thì chưa bao giờ có tình huống giống như đệ, thật khó mà tưởng tượng nổi.”
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu nói: “Đệ cũng không hiểu tại sao lại như thế.”
Bối Bối suy nghĩ một chút liền nhoẻn miệng cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì, Hồn Kỹ cường đại dù sao cũng là chuyện tốt. Có Hồn Kỹ này đảm bảo sau này bất cứ Hồn Sư nào cũng đều muốn phối hợp với đệ. Bất quá, tiểu sư đệ ngươi là Tinh thần thuộc tính Hồn Sư, tương lai định đi theo con đường Phụ trợ hay là Khống chế đây?”
Hoắc Vũ Hạo lặng đi một chút, nói: “Đệ cũng không biết nữa.”
Bối Bối nói: “Lựa chọn phương hướng tu luyện của bản thân vô cùng quan trọng, điều này quyết định việc chọn lựa Hồn Hoàn, Hồn Kỹ và khuynh hướng tu luyện của đệ trong tương lai. Tinh thần thuộc tính của đệ mặc dù mới có Hồn Hoàn đầu tiên nhưng cũng đã thể hiện ra tiềm năng vô cùng của nó. Huynh cảm thấy có chút lãng phí nếu để chỉ đơn thuần theo hướng phụ trợ. Tuy là huynh cũng không biết được tương lai đệ sẽ có thêm kỹ năng thuộc tính tinh thần nào nữa nhưng huynh nghĩ đệ nên bỏ thêm nhiều công sức tu luyện tinh thần khống chế để trở thành một gã Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư. Nếu mọi việc đều thuận lợi không chừng trong tương lai đệ sẽ trở thành trụ cột của đội ngũ cũng nên”.
“Đội ngũ? Hồn sư nhất định phải có đội ngũ sao?” Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào hắn cũng chỉ tự mình tu luyện, tự mò mẫm tất cả, chưa có bất cứ ai dạy bảo hắn cái gì. Bây giờ vừa mới gia nhập Đường Môn liền có vị sư huynh so với lão sư còn quan trọng hơn nhiều, không tới nửa ngày đã dạy cho hắn biết thêm được rất nhiều thứ.
Bối Bối kiên nhẫn chỉ bảo: “Chức nghiệp Hồn Sư của chúng ta đã phát triển không biết bao nhiêu năm tháng, hình thức đoàn đội cũng do chính vị Đường chủ truyền kỳ sáng lập ra Đường Môn tạo thành. Lúc ấy hắn và đồng đội được gọi là Sử Lai Khắc Thất Quái, thực lực mỗi người đều hết sức mạnh mẽ. Khi bảy người hợp thành một đội thì sức chiến đấu tăng lên gấp mấy lần.
Từ đó về sau việc phối hợp giữa các Hồn Sư trở thành một phần tất yếu trong con đường phát triển của Hồn Sư, dù thế nào đi nữa thì lực lượng của một người cũng khá nhỏ bé. Ví dụ vừa rồi chúng ta phối hợp khiến cho huynh chiến đấu thoải mái hơn nhiều, mà huynh với Tiểu Nhã cũng có một ít cách thức phối hợp gần như thế. Tương đối mà nói thì một đội ngũ Hồn Sư thường không quá mười người. Trong đó Chiến Hồn Sư phụ trách phòng ngự, Cường Công hệ Chiến Hồn Sư phụ trách công kích, chỉ huy thường do Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư đảm nhiệm, ba người này có tác dụng lớn nhất. Số còn lại chính là Khí Hồn Sư phụ trợ bao gồm Thực Vật hệ Hồn Sư, Mẫn Công hệ Hồn Sư. Tác dụng của mỗi cá nhân trong đội ngũ đều hoàn toàn khác biệt.”
Hoắc Vũ Hạo chợt hỏi: “Nói như thế thì đại sư huynh hẳn là Cường Công hệ Chiến Hồn Sư à?”
Bối Bối mỉm cười gật đầu: “Vũ Hồn của huynh là Lam Điện Phách Vương Long am hiểu tấn công, cũng xem như tương đối mạnh. Mà Vũ Hồn của Tiểu Nhã là Lam Ngân Thảo giống như vị truyền kỳ tổ tiên kia của Đường Môn là Khống Chế hệ chiến Hồn Sư. Khả năng khống chế của nàng ưu tiên thể hiện ở Lam Ngân Thảo, nếu đệ cũng có thể trở thành một gã Khống Chế hệ chiến Hồn Sư, bằng vào năng lực tinh thần khống chế của đệ kết hợp với Lam Ngân Thảo của Tiểu Nhã, hai người cùng khống chế thậm chí không cần phụ trợ khí Hồn Sư cũng có thể tạo nên một đội ngũ mạnh mẽ.”
Hoắc Vũ Hạo thành thật gật đầu nói: “Đại sư huynh, đệ nghe lời huynh. Đệ sẽ theo con đường Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư. Chỉ là Thiên phú của đệ không được tốt lắm, tu luyện chậm vô cùng...”
Nói tới đây, hắn không khỏi cúi đầu thật thấp. Cho dù so với Bối Bối hay Đường Nhã thì đến tận lúc mười một tuổi hắn mới có được Hồn Hoàn đầu tiên, Thiên phú đúng là khá kém.
Bối Bối sờ đầu Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười nói: “Thiên phú chỉ là một phần để thành công. Trước kia hẳn là không có ai chỉ điểm đệ tu luyện, hơn nữa lại không có công pháp thích hợp, đệ có thể bằng cố gắng của chính bản thân mà đạt đến trình độ như bây giờ thật là không dễ dàng. Hơn nữa bản thân Vũ Hồn của đệ cũng tương đối khá, có tiềm lực phát triển vô cùng lớn, cho nên đệ không phải suy nghĩ nhiều cho mất thời gian, không bằng dùng thời gian này mà tu luyện. Chỉ cần trước hai mươi tuổi đệ đột phá đến cấp ba mươi liền có hi vọng trở thành một gã Hồn Sư cường đại. Dù là huynh hay Tiểu Nhã đều sẽ tận lực giúp đệ.”
“Cảm ơn đại sư huynh. Hoắc Vũ Hạo chỉ còn biết cảm động nói lời cám ơn.
Bối Bối ôn hòa vỗ vai hắn nói: “Gặp được đệ có lẽ cũng là vận may của huynh và Tiểu Nhã nên mới có thể nhanh chóng như vậy giải quyết vấn đề tiến giai của nàng, đợi nàng hấp thu Hồn Hoàn xong chúng ta sẽ trở về học viện. Đây không phải là nơi thích hợp để tu luyện, đệ có thể ghi nhớ phương pháp tu luyện Huyền Thiên Công mà huynh dạy, đến khi nào có địa phương an toàn là đệ có thể bắt đầu tu luyện rồi.”
“Dạ.” Hoắc Vũ Hạo cung kính đáp ứng, kỳ thật ở trong lòng hắn đã xem Bối Bối làm lão sư nhiều hơn là Đường Nhã.